- Ồ, thực sự lợi hại như vậy sao? Nhưng sao ta cứ có cảm giác cái đồ chơi này quá kém. Gặp phải kẻ lợi hại sẽ bị chơi cho thê thảm đấy. - Hừ! Phong Bất Quy ngửa đầu hừ nói: - Nếu không phải người trong tám đại Vương giả, hay kẻ có thực lực áp đảo ta mười mấy lần, hoặc có pháp bảo đặc thù thì ta đúng là không làm gì được. Nhưng nếu chỉ so thân pháp, Phong Bất Quy ta không sợ bất kỳ kẻ nào. Thường lão tứ ở một bên nghe Phong Bất Quy càng đi càng xa, trong lòng tức giận thầm nghĩ. Ngươi cứ nhảy đi, nhảy nhót đi, một hồi nữa xem ngươi chết như thế nào. Còn chưa thấy kẻ nào ở trước mặt sư phụ lớn lối, đắc ý mà có kết quả tốt đấy. Cho tới bây giờ chỉ có sư phụ lớn lối ở trước mặt người khác đấy, tiểu tử ngươi chết chắc rồi. - Ồ, tự tin là chuyện tốt. Bổn gia chủ thích nhất kẻ tự tin.. Nếu như ngươi đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc đi. Nhậm Kiệt không nhanh không chậm nói. Có thuộc hạ cá tính là chuyện tốt, có tự tin, có thiên phú càng không có vấn đề. Nhưng nếu như không thu thập đàng hoàng thì sẽ phiền toái. Trách không được Thường lão tứ lại bận tâm về hắn đấy. Người này nếu không quản không xong. Hiện tại Thường lão tứ có thể trấn áp được hắn, nhưng mà về sau thì không dễ làm. - Đánh cuộc? Đánh cược cái gì? Phong Bất Quy kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt. - Rất đơn giản, ta chỉ dùng pháp lực Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng ba, ngươi có thể dùng bất kỳ thân pháp hay phương pháp nào, chỉ cần chạm được vào ta thì ngươi thắng. Ngược lại thì ngươi thua. Bên thua phải cởi hết quần áo chạy vòng quanh kinh thành một vòng. Nếu ta thua ta còn tặng cho ngươi một kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm. Hơn nữa còn dựa theo ngươi yêu cầu mà làm. Thế nào, dám đánh cược không? Thu thập loại thủ hạ này, Nhậm Kiệt có 100 biện pháp. Nhậm Kiệt vẫn một mực chìm trong lĩnh ngộ pháp tắc không gian, không ngừng dung hợp với thân pháp, công pháp bản thân. Lĩnh vực có thể vận dụng pháp tắc không gian nhiều không kể xiết, trận pháp, cấm chế, tu luyện, công pháp, luyện khí, vô số lĩnh vực. Nhưng trước mắt vận dụng pháp tắc không gian dung hợp vào thân pháp đối với Nhậm Kiệt là rất cấp bách. Bởi vì ngày sau chém giết sẽ càng ngày càng nhiều. Gã có Ngọc Hoàng Quyết, Ngọc Hoàng Ấn, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, nhưng thân pháp lại không có bộ nào ra hồn. Trong đầu không ngừng dung hợp pháp tắc. Nhìn Phong Bất Quy biến đổi trên trăm loại thân pháp, Nhậm Kiệt cảm thấy hứng thú. Tuy thân pháp của gã còn kém Tề Thiên, mập mạp xa, nhưng bộ công pháp không trọn vẹn của gã không tệ. Nhậm Kiệt cũng cảm thấy hứng thú vui đùa một chút. - Khụ... Phong Bất Quy nghe vậy như muốn sốc, liên tiếp ho sụ lên. Nhậm Kiệt đánh cược quá mới lạ, cũng quá lớn. Gã không khỏi hoảng hốt. Thường lão tứ cũng hoảng sự, cơ mặt rung lên, muốn ngăn lại nhưng mà đã muộn rồi. Thường lão tứ phức tạp nhìn sư phụ. Tuy tên Phong Bất Quy này rất chán ghét, nhưng thân pháp của gã đúng là rất trâu. Với thực lực và thân pháp của gã bây giờ, cho dù cường giả dương hồn tầng năm cũng không làm gì được gã. Vể mặt này tên khốn này đúng là có bản lĩnh để kiêu ngạo. Nếu mình không đột nhiên tập kích trong phạm vi nhỏ, thì rất khó bắt được gã. Thường lão tứ biết sư phụ lợi hại, nếu chiến đấu thì gã có lòng tin với sư phụ. Nhưng nếu so thân pháp thì. Nhưng vấn đề là sư phụ chỉ dùng pháp lực Âm Dương Cảnh âm hồn tầng ba, mà đối phương chỉ cần chạm vào được người là thắng. Như vậy cũng quá khó khăn đi. - Nhậm gia chủ, ngươi... Ngươi xác định không nói sai chứ? Phong Bất Quy lại lần nữa nhìn Nhậm Kiệt, thầm nghĩ tên này không nói ngược đấy chứ? Nhậm Kiệt bình tĩnh nói: - Hít hà nửa ngày, tự tin nửa ngày, điều kiện như vậy mà không có dũng khí đánh cược một phen. Người như vậy muốn làm thủ hạ của ta, ta cũng không thu. Nhậm Kiệt ta không có loại thủ hạ khoác lác, không có khí phách. - Oanh! Phong Bất Quy dữ tợn nhìn Nhậm Kiệt, pháp lực cuồn cuộn tràn ra, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Gã đột nhiên xông về phía Nhậm Kiệt, tay vươn ra chụp lấy hắn. Lúc này trong lòng Phong Bất Quy chỉ có một ý nghĩ, tiểu tử, ngươi kêu ta giả bộ, ngươi còn non lắm. Trong chớp nhoáng, thân hình gã giống như đạn pháp ầm ầm vọt tới. Giống như cuồng phong bão tố ầm ầm cuốn tới, chỉ trong nháy mắt, tay gã cách Nhậm Kiệt không tới nửa thước. Thường lão tứ thấy vậy tim đập rộn lên. Khoảng cách này cho dù cường giả Âm Dương Cảnh đỉnh phong cũng không thể tránh được Phong Bất Quy. Có lẽ có thể phản kích, có thể đánh, có vô số biện pháp ngăn cản, nhưng tuyệt đối không thể không tiếp xúc với gã. Nhưng ngay sau đó thân thể Nhậm Kiệt giống như lá trong gió, bị cỗ lực lượng cường đại của Phong Bất Quy thổi bay. Này? Phong Bất Quy không hiểu, gã có cảm giác Nhậm Kiệt giống như lá cây, cuồng phong bạo vũ của mình cuốn qua, cho dù gió có mạnh mấy đi nữa cũng rất khó bắt được lá cây. Thân hình gã lại lần nữa biến hóa, trong nháy mắt xuất hiện sáu, bảy thân ảnh tạo thành một cỗ long quyển vây Nhậm Kiệt vào trong. Sáu, bảy thân ảnh đồng thời vươn tay chụp tới Nhậm Kiệt. Trong lúc gần tiếp xúc, cảm giác kia lại lần nữa xuất hiện. sáu, bảy thân ảnh xoay tròn tạo thành lốc xoáy, mà Nhậm Kiệt lại giống như lá cây bị thổi đi. Nếu vừa rồi còn không giải thích được, thì lần này Phong Bất Quy biết không thích hợp. Không có khả năng trùng hợp như vậy. nhưng Nhậm Kiệt làm sao làm được như vậy, gã nghĩ mãi không thông. Gã không cam lòng, thân hình nhanh chóng chớp động, lại lần nữa biến hóa. Liên tiếp thay đổi mười mấy loại thân pháp. - Ta xem ngươi còn né thế nào. Đột nhiên thân ảnh Phong Bất Quy quỷ mị như bóng ma phiêu động, không phát ra bất kỳ lực lượng, hơi thở nào. Thường lão tứ nhìn mà ngây ra, càng xem gã càng không giải thích được. Rốt cuộc sư phụ làm sao tránh được? Nhìn qua giống như sư phụ không dùng lực lượng, tốc độ rất chậm, mỗi lần giống như mượn lực lượng Phong Bất Quy thối lui vậy. Mặc dù Nhậm Kiệt chưa tạo thành chiêu thức thân pháp khiến gã hài lòng, nhưng với cảnh giới của gã, thân pháp gã tùy ý biến ảo đều không phải là chuyện đùa. Huống chi gã còn dung hợp thân pháp của mập mạp, Tề Thiên. CÒn lĩnh ngộ thân pháp chiến đấu của hai thân ảnh quỷ dị trong di tích Vô Song Hoàng Phi. Tùy tiện đem chúng ra dùng đều không phải Phong Bất Quy có thể sánh được. Lúc này gã chắm chìm vào trong lĩnh ngộ thân pháp. Đem thân pháp sáp nhập vào trong pháp tắc không gian. Nếu lúc này lão nhân mặt cười, hay người trong tám đại Vương giả ở đây sẽ nhìn ra chuyện gì, mà đám người Phong Bất Quy lại không được. Nhưng cho dù đám cường giả kia nhìn thấy Nhậm Kiệt sử dụng chiêu thức này cũng sẽ giật mình. Bởi vì Nhậm Kiệt chỉ là Âm Dương Cảnh ầm hồn lại có thể bắt đầu lĩnh ngộ được pháp tắc không gian. Thế còn không nói, gã lại còn bắt đầu sáp nhập vào trong thân pháp của mình. Thật là khó tin. Mà lúc này khi Phong Bất Quy lần nữa tiếp cận Nhậm Kiệt, lại phát hiện Nhậm Kiệt từ lá cây biến thành cái bóng. Nếu nói thân pháp Phong Bất Quy quỷ mị, vậy Nhậm Kiệt là cái bóng của quỷ mị kia. Bất kể gã quỷ mị thế nào, cũng không thể chụp được cái bóng của mình. Động tác của Nhậm Kiệt rất nhẹ nhàng, lúc thì nhẹ nhàng nghiêng người, lúc thì lách sáng một bên, Phong Bất Quy luôn luôn vồ hut. Giống như tự mình bắt bóng mình vậy. Cảnh này càng nhìn lại càng quỷ dị. Phong Bất Quy bằng cách nào cũng không chụp được Nhậm Kiệt, đầu óc đã có chút mơ hồ. Mỗi lần gã có cảm giác chỉ cần mình duỗi tay một cái, hoặc tiện tay xoay người là có thể hiểu rõ hết thảy, nhưng mà tình huống lại luôn đảo lộn. Gã càng lúc càng nóng nảy, cảm giác ngực đầy lửa muốn phun ra ngoài. Rất là buồn bực! Mình tập kích như cuồng phong bạo vũ, Nhậm Kiệt lại như lá cây lưng lửng, mình biến áo thân pháp lặng lẽ tiếp cận, Nhậm Kiệt lại càng thêm kỳ quái, bất kể ra sao mình cũng không bắt được. - Hống! Gầm lên một tiếng, Phong Bất Quy bay lên, thân pháp biến ảo ra những thủ đoạn bất đồng. Gã không tin đối phương dùng lực lượng kém như vậy lại có thể khiến mình không đụng được tới cả vạt áo. Chẳng lẽ thân pháp, công pháp mình học nhiều năm như vậy đều bỏ đi? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Phong Bất Quy giống như điên như cuồng, dùng tất cả biện pháp, sử toàn bộ thân pháp mình đã học qua, lại thúc dục lực lượng tới cực hạn, nhưng mà vẫn không chạm được góc áo của Nhậm Kiệt. Tuy Nhậm Kiệt mới bước đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian, nhưng cũng vượt xa khỏi phạm vi nhận tri của Nhậm Kiệt. Gã lại dung hợp vào thân pháp, bất luận Phong Bất Quy làm gì cũng đều thất bại. Chơi đùa hồi lâu, rốt cuộc Phong Bất Quy gục đầu, thở hồn hả hổn hển, lơ lửng trên không trung, lại không dám nhìn Nhậm Kiệt. Thất bại, thất bại thật rồi. Vừa rồi gã không nghĩ tới mình sẽ bị đánh bại, lại không nghĩ tới kết quả thế này. Đột nhiên gã nghĩ tới đề nghị đánh cược Nhậm Kiệt đã nói.