Tà Thiếu Dược Vương
Chương 632
Nhậm Kiệt nghe vậy cười nói: - Vậy là được rồi, không có người nào muốn làm hoàng đế, thì ta giành chính quyền có ích lợi gì! Ta thu nạp bọn họ chẳng qua là muốn có lực lượng đủ cường đại, bổ sung tổn thất của Tây Bắc đại doanh, những người này xem như chiêu mộ cho Nhậm gia ta dùng tiếp mà thôi. Đối với thiên hạ này ta cũng không có hứng thú! Hơn nữa hiện tại có rất nhiều chuyện, chuyện bên này xử lý xong, tiếp đó ta còn phải lập tức đi gặp ngũ thúc một phen, nhìn xem chuyện cứu cha ta có manh mối gì hay không, cũng nhìn xem rốt cuộc cha ta giấu giếm bí mật gì ở bên ngũ thúc. Hơn nữa chuyện Hải Thần Giáo cũng cấp bách phải xử lý, nếu không lão già Hải Vương kia động thủ trước thì chúng ta sẽ bị động. Như vầy đi, lục thúc hãy đi xem thử bên ngoài xử lý như thế nào, nếu như không có chuyện lớn gì, trước hết cứ thu nạp mọi người là được!
Nhậm Kiệt biết rõ trong lòng, mặc dù chỉ là nói mấy câu như nói đùa, nhưng đã quyết định hướng đi của Nhậm Kiệt. Trước mắt Nhậm Kiệt đối với tranh bá thiên hạ không có hứng thú quá lớn, hắn là đứng đầu một nhà, hắn chỉ muốn bảo vệ gia tộc mình, để gia tộc mình đủ cường đại, không bị bất kỳ kẻ nào uy hiếp, đủ để chống lại với bất kỳ thế lực cường đại nào...
Dĩ nhiên, hiện tại vừa mới diệt Thiên Hải Đế Quốc, vì đã giết chết Hải Lượng cùng Mặc Sanh rất nhanh sẽ làm cho Hải Vương của Hải Thần Giáo trở thành uy hiếp lớn nhất, nếu những người Nhậm gia khác cũng không có tâm tình muốn làm hoàng đế, thì Nhậm Kiệt sẽ tập trung tinh lực chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với Hải Thần Giáo. Hiện tại hắn còn có rất nhiều nghi hoặc cùng một ý nghĩ to gan lớn mật, chỉ có điều chuyện Hải Thần Giáo còn phải nghiêm túc bàn bạc với Hải Thanh Vân một phen mới được...
Đúng như Nhậm Kiệt nói từ trước, tuy rằng cuối cùng bị một chút thương tích, nhưng lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi đều vượt qua, chỉ có điều tốn thời gian tương đối dài một chút. Dĩ nhiên, thời gian tương đối dài này cũng là so với ai, nếu như không giống như Nhậm Kiệt ở vào loại Thánh nhân luận đạo đó, so với người hoàn toàn xem như không thấy uy áp này thì dĩ nhiên là ai tới đều so ra thời gian tương đối dài.
- Thật không nhìn ra, bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, sao lại cố tình biến thành một tên mập mạp chứ. Dĩ nhiên, cũng không phải lục thẩm nói mập mạp không tốt, tuy nhiên ngươi xem hình dáng nha đầu ngươi xinh đẹp thế này, trước đây lục thẩm cũng cảm thấy không thích hợp... Lúc này, Vân Phượng Nhi hơi tu dưỡng một chút đã khôi phục thương thế, thời khắc này đang tán gẫu cùng Đan Diệu.
Hổ Hổ hiện tại dường như cũng cảm thấy rất hứng thú với Đan Diệu, vừa mới đây nó liên tiếp náo loạn, sau đó khóc một hồi dường như rất mệt mỏi, lúc này nó đang ghé vào trên vai Đan Diệu ngủ gục.
- Hì hì... Bình thường, bình thường... Ai da... nào có tốt như lục thẩm nói vậy đâu! Thật ra... Hì hì... Mập mạp được Vân Phượng Nhi khen có chút không biết làm sao, vốn tưởng như trước kia nói như thế, trêu chọc một chút coi như qua, sau đó đột nhiên phát hiện mình hiện tại đã không còn giả dạng mập mạp, trong lúc nhất thời cảm giác có chút lúng túng, không nhịn được gãi đầu cười hì hì.
Dáng vẻ nàng khả ái, lập tức Vân Phượng Nhi càng thêm yêu thích.
Hai người bọn họ ở bên này tán gẫu, lục gia Nhậm Thiên Tung thì đang nhìn mảnh bia đá kia, nói chuyện với Nhậm Kiệt.
- Không trách được trước đây luôn có cảm giác giữa ngươi cùng mập mạp có điều cổ quái, thiếu chút nữa làm cho lục thúc nghĩ là ngươi... Khụ... bất quá nha đầu kia là một nha đầu xinh đẹp, ngươi phải biết quý trọng đó! Lúc này Lục gia Nhậm Thiên Tung hoàn toàn khôi phục bình thường, tự nhiên tánh khí sẽ không nóng nảy như trước, nói đến một ít chuyện Nhậm Kiệt cùng mập mạp trước kia dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, lại cảm thấy không thích hợp lắm, liền ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía mảnh bia đá: - Ngươi nói thứ này có quan hệ với chuyện đại ca mất tích ư?
Nhậm Kiệt cũng mới vừa thu hồi ánh mắt từ lục thẩm cùng nha đầu Đan Diệu bên kia, trong lòng hắn làm sao không có cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần, vừa rồi hắn đơn giản nói một lần tình huống của Đan Diệu cho lục thúc biết, Nhậm Thiên Tung cũng không có nói thêm gì, cho dù biết có thể bởi vì Đan Diệu sẽ đắc tội thêm với Đan Tiên Giáo, nhưng lão cũng chỉ nói một câu ngươi phải biết quý trọng liền xong.
Đây là một loại đảm đương trách nhiệm, một loại trách nhiệm của nam nhân, một câu phải quý trọng nói rõ lục gia Nhậm Thiên Tung đồng ý với cách làm của Nhậm Kiệt, bất kể lúc nào đều sẽ ủng hộ hết thảy việc làm của hắn vì Đan Diệu, thậm chí đánh một trận cùng đại giáo vô thượng kia cũng không e ngại.
Cho nên cũng không cần nói thêm gì nữa. Nhậm Kiệt nghe lục thúc nói như thế, cũng nhìn về phía mảnh vỡ bia đá nói: - Thứ này chính là vật gì đó trấn áp Tề Thiên... ừm... ít nhất là vật cùng một cấp bậc. Tề Thiên còn có huynh đệ bị trấn áp, nếu cha có thể chiếm được mảnh vỡ bia đá này, hiển nhiên lúc trước ông ấy từng tiếp xúc qua, mà ta căn cứ từ Tề Thiên kia thu được tin tức, thứ này dường như có quan hệ với đại giáo vô thượng. Tổ tiên Nhậm gia ta không biết vì sao cũng nhận được phương pháp đi vào, chính là cái vật lần trước lục thúc giao cho ta, nhưng chuyện này khẳng định có quan hệ với cha!
- Chỉ là bây giờ còn khó có thể phán định, cha cuối cùng lưu lại bản đồ rộng lớn trong nhẫn trữ vật gia chủ, bản đồ thu nhỏ lại là Ngọc Kinh Thành, rốt cuộc có quan hệ gì với Ngọc Kinh Thành với hoàng tộc hay không? Hay có quan hệ gì với mảnh bia đá này không? Bất quá chuyện này liên quan đến đại giáo vô thượng, vừa lúc hiện tại đắc tội với đại giáo vô thượng cũng không ít, cho nên ta quyết định trước bắt tay vào từ đại giáo vô thượng bên này. Một là trước thời gian chuẩn bị ứng phó với Hải Thần Giáo trước mắt là địch nhân trực tiếp nhất, uy hiếp lớn nhất với chúng ta, đồng thời cũng là để cứu cha cùng với làm chuẩn bị chuyện xảy ra sau này! Nhậm Kiệt vừa mới bảo nhị thúc đi triệu tập người mở họp, chính là muốn bàn chuyện cụ thể sau khi thương nghị.
Đầu tiên xác định nhị thúc, lục thúc, ngũ thúc bọn họ không tham dự trong tranh đoạt hoàng quyền với Minh Ngọc Hoàng Triều, còn lại chính là không ngừng nghĩ biện pháp tự vệ, phát triển, lớn mạnh, ứng phó sau này.
- Được! Tiểu tử ngươi lợi hại hơn so với lục thúc, ít nhất đã có manh mối thì dễ làm. Lục thúc ngươi suy sút quá lâu rồi, đại ca mất tích ta đều không rõ lắm. Ôi... Nói đến đây, lục gia Nhậm Thiên Tung khẽ thở dài.
- Lục thúc, cái này cũng không có gì! Trên thực tế nếu không có ngài bảo vệ, có lẽ ta cũng không có thời gian trưởng thành, chỉ là dựa lưng hưởng bóng mát cây lớn mà thôi! Ta nghĩ cha ta năm đó không nói nhiều cứ để ngài một mực canh giữ ở Ngọc Kinh Thành, cũng là có ý che chở, bảo vệ ta! Nhậm Kiệt không muốn lục thúc vì chuyện này mà suy sụp, dù sao chuyện này cũng không phải lỗi của lão, hơn nữa cho dù lão biết, Nhậm Kiệt tin chắc cũng không có tác dụng gì.
Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng không phải là giống như lúc trước bị Tu La sát khí khống chế, phất tay áo nói: - Không cần an ủi lục thúc ngươi! Lục thúc ngươi tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, sở dĩ đại ca làm ra nhẫn trữ vật gia chủ, cho ngươi đạt tới trình độ nhất định mới biết chuyện này, cũng là vì huynh ấy biết ta lúc đó lực lượng quá yếu, bất quá hiện giờ ta với lục thẩm ngươi cuối cùng cũng có thể giúp đỡ một chút bận rộn, có chuyện gì ngươi cứ việc phân phó là được! Ngươi bây giờ là đứng đầu một nhà, hết thảy do ngươi định đoạt, ta với lục thẩm ngươi làm tiên phong mở đường cho ngươi!
Tuy rằng lục gia Nhậm Thiên Tung trước nay cũng luôn làm như vậy, toàn lực duy trì Nhậm Kiệt, nhưng lúc này nói thẳng ra, cũng là một cách biểu lộ hoàn toàn thừa nhận Nhậm Kiệt.
Đúng lúc này, không gian trận pháp hạch tâm lần nữa dao động, từng đạo khí tức đi vào trong đó, Nhậm Kiệt biết là nhị thúc mang những người khác đi vào. Nhậm Kiệt dẫn lục thúc, lục thẩm cùng Đan Diệu đi qua. Về Huyễn Chân Tiên Ngọc của Đan Diệu, Nhậm Kiệt đã giúp nàng chữa trị, dù sao mập mạp không có khả năng luôn ở trong một không gian thu hẹp, mãi núp ở dưới uy áp của mảnh vỡ bia đá này như vậy, chỉ cần vừa rời khỏi nơi này lập tức thúc giục Huyễn Chân Tiên Ngọc, xuất hiện ở trước mắt mọi người lại biến thành tên mập mạp quen thuộc kia.
- Oa... oa! Mau nhìn, ai đây!
- Mập mạp, mập mạp chết tiệt! Ngươi chạy đi đâu vậy, đi cũng không chào hỏi một tiếng!
- Mập mạp! Không phục chúng ta một lần nữa so đấu, ca hiện tại chính là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong rồi!
- Dĩ nhiên là mập mạp, ngươi trở về lúc nào!
Đan Diệu vừa sử dụng Huyễn Chân Tiên Ngọc đi theo Nhậm Kiệt, lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi bọn họ đi ra, trong đám người vừa mới đi vào lập tức có một số người kêu lên không dứt, trước vui vẻ chào hỏi cùng mập mạp, tươi cười vui đùa.
Dù sao trước kia mập mạp ở đây, mỗi ngày đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, hơn nữa tính cách của nàng mọi người cũng rất yêu thích, đột nhiên bặt tin nàng rất lâu, mọi người đã lâu như vậy không gặp, đúng là rất nhớ nàng.
Nhất là mấy người trẻ tuổi Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân trong bọn họ, còn may là người cận vệ đội không ở đây, nếu như có mặt bọn họ còn náo nhiệt hơn. Nên biết rằng mập mạp lăn lộn ở cùng một chỗ với bọn họ thời gian lâu hơn, chỉ có điều cận vệ đội cùng Thiên Long Quân đều bị Nhậm Kiệt phái đi Tây Nam đại doanh rồi.
- Tỷ... Vậy... Mà Ngọc Vô Song ở xa xa, vốn là muốn đến đây kêu tỷ tỷ, đột nhiên thấy chung quanh nhiều người như vậy, không ít người vây quanh Đan Diệu, còn có bộ dáng mập mạp của Đan Diệu hiện tại, nàng khẽ nhún vai một cái không có nói tiếp.
Văn Thi Ngữ không biết rõ, nhưng phát hiện Ngọc Vô Song không thích hợp, sau đó kỳ quái nhìn về phía mập mạp, bởi vì nàng cảm nhận được biểu hiện của Ngọc Vô Song đối với mập mạp dường như không thích hợp, chỉ là nàng còn có chút không hiểu, nhất là nàng ở bên cạnh Ngọc Vô Song nghe được chữ tỷ...
Mà lúc này, mấy người Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn gia lão tổ Văn Mặc, Nhậm Thiên Hoành... cũng đều ở một bên vui vẻ trò chuyện giết thì giờ.
Dù sao đã trải qua chiến đấu lâu dài như vậy, mà cuối cùng cũng thu được toàn thắng, tuy rằng cuối cùng Minh Ngọc Hoàng Triều tuyên truyền cùng hành động khiến người ta rất ghê tởm, nhưng giờ này trong lòng của mọi người cũng buông lỏng khó có được.
Mặc dù bọn họ không có chạy tới vây quanh Đan Diệu như Lý Thiên Thành, Ngọc Vô Song bọn họ, nhưng cũng đều là người sống lâu ở Nhậm gia, cũng đều rất quen thuộc với mập mạp, đều tươi cười nhìn về phía mập mạp đã lâu không thấy xuất hiện.
- Mập mạp này mọi người đều biết, nhưng có một việc mọi người còn không biết, vừa lúc thừa dịp hôm nay, bổn gia chủ liền tuyên bố một chút... Đúng lúc này, Nhậm Kiệt đi tới bên cạnh mập mạp, tươi cười nhìn mọi người nói.
Nhậm Kiệt vừa nói, mọi người đều ngừng lại, toàn bộ nhìn về phía Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt thân là gia chủ, một đường lãnh đạo Nhậm gia đi tới ngày hôm nay, sớm đã tạo thành uy thế tuyệt đối ở trong lòng mọi người, đó là một loại chấp nhận cùng tôn trọng đối với Nhậm Kiệt phát ra từ nội tâm. Lúc bình thường có thể rất tùy ý, nhưng chỉ cần Nhậm Kiệt có quyết định có mệnh lệnh, thậm chí hiện tại chỉ cần hắn vừa lên tiếng, hết thảy liền sẽ vận chuyển hết tốc lực với hắn làm trung tâm.
"Oa! Cái này lại bắt đầu rồi! Phiếu cơm lão đại hiện tại làm việc càng ngày càng sấm rền gió cuốn, còn tưởng rằng nhiều người như vậy đi họp thế nào cũng phải ngồi xuống từ từ thảo luận chứ!" Đột nhiên nghe Nhậm Kiệt nói muốn tuyên bố, mập mạp cũng không có để ý lắm, nghĩ là Nhậm Kiệt có ý biểu hiện trước khi nói: mập mạp mọi người đều biết, đừng ở chỗ này hàn huyên làm trễ nải thời gian, chuyện chính quan trọng hơn... thật ra trong lòng mập mạp cũng nghĩ như vậy, dù sao hiện tại vấn đề Huyễn Chân Tiên Ngọc đã giải quyết, hơn nữa nghĩ tới uy hiếp của phiếu cơm lão đại... còn có nụ hôn khiến lòng người say mê kia, có đánh chết nàng cũng không muốn lần nữa rời đi.
- Đây là nữ nhân của ta! Đúng lúc này, đột nhiên Nhậm Kiệt giơ tay lên ôm bả vai Đan Diệu, mà Nhậm Kiệt vừa nói ra câu nói này, lập tức khiến Đan Diệu cảm giác đầu óc ông một cái, trong nháy mắt trời đất xoay chuyển.
"Trời ơi! Mình không nghe lầm chứ, phiếu cơm lão đại đang nói gì vậy?"
"Hắn... hắn hắn không phải muốn nói chuyện chính sự sao? Không phải hắn định họp sao? Thế nào đột nhiên nói đến mình, mà lại ở trước mắt nhiều người như vậy, còn ôm vai mình..."
Chuyện quá đột ngột, khiến Đan Diệu hoàn toàn không có một chút chuẩn bị tâm lý, cả người đều choáng váng.
- A... Trên thực tế, so với Đan Diệu đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân bọn họ vừa rồi còn vui đùa cùng mập mạp... lúc này thì hoàn toàn ngây dại, trợn mắt há hốc mồm, trố mắt líu lưỡi, không biết vì sao.
Từng người há hốc miệng, Lý Thiên Thành thậm chí giụi giụi lỗ tai mình, mình không có nghe lầm chứ.
Lão đại đang nói gì vậy? Đây là nữ nhân của lão đại... nhưng... nhưng mập mạp là nam mà, chẳng lẽ lão đại thích khẩu vị này.
- Nữ nhân? Đùa gì thế? Ngụy Lượng căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp bật thốt ra một câu, sau đó cũng trợn to hai mắt.
Lúc này, Hải Thanh Vân hơi sửng sốt một chút, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ, bởi vì hắn biết rõ tình cảm giữa Nhậm Kiệt cùng Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ, nhưng một màn trước mắt này lại quá quỷ dị đi: gia chủ ôm mập mạp...
Đột nhiên, dường như Hải Thanh Vân nghĩ tới điều gì.
Lúc này, Kiếm Vương Long Ngạo bọn họ không biết thân phận của mập mạp cũng đều từng người mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn sững sờ.
Văn Thi Ngữ vô cùng thông tuệ, lập tức nghĩ tới biểu hiện của Ngọc Vô Song vừa rồi, đã đoán được một vài khả năng. Nhưng nàng nghĩ không phải điều này, mà là... nghe Nhậm Kiệt nói như thế cũng không khỏi trái tim chìm xuống, trong lòng cảm giác mất mát khó hiểu, khó chịu một trận... nhưng nàng hỏi ngược lại mình: mình mất mát cái gì, khó chịu cái gì chứ!?.
- Lão đại... Huynh... không nói đùa chứ? Huynh nói là... các người, mập mạp hắn là nữ nhân giả trang? Lý Thiên Thành lớn lên trong hoàng gia, cũng biết trong hoàng tộc có một số người bất thành khí đều chơi so ra quá mức, người thích giả nam cũng có khối người, nhưng mập mạp này lão đại nói là nữ nhân của hắn, cái này... cái này đích thực có chút... không nói rõ được a.
- Ừ... Ừ... Ngụy Lượng ở một bên gật gật đầu.
- Hai người các ngươi lần sau nhớ dùng đầu óc một chút! Thấy hai người bọn họ một xướng một họa, phản ứng cổ quái như vậy liền biết ngay bọn họ suy nghĩ cái gì, Nhậm Kiệt nói, đồng thời dùng thần hồn lực khống chế Huyễn Chân Tiên Ngọc, trong nháy mắt hiệu quả của Huyễn Chân Tiên Ngọc hơi triệt bỏ một chút, lập tức một thân thịt béo quanh thân mập mạp kia bỗng dưng biến mất, xuất hiện ở trước mắt mọi người là một thiếu nữ xinh đẹp, thời khắc này đang kinh sợ ngây người, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu rất lúng túng, dáng người uyển chuyển, da trắng nõn, quần áo bó sát, vô cùng động lòng người.
Lần này, mọi người đều trợn tròn mắt, càng thêm vô cùng giật mình, bởi vì hiệu quả mãnh liệt của Huyễn Chân Tiên Ngọc vượt quá tưởng tượng. Ngay cả Vân Phượng Nhi sớm đã biết đều thầm cảm thán, ngay cả nàng là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, nếu như không phải đã biết trước, đều không có biện pháp phát hiện huyền bí này.
- Có thể tới nơi này đều là người một nhà, thân phận của Đan Diệu nàng có hơi đặc thù, tạm thời không thể để lộ, nhất định phải che giấu tung tích. Vì để tránh cho sau này các ngươi suy nghĩ lung tung, cho nên trước nói một chút cho mọi người biết, đồng thời cũng chú ý thân phận mập mạp không thể bại lộ, không chỉ là nàng, còn có Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, cũng đều là nữ nhân của bổn gia chủ, đây là chuyện bổn gia chủ muốn tuyên bố! Tốt lắm, mọi người trước ngồi xuống, tiếp theo chúng ta bắt đầu nói một ít chuyện của Tây Bắc đại doanh cùng Nhậm gia sau này!
Đúng như Nhậm Kiệt nói, người vào được đây cũng không cần giấu giếm, trước kia bởi vì đủ các loại tình huống hạn chế, hiện tại Nhậm Kiệt muốn cho Nhậm gia phát triển đến một độ cao mới, có một số việc phải cho bọn họ biết từng bước một. Theo mọi người tăng cao, cho dù không thể bằng như Tề Thiên nhìn thấu vấn đề Huyễn Chân Tiên Ngọc, nhưng tiếp xúc thời gian dài cũng sẽ nhìn thấu một vài vấn đề của mập mạp, hơn nữa mình cùng mập mạp phát triển đến bây giờ, Nhậm Kiệt cũng không muốn lúc bình thường còn phải đóng kịch cho người ở bên cạnh nhìn xem. Điều đó không cần thiết, cũng không phải là tính cách của hắn, cho nên dứt khoát nói thẳng ra.
Tin tức này càng thêm nổ tung, nhất là Nhậm Kiệt để mọi người nhìn thoáng qua hình dáng của mập mạp.
"Bốp Bốp Bốp..." - Xuất sắc! Sư phụ quá xuất sắc! Lúc này, Cổ Tiểu Bảo ở một bên dùng sức vỗ tay hưng phấn kêu lên.
Mà lúc này, Ngọc Vô Song đồng dạng được Nhậm Kiệt nhắc tới, cũng lập tức khuôn mặt đỏ hồng, nhưng lại vô cùng hạnh phúc, vui vẻ; chỉ có Văn Thi Ngữ thời khắc này đột nhiên lại có chút không biết làm sao, bởi vì nàng cảm giác trong lòng của mình dường như còn có bóng dáng người kia, còn...
- Nhậm Kiệt! Ta... Văn Thi Ngữ lên tiếng, muốn nói gì đó, lại thoáng cái không biết nên nói như thế nào. Trên thực tế coi như nàng đã là vị hôn thê của Nhậm Kiệt, hơn nữa...
- Sư nương... Sư nương! Gia chủ chính là sư phụ, sư phụ chính là gia chủ! Hà hà... Sư phụ bảo ta nói cho sư nương biết! Bởi vì Văn Thi Ngữ cũng tinh thần mơ hồ, vốn không có chú ý tới cách xưng hô của Cổ Tiểu Bảo với Nhậm Kiệt, mà lúc này Cổ Tiểu Bảo nhận được mệnh lệnh của Nhậm Kiệt nên rất vui vẻ ngầm thông báo với Văn Thi Ngữ.
Ngay lúc nghe Cổ Tiểu Bảo nói những lời này, Văn Thi Ngữ cũng ngây ngẩn cả người, từng màn ở dĩ vãng lóe lên trong đầu, rốt cuộc nàng hiểu rõ tại sao Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia lại vô duyên vô cớ đi đắc tội với Cửu Âm Tông vì nàng, không tiếc bắt cóc thiếu tông chủ Cửu Âm Tông vì nàng, còn chỉ dạy cho nàng nhiều như vậy, cùng chung mang theo Cổ Tiểu Bảo...
Thì ra là thế, thì ra là thế.
- Ha ha... Chúc mừng... Chúc mừng... Chúc mừng gia chủ! Lão Đan Vương, chúc mừng ngài! Lúc này, Văn gia lão tổ Văn Mặc vui vẻ hướng về phía Nhậm Kiệt chúc mừng, đồng thời cũng hướng về lão Đan Vương bên cạnh chúc mừng.
- Cùng vui, cùng vui! Cũng phải chúc mừng Văn gia! Chúc mừng... Chúc mừng... song hỷ lâm môn! Lão Đan Vương Ngọc Trường Không thời khắc này cũng vui vẻ cười toe toét.
- Con bà nó! Chiến Thiên Long tên kia sinh một đám xú tiểu tử, nếu không... Kiếm Vương Long Ngạo thời khắc này khó chịu lẩm bẩm, khiến Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không không nhịn được cười to.
- Thì ra là thế! Là nữ nhân!
- Hóa ra mập mạp là nữ nhân, không trách được trước kia lão đại cưng chìu nàng như vậy!
- Gia chủ lợi hại... lợi hại! Một lần bao hết ba đại mỹ nữ... Bội phục... Bội phục!
- Oa Oa... Sư phụ thật lợi hại! Sư phụ thật lợi hại!
Tràng diện lập tức vô cùng náo loạn, nói cái gì cũng có... Lý Thiên Thành bọn họ so ra càng kích động hơn, biểu hiện càng khoa trương hơn! Nhưng dù là Văn gia lão tổ Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ cũng vui vẻ không chịu được, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi thì càng vui vẻ ra mặt.
Cuối cùng vẫn là Vân Phượng Nhi kéo Đan Diệu, Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ đến bên mình, lục gia Nhậm Thiên Tung, Nhậm Thiên Hoành cười nói xưng hô thân gia với Văn gia lão tổ Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, vui vẻ nghiên cứu có nên hay không ấn định lại cuộc sống sau này. Nhậm Kiệt trong vòng vây của Lý Thiên Thành, Cổ Tiểu Bảo bọn họ rốt cục mới bắt đầu đi về phía chỗ trung ương nhất, bất quá phải một hồi lâu mọi người mới coi như bình tĩnh lại, mới dần dần chuyển đề tài, nói tới những chuyện khác...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương