- Ngươi chết chắc rồi, ngươi... Ưm ưm... Giang Ngộ Chân bị Nhậm Kiệt nắm lấy, đang liều mạng gào thét, trước giờ hắn chưa từng bị ủy khuất, hiện tại cảm thấy hết sức sỉ nhục. Kẻ này chẳng những nói mình là đinh ba tấc, còn tự tiện xông vào tông môn, đây là khiêu khích cả Trận Tông. Nhưng sau đó hắn phát hiện, mình không nói ra lời, bị Nhậm Kiệt tóm lấy gáy, không thi triển ra chút pháp lực nào, bây giờ còn bị bịt cả miệng. Nhưng bỗng phát hiện còn có thể vận chuyển thần thức, lập tức mừng rỡ, nhìn Nhậm Kiệt liên tục xông qua mấy đạo trận pháp, liền vận chuyển thần thức, phát động trận pháp xung quanh. Tên này lại không khống chế thần thức của mình, cho hắn biết sự lợi hại của trận pháp. Ầm... Ầm ầm... Trận pháp xung quanh ầm ầm vận hành, Nhậm Kiệt nhìn xung quanh, hắn cố ý cho tên đinh ba tấc này vận chuyển trận pháp, chính là muốn xem Trận Tông này còn có giá trị hay không, xem trận pháp ra sao. Bây giờ nhìn uy lực trận pháp bên ngoài, cũng tính là không tệ, mạnh hơn tông môn bình thường rất nhiều. Nhưng ở trong mắt Nhậm Kiệt, không có giá trị gì lớn, phất nhẹ tay, ảo ảnh ầm ầm ập tới liền biến mất, trước mắt thoáng đãng như ban đầu. Sao... sao lại thế này, mình một hơi vận chuyển 13 ảo trận, sao hắn lập tức phá hết được. Đáng ghét, ngươi chờ đó. Ầm ầm, Giang Ngộ Chân thúc đẩy đại trận bên trong, đây mới là trận pháp công kích lực lượng khổng lồ, uy hiếp phá hoại rất lớn. - Gia chủ cẩn thận! Nhậm Thiên Hoành không biết là Giang Ngộ Chân phát động, bỗng thấy trận pháp xung quanh biến hóa, sắc mặt trầm xuống. Trước kia hắn có nhịn những người này thế nào, không có nghĩa là hắn có thể nhịn được bọn họ tổn thương Nhậm Kiệt. Hiện giờ Nhậm Kiệt là hy vọng của Nhậm gia, còn là gia chủ Nhậm gia, con trai của đại ca, con cháu ông trời đến đây cũng không thể đụng tới một cọng lông của hắn. Nhìn trận pháp phát động thế công hung hãn, hắn liền nổi giận, trực tiếp bùng nổ lực lượng muốn xông lên, che trước người Nhậm Kiệt đi phá trận. " Nhị thúc đừng vội, ngài quên là ta chỉ huy đại quân phá trận hay sao, còn có trận pháp cận vệ đội đều là ta dạy, những thứ này không tính là gì cả. Về phần những kẻ này, nếu đều là u ác tính, vậy sớm loại trừ đi. Nếu bọn họ là cây nhỏ mọc không thẳng, vậy thì uốn nắn lại. Người phải dạy, cây phải tỉa." Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, bảo nhị thúc không cần phải lo. Ầm ầm... Tuy nhìn lực công kích trận pháp này rất mạnh, nhưng tối đa cũng chỉ đối phó Âm Dương Cảnh dương hồn. Mà Giang Ngộ Chân cũng chỉ phát huy được 5-6 phần uy lực, trong mắt Nhậm Kiệt thì những trận pháp này có rất nhiều lỗ hổng, cho nên bước đi không cần ra tay, phát lực phá tán, ầm ầm nổ vang không ngừng. Những trận pháp kia còn chưa chân chính phát huy, đã bị Nhậm Kiệt phá hoại hết. - A... Sao... sao lại như vậy, hôm nay trận pháp sao thế này, vì sao lại thế? Giang Ngộ Chân căn bản không nhìn thấu tại sao, trận pháp vỡ vụn, lại vỡ vụn, sao lại thế này. Dù Trận Tông không dùng trận pháp bên trong để đối dịch, nhưng hắn biết rõ uy lực. Nhưng sao hôm nay đều xảy ra vấn đề, liên tiếp bị hỏng. Là chân chính hư hỏng, hoàn toàn phá hủy. Phá trận, phá trận. Hôm nay Nhậm Kiệt chân chính phá trận, mặc kệ thế nào, hôm nay hắn phá hết trận pháp rồi nói. Ở trung tâm trận pháp đại doanh Tây Bắc, hắn không muốn để người khác chia một khu rồi nói là thuê, quốc gia trong quốc gia, điều này tuyệt đối không được. Đúng như hắn nói với nhị thúc, hoặc là sửa lại, hoặc là dọn dẹp. Cho nên hắn không hề nương tay, dùng thủ đoạn mà Giang Ngộ Chân không thể phát hiện, hủy diệt trận pháp vòng ngoài. Đây là hủy diệt hoàn toàn, ngay cả trận cơ cũng bị phá. Nhậm Kiệt muốn dọn dẹp hết tường thành người khác xây trên địa bàn của mình, còn lại thì xem rồi nói. - Không thể nào, không thể nào. A... Đầu óc Giang Ngộ Chân đã sắp nổ tung, trong lòng gầm thét, mặc kệ mọi giá thúc đẩy đại trận trung tâm Trận Tông. Hắn chỉ có thể điều động một phần, nhưng chỉ cần điều động, vậy đại biểu cho chân chính xuất hiện nguy cơ sống chết. Sau đó sẽ dẫn động những tồn tại khác ở Trận Tông, Trận Tông được sư phụ hắn dẫn dắt, lúc này phát triển lớn mạnh, trước sau có hai Tông sư trận pháp gia nhập Trận Tông, sư phụ còn bồi dưỡng ra Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp bao gồm cả hắn. Chỉ vì hắn nhỏ tuổi nhất, còn là đệ tử đích truyền, cho nên thân phận địa vị mới đặc biệt nhất. - Xảy ra chuyện, trận pháp trung tâm khởi động, có người công kích... - Mau đi bẩm báo tông chủ, trời ạ, thiếu tông chủ bị bắt. - Toàn lực vận chuyển trận pháp, chặn kẻ kia lại. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bên trong Trận Tông chưa phản ứng, Nhậm Kiệt đã đến chỗ trung tâm. Dù sao nơi này chỉ là một không gian, không rộng lớn gì, trận pháp vòng ngoài cũng có hạn. Nhưng trận pháp trung tâm lại có uy lực kinh người, một khi vận hành, ngay cả lão tổ Thái Cực Cảnh cũng nhất thời không thể xông vào. Dù sao Giang Trấn tổ chức Trận Tông nhiều năm, dù chỉ là ở trong không gian độc lập, nhưng hắn hết sức coi trọng. - Ừm! Cái này thì không tệ, đáng tiếc các ngươi không phát huy ra lực lượng gì, chỉ có chút hay mà thôi, phá cho bổn gia chủ! Bên trong Trận Tông bùng nổ trận pháp mạnh nhất, nhưng chưa được ba phần lực, Nhậm Kiệt liền nhìn ra tình hình trận pháp này. Mạnh hơn đại trận hộ tông Thiên Thủy Tông, nhưng kém hơn Cửu Âm Tông một chút, kết cấu huyền diệu thì không kém gì đại trận hộ tông Cửu Âm Tông. Nhưng vấn đề là không đủ lực lượng, không đủ pháp bảo mạnh mẽ trấn áp, lực lượng người bố trí không đủ, hơn nữa không đủ lực lượng điều động trận pháp, khó mà phát huy. Thực tế trận pháp này có thật phát huy ra uy lực, Nhậm Kiệt cũng không coi ra gì. Dù sao hiện tại hắn đã nửa bước Pháp Thần Cảnh, những thứ này không có ý nghĩa lớn, nhưng lần này hắn giơ tay, nháy mắt lén ấn thành Ngọc Hoàng Ấn chưa đủ ba phần, đánh ra. Ngọc Hoàng Ấn này che giấu trong lực lượng, cho nên người ta chỉ nhìn thấy Nhậm Kiệt khoát tay. Bùm... Chỗ mấu chốt, yếu ớt nhất trong trung tâm trận pháp, còn chưa kịp ẩn giấu vào trong, đã nổ tung. - A! - Phụt! Tức thời, những người khống chế trận pháp muốn cứu Giang Ngộ Chân, liền bị liên lụy, không ít người bị thương, hộc máu hôn mê. Giang Ngộ Chân cũng cảm thấy trong đầu ong một tiếng, suýt hôn mê. Sau đó, xung quanh bỗng thoáng đãng, cách đó một cây số là một mảnh công trình, kéo dài 10 dặm, ở bên ngoài còn bình thường, trong này lại là rất lớn. Xa xa có trận pháp bao quanh, không ít người đang ở những chỗ riêng, khống chế trận pháp, nhưng lúc này đều kinh hãi nhìn sang. - Kẻ nào to gan như thế, dám xông vào Trận Tông ta. - Phá hủy trận pháp Trận Tông ta, muốn chết. - Cẩn thận, thiếu tông chủ ở trong tay hắn. Lúc này, mấy chục bóng người lao tới, trong đó có hai Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, cùng nhiều Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong. Lực lượng Trận Tông này tuyệt đối không yếu. Oành... Ở giữa trung tâm khu công trình kia, lực lượng khủng bố Thái Cực Cảnh mới bùng phát, một người trung niên chừng 40 tuổi, mũi rộng, chân mày rậm, đôi mắt lấp lánh thần thần, hai tay dài hơn người thường, tuy rằng tóc rối nhưng không loạn, toàn thân có khí độ Tông sư, nhấc bước đã chặn trước mặt những người Trận Tông. - Tông chủ, hắn bắt giữ thiếu tông chủ. - Tông chủ, những người này phá hủy đại trận hộ tông của chúng ta. - Trung tâm đại trận cũng bị tổn hại, tông chủ, có không ít người bị thương. Mọi người nhìn thấy, vội vàng hành lễ, sau đó không ít người tức giận nói. Nhất là hai người cấp bậc Vương giả, bản thân bọn họ cũng là Tông sư trận pháp, cũng như những người khác, Trận Tông ở không gian nhỏ này có thể phát triển đến quy mô như thế, cũng không thiếu công lao của bọn họ. Không ít tông môn, gia tộc đều muốn mời bọn họ, kỳ thật danh tiếng cũng truyền xa, bình thường đi tới đâu cũng trịch thượng, bất tri bất giác cũng trở nên cao ngạo. Bây giờ có người dám xông vào tông môn, còn hủy diệt đại trận, bắt thiếu tông chủ, mọi người đều căm phẫn không thôi. Giang Trấn tông chủ Trận Tông vừa đến liền khoát tay, ngăn mọi người đằng sau nói, ánh mắt chớp động bất mãn cùng kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt, sau đó nhìn sang Nhậm Thiên Hoành. - Nhậm đại tướng quân, ngài có ý gì? - Giang tông chủ vị này là Nhậm Kiệt, con trai đại ca ta, gia chủ Nhậm gia, hiện giờ mọi chuyện Nhậm gia do hắn quyết định, ngài có chuyện gì thì nói với gia chủ chúng ta. Nhậm Thiên Hoành là ai, trước đó hắn khuyên can Nhậm Kiệt, là sợ Nhậm Kiệt không nhịn được nổi giận. Nếu lúc này Nhậm Kiệt đã làm, vậy mặc kệ đúng sai, hắn đều phải ủng hộ. Cho nên dù đối mặt với Giang Trấn đã tiếp xúc nhiều năm, bình thường cũng không tệ, hắn cũng không nói nhiều hơn. - Hả? Giang Trấn không khỏi sửng sốt, không ngờ Nhậm Kiệt lại không nói chuyện với mình, đồng thời nhíu mày nhìn sang Nhậm Kiệt, con trai của Nhậm Thiên Hành? Đây là con trai của Nhậm Thiên Hành, tên thiếu gia phế vật, gia chủ ăn chơi, hiện tại lại nổi danh. Hai trận đại chiến phá địch, giành được thắng lợi cũng là nhờ hắn xuất hiện, nhưng Giang Trấn vẫn không ngờ lại thế này. - Nhậm gia chủ phải không, Giang Trấn ta trấn giữ đại doanh Tây Bắc nhiều năm, cũng là nhớ ân tình cha ngươi. Nhưng hôm nay ngươi bắt đồ nhi của ta, phá hủy đại trận của ta, ngươi có ý gì? Đến mức này, Giang Trấn trực tiếp nói thẳng hết ra, bất mãn nhìn Nhậm Kiệt, chờ hắn cho câu trả lời vừa ý. - Ngươi nói ngươi nhớ ân tình phải không, hắc... Nhậm Kiệt lặp lại lời Giang Trấn, bỗng cười nói: - Nhưng mà bây giờ bổn gia chủ thấy, sao giống như là ngươi có ơn với Nhậm gia ta. Hôm nay bổn gia chủ đến đây tiếp quản toàn bộ, đặc biệt đến đây xem trung tâm trận pháp đại doanh Tây Bắc Nhậm gia. Kết quả đồ đệ của ngươi nói ngươi tu luyện không gặp, không biết có phải không? Nhậm Kiệt không trực tiếp vạch trần Giang Ngộ Chân nói bậy, bởi vì hắn hoàn toàn không thể bẩm báo, nhìn hắn là biết, nghe được lời mình nói liền bực bội đi ra. Vốn còn buồn bực, thành lập tông môn trên địa bàn người khác, mình muốn xem trung tâm trận pháp đại doanh Tây Bắc còn phải bẩm báo, trong lòng Nhậm Kiệt đã sớm khó chịu. Có điều lúc này hắn muốn xem, đồ đệ như thế, vậy sư phụ ra sao. Nếu như sư phụ này cũng không ra gì, Nhậm Kiệt không có ý lãng phí thời gian nữa. Mình đang bế quan tu luyện không có thời gian gặp? Vừa nghe vậy, Giang Trấn liền hiểu có chuyện gì, bực mình trừng đồ đệ Giang Ngộ Chân. Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, thiên phú trận pháp vượt xa mình, nhưng từ nhỏ bị mình chiều hư, vốn nghĩ rằng đợi thực lực của hắn đủ mạnh, xông xáo một chút là được, rèn luyện bản thân, không ngờ bây giờ xảy ra chuyện này. Nói thế nào, Nhậm Thiên Hoành cũng là đại tướng quân đại doanh Tây Bắc, Nhậm Kiệt còn là gia chủ Nhậm gia, mình là ở trên chỗ của người ta. - Nhậm gia chủ, đứa nhỏ không hiểu chuyện là bị ta dạy hư, nếu là vì chuyện này, quả thật là đồ nhi của ta không phải. Nhưng mặc kệ thế nào, Nhậm gia chủ thân là đứng đầu một nhà, Nhậm đại tướng quân ngài cũng ở đây, có chuyện gì có thể trực tiếp nói cho bổn tông chủ, có lỗi gì thì tự nhiên ta sẽ trừng phạt hắn, không đáng làm khó một đứa nhỏ, càng không đáng phá hủy đại trận tông môn chứ. Nhậm gia chủ, Nhậm đại tướng quân, Giang Trấn ta tự hỏi những năm qua giúp Nhậm gia cùng đại doanh Tây Bắc không ít, các người làm vậy không khỏi có chút quá đáng. Sắc mặt Giang Trấn trầm xuống, Giang Ngộ Chân nói dối như thế, hắn cũng cảm thấy thật không phải. Nhưng dù gì cũng là đồ đệ của mình, làm sai thì trách phạt là chuyện của mình, người khác mà ra tay, hắn tự nhiên không vui. Không chỉ thế, bọn họ làm loạn lên, càng làm Giang Trấn ấm ức không thôi. Năm đó là Nhậm Thiên Hành cứu mạng mình, nhưng nhiều năm qua mình cũng giúp Nhậm gia, đại doanh Tây Bắc không ít. Ôi! Lúc này Nhậm Thiên Hoành là khó xử nhất, dù trình độ trận pháp của Nhậm Kiệt rất lợi hại, nhưng muốn duy trì trận pháp cả đại doanh Tây Bắc thì không phải một hai người là được, toàn bộ Trận Tông đều luôn làm những chuyện này. Bây giờ nhìn tình thế này, rõ ràng là muốn trở mặt, hắn tự nhiên vô điều kiện đứng về phía Nhậm Kiệt, nhưng nghĩ tới hậu quả sau trở mặt là hắn lại đau đầu... Thật là, nếu lão ngũ ở đây, hắn nhất định có cách, đầu óc của hắn là nhanh nhạy nhất. Bịch! Nhậm Kiệt tiện tay ném Giang Ngộ Chân tới trước mặt Giang Trấn, nói: - Bao che phải không, vậy cũng dễ hiểu, bổn gia chủ cũng bao che như thế, nhưng phải là người của bổn gia chủ mới được. Bao che không sai, sai ở chỗ ngươi không biết dạy dỗ. Xem ngươi không lấp liếm cho hắn, coi như đối mặt với vấn đề, bổn gia chủ dạy cho ngươi đôi câu. Con không dạy, lỗi của cha, dạy không nghiêm, do thầy lười. Trước khi bao che cho con phải dạy nó học biết đúng sai, học xử lý chuyện thế nào, bằng không ngươi đi cùng hắn biến thành tà ma, bất chấp mọi giá hủy diệt mọi thứ. - Làm sư phụ, dạy đồ đệ thành thế này, ngươi là hại hắn. Được rồi, nói linh tinh cũng xong, coi như xem thái độ của ngươi không tệ. Bây giờ, ngay lập tức, lập tức dẫn cái ngươi gọi là Trận Tông cùng những người khác, cút khỏi chỗ này. Địa bàn Nhậm gia ta chỉ có người mình, sẽ không xẻ đất cho thuê, càng thêm không có chỗ đặc quyền, ngươi muốn đi đâu thì tùy tiện. Nhậm Kiệt nói xong, trực tiếp phất tay, bảo Giang Trấn dẫn người cút khỏi đây. - A... này... Vừa nghe thế, Nhậm Thiên Hoành liền nóng vội, hắn đoán có thể làm căng, còn đang nghĩ ngũ đệ ở đây sẽ xử lý thế nào. Nhưng làm sao cũng không ngờ lại không làm căng, mà Nhậm Kiệt nói một câu liền trực tiếp đuổi bọn họ đi. Đừng nói, Giang Trấn, cùng những người Trận Tông đều trợn mắt há mồm, ngây người tại chỗ.