Thậm chí còn mấy người không thể tin vào tai mình, không nhịn được lắc đầu, muốn xác nhận mình không nghe nhầm. Càng có người nổi giận nhướng mày, trong mắt lóe lên sát khí. Đây không phải là sỉ nhục gây hấn, trực tiếp bảo bọn họ cút đi, nơi này là tông môn của bọn họ. Tuy rằng lúc này biết thân phận của Nhậm Kiệt, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không có cảm giác lớn. Nên biết theo trận pháp suy sụp, xuống dốc, người hiểu trận pháp cao thâm ngày càng ít. Thứ này không chỉ là kỹ năng chuyên nghiệp, đã biến thành tồn tại vô cùng tôn quý. Rất nhiều gia tộc, tông môn nhỏ muốn tăng cường đại trận hộ tông, hoặc là làm chút chuyện, đều cần Trận Pháp sư hỗ trợ, đôi khi còn cần Trận Pháp Đại sư cùng Tông sư trận pháp. Trận Tông bởi vì Giang Trấn mà được khôi phục lại, bởi vì Giang Trấn đạt tới Tông sư trận pháp trung cấp đỉnh phong, đã nửa bước vào Tông sư trận pháp cao cấp, có thể nói Trận Tông hưng thịnh chưa từng có. Đi tới đâu cũng hơn người một bậc, đi đến đâu cũng được tôn lên cao, chưa từng có ai dám nói với bọn họ như thế, nhất là bây giờ trực tiếp bảo bọn họ cút đi. Cái... cái gì? Giang Trấn cũng nghĩ mình nghe nhầm, nói chơi gì, hắn nói gì. Cút đi? Hắn đang nói chuyện với ai, hắn bảo mình cút đi, lúc này Giang Trấn cũng phải nổi giận. Vừa rồi đại trận hộ tông bị hủy, trận pháp trung tâm cũng bị tổn hại, chưa kịp phát huy uy lực đã như thế, hắn đã rất giận dữ. Nhưng dù sao Nhậm Thiên Hoành ở đây, cũng biết người trẻ tuổi này là đương nhiệm gia chủ Nhậm gia, quan trọng nhất, hắn là con traicủa Nhậm Thiên Hành, cho nên Giang Trấn cho rằng mình đã rất nhẫn nhịn rồi. Chỉ cần Nhậm Kiệt chịu xin lỗi, hắn cũng không so đo chuyện này, dù sao trận pháp này là do hắn bố trí nhiều năm trước, không tính là gì. Về chuyện đồ đệ, để sau từ từ dạy bảo. Nhưng làm thế nào cũng không ngờ, chưa chờ hắn tha thứ Nhậm Kiệt, hắn... hắn lại bảo mình cùng cả Trận Tông cút đi. - Ngươi tính là thứ gì, dám lớn lối ở Trận Tông ta. - Gia chủ Nhậm gia thì sao, đây là chỗ Trận Tông ta, lập tức cút ra ngoài. - Không sai, mới vừa tổn thương thiếu tông chủ, phá hủy đại trận hộ tông, còn dám lớn lối không biết sống chết. Đúng là muốn chết! Oành... Oành... Cuối cùng, có người phản ứng lại, lập tức bùng nổ lực lượng, trực tiếp bao phủ Nhậm Kiệt cùng Nhậm Thiên Hoành, muốn phát động công kích chí mạng, mắt nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, hận không thể xé xác hắn. - Hừ! Nhưng lúc này còn Giang Trấn đứng phía trước, cho nên bọn họ không thể xông lên. Nhưng bây giờ Giang Trấn cũng nổi giận, hừ lạnh trong mũi, lạnh lùng nhìn Nhậm Kiệt. - Nhậm Thiên Hành dạy ngươi như vậy sao? Ta là tông chủ tông, còn là bạn tốt với cha ngươi, ngươi là tiểu bối gặp mặt không hành lễ, làm sai không xin lỗi, còn dám lớn lối trước cửa bổn tông. Xem ra ta phải thay cha ngươi dạy dỗ ngươi một lần. Tuy rằng Giang Trấn chỉ biết sơ về Nhậm Kiệt, nhưng không nhiều. Hắn không có hứng thú với chuyện Minh Ngọc Hoàng Triều, không gian Trận Tông tự thành một thể, đối với bên ngoài luôn có cảm giác nhìn từ trên cao. Hắn giữ liên lạc với những tông môn, gia tộc, cũng có địa vị rất cao trong người tu luyện, chỉ ngẫu nhiên biết chút chuyện, không rõ cụ thể, cũng khinh thường tìm hiểu. Theo hắn thấy, Nhậm Kiệt này làm gia chủ Nhậm gia, tự cho là đúng. Chỉ làm hắn kỳ quái, sao Nhậm Thiên Hoành đi theo mà không xen vào. Được, nếu hắn không xen vào, vậy mình thay Nhậm Thiên Hành dạy dỗ con trai hắn, thứ không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết. - Xì! Nhậm Kiệt bỗng lắc đầu thở dài, quay sang nhìn nhị thúc, cười khổ nói: - Nhị thúc, ngài thấy không, cái gì gọi là kẻ không biết không sợ, khóa cửa tự làm, tự cho là đúng, đây là ví dụ tốt nhất. Ta cũng cảm thấy đau đầu, đỏ mặt thay bọn họ. - Khụ... Nhậm Kiệt nói vậy, Nhậm Thiên Hoành cũng suýt không nhịn được cười ra, miễn cưỡng ho khan khống chế lại. Bởi vì ở đây, ngoài những người Trận Tông ra, cũng chỉ Nhậm Thiên Hoành biết rõ ý của Nhậm Kiệt, cũng chỉ có hắn cảm thấy buồn cười. Bởi vì Nhậm Kiệt nói không sai, những người Trận Tông khí thế kinh người, như muốn xé xác Nhậm Kiệt, còn Giang Trấn lại muốn dạy dỗ Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Hoành lại không hề lo lắng, thật sự muốn cười to. Không thể không cười, cũng như một người luyện khí hay chế thuốc, tuy rằng bản thân không yếu, nhưng trước mặt trăm vạn đại quân thì chẳng là gì. Khi cần đến, hắn tự nhiên có thể ngạo khí, nhưng đến khi trực tiếp trở mặt giống Nhậm Kiệt bây giờ, vậy đơn giản là không biết lượng sức. Mà những người này có ý muốn ra tay, Nhậm Kiệt nói vậy, làm Nhậm Thiên Hoành cũng cảm thấy những người này quả thật bị chiều chuộng đến không biết không biết trời cao đất rộng, tựa như đứa nhỏ bị dạy hư, thật cho rằng mình là tất cả. Trước kia Nhậm Thiên Hoành cũng không cảm thấy Giang Trấn thế nào, nhưng hôm nay Nhậm Kiệt nói thế, Nhậm Thiên Hoành thật cảm thấy đầu óc của Giang Trấn không tỉnh táo. Nói chơi, hắn muốn thay đại ca dạy dỗ Nhậm Kiệt, dạy dỗ đương nhiệm gia chủ Nhậm gia, hắn thật là không biết tính tình của vị gia chủ này. - Sư phụ, dạy dỗ hậu bối không biết trời cao đất rộng như thế, nào cần tới ngài, để ta... Nhìn sư phụ đã nói mà Nhậm Kiệt còn như thế, ngay cả Nhậm Thiên Hoành bên cạnh cũng có biểu tình như vậy, càng thêm kích thích Giang Trấn cùng người đằng sau. Giang Trấn dù sao già dặn, lời của Nhậm Kiệt lại làm hắn tức giận, căm phẫn, một tên tiểu bối lại dám nói thế với mình, đến lúc này rồi mà còn dám lớn lối như vậy, xem ra phải thật dạy dỗ hắn. Nhưng Nhậm Kiệt nói xong, thái độ của Nhậm Thiên Hoành lại khiến trong lòng Giang Trấn cảm thấy có gì không đúng. Trong khi Giang Trấn do dự, có một đệ tử Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong xông ra. Người này là Đinh Tuấn, thoạt nhìn tuổi không nhỏ hơn Giang Trấn, vốn hẳn là đại sư huynh, nhưng không phải đệ tử đích truyền, thiên phú trận pháp kém hơn Giang Ngộ Chân rất nhiều, cho nên địa vị ở Trận Tông không bằng Giang Ngộ Chân. Nhưng tu vi lại là hạng nhất trong các đệ tử, chỉ kém hơn hai Tông sư trận pháp mà Giang Trấn chiêu mộ về sau. Lúc này hắn đã sớm không nhịn được, lập tức xông lên, hai tay cách không chụp lấy, linh khí khổng lồ ngưng tụ co rút xung quanh Nhậm Kiệt, muốn bóp hắn thành thịt vụn. Đinh Tuấn uy thế hung mãnh, cách không xông tới Nhậm Kiệt, hắn muốn thay sư phụ dạy dỗ tiểu tử tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, tuổi nhỏ hơn mình, nhỏ hơn cả Giang Ngộ Chân, mà dám càn rỡ lớn lối như thế. - Đi qua một bên chơi. Oành... Nhậm Kiệt như tiện tay xua ruồi, vỗ ra một cái. Hắn làm gì? Hắn nghĩ đây là Nhậm gia, nói gì là làm được cái đó? Đầu óc tên này nghĩ gì, chết chắc rồi, xem hắn bị chỉnh thế nào. Nhìn gia chủ Nhậm gia này tùy tiện vỗ Đinh Tuấn một cái, hoàn toàn không có vận chuyển lực lượng như xua ruồi, những người đằng sau Giang Trấn đều cảm thấy buồn cười. - Không được, cẩn thận! Nhưng trong lòng Giang Trấn lại kinh hãi, dù sao hắn đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ năm, tuy rằng tu vi toàn dùng ngoại lực tăng lên, và cảm ngộ trận pháp mà có, nhưng cảnh giới bày ra đó, liền nhìn ra được công kích này. Ầm... Ầm... Đáng tiếc hắn nhắc nhở đã chậm, Nhậm Kiệt ra tay không chờ Đinh Tuấn tới, khóe miệng Đinh Tuấn còn chưa kịp kéo lên, nụ cười khinh thường chưa hiện, trước mặt hắn bỗn xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Ngưng tụ hoàn toàn, thật như bàn tay như thịt thật, to mười mấy thước, không một tiếng động ngưng tụ trước mặt hắn. Tựa như một người đang chạy tốc độ cao nhất, bỗng trước mặt vài cm xuất hiện một vách tường, muốn tránh cũng không được, ngược lại bản thân hết tốc lực đâm vào, thật là như muốn tự tử. Đinh Tuấn đụng mạnh vào đó, bị lực lượng bàn tay đập văng ra xa. Khủng bố nhất là bàn tay kia ngưng tụ không tan, như ngọn núi đè lên người Đinh Tuấn. Phụt... Đinh Tuấn phun máu, người bị đè dưới bàn tay, lực lượng bị đánh tan không thể vận chuyển. - A... Lần này đến lượt Giang Trấn cùng tất cả người Trận Tông tròn mắt, đây là lực lượng gì. Quá khủng bố, vậy còn là người ư? Cho dù Thái Cực Cảnh, không, cho dù là Giang Trấn tự mình ra tay, cũng không thể có hiệu quả thế này. Lúc này ngay cả hai người cấp bậc Vương giả được Giang Trấn chiêu mộ đến cũng bối rối, vậy là sao. Tuy rằng Đinh Tuấn không bằng bọn họ, nhưng ngày sau đánh sâu vào Thái Cực Cảnh, cấp bậc Vương giả là không vấn đề, như vậy đã không tệ. Nhưng Nhậm Kiệt này mới bao nhiêu tuổi, cái này còn chưa tính, vừa rồi hắn chỉ dùng lực Âm Dương Cảnh. Sao lại thế này, dù cho hai người cấp bậc Vương giả bọn họ liên thủ, cũng không làm được như vậy. Dù cho Thái Cực Cảnh, cũng rất khólàm pháp lực ngưng tụ thành thành bàn tay như thịt thế này, dấu tay cũng rõ ràng. Mà bàn tay kia đang đè lên người Đinh Tuấn, giống như Ngũ chỉ sơn. - Sư phụ... Đinh Tuấn lúc này cảm thấy cả người muốn vỡ tan, đến giờ còn không rõ xảy ra chuyện gì. Đối phương không đến Thái Cực Cảnh, vốn có thế nào hắn cũng có lòng tin đánh một trận, làm sao cũng không ngờ chưa hiểu gì liền bị đè xuống đây. Lúc này hắn bị áp chế lực lượng, không thể động đậy, đau khổ nhìn về phía Giang Trấn. Oành.... Tình cảnh thế này, Giang Trấn cũng hoàn toàn nổi giận, ầm ầm bùng phát lực lượng, giận dữ nhìn Nhậm Kiệt: - Đây là ngươi tự tìm, cho dù cha ngươi đến đây, cũng không trách được ta... - Ngừng ngừng ngừng... Nhậm Kiệt khoát tay cắt lời Giang Trấn: - Ngươi còn chưa xong, nói những điều này không có ý nghĩa. Muốn nói phải không, vậy hôm nay bổn gia chủ nói với ngươi. Còn muốn ra tay, ngươi đến Thái Cực Cảnh có động tay lần nào chưa, vừa nhìn đám người các ngươi liền biết là một đám chỉ biết đóng cửa tu luyện, nghiên cứu trận pháp, sau đó dựa vào đan dược tăng lên. Nói thật, sức chiến đấu của các ngươi kém cỏi, kém đến cùng cực. Cho nên vừa nãy nói muốn dạy dỗ bổn gia chủ, bổn gia chủ mới thật không nhịn được cười. Nhậm Kiệt nhìn Giang Trấn, nói: - Ngay cả tình huống bên ngoài mà các ngươi cũng không biết, không biết cả tình huống bổn gia chủ, liền dám nói dạy dỗ bổn gia chủ. Còn nữa, dù ngươi không biết tình huống bên ngoài, không biết chuyện bổn gia chủ, chẳng lẽ ngươi không động não nghĩ lại, ta thân là gia chủ Nhậm gia, ngươi có thể dạy dỗ được sao? Đại doanh Tây Bắc trên trăm vạn tướng sĩ tinh nhuệ, mấy trăm vạn tướng sĩ khác, đại tướng vô số. Dưới trận thế, lão tổ Thái Cực Cảnh cũng giết được, đám người Trận Tông các ngươi còn la lối, chỉ cần bổn gia chủ ra lệnh một tiếng, trực tiếp cho người diệt hết các ngươi ở đây. - Còn chiến đấu, còn dạy dỗ bổn gia chủ... Nhậm Kiệt cười nói: - Ngươi thật ra tay thử xem, trước đó bổn gia chủ liên tục phá hai nơi trăm vạn đại quân Thiên Hải đế quốc, tiêu diệt mấy chục vạn tướng sĩ, ngay cả Thái Cực Cảnh cũng giết mấy cái, cũng không ngại giết thêm mấy tên các ngươi. Tới đây, ra tay xem, bổn gia chủ cho các ngươi thấy cái gì là chém giết chân chính, chiến trường chân chính là thế nào. Tiểu Bảo, vào đây. Nhậm Kiệt vừa nói, lực thần hồn khẽ động, lúc mới vào không gian độc lập này, Nhậm Thiên Hoành đã giao ngọc bài cùng phương pháp cho Nhậm Kiệt. Thật ra không cần hắn dạy, bằng cảnh giới của Nhậm Kiệt thì không khó nghiên cứu ra. Bây giờ Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, lập tức gọi Cổ Tiểu Bảo đang chạy loạn bên ngoài đi vào đây. Người Trận Tông đột nhiên nhìn thấy một đứa bé đen thui xuất hiện, mọi người kinh ngạc không thôi, chuyện gì thế. Vậy là sao, Nhậm Kiệt nói vừa rồi quả thật làm mọi người cảm thấy áp lực nặng nề, dù sao đây là đại doanh Tây Bắc, địa bàn Nhậm gia, cuối cùng bọn họ cảm thấy không dễ dàng nữa. Nhưng tiếp theo, lại thấy một thằng nhóc chạy vào, vậy là sao? - Hở hở! Cổ Tiểu Bảo nghe lời Nhậm Kiệt, theo lực thần hồn dẫn đường, nháy mắt vào trong không gian độc lập này, kỳ quái nhìn xung quanh, sau đó nhìn Nhậm Kiệt: - Gia chủ, ta đang chơi mà, ngươi gọi ta đến làm gì, ta đang theo Vô Song cùng sư nương học làm đồ ăn ngon mà. - Đừng chỉ biết ăn, người này muốn dạy bảo bổn gia chủ, muốn ra tay... Nhậm Kiệt chỉ vào Giang Trấn. Oành... Bùm bùm bùm... - A! - Phụt.... Nhậm Kiệt vừa dứt lời, lập tức Cổ Tiểu Bảo ầm ầm bùng nổ lực lượng, hiện tại lời của Nhậm Kiệt là lời của sư phụ, hơn nữa hắn cũng bất tri bất giác cảm giác ở đây rất thoải mái, giống như ở cạnh sư phụ. Huống gì còn có thể chiến đấu, còn được ăn ngon, còn... Cho nên vừa nghe lời Nhậm Kiệt, có kẻ dám khiêu khích, còn nhìn Giang Trấn tuôn ra lực lượng Thái Cực Cảnh tầng thứ năm, Cổ Tiểu Bảo ầm ầm bùng nổ lực lượng. Hắn bùng nổ thì khác, nháy mắt lực lượng khủng bố cuồng bạo tới cực điểm trào ra, chỉ riêng lực lượng đã như muốn vùi lấp lực lượng của Giang Trấn. Những người Trận Tông xung quanh trực tiếp bị thổi bay, có mấy người muốn chống cự, lập tức bị uy thế ép tới hộc máu ngã xuống. Cổ Tiểu Bảo đi theo Nhậm Kiệt một đường tôi luyện, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng lực lượng không yếu, sát khí càng nặng. Thừa kế tổ phù Cổ Thần, lực lượng truyền thừa, bùng nổ ra liền khủng bố khác thường, Giang Trấn hoàn toàn không thể so sánh. - Giết hắn hay bắt sống... Chỉ chớp mắt, ở trong mắt người Trận Tông, Cổ Tiểu Bảo liền từ một đứa nhóc đen thui biến thành lão yêu quái khủng bố. Mà lúc này Cổ Tiểu Bảo còn muốn ra tay, nhưng vẫn hỏi Nhậm Kiệt trước. - Dọa hắn chút là được, ngươi đi chơi đi. Nhậm Kiệt phất tay. - Hừ! Đùa giỡn ta, thiệt là... Vừa nghe vậy, Cổ Tiểu Bảo không khỏi nhướng mũi, dẫu môi lên. Vốn còn tưởng chém giết một phen, lực lượng cũng nháy mắt biến mất tăm. Lập tức quay người muốn đi, nhưng vẫn quay sang nhìn Nhậm Kiệt: - Lần sau còn hù người thì ngươi gọi Tề Thiên hay cận vệ đội đến đây, không đánh nhau thì đừng gọi ta, bằng không ta sẽ tức giận. Cổ Tiểu Bảo rất nghiêm túc nói với Nhậm Kiệt một tiếng, sau đó trực tiếp rời không gian này, chỗ này nhìn là biết không có gì hay. Hắn cũng không lo Nhậm Kiệt có chuyện, tuy rằng Nhậm Kiệt không dùng toàn bộ lực lượng, nhưng thân thể mạnh mẽ làm hắn cảm thấy rất khủng bố, chỉ có sư phụ mới sánh được. Thực ra hắn luôn cảm thấy mùi vị trên người Nhậm Kiệt có chút quen thuộc, cảm thấy như sư phụ ở quanh đây, có điều không thể xác định. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao sư phụ bảo mình theo Nhậm Kiệt, vậy cứ theo là được. Thẳng đến lúc này, những người ở đây mới hiểu ra chuyện gì, trợn mắt cứng lưỡi đứng đó, bởi vì cuối cùng bọn họ đã hiểu được. Khủng bố nhất là thật không giống lão quái vật, đúng là đứa nhỏ mà. Không, cho dù lão quái vật cũng thì cũng là lão quái vật có thể bị Nhậm Kiệt gọi là tới đuổi là đi, sao Nhậm Kiệt làm thế được. Theo lý thuyết, dù ở trong tông môn, lão tổ cũng vượt xa tông chủ, nói một câu có thể quyết định vận mệnh của tông chủ, chưa từng xuất hiện tình cảnh thế này, thật là... quá khó tin. Đến giờ, Giang Trấn vừa rồi bùng nổ lực lượng uy thế vô biên, giờ lại không biết làm thế nào. Hắn cảm nhận rõ nhất, nếu mình gặp phải đứa nhỏ đen thui kia, hắn thật không chống được bao lâu. Chỉ khoảng khắc vừa rồi, hắn đã cảm thấy muốn sụp đổ, hơn nữa hắn còn nói gì... Cận vệ đội, Tề Thiên.... - Nói thật, ngươi còn xem tình cảm cha ta, bổn gia chủ không nể tình cha ta, còn không thèm nhiều lời với các ngươi, càng không để các ngươi ở lại chỗ này. Chỉ riêng các ngươi, toàn bộ gom lại cũng không có không có sức chiến đấu gì, không muốn bị giết thì các ngươi tự giác. Ta lặp lại lần cuối, bây giờ, lập tức, lập tức cút khỏi chỗ này. Nhậm Kiệt phất tay. Chỗ hắn không giữ đại gia, không giữ kẻ không hiểu chuyện. Giang Ngộ Chân lăn ra đất không thể nói, Đinh Tuấn bị đè dưới bàn tay pháp lực, không ít người khác bị Cổ Tiểu Bảo làm té lăn, chân tay nhũn ra. Giang Trấn cũng không còn chỗ dựa nào, lúc này lại nghe Nhậm Kiệt nói, người Trận Tông liền không còn giận dữ nữa, chỉ có bi thương nhìn Giang Trấn. Phải làm sao, chẳng lẽ thật phải bỏ qua chỗ này, bỏ qua tông môn. Nhưng cũng có một số người cảm thấy, dù rời đi thì có sao, bọn họ vẫn còn năng lực. Lúc này, sắc mặt khó khăn nhất không ngoài Giang Trấn. Đến giờ hắn mới chính thức cảm nhận được một chuyện, gia chủ Nhậm gia trẻ tuổi này còn bá đạo hơn cả cha hắn, hơn nữa không phải đang nói chơi, hắn đang làm thật, thật muốn đuổi bọn họ đi. Vốn người khác chỉ nghĩ, đi khỏi đây cũng không sao, thậm chí trước kia Giang Ngộ Chân cũng kỳ quái là sao không đi. Nếu bọn họ ra ngài, ngay cả tông môn vạn năm cũng không dám coi thường. Nhưng chỉ có Giang Trấn biết rõ ràng, hắn có được thành tựu hôm nay, lập tức có cơ hội đột phá, làm sao lại rời khỏi đây được. Hơn nữa, bị Nhậm Kiệt nói vậy, hắn cũng nhớ lại, ban đầu mình đã hứa với Nhậm Thiên Hành. Làm sao đây? Làm sao đây? Sắc mặt của Giang Trấn chợt đỏ chợt xanh. Đù! Quả nhiên có chuyện, vừa thấy phản ứng của Giang Trấn, Nhậm Kiệt lập tức biết đoán đúng rồi. P/s: Còn 5c nữa là hết hàng nhé bác Juan.