Lúc này lại mở ra quan sát Thánh nhân luận đạo, quả thật có cảm giác giống như cảnh còn người mất. Cho tới bây giờ, Nhậm Kiệt mới xem như thực sự hiểu rõ một câu nói: trước khác nay khác. Với trước đây Nhậm Kiệt đều là nhìn lên, tiếp nhận hun đúc trong Thánh nhân luận đạo kia; đến sau này, cho dù là trong mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức như vậy, cũng có thể giúp cho Nhậm Kiệt có tăng lên rất lớn; thế nhưng ở hiện tại coi lại, Nhậm Kiệt phát hiện bất đồng. Đó cũng không phải là Thánh nhân chân chính, nhưng cũng ẩn chứa khí tức khổng lồ, có thể khẳng định, đây là Thánh nhân nào đó tới từ thế giới trước khi mình sống lại kia lưu lại. Về phần tình huống cụ thể, hiện giờ Nhậm Kiệt còn chưa thể tìm kiếm, phát hiện giữa Bán Thánh và Thánh nhân, cũng không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung. Ngẫm lại, phương thiên địa này từ hỗn độn sơ khai, tới trăm thánh đại chiến, vạn tộc tranh phong, cuối cùng lại không có người nào có thể trở thành Thánh nhân. Cho dù là Thánh Dược Cốc năm đó, hoặc các tồn tại nghịch thiên Duy Nhất Chân Thánh, Cổ Thần Vương, Tề Thiên bực này đều không được. Còn có một số tồn tại, năm đó không kém bao nhiêu so với bọn họ, đồng dạng là thiên kiêu tuyệt thế, cuối cùng không phải bỏ mình thì trầm luân. Vô số vạn năm trôi qua, đường đi khác nhau, công pháp bất đồng, nhưng cuối cùng cũng không có người nào có thể đi thông suốt con đường Thánh nhân này, có thể tưởng tượng chuyện này là khó khăn biết bao! Giờ này Nhậm Kiệt nhìn lại, tuy rằng trợ giúp không lớn, nhưng dường như luôn có một số các thứ gì đó làm cho Nhậm Kiệt tưởng nhớ. Năm đó lúc ở địa cầu, mấy vị này đều là nhân vật thần thoại trong truyền thuyết, giờ này không ngờ chính mình lại đạt tới trình độ cách bọn họ chỉ kém nửa bước, cũng có tư cách theo đuổi một bước kia, chỉ riêng điều đó cũng đủ để người ta cảm khái rồi! Những thứ này chỉ là một chút cảm ngộ cùng ý nghĩ trong lòng, lần này Nhậm Kiệt mở ra đoạn phim, cũng không phải muốn cầu trợ giúp cái gì. Chỉ là đạt tới cảnh giới hiện tại này, hắn mơ hồ cảm nhận được, gốc là gốc, nguồn là nguồn, tìm cội rễ tìm nguồn gốc, chỉ thẳng bản tâm rất trọng yếu, cho nên hắn dùng thánh hồn mở ra Thánh nhân luận đạo luôn cùng theo mình. Đây là một loại thể ngộ, không thể nói cái gì, mà trên thực tế hiện tại Nhậm Kiệt một lúc làm nhiều việc, khó khăn nhất chính là luyện chế dược, bởi vì Nhậm Kiệt muốn thông qua luyện chế dược để dò xét Vẫn Thánh Cốc đã từng là Thánh Dược Cốc kia. Hắn phải tìm được cảm nhận ngoài ý muốn lúc trước, trong Thánh Dược Cốc này có một tia chân huyết gì đó cộng minh dung hợp với thân thể hắn, Nhậm Kiệt cảm thấy, cái đó rất trọng yếu đối với mình, cũng rất trọng yếu đối với phá giải sát trận của Vẫn Thánh Cốc lần này. Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt làm hết thảy chuyện này, đều là chuẩn bị nhiều mặt, nhiều kế hoạch: hắn muốn thông qua cái này tìm thứ gì đó ẩn giấu của Thánh Dược Cốc, đồng thời hắn luyện chế dược cũng có thể chuyển hóa dược liệu thành dược phẩm. Giờ này Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm tuyệt đối đủ cường đại, những thứ này có thể cuồn cuộn không ngừng trợ giúp người Nhậm gia. Giúp cho bọn họ không ngừng đột phá, không ngừng duy trì trạng thái tốt nhất, cho dù cuối cùng không tìm được thứ gì đó của Thánh Dược Cốc năm đó lưu lại trong Vẫn Thánh Cốc, cũng có thể bằng vào lực lượng đánh một trận. Vô số loại dược vật lần lượt hòa tan, nhắm thẳng vào bản chất của chúng, Nhậm Kiệt đã dùng dược liệu ít nhất để luyện chế dược phẩm hữu hiệu nhất. Nhậm Kiệt bắt đầu luyện chế từ dược phẩm cấp bậc thấp nhất, luyện chế mỗi loại, nhằm vào lực lượng bất đồng. Vừa rồi lúc dò xét, hắn đã nhìn thấu rõ ràng tình huống của mỗi người Nhậm gia hiện tại. Bên này luyện chế dược phẩm xong liền cung cấp cho bọn họ, nên lần nữa cắt tỉa lực lượng thì cắt tỉa lực lượng; nên chữa trị thân thể thì chữa trị thân thể; nên đột phá thì lập tức nhận được đột phá... Lần nữa điều chỉnh trạng huống của mỗi người bọn họ đến trạng thái tốt nhất, cũng để cho đại trận phát huy uy lực đến trạng thái mạnh nhất. Mà lúc Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm, phương pháp luyện chế, khí tức luyện chế dược phẩm, quá trình luyện chế dược phẩm... toàn bộ là một loại phương thức mang tính chất phô bày. Tuy rằng thời điểm này Lý Hằng là cốc linh của Vẫn Thánh Cốc, nhưng Nhậm Kiệt lại xem như lão không tồn tại, giống như Vẫn Thánh Cốc này còn có một tồn tại, có thể cảm nhận được hắn làm như vậy. - Hắn... hắn đang làm gì? Ở vào thời điểm này, hắn đây là? Mặc dù Lý Hằng đang điên cuồng thúc giục Vẫn Thánh Cốc, phát huy uy lực của tuyệt sát đại trận đến mức tận cùng. Hết thảy lực lượng cắn nuốt tinh hoa của quân tinh nhuệ Hoàng triều thượng cổ, Tiên giới hiến tế, cắn nuốt hơn phân nửa Tiên giới trước đó, trừ dùng để tăng cường Thánh Đan, luyện chế Thánh Đan ra, còn lại lão điều động toàn bộ lực lượng, lần lượt phát động công kích điên cuồng. Nhưng Lý Hằng cũng rất nhanh chú ý tới Nhậm Kiệt thân ở trong đó, khống chế cả đại quân Nhậm gia phát huy ra uy lực kinh khủng, có thể đối kháng với tuyệt sát đại trận của Vẫn Thánh Cốc. Mà đối với hành động của Nhậm Kiệt, Lý Hằng lại không sao giải thích được, càng xem càng mơ hồ. Bởi vì Nhậm Kiệt đang luyện chế dược phẩm, chuyện này ngược lại cũng không có gì. Hắn muốn lâm trận nước tới trôn mới nhảy! Có lẽ đây là vì ở bên trong Vẫn Thánh Cốc không thể bổ sung linh khí, hắn muốn dựa vào cái này chống đỡ nhiều thêm một hồi đúng không? Nhưng cố tình hắn luyện chế dược phẩm, từ cao đến thấp, một số dược phẩm vô dụng hắn cũng phô bày. Loại cảm giác này, giống như là một tên đệ tử đang phô bày trình độ luyện dược của hắn... Không... không đúng, không phải đệ tử, mà giống như là hai người trình độ không sai biệt lắm, hoặc là một người trình độ mạnh hơn đang phô bày thủ pháp, muốn cho người kia nhìn thấy. "Con bà nó! Đây... đây là chuyện gì vậy? Hắn làm cho ai nhìn, là cho mình nhìn sao? Ở vào thời điểm này, hắn không lo lắng có thể bị tiêu diệt, có thể bị giết chết ở chỗ này hay không, hắn còn có lòng thanh thản làm loại chuyện như vậy, hắn điên rồi sao?" Ngay từ đầu Lý Hằng chỉ là thầm lấy làm lạ trong lòng, nhưng trong lúc lão công kích điên cuồng, Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm không ngừng biến hóa, khiến người ta càng xem càng giật mình, huyền diệu đến mức làm cho Lý Hằng tới bây giờ đều với chuyện luyện đan là thần thánh nhất cũng đều ngẩn người. Càng ngày càng nghĩ không thông, Nhậm Kiệt muốn làm cái gì? Bởi vì... thật giống như, lúc này là hắn đang phô bày trình độ luyện dược của hắn với mình, nhưng lại không giống đối với Vẫn Thánh Cốc? Mình bây giờ chính là cốc linh của Vẫn Thánh Cốc, hắn muốn làm gì? - Cố làm ra vẻ huyền bí, cũng khó thoát khỏi cái chết! Chết đi! "Ầm Ầm..." Nghĩ không thông, khiến cho Lý Hằng rất là phẫn nộ, phiền não, dứt khoát gầm lên một tiếng không thèm nghĩ nữa, càng muốn liều mạng tiêu diệt gia chủ Nhậm gia này. Nhậm Kiệt thì không hề để ý tới điều đó, hắn vẫn làm việc luyện chế dược phẩm của mình. Đối với Nhậm Kiệt bản thân việc này chính là một loại hưởng thụ. Lúc luyện chế dược phẩm, có thể làm cho tâm tình Nhậm Kiệt vô cùng bình thản, đắm chìm trong đó. Hơn nữa với cảnh giới, lực lượng của hắn hiện tại, lần nữa luyện chế dược phẩm vẫn còn có rất nhiều phát hiện mới, rất nhiều thể ngộ mới, những thứ thể ngộ này dung hợp trong đó, sẽ không ngừng xuất hiện các loại dược phẩm hoàn toàn mới. Biến hóa của dược phẩm mang tính chuyên dùng lại nhiều không kể xiết. Lý Hằng bất an cùng phiền não, cũng có một phần là bởi vì theo Nhậm Kiệt luyện hóa dược phẩm, rồi đưa vào sử dụng, không ngờ uy lực của đại trận Nhậm gia lại mơ hồ không ngừng tăng mạnh, tuy rằng không phải rõ ràng lắm, nhưng không gián đoạn... Điều này làm cho lão có một loại cảm giác nguy cơ cùng cảm giác bất an. Bên này Nhậm Kiệt vừa luyện chế dược là trọng yếu nhất, nhưng mặt khác, Nhậm Kiệt cũng không bỏ qua rèn luyện Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ... Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vốn chỉ là một kiện phỏng chế phẩm bình thường, nhưng từ khi Nhậm Kiệt chiếm được nó, từ từ rèn luyện, lần lượt lột xác tấn thăng, nên tới nay Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã sớm vượt qua Trấn Thần Kỳ vốn là kiện nguyên bản kia. Thậm chí giờ này, ở trong tay Nhậm Kiệt, uy lực của nó sớm đã không thua gì Hỗn Độn Chí Bảo mạnh nhất trong thiên địa. Nhưng Nhậm Kiệt cũng thấy chưa đủ, thời khắc này coi lại Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, có rất nhiều chỗ hắn không hài lòng lắm. Thời khắc này, Nhậm Kiệt khống chế rèn luyện, bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lóe lên sấm chớp, lửa ngất trời, hơi nước tràn ngập... tóm lại các loại lực lượng lần nữa ngưng tụ diễn hóa. Trận pháp bên trong phụ trợ chiến đấu, một bên chiến đấu một bên thúc giục tiến hóa. Từng con cự long thân thể không ngừng co rút, thu nhỏ, nhưng lực lượng cùng trí tuệ lại đang tăng lên. Toàn bộ trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt chiếm được các loại pháp bảo, các loại tài liệu, đều ở trong rèn luyện lần này thêm vào trong đó, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chậm rãi tăng lên, nhưng... Vẫn còn kém một chút gì đó, không đủ, như vậy là hoàn toàn không đủ! Chín chín tuần hoàn, sinh sinh không thôi, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chín chín đại trận, con số cực hạn của thiên địa, như vậy... Trong nháy mắt, Nhậm Kiệt đã nghĩ tới một vài thứ, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ còn thiếu một con rồng, để chân chính hình thành đại trận cực hạn hoàn chỉnh. Mà phương diện tài liệu, muốn tấn thăng thành Hỗn Độn Chí Bảo hiển nhiên vật phi phàm kia... có thể trợ giúp. - Phải dựa vào các ngươi! Hỗn Độn Chí Bảo là pháp bảo thiên địa cực trí do hỗn độn mở ra, từ hồng hoang thượng cổ tới nay, cũng không có mấy kiện Hỗn Độn Chí Bảo. Tề Thiên nghịch thiên mà đi mạnh mẽ luyện hóa Thánh Bia thành Kim Cô Bổng, cũng còn là dưới tương trợ của Nhậm Kiệt, dùng lực lượng khổng lồ của đại thế giới Cổ Thần Vương duy trì mới thành công; Long Quy thì bởi vì có kỳ ngộ đặc thù; ngoài ra chính là cọng tóc của Cổ Ma kia, giờ này Nhậm Kiệt nghĩ lại có lẽ đã gần bằng Hỗn Độn Chí Bảo, hẳn là tóc của Cổ Thần Vương lúc cuối cùng lưu lại. Còn lại cũng chỉ có Bách Thánh Sơn của Duy Nhất Chân Thánh có thể xưng là Hỗn Độn Chí Bảo, ngoài ra tối đa có thể có một hai kiện khác chưa từng xuất thế. Phương thiên địa này vô cùng rộng lớn như vậy, qua nhiều năm tháng như vậy, mà chỉ có vài kiện Hỗn Độn Chí Bảo, có thể tưởng tượng được có kinh khủng biết bao. Mà Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt bản thân chính là vượt qua pháp bảo bình thường, muốn chân chính tấn thăng thành Hỗn Độn Chí Bảo đã khó càng thêm khó. Nhậm Kiệt đã làm đủ chuẩn bị từ trước, lần lượt rèn luyện tấn thăng, sớm đã rèn luyện Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này đạt tới một trình độ vô cùng kinh khủng. Cặp mắt Cổ Thần Vương ở bên trong đã kích hoạt thành mặt trăng mặt trời, đã trở thành một phương thế giới vận chuyển bình thường, tám con rồng khí linh vượt quá tưởng tượng, mỗi một loại đều là lực lượng cực hạn trong thiên địa tạo thành. Nhưng chỉ những thứ này cũng còn chưa đủ, cho nên thời khắc này ở lúc mấu chốt Nhậm Kiệt lấy ra toàn bộ mảnh vỡ Thánh Bia, cùng cả khối Thánh Bia thu thập được trước đây. Ngoài ra, Nhậm Kiệt cũng không ngừng phóng ra lực lượng tích súc của đại thế giới Cổ Thần Vương, cung cấp động lực khổng lồ, bao gồm một số xương cốt đặc thù cùng một số vật không thể luyện hóa thu thập được trên đại thế giới Cổ Thần Vương, thời khắc này toàn bộ đưa vào trong tấn thăng của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Cổ Thần Vương bắt chước theo đại năng muốn dùng bản thân khai thiên lập địa, tuy rằng chưa từng thành công, nhưng cuối cùng chết đi lực lượng của mình cũng đã tấn thăng đến gần trình độ Thánh nhân, lực lượng đó tăng vọt mở rộng ngàn vạn lần. Nhậm Kiệt đã nén ép phần lớn, thời khắc này điên cuồng phóng ra, mà chủ yếu chính là dùng để luyện hóa thần cốt, cộng thêm Thánh Bia của hỗn độn mở ra lúc trước. Nhậm Kiệt cũng không chỉ đơn thuần là muốn luyện hóa Thánh Bia này vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Thánh Bia này chính là vật khai thiên lập địa, nhưng luyện hóa thành Hỗn Độn Chí Bảo, có thể trở thành thân thể, có thể làm rất nhiều chuyện khó tin. Mà bằng vào hiểu biết của hắn về nó, thời khắc này sáp nhập vào tinh huyết tâm mạch cuối cùng và lực lượng khổng lồ của Cổ Thần Vương, chỉ vì dựng dục ra một con rồng khí linh cuối cùng cho Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Trong quá trình dựng dục, Thánh Bia dư thừa cùng tất cả thứ tốt của Nhậm Kiệt thu thập, đều sẽ luyện hóa đi vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Nhậm Kiệt cùng một lúc làm nhiều công việc, mà bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Thánh Bia kia từ từ hút vào tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, từ từ sinh ra linh trí, ở dưới thời gian tăng tốc gấp trăm lần của Nhậm Kiệt, từ từ dung hợp với một cây trong 9 cây chủ kỳ, trở thành khí linh của nó. Đến giờ này, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã lần nữa ngưng tụ, xuất hiện 9 cây chủ kỳ, mỗi một cây đều kinh thiên động địa, cường đại phi phàm. Mà ở chung quanh một cây đại kỳ cuối cùng, Nhậm Kiệt trực tiếp bố trí không gian tăng tốc thời gian, giúp khí linh ở bên trong có thể nhanh chóng dựng dục phát triển mới. Đồng thời lúc này, Nhậm Kiệt vẫn đang tiếp tục luyện chế dược, thủy chung không có cảm giác gì quá lớn. Nhưng trong mơ hồ, loại cảm giác đặc biệt lúc ban đầu cảm nhận được khi bị thúc giục của Vẫn Thánh Cốc kia, chỉ có điều là rất yếu. Nhưng Nhậm Kiệt cũng phát hiện, theo Lý Hằng với thân phận cốc linh này điều động lực lượng Vẫn Thánh Cốc, mỗi một lần bạo phát đến mạnh nhất, loại cảm giác mơ hồ đó liền mạnh lên một chút, nhưng lại luôn khó mà thực sự... chạm tới, cảm giác mơ hồ đó nhoáng lên một cái rồi biến mất, điều này làm cho người ta rất là nhức đầu. Không được, tuy rằng không có ký thác hy vọng nhiều lắm ở phương diện này, nhưng Nhậm Kiệt cũng không muốn bỏ qua. Địa phương đã từng là Thánh Dược Cốc, giờ này là Vẫn Thánh Cốc, chính là thần kỳ nhất sau thời kỳ hỗn độn. Sau đó còn trở thành cấm địa kinh khủng nhất trong thiên địa, diệt sát không biết bao nhiêu tồn tại cường đại, càng không biết đã cắn nuốt bao nhiêu tánh mạng, sinh linh, tinh hoa thiên địa. Loại cảm giác đó kỳ diệu như vậy, không quản ra sao đều phải tranh thủ một chút, nghĩ biện pháp tìm đến chỗ huyền diệu chân chính cất giấu bên trong Vẫn Thánh Cốc kia, không cần nghĩ cũng biết sẽ có chỗ tốt vô cùng lớn. Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt quyết định vẫn là nên tiến hành cùng một lúc, làm chuẩn bị nhiều phương diện: Phá trận, ứng đối không thể ngừng; tăng lên, tấn thăng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ là cấp bách; mà nắm bắt một tia cơ hội bên trong Vẫn Thánh Cốc kia cũng không thể bỏ qua. Nhưng không buông tha là không buông tha, mà phải làm sao mới được... Trong lòng nghĩ biện pháp, đột nhiên, Nhậm Kiệt có một ý nghĩ, chỉ là phải có chút ít mạo hiểm hoặc nói là điên cuồng. Tuy nhiên một khi thành công, thì khẳng định là một công đôi ba chuyện. Chỉ có điều chuyện này, còn phải trao đổi với tất cả mọi người, cho dù với người Nhậm gia rất trung thành với người gia chủ Nhậm Kiệt, nếu đột nhiên nói chuyện này với bọn họ, cũng rất khó mà nhận được bọn họ ủng hộ, thậm chí ngay cả Tề Thiên bọn họ đều sẽ phản đối... ---------------- "Ầm..." Bách Thánh Sơn đang run rẩy, kèm theo va chạm lần này, Bách Thánh Sơn rút nhỏ không ít, bên trên có Bán Thánh đều ở trong lần va chạm này chết đi. Lần va chạm này vô cùng kinh khủng, chỉ là sau khi làm Bách Thánh Sơn bị suy yếu chín thành lực lượng, còn có thể đánh chết một nửa Bán Thánh ở trên đó có thể thấy rõ uy áp kinh khủng của nó. Duy Nhất Chân Thánh từ trước tới giờ luôn ở trong nửa lòng núi, với tư thái Thánh nhân vô địch đối mặt hết thảy, thời khắc này cũng không có ung dung bình tĩnh như trước đây. Lão mong đợi chính là một trận chiến như vậy, nhưng không nghĩ rằng thật sự có người có thể đạt tới độ cao này...