Tà Thiếu Dược Vương
Chương 631
Nhậm Kiệt đang hưởng thụ lần nữa gặp lại Đan Diệu, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, rốt cục không cần tiếp tục giấu giấu giếm giếm, mà Nhậm Kiệt cũng dùng phương thức nam nhân nhất trực tiếp nhất để biểu hiện tâm tình của mình tới đón tiếp Đan Diệu trở về, chỉ tiếc thời khắc tuyệt vời này cũng không có kéo dài bao lâu.
Nhậm Kiệt cũng chưa bao giờ cho là mình thanh cao gì mấy, tuy rằng hắn không giống như một gia chủ quần áo lụa là tùy tiện như vậy, nhưng ở vào thời điểm này thuận thế mà làm cũng không hẳn không được, chỉ tiếc trời không cho người như nguyện.
"Ầm... Bùng... Bùng..." Đột nhiên, bên trong không gian trận pháp hạch tâm này nổ vang một tràng, sau đó mấy bóng người đi vào.
- Chính là chỗ này, tên tiểu tử ngươi đừng làm rộn được không!
- Bắt được nó, đừng để nó quấy phá!
"Ầm..." - Phượng nhi! Bên kia, đừng để nó chạy mất!
- Huynh từ từ, đừng dùng Lôi Hỏa Thương làm nó bị thương!
Bọn họ vừa đi vào liền náo loạn ầm ĩ, thậm chí có mấy chỗ căn phòng trực tiếp bị lực lượng cường đại đánh xuyên qua, mấy bóng người điên cuồng đuổi theo.
- A... Đan Diệu bị hỗn loạn đột ngột này thức tỉnh, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Nhậm Kiệt đã ngồi xuống chỗ nàng nằm, hai tay cũng ôm chặt nàng, chỉ thiếu...
Mà hai tay của nàng cũng bất tri bất giác ôm lấy Nhậm Kiệt. Thời điểm này đột nhiên nghe có tiếng người hò hét kinh hô ầm ĩ, lập tức nàng bị dọa cho hoảng sợ, có cảm giác giống như yêu đương vụng trộm bị người bắt được. Nàng vội đẩy Nhậm Kiệt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ như quả táo chín.
- Chúng ta cũng là yêu đương vụng trộm, xem muội... Nhậm Kiệt vừa thấy Đan Diệu như vậy, lập tức không nhịn được cười. Trên thực tế thấy Đan Diệu khôi phục sống lại, còn ở bên cạnh mình, Nhậm Kiệt vui vẻ không sao tả siết.
- Huynh... Phiếu cơm... lão đại... huynh... ta vừa nghe được thanh âm của lục thúc, lục thẩm còn có những người khác... không được nói lung tung! Đan Diệu vừa nghe Nhậm Kiệt nói, vội vàng đưa tay bịt miệng Nhậm Kiệt, đồng thời kinh hoảng nhìn chung quanh.
- Gia chủ đâu? Đúng lúc này, vang lên thanh âm lo lắng của lục gia Nhậm Thiên Tung.
- Gia chủ hẳn phải ở chỗ này, để ta đi qua tìm xem? Ngay sau đó, Nhậm Thiên Hoành nói, rồi thân hình đã nhanh chóng vọt tới, tuy nhiên lão cũng không dám tới quá gần.
Mà lúc này Đan Diệu đẩy Nhậm Kiệt ra, bảo Nhậm Kiệt đi ra ngoài trước. Trên thực tế người khác vốn hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, nhưng Đan Diệu lại khẩn trương muốn chết, thấy nàng như vậy, Nhậm Kiệt đều bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Muội đợi ở đây, ta đi xem thử xảy ra chuyện gì! Ở trong này bất kỳ kẻ nào cũng không cảm giác được vị trí cùng khí tức của muội. Sau khi trở về ta giúp muội thúc giục Huyễn Chân Tiên Ngọc, nếu còn lén lút chạy đi, ta sẽ giận thật đấy, coi chừng ta đánh cái mông muội đấy! Nhậm Kiệt nói, làm ra bộ dáng tức giận muốn đánh người, nhưng bất kỳ là ai cũng có thể nhìn ra, thời khắc này trong lòng hắn chỉ có tràn đầy vui mừng, ở đâu ra nửa điểm dáng vẻ tức giận.
Tuy nhiên nghe Nhậm Kiệt nói lời này, tràn đầy ý quan tâm, không có hành động nhiều lời dư thừa, còn có vẻ mặt Nhậm Kiệt kia... làm cho trong lòng Đan Diệu vô cùng ấm áp, nàng hướng về phía Nhậm Kiệt thè lưỡi cười khẽ đáng yêu, đồng thời tò mò quan sát bên trong này.
- Nhị thúc! Ta ở nơi này, thế nào rồi? Nhậm Kiệt nói với Đan Diệu xong, cất bước đã xuất hiện ở trước mặt Nhậm Thiên Hoành.
- Rốt cuộc tìm được ngươi rồi! Ngươi mau đi xem một chút đi, tên tiểu tử Hổ Hổ kia dường như phát điên, muốn tiếp tục công kích đại quân Thiên Hải Đế Quốc, thoáng cái giết chết không ít người, thiếu chút nữa tạo thành hỗn loạn trong đại quân Thiên Hải Đế Quốc vừa mới đầu hàng. Sau đó bắt được nó, nhưng lại không thể làm bị thương nó, tên tiểu tử này lại khó mà ổn định, lục thẩm ngươi thật không dễ ra tay bắt được nó, định mang nó vào đây tìm ngươi, kết quả vừa đi vào nó liền chạy mất! Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Hoành cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất kể lại tình huống cho Nhậm Kiệt biết.
Trên thực tế cùng lúc hỏi Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Kiệt đã dùng thần hồn lực bao phủ lục thúc, lục thẩm, nhưng bằng vào thần hồn lực của hắn, đều có chút mơ hồ không chừng, một đoàn tia sáng màu đỏ nhanh chóng lấp lóe khó có thể hoàn toàn nắm được, là Hổ Hổ đang trong trạng thái phẫn nộ đấu đá lung tung trong không gian này.
Thời khắc này tình trạng của Hổ Hổ rất đặc biệt, lớn nhỏ không có rất biến hóa nhiều lắm, thậm chí có cảm giác lại rút nhỏ đi một vòng, nhưng bộ lông toàn thân màu đỏ thì lấp lánh ánh sáng đỏ, giống như ngọn lửa bốc cháy lên.
Bộ dáng cũng có một chút biến đổi nho nhỏ, mấu chốt là tốc độ cùng lực lượng, lại đang vận dụng quy tắc, lực lượng đặc thù nào đó né tránh, lúc này mới làm cho Vân Phượng Nhi dù đã đạt tới Pháp Thần Cảnh, mà dưới tình huống không muốn làm thương tổn nó, trong lúc nhất thời đều không bắt được nó, không chặn được nó. Tên tiểu tử này dường như là sau khi bị kích thích đã biến thân, chỉ có điều về hình dáng nó không có biến hóa lớn lắm, nhưng thật ra lực lượng như có điều lột xác.
- Ừm! Để ta giải quyết! Nhậm Kiệt nói, thân hình chậm rãi bay lên, trong nháy mắt phóng thích ra khí tức cùng uy áp của mình, trong tiếng nổ ầm ầm thần hồn lực hơi dao động đánh tới, không phải loại công kích mãnh liệt, nhưng tuyệt đối làm cho mọi người cảm nhận được uy áp này tồn tại đồng thời trong lòng giật mình một cái.
Bao gồm Nhậm Thiên Hoành vừa mới nói chuyện cùng Nhậm Kiệt, lập tức cảm giác thần hồn run lên, rõ ràng cảm nhận được uy áp kinh khủng của thần hồn lực Nhậm Kiệt.
- Tên tiểu tử thúi ngươi, rốt cục chịu đi ra rồi! Lúc này, lục gia Nhậm Thiên Tung thấy Nhậm Kiệt đi ra cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả cảnh giới của lão bực này đều gấp đến độ một đầu là mồ hôi, có thể tưởng tượng nhiều phiền toái biết bao.
Mà cảm nhận được khí tức của Nhậm Kiệt, lục gia Nhậm Thiên Tung chỉ trong khoảnh khắc có một loại cảm giác, đại ca...
"Tiểu tử này, thần hồn lực của mình đều không có cường đại như vậy!" Vân Phượng Nhi vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt bay đến giữa không trung, phóng ra khí tức, cũng dừng lại thân hình, chỉ có điều trong lòng vô cùng kinh ngạc khiếp sợ, nhưng nàng cũng không bất ngờ: Nhậm Kiệt làm ra chuyện dạng này nàng cũng quen rồi, chỉ là cảm giác thần hồn lực của Nhậm Kiệt thời điểm này, còn cường đại hơn rất nhiều so với lúc trợ giúp mình ngăn cản lôi kiếp, thậm chí vượt hơn xa mình là vị Pháp Thần Cảnh này.
Hiện tại Nhậm Kiệt không ẩn giấu thực lực bản thân với người bên cạnh nữa, mới thực sự làm cho bọn họ cảm thấy Nhậm Kiệt kinh khủng.
"Ầm..." Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ va chạm làm cho trong gian phòng nứt ra, rồi tức thì cảm nhận được khí tức của Nhậm Kiệt liền dừng lại.
"Ô ô ô..." Đột nhiên, vang lên tiếng khóc non nớt, như là đứa trẻ tìm được người lớn. Hổ Hổ bị thần hồn lực cộng thêm uy áp của khí thế bản thân Nhậm Kiệt chấn động tỉnh táo lại, đột nhiên khóc thút thít rồi vọt lên không trung, nhào vào trong lòng Nhậm Kiệt, khóc rống lên.
Thanh âm nghe khiến lòng người đau đớn, nghe khiến lòng người chua xót, Vân Phượng Nhi thậm chí không nhịn được len lén lau nước mắt.
- Phiếu cơm lão đại... Hổ Hổ, Hổ Hổ nó đây là sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Này... này... Lúc này, Đan Diệu cũng chú ý tới một màn này, nghe tiếng khóc nỉ non của Hổ Hổ, thiếu chút nữa Đan Diệu không kiềm được lao ra ngoài.
- Muội trước đừng tới đây, một hồi ta mang nó đi vào! Nhậm Kiệt lên tiếng nói, sau đó vỗ nhẹ nhẹ Hổ Hổ: - Hổ Hổ đừng lo lắng, Tề Thiên không phải thật sự chết đâu! Đó chẳng qua là phân thân của hắn, hắn lợi hại như vậy làm sao có thể chết chứ. Cho nên ngươi cũng đừng khóc! Cố gắng cho tốt, đến lúc đó chúng ta cùng đi cứu Tề Thiên được không?
- Ô... A, không có... không có chết ư? Thật sao?
Đột nhiên, Hổ Hổ dừng lại, cặp mắt đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn Nhậm Kiệt hỏi.
- Ừm! Đương nhiên là thật! Hắn bị người trấn áp nhốt lại, lần trước ta chỉ giúp một cái phân thân của hắn đi ra mà thôi, thật ra trước kia lúc nói chuyện hẳn ngươi đã nghe chúng ta đề cập tới, tuy nhiên phỏng chừng ngươi mãi lo chơi không chú ý! Tốt lắm, mập mạp đã tỉnh lại, cũng rất lo lắng cho ngươi, chúng ta đi gặp nàng đi! Nhậm Kiệt nói như không có chuyện gì, đưa tay vuốt đầu Hổ Hổ một cái, rồi mang nó bay đi về phía Đan Diệu.
- Tốt quá... Tốt quá... Nàng cũng tỉnh rồi, thật quá tốt! Đi thăm mập mạp đi! Vậy khi nào chúng ta đi cứu Tề Thiên? Hổ Hổ nghe nói biết rõ chuyện, nó lập tức hưng phấn hoan hô.
Một màn này mọi người trông thấy đều đầu lớn như cái đấu, hai huynh đệ Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Tung đều không nói nên lời. Trên thực tế sau lúc đó Nhậm Kiệt cũng đã nói cho bọn họ biết, Tề Thiên cũng không phải chết thật sự, bọn họ vừa rồi cũng đã nói với Hổ Hổ như thế, nhưng hoàn toàn vô dụng, hiện tại lại trái ngược.
Trên thực tế không có Tề Thiên ở đây, trừ Nhậm Kiệt ra, Hổ Hổ căn bản không quá để ý tới lời nói của ai khác, nhất là ở dưới trạng thái đó, nó càng nghe không lọt tai bất kỳ lời nói của kẻ nào, mà ở bên Nhậm Kiệt thì nó giống như đứa nhỏ về tới bên cạnh mẫu thân, biết nghe lời.
Bởi vì vừa rồi Đan Diệu đã bay đến bên cạnh phạm vi bao trùm lực lượng của mảnh bia đá kia, cho nên Vân Phượng Nhi bọn họ cũng đã thấy, Vân Phượng Nhi kéo tay lục gia Nhậm Thiên Tung một cái, cũng lập tức đi theo; Nhậm Thiên Hoành thấy họ đi vào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện muốn thông báo cho bọn họ...
Đáng tiếc đã chậm, bên trong này vốn cũng không lớn, lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi vừa bước vào, trong nháy mắt liền cảm nhận được uy áp kinh khủng phát ra từ trên mảnh bia đá kia.
Một tiếng hót dài, trong thân thể Vân Phượng Nhi một con Chu Tước màu đỏ dường như từ trong ngủ mê tỉnh lại, bao quanh thân thể nàng chống lại uy áp.
Trong tiếng nổ ầm ầm một luồng sát khí cuồn cuộn, khí tức sát khí giết chóc dầy đặc vô tận, phía sau lục gia Nhậm Thiên Tung xuất hiện một hư ảnh Tu La to lớn.
Nhậm Thiên Hoành theo sau đi vào nhìn thấy tình hình này, lại thấy Nhậm Kiệt cũng nhìn về phía mình, lão không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó lại có chút lo lắng quan sát.
- Không sao, chỉ cần không phải cố ý khiêu khích, uy áp này chỉ trong phạm vi nhất định là bởi vì người mà khác biệt, chỉ cần nghị lực đủ kiên cường, đủ cường đại là có thể đứng vững, hoặc là nói chiếm được nó thừa nhận. Ở trong phạm vi nhất định này chỉ cần không gần gũi quá mức thì không có chuyện gì! Nhậm Kiệt là chân chính xâm nhập dò xét trong đó, thậm chí từng giằng co đối kháng cùng các loại lực lượng của trận pháp, phù văn bên trong, tự nhiên biết rõ tình huống của mảnh bia đá này.
Nhậm Kiệt vừa mới ôm Hổ Hổ hạ xuống, đã nhanh chóng nói một lần đơn giản tình huống với Đan Diệu. Trước kia Hổ Hổ đã quen thuộc với mập mạp, bây giờ lại không có Tề Thiên, hơn nữa nhìn thấy hình dáng của mập mạp, không biết có phải bởi vì vừa rồi rất đau lòng hay không, lập tức nó rất thân cận với nàng.
Như thế cũng giúp Nhậm Kiệt tiết kiệm không ít chuyện, vừa lúc để Đan Diệu dỗ dành Hổ Hổ, tên tiểu tử này rõ ràng bị kích động rất lớn. Tuy rằng câu nói của Nhậm Kiệt vừa rồi giúp nó không điên cuồng như trước, nhưng muốn cho nó hoàn toàn khôi phục, còn cần một ít thời gian.
- Ta đều không sao, bọn họ khẳng định sẽ không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi định cho hai người bọn họ biết trước để có chuẩn bị, kết quả... Nhậm Thiên Hoành gật đầu, ngược lại cũng tràn đầy lòng tin đối với lục đệ, lục đệ muội của mình, vừa nói vừa bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai người giờ khắc này đang liều mạng chống cự với uy áp khổng lồ kia.
- Nhị thúc! Bên ngoài tình huống như thế nào? Hổ Hổ có Đan Diệu chăm sóc, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực nhắc nhở biến hóa của lục thúc, lục thẩm, có vấn đề hắn lập tức có thể trợ giúp; mặt khác bên này cũng một lúc làm nhiều việc, lên tiếng hỏi thăm nhị thúc tình huống bên ngoài.
- Tuy rằng điều kiện cấp cho đã rất tốt, tình huống Thiên Hải Đế Quốc bên kia nói rất rõ ràng, nhưng trong binh lính bình thường vẫn còn có một nửa quyết định ly khai, dựa theo gia chủ phân phó trước đó chúng ta cũng không có ngăn cản. Về phần bộ đội tinh nhuệ, ngược lại chỉ có một phần ba ly khai, nhân số người còn lại rất khổng lồ, chỉ có điều những người này là đại quân của Thiên Hải Đế Quốc... Nhậm Thiên Hoành hiểu rõ ý của Nhậm Kiệt, nhưng từ khi lão ra đời đã là đối địch với Thiên Hải Đế Quốc, dĩ vãng có bắt làm tù binh cũng có lợi dụng, nhưng chưa từng có đội ngũ tù binh khổng lồ như thế, điều này làm cho lão nghĩ tới: "Nếu như thật sự muốn những người này hợp nhất đều cảm thấy nhức đầu!"
- Thiên Hải Đế Quốc đã là quá khứ, hơn nữa diệt Thiên Hải Đế Quốc không phải chúng ta, mà là hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, mà quan hệ giữa chúng ta cùng hoàng đế ai cũng biết, trải qua nội bộ Thiên Hải Đế Quốc nổi loạn cùng với đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều tàn sát, chỉ sợ sẽ tạo thành một oán niệm vô cùng to lớn, đây là cơ sở để chúng ta nắm trong tay bọn họ. Về phần chuyện sau này, cứ từ từ để cho bọn họ sáp nhập vào, không ngừng nghĩ biện pháp đưa người nhà bọn họ tới đây. Bọn họ chính là người trung thành nhất, bởi vì trong lòng bọn họ không có những thứ thâm căn cố đế như Minh Ngọc Hoàng Triều kia! Thấy Nhậm Thiên Hoành lo lắng, Nhậm Kiệt không chút phật lòng, hắn đã sớm nghĩ tới điều này.
Cho nên cùng lúc với Văn Dũng, Văn Tử Hào bọn họ thu nạp nhân tài, đồng thời bên này đại quân mấy trăm vạn Thiên Hải Đế Quốc còn giữ lại hắn cũng không có ý định bỏ qua.
Nhắc tới điều này, Nhậm Thiên Hoành vô cùng tức tối nói: - Nói đến chuyện này đúng là tức cành hông mà! Nhậm gia chúng ta liều sống liều chết, kết quả cuối cùng bọn họ ở bên kia nói hết thảy đều là kế hoạch của họ. Còn bà nó chứ kế hoạch của họ! Nhậm gia ta hy sinh biết bao nhiêu, người trong thiên hạ ai không biết, hắn còn không biết xấu hổ nói đây là dụ địch xâm nhập, bây giờ còn hái được trái cây lại huyên náo khoa trương đối với phía dưới vô cùng lợi hại! Hơn nữa chuyện đã đến nước này, người phía dưới cũng muốn hỏi rõ, sau này chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nhậm Thiên Hoành nhìn Nhậm Kiệt vị gia chủ trẻ tuổi này, đã làm cho Nhậm gia ở trong loại sóng gió này đều không có rơi đài, hiện tại Nhậm gia nên đi theo hướng nào, đều nghe một câu nói của hắn. Trên thực tế, cho dù thời khắc này Nhậm Kiệt nói trực tiếp khởi nghĩa vũ trang công chiếm Thiên Hải Đế Quốc, nắm quyền khống chế Thiên Hải Đế Quốc cũng không có bất kỳ người nào nói không! Trên thực tế Nhậm Kiệt thu nhận nhiều đại quân Thiên Hải Đế Quốc như vậy, không ít người đều nghĩ tới chiều hướng này.
Dù sao đã náo loạn thành như vậy, ai cũng biết rõ Nhậm Kiệt không có đặt hoàng thất Minh Ngọc Hoàng Triều ở trong mắt, ngược lại Minh Ngọc Hoàng Triều cũng đối với hắn cùng Nhậm gia y như vậy, đi tới một bước kia cũng là chuyện rất bình thường.
- Nhị thúc! Ngài có muốn làm hoàng đế không? Nếu ngài muốn làm, chúng ta liền đánh hạ thiên hạ này, trước đoạt Thiên Hải Đế Quốc làm cứ điểm, sau đó có thể tự lập làm vua, tiếp theo thậm chí gồm thâu Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không hẳn không có khả năng!
Tình huống Thiên Hải Đế Quốc hiện giờ rất hỗn loạn, giờ này đại quân tinh nhuệ của Tây Bắc đại doanh vô cùng cường đại, Thiên Long Quân, cận vệ đội gần như vô địch dưới trạng thái chiến đấu cực hạn ở thế tục; với Nhậm Kiệt tương trợ trận pháp, Giang Trấn lãnh đạo rất nhiều môn nhân, vô số tiền tài, có dược phẩm chi viện, chiếm lĩnh Thiên Hải Đế Quốc đối với bọn họ mà nói không là việc khó gì.
Vừa nghe Nhậm Kiệt hỏi vậy, Nhậm Thiên Hoành lập tức lắc đầu giống như lắc trống bỏi, nói: - Ngươi xem nhị thúc ngươi giống như hạng người đó sao, trò chơi đó ta không có hứng thú!
- Vậy lục thúc hoặc là ngũ thúc thì sao? Nhậm Kiệt lần nữa nhìn Nhậm Thiên Hoành hỏi.
- Ngũ thúc ngươi cứ chờ gặp là biết ngay, hắn cũng không muốn làm hoàng đế đâu! Lục thúc ngươi thì trong mắt chỉ có lục thẩm ngươi, hắn thật không muốn vì thiên hạ mà phí thời gian bồi tiếp lục thẩm ngươi đâu! Tuy rằng không biết rõ rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn hỏi cái gì, nhưng Nhậm Thiên Hoành vẫn nghiêm túc đáp lời.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương