Tà Thiếu Dược Vương
Chương 502
Đây không phải thật, đây không phải thật.
Thôi Tài không ngừng tự an ủi mình, nhưng khi đi vào Long Lân Hổ Vương lại phát hiện đây chính là Thiên Yêu Thú chân chân chính chính.
Tuy hắn chưa gặp qua Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh, nhưng thấy qua một số bộ phận của Thiên Yêu Thú, giống như da, lông, một chút bộ phận khí quan, nhưng mà giá cả của chúng đều không tầm thường.
Hôm nay lại gặp phải một con Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh, lại còn do một đứa nhỏ đen kịt xấu xí lấy ra nữa, điều này làm cho đầu óc Thôi Tài có chút không đủ dùng.
Thiên Yêu Thú nha, đây chính là Thiên Yêu Thú đó. Cho dù tông môn toàn lực đánh giết Thiên Yêu Thú cũng không có khả năng chiếm được Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh như vậy, cho dù bắt được cũng không phải người như đứa nhỏ đen sì xấu xí này, rốt cuộc là chuyện gì? Đứa nhỏ đen sì xấu xí này rốt cuộc từ đâu chui ra?
Thôi Tài cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trong lòng chạnh lại.
Người xung quanh bàn tán hắn đều nghe hết, đầu óc ông ông cả lên, không hiểu chuyện gì xảy ra.
- 3... 3 vạn linh ngọc thượng phẩm.
Đột nhiên tiếng Cổ Tiểu Bảo vang lên, Thôi Tài lập tức tỉnh táo lại, nhưng nghe được cái giá kia hắn không khỏi hoảng sợ.
Hắn lập tức cười rất khó coi nói:
- 3... 3 vạn? Ngươi nói đùa gì thế, Thiên Yêu Thú tuy rất khó có được, nhưng bình thường cũng chỉ mua tối đa một vạn linh ngọc thượng phẩm mà thôi. Ở đâu ra 3 vạn linh ngọc thượng phẩm? Huống chi... Huống chi ta cũng không thu mua được loại hàng hóa quý báu được như thế này, ngươi... Ngươi đi nhà khác đi.
Thôi Tài cố nhịn đau nói. Nếu lúc bình thường nhất định hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp thu mua, nhưng bây giờ náo loạn như vậy, nếu có người biết hắn có Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh, hắn đến chết cũng không biết vì sao mà chết.
Thứ này quá quý giá, khiến cho nhiều người phải động tâm. Thôi Tài cũng không ngốc, đứa nhỏ đen kịt này gây cho hắn cảm giác kinh khủng, tốt nhất không nên đắc tội người này. Người này còn muốn bán 3 vạn linh ngọc thượng phẩm, càng nghĩ hắn càng sợ, nhịn đau trực tiếp cự tuyệt.
- Ngươi nói không thù là không thu sao? Vừa rồi ngươi còn nói giá của nó gấp mấy lần thị trường. 3 vạn linh ngọc thượng phẩm. Lập tức bắt hắn ra đây cho ta.
Tiểu Bảo hung dữ nói.
- Cái gì mà 3 vạn linh ngọc thượng phẩm? Ta... Ta nói khi nào? Ngươi cho rằng đây là đâu? Đây là Hội giao dịch, ngươi còn muốn cướp bóc sao? Bây giờ ta sẽ bảo cho đội Chấp pháp đến.
Thôi Tài sợ hãi, định liên lạc với Chấp pháp đội đuổi đứa nhỏ đen xì này đi.
- Oanh...
Đột nhiên Cổ Tiểu Bảo bay ra, cả người bạo phát ra cỗ khí tức khủng bố, trong nháy mắt chấn vỡ vụn kiến trúc Giám Bảo Điếm. Cả Giám Bảo Điếm bỗng nhiên lộ ra trước mặt mọi người, mà Tiểu Bảo bay lên không trung, khí tức trên người hung mãnh như cổ thần thú, phát ra uy áp kinh khủng khiến vô số người lụi xơ trên mặt đất.
Cả Hội giao dịch đều yên tĩnh lại, không có ai dám thở mạnh, người đạt tới Thần Thông Cảnh trở lên thậm chí còn không dám thở, chỉ dám vận chuyển nội tức, pháp lực, chỉ sợ mình khiến cho tồn tại kinh khủng này bất mãn.
Lúc này Cổ Tiểu Bảo nào còn giống dáng vẻ đứa bé năm tuổi? Hoàn toàn giống như một cự thú thượng cổ hoang dã đi ra.
- Bịch...
Thôi Tài bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất, thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Đám tiểu nhị Giám Bảo Điếm đều sợ tới mức nằm bệt dưới đất, không dám nhúc nhích, giống như tiểu thú gặp Thú Vương vậy, cho dù bị đối phương nuốt chửng cũng không dám phản kháng. Đây là uy áp vượt xa tưởng tượng.
Trời ạ.
Đây, đây là đứa nhỏ đen sì kia sao?
Lúc này bất luận là Thôi Tài hay người khác đều không cho rằng Tiểu Bảo là đứa bé năm tuổi, mà là lão yêu quái ngàn năm. Cũng không biết nguyên nhân gì, dáng vẻ vẫn không lớn lên chút nào, mãi là đứa bé năm tuổi, nhưng thực ra có thể đây là lão già ngàn tuổi.
Đám người này cũng có chút kiến thức, Thái Cực Cảnh bọn họ không phải chưa từng thấy, nhưng Thái Cực Cảnh cũng không thể phát ra loại uy áp như thế này. Đây chỉ có thể là tôn tại Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ thôi.
- Tiểu... Không, không... Lão... lão tổ. Thôi Tài có mắt không tròng. Xin ngài bỏ qua cho ta.
Thôi Tài run rẩy trên mặt đất cúi người cầu xin. Tuy gã từng cứu mạng qua một vị tông chủ, nhưng ân tình kia đã sớm trả rồi, mà tồn tại mạnh nhất tông môn đó cũng chỉ là Thái Cực Cảnh tầng ba mà thôi. Có nói cung vô ích.
Người xung quanh đều khom người lui ra xa, không dám ngẩng đầu nhìn về phía đứa bé đen sì xấu xí kia.
Động tĩnh quá lớn, Chấp pháp đội của Hội giao dịch vốn định tới ngăn cản, nhưng phát hiện ra khí tức khủng bố của TIểu Bảo, kẻ nào kẻ đó đều tránh xa, không ai dám chui đầu vào rọ.
- Vừa rồi hắn mới nói. Nếu như ta có Thiên Yêu thú thì sẽ thu mua giá gấp mấy lần giá thị trường, đúng chứ?
Cổ Tiểu Bảo dựa theo Nhậm Kiệt nói, quay sang nhìn đám người xung quanh hỏi.
- Vâng, vâng... Không sai, không sai..
- Hắn đã nói, thu mua với giá gấp mấy lần giá thị trường.
- Chúng ta có thể làm chứng, hắn đã nói vậy.
Người xung quanh liên tục gật đầu, không ai dám đắc tội vị tổ tông này.
- Đây là Hội giao dịch, hiện tại 3 vạn linh ngọc thượng phẩm thành giao. Lấy khế ước ra, chúng ta ký kết.
Cổ Tiểu Bảo nói.
Thôi Tài vốn nghĩ đối phương sẽ giết chết mình, ai ngờ lại muốn bán Thiên Yêu Thú cho mình. Tuy rất có thể phải vận dụng tất cả tài sản mới mua được, nhưng mà nghe vậy cũng không dám phản bác.
Ký kết khế ước xong xuôi với Cổ Tiểu Bảo, lại nhìn nhìn lại khế ước trong tay, trong lòng sợ tới mức đánh rơi xuống đất, sắc mặt khó coi hơn cả chết.
Không nghĩ tới báo ứng tới nhanh như vậy. Tuy không phải chết, nhưng sau khi ký kết cái khế ước này, hắn còn đau khổ hơn cả chết.
Cổ Tiểu Bảo nói xong lập tức rời đi, cũng không để ý đám người kia còn đang chấn kinh.
- Làm vậy có gì khác biệt sao? Chỉ cần từ đầu Tiểu Bảo hiển lộ ra tu vi Thái Cực Cảnh, kẻ nào dám lừa gạt hắn? Hoặc có thể tìm Thôi Tài bắt hắn ký kết khế ước, hoặc giết chết hắn, như vậy cũng không cần làm như thế này.
Văn Thi Ngữ nói.
- Trừ phi ngươi mạnh tới mức không e ngại ai, nếu không sớm hay muộn sẽ bị các thế lực lớn chú ý. Đừng thấy đây chỉ là một cái Hội giao dịch nho nhỏ, nhưng nếu như ngươi mạnh mẽ cướp đoạt, phá hủy quy củ, thì đám tông môn khống chế Hội giao dịch này sẽ viện được cớ. Tới lúc thích hợp có thể vây giết, sau đó phân chia chỗ tốt. Về phần giết người cướp của thì là càng là cái cớ cho người ta dựa vào. Quy chủ chúng ta nhất định phải tuân thủ, trước kia ngươi làm việc mà không cần để ý là vì đó là phạm vi do Cửu Âm Tông khống chế, cho nên không có vấn đề gì.
Nhậm Kiệt tiếp tục thản nhiên nói:
- Ta cũng đã nói qua, đây là giúp Tiểu Bảo diễn luyện, lịch lãm.
- Sư phụ! 3 vạn linh ngọc thượng phẩm và cả thua thiệt đều đã thu về.
Cổ Tiểu Bảo chạy về, vô cùng hưng phấn kêu lên. Hắn đem 3 vạn linh ngọc thượng phẩm giao cho Nhậm Kiệt, khuôn mặt đen sì có chút đỏ lên, lần đầu tiên hắn thể nghiệm được cảm giác uy phong lẫm liệt.
- Như ngươi nói, nếu như đây là ở Ngọc Kinh Thành hoặc là tông môn ngàn tuổi, vạn tuổi. Nếu đối phương có thế lực đủ mạnh ủng hộ, làm sao lại không dám phản kháng chứ?
Văn Thi Ngữ còn cho rằng phương pháp giáo dục của Nhậm Kiệt có vấn đề.
- Thực lực bản thân mà một mặt, thế lực lại càng quan trọng hơn. Như ngươi là người của Cửu Âm Tông thì cũng không thể tùy tiện gây sự ở trong tông môn vạn năm. Nhưng nếu có cớ, có lý do dựa vào, đối phương không còn lời để nói, vậy thì đối phương cũng không dễ dàng liều mạng với ngươi. Nhất là dưới tình huống mọi người đều biết. Nhưng nếu ngươi không có lý do, như ngươi vừa nói. Chỉ dùng lực lượng bản thân chèn ép, đối phương vẫn có thể cãi chối được. Thế lực, thế lực là thứ để dựa vào, nếu như ngươi không có thế lực thì nói gì cũng vô dụng. Nhưng nếu ngươi không mạnh được tới mức có thể không quản mọi thứ, bắt Thôi Tài mua đắt gấp mấy lần, như vậy cho dù thế lực sau lưng thôi tài cũng không có chỗ đứng.
Nhậm Kiệt giảng giải nói. Dĩ nhiên chủ yếu là cho Cổ Tiểu Bảo nghe.
Văn Thi Ngữ sửng sốt, lời này của Nhậm Kiệt rất sâu sắc, lại dễ hiểu. Văn Thi Ngữ nghĩ sâu một chút liền hiểu rõ ràng.
- Sư phụ! Ta cảm thấy còn tiện nghi cho mấy tên kia. Sư phụ không phải nói còn dùng Long Lân Hổ Vương cốt kia hạ độc sao, nhưng còn tiện nghi cho hắn. Tuy nhiên cái giá này còn rất đắt đấy.
Cổ Tiểu Bảo không ngừng gật đầu, nhưng nghĩ tới Thôi Tài lại có chút khó chịu nói.
Nhậm Kiệt cười nhạt nói:
- Bây giờ sư phụ dạy ngươi một món khác. Ngoài quy củ giết chóc tàn khốc, còn có quy củ ngầm.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương