Lúc này Thôi Tài vẫn còn có chút hoảng hốt, hắn ngẩn người nhìn Long Lân Hổ Vương cốt, không biết nên làm sao. Hiện tại tất cả của cải của hắn đã đi tong, trong lòng rầu rĩ vì tên khốn đen sì kia, không, lão yêu quái kia lại ép bán cho mình. Thôi Tài không thể tin được bản thân, không biết rốt cuộc người kia đang nghĩ cái gì. Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy sợ hãi, đau khổ hơn. Bởi vì không biết nên xử lý Long Lân Hổ Vương cốt này như thế nào, ánh mắt mọi người xung quanh làm cho hắn có chút sợ hãi. Không được, nhất thiết phải lập tức nghĩ biện pháp. Vốn còn muốn mời người tới giúp đỡ, bảo vệ, nhưng nghĩ tới bảo vật như Long Lân Hổ Vương ở trên người mìn, dù là ai hắn cũng không yên lòng. Chạy, phải lập tức chạy trốn. Thôi Tài lập tức quyết định, lủi xuống lối đi ngầm, sau khi biến đổi khí tức, dung mạo, lập tức lặng lẽ rời khỏi Hội giao dịch. Chỉ tiếc rằng chuyện hắn nghĩ tới người khác cũng nghĩ tới. Hắn không tiếc dùng Linh Phù dịch chuyển hạ phẩm dịch chuyển ra vạn dặm, nhưng kết quả là vẫn không thoát khỏi đuổi giết. Cuối cùng Thôi Tài cũng bị người giết chết, đoạt hết toàn bộ. Nhưng sau đó người kia lại bị kẻ khác cướp mất, thậm chí cuối cùng xuất hiện mấy tên Thái Cực Cảnh cướp đoạt. Tuy không phải quá mạnh, nhưng mà đều che giấu tung tích chém giết nhau. - Thấy không? Mấy tên Thái Cực Cảnh này hiển nhiên là điều hành Hội giao dịch này. Trong đại trận Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, nhìn chém giết phía dưới, Nhậm Kiệt nói. - Ừ! Cổ Tiểu Bảo không nhịn được gật đầu nói. Nhậm Kiệt cũng không giảng đạo lý cho Cổ Tiểu Bảo, mà lại để hắn tự đi cảm thụ, tự chứng kiến. Tiểu Bảo còn nhỏ, cho nên Nhậm Kiệt muốn hắn khắc sâu một số chuyện, cho hắn thấy được, muốn sống tốt ở thế giới này thì phải không ngừng mạnh lên, phải chăm chỉ tu luyện. Biết được gian hiểm của thế gian này. Chiến đấu rất nhanh kết thúc, cuối cùng ba tên Thái Cực Cảnh thương lượng nhau, không chém giết nữa mà chia nhau bảo vật. Mà đám người khác đều bị bọn họ liên thủ giết chết. Nhưng rất nhanh hai người trong đó đột nhiên xuất thủ với người còn lại, tên kia không cam lòng mà chết. - Tốt lắm. Xem ra không xê xích lắm rồi. Chúng ta đi thu thập tàn cục một chút thôi. Nhậm Kiệt vỗ vỗ đầu Cổ Tiểu Bảo nói. Cổ Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu lao xuống. Vừa xuống đã biến thành tồn tại lão yêu quái tản ra khí tức hung mãnh, khiến hai tên Thái Cực Cảnh kia đều sợ hãi. Không có gì bất ngờ, tuy vẫn không thể vượt cấp chiến đấu, nhưng giải quyết hai Thái Cực Cảnh này quá dễ dàng. Văn Thi Ngữ ở một bên nhìn, cũng không nói thêm gì. Có lúc không nhịn được quay sang nhìn Nhậm Kiệt, người này tuy đeo mặt nạ, nhưng đôi lúc hắn gây cho nàng cảm giác thân thiết, lại dường như xa lạ. Văn Thi Ngữ cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc người này là ai? Sao giống như mình đã từng quen biết hắn vậy? Nhưng không thể không nói, trong thời gian ở chung với hắn, nàng cũng học được rất nhiều. Chính nàng cũng không chú ý, trong lúc quan sát Nhậm Kiệt huấn luyện Tiểu Bảo, mình lại phá vỡ bình cảnh tiến vào Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong. Lúc trước còn có dị nghị với phương thức giáo dục Tiểu Bảo của Nhậm Kiệt, nhưng sau đó nghĩ thông, nhưng còn chưa hoàn toàn. Lúc này nghĩ tới thay đổi của mình, nàng mới phát hiện, hắn không chỉ dạy đồ đệ của mình, mà còn dạy cả mình nữa. Khó tin ở chỗ là mình lại còn không phát giác ra nữa. Đây là cảnh giới bực nào, dù là sư phụ mình, không, cho dù là lão tổ ngàn tuổi Sử Thí Thiên của Cửu Âm Tông cũng không làm được như thế. Nhìn phía dưới, thấy Cổ Tiểu Bảo không mất bao lâu đã giết chết hai người kia, thu lại chiến lợi phẩm, nhìn biến hóa của gã, Văn Thi Ngữ mới phát hiện Cổ Tiểu Bảo đã bắt đầu sử dụng được lực lượng bản thân. Nhưng nghĩ tới phải về Ngọc Kinh Thành, Văn Thi Ngữ không khỏi cảm thấy mất mát. Nếu như trở về có thể sẽ phải xa cách không, bất tri bất giác nàng đã quen cảm giác ở cùng với Nhậm Kiệt rồi. .......... Ngọc Kinh Thành, trong hoàng cung. Đột nhiên có 2 đạo thân ảnh xông vào, trận pháp chớp động, nhưng người vẫn không bị ảnh hưởng, trực tiếp xông vào trong. Hai người đáp xuống thư phòng trong hoàng cung. - Tam Bảo đã trở lại. Hả? Vị này là? Hoàng đế nhìn thấy thái giám Tam Bảo mang theo một gã áo xám, lông mày xám tro, hoàn toàn khác với Tam Bảo, lại giống như những lão thái giám kia. Tuy hoàng đế không dò xét được lão, nhưng cũng nhìn ra lão là thái giám. - Gặp qua bệ hạ! Lão thái giám nhìn hoàng đế gật đầu, coi như thi lễ. Thái giám Tam Bảo thấy thế, liền vội vàng giới thiệu: - Bệ hạ! Lần này ra ngoài dò xét gặp nhiều nguy hiểm. Người bình thường căn bản không có nhiều tác dụng, gần đây Ngọc Kinh Thanh phong vân lại thay đổi liên tục, cho nên lão tổ mới cố ý bảo Nhị Bảo sư huynh tới giúp ta. Cũng dặn dò giúp đỡ bệ hạ trấn giữ kinh thành, phòng ngừa xảy ra biến cố lớn. Lần này cũng thiệt thòi cho Nhị Bảo sư huynh, nếu không có hắn, chỉ sợ Tam Bảo không thể trở về gặp bệ hạ được. - Ồ... Tại sao lại vậy? Lại kinh động cả Thiên Bảo lão tổ? Hoàng đế sững sờ, Thiên Bảo lão tổ là lão thái giám thiếp thân theo hầu Hoàng đế khai sáng Minh Ngọc Hoàng Triều năm đó. Hôm nay đã gần 2000 tuổi, về sau rời đi Đông Hoang khai sáng ra Huyền Âm Tông, uy thế thậm chí còn vượt qua cả những đại tông môn bốn, năm ngàn năm kia. Nhưng nghe nói kinh động tới Thiên Bảo lão tổ, hoàng đế không khỏi sững sờ. Tam Bảo không giống Thái Cực Cảnh bình thường, sau khi đột phá thì rất cường đại, lại có rất nhiều pháp bảo hộ thân, nhưng sao lại nguy hiểm tới tính mạng? Hoàng đế quay sang lão thái giám Nhị Bảo gật đầu. Hoàng đế biết ngay lão là thái giám Nhị Bảo 600 năm trước từng tới Minh Ngọc Hoàng Triều trợ giúp hoàng đế 20 năm, sau đó lại trở về Huyền Âm Tông. Vị này rất lợi hại, 600 trước đã đạt tới Thái Cực Cảnh, hôm nay chỉ sợ đã 7, 800 tuổi. Tuyệt đố là tồn tại cấp lão tổ, lão lại là nhị đồ đệ của Thiên Bảo lão tổ, cho nên hoàng đế tự nhiên không thể chậm trễ. Nhị Bảo thái giám hơi thi lễ với hoàng đế, cũng không nói gì thêm, bình tĩnh đứng im. - Bệ hạ ngài xem cái này... Tam Bảo khoát tay một cái, trong nháy mắt xuất hiện một tên Hắc Thiết Binh hoàn chỉnh, và một tên Hắc Thiết Binh đã bị đánh cho nát bấy. - Sau lần ngoài ý muốn đó, Tam Bảo đã tìm được tung tích những người đó. Hiện tại bọn họ đang tìm kiếm di hài Cổ Thần thượng cổ, cũng đã tìm ra được một ít. Chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại luyện hóa đại quân thành binh khí hình người, sức chiến đấu vô cùng hung mãnh. Nếu không phải có nhị sư huynh tới, chỉ sợ ta đã bị chúng đánh chết rồi. Đối phương luyện hóa đại quân thành binh khí lại có thể mang đi tùy lúc, cho nên cuối cùng vẫn không thể bắt được bọn họ. Sau lần này bọn họ đã chọn ẩn núp, cho nên Tam Bảo mới trở về trước. Thái giám Tam Bảo kể lại đơn giản một lần, trong lòng đầy cảm khái. Tìm kiếm di hài Cổ Thần, luyện hóa binh khí hình người? - Oanh! Tuy lực lượng không mạnh, nhưng mà hoàng đế lại phát ra hoàng uy mạnh mẽ, khiến người ta khiếp đảm. - Kẻ nào mà lớn mật như thế? Dám cả gan luyện hóa binh sĩ của trẫm thành binh khí hình người? Hoàng đế trầm giọng nói. Tam Bảo thái giám cũng không cảm giác nhiều, nhưng Nhị Bảo thái giám lại hơi nhíu mày. Trong lòng cảm thấy khiếp sợ với khí tức vị hoàng đế này phát ra. Lão từng tiếp xúc qua nhiều vị hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng vừa rồi vị này lại khiễn lão có cảm giác rất đặc biệt. - Người này mưu đồ không nhỏ, hơn nữa đã vận dụng di hài Cổ Thần có thành tích nhất định, xin bệ hạ nên chú ý, tránh cho xuất hiện sơ xảy. Tam Bảo thái giám nói. - Ừ! Hoàng đế khẽ gật đầu nói: - Trẫm sẽ không tha thứ cho chúng. Chuyện này trẫm sẽ cho người điều tra, trẫm muốn xem kẻ nào mà lại dám làm vậy. Hừ, về phần Cổ Thần thượng cổ, thời đại thượng cổ cũng đã bị Hoàng triều thượng cổ tiêu diệt, còn có người muốn lợi dụng, thật không biết sống chết... Hoàng đế từ từ đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi lâu không nói. Thái giám Tam Bảo vốn muốn nói thêm, nhưng thấy vậy lặng lặng tới bên cạnh sư huynh mình, hai người cứ vậy lẳng lặng chờ đợi. Trong hoàng cung Thiên Hải Đế Quốc. Tân hoàng đế đã bình định thiên hạ, hôm nay có Thiên Hải Tông chống lưng, Thiên Hải đế quốc liên tiếp tiêu diệt mời mấy nước nhỏ xung quanh, tân hoàng chấn nhiếp thiên hạ, có người nói có thể đuổi kịp cổ nhân hoàng. Về đối nội, chính sách cũng rất tốt. Lại liên tiếp chiến thắng cho nên cả quốc gia đều sôi sục, đã không còn người nhớ lại chuyện cũ nữa. - Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên kháng nghị, còn dám tranh đoạt với chúng ta, vậy cho bọn chúng biết lợi hại đi. Ngồi trên thượng vị, Hải Lượng nghe thần tử bẩm báo, tức giận hạ chiến lệnh. Thiên Hải Đế Quốc liên tiếp khuếch trương ra xung quanh, bắt đầu xung đột với liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, chỉ là một mực không có động tĩnh gì với Minh Ngọc Hoàng Triều mà thôi. Hải Lượng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vung tay lên, trên đại điện lập tức xuất hiện một tấm bản đồ rộng lớn. Thiên Hải Đế Quốc tuy rất lớn, nhưng không bằng được một phần mười Đông Hoang, còn bé hơn cả Minh Ngọc Hoàng Triều nữa. Mà Thiên Hải Đế Quốc nắm giữ một vùng biển rất lớn, mà có sư tôn giúp đỡ thì tốc độ khuếch trương càng nhanh hơn. Mấy tháng chiến đấu liên tiếp, rốt cuộc hắn cũng lập được quân công mạnh nhất Thiên Hải Đế Quốc từ trước tới nay, khiến cho người trong nước ai nấy sôi trào, cũng nắm trong tay khu vực còn rọng lớn hơn cả Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng lại không thể tiếp tục phát triển nữa. Đây là điều sư tôn cố ý cảnh cáo hắn. nhìn vào địa đồ, Hải Lượng mang ánh mắt cừu hận nhìn về phía Minh Ngọc Hoàng Triều. Bất luận lập được bao công lao hiển hách, được người khác khen tặng thế nào, nhưng trong lòng hắn vĩnh viễn không quên được mối cừu hận với Nhậm Kiệt. Không thể quên được cảnh tượng mình bị hắn đùa bỡn. Đây vĩnh viễn là sỉ nhục của hắn, một ngày không diệt sát Nhậm Kiệt, thì trong lòng hắn mãi không được yên bình. Hắn phải diệt Nhậm gia, diệt Minh Ngọc Hoàng Triều, phải dẫm nát đầu Nhậm Kiệt, khiến hắn trơ mắt nhìn người thân mình từng người bị giết. - Bệ hạ! Bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện trước mặt Hải Lượng, khom người thi lễ. - Quốc sư! Ngươi đã trở lại. Sư tôn thế nào rồi? Nhìn thấy Mặc Sanh trở về, Hải Lượng thu lại địa đồ, hỏi thăm. Mặc dù đã nắm giữ Thiên Hải Đế Quốc, nhưng Hải Lượng vẫn rõ ràng, Hải Vô Thường mới là căn bản, không có cây đại thụ này, hắn tuyệt đối không thể sống thoải mái được như bây giờ. - Xin bệ hạ yên tâm. Mặc sanh tự tin nói, cả người tản ra một cỗ lực lượng cường đại. Đó là lực lượng Thái Cực Cảnh. - Lần này thu hoạch rất phong phú, đã đánh chặn được đám người kia, chiếm được một ít truyền thừa Hải Thần Giáo chúng ta. Sư huynh cũng chiếm được truyền thừa, chúng ta cũng có không ít thu hoạch. Hôm nay nhất mạch chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ được Thiên Hải Tông, Thiên Hải Tông chúng ta đã có thể vượt qua tông môn vạn năm bình thường, hoàn toàn kế thừa truyền thừa Hải Thần Giáo. Không bao lâu nữa sẽ trở thành Hải Thần Giáo. - Tốt... Rất tốt! ha ha ha... Hải Lượng nghe vậy hưng phấn vỗ tay nói: - Sư... Sư phụ lại có thể chiếm được truyền thừa, ha ha, thật quá tốt. Quốc sư cũng đã đột phá Thái Cực Cảnh, đáng giá chúc mừng. Người đâu, lập tức bày tiệc, trẫm phải chúc mừng quốc sư, vì tương lai huy hoàng của Thiên Hải Đế Quốc chúng ta. - Bệ hạ! Tần còn có một tin tức tốt muốn báo cho ngài biết. Lần này còn chiếm được một cỗ lực lượng hỗ trợ, sư huynh bảo ta báo cho ngài, nếu như muốn động thủ, ngài có thể buông tay mà làm. Lần này trừ thần ra, đám người Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ và mấy lão già gặp bình cảnh đã mấy trăm năm đều đột phá. Bọn họ sẽ trở về sau, Thiên Hải Tông đã có nhân vật cấp lão tổ trấn giữ, không cần băn khoăn nữa. Đây là sư huynh bảo thần giao cho bệ hạ. Mặc Sanh nói xong lấy ra một khối ngọc bài đặc thù giao cho Hải Lượng. Nghe vậy, Hải Lượng quên cả chúc mừng, kích động cầm khối ngọc bài kia, sau khi dò xét tin tức bên trong, sắc mặt thay đổi mấy lần, tuy không quá lâu, nhưng đối với hắn lại như một thời gian dài. - Ha ha... Hải Lượng đột nhiên cuồng tiếu, tiếp đó nụ cười biến thành sát khí phẫn nộ, đột nhiên hét lớn: - Người đâu! Truyền mệnh lệnh của trẫm, dừng mọi hành động lại, triệu tập toàn bộ tưỡng lãnh, trẫm muốn ngự giá thân chinh, Minh Ngọc Hoàng Triều. Nhậm Kiệt... ngươi chờ cho trẫm! Trẫm đã nói rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận. Ha ha ha...