Tà Thiếu Dược Vương
Chương 383
Thường lão tứ rất tinh thông đạo này, còn liên quan tới cảnh giới và công pháp cả đời. Nhậm Kiệt chỉ chỉ sơ qua là gã đão biết được tình huống đại khái, chi tiết cụ thể tự gã hoàn thiện.
Nếu muốn nói tỉ mỉ thì nhiều không kể xiết, nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Nhậm Kiệt nêu ý tưởng mở sòng bạc Thần Thông Cảnh, chỉ là tới lúc đó cũng không gọi là sòng bạc, mà là một phương thức khác kiếm tiền, thu nạp lòng người thu được chỗ tốt.
Nếu gọi là sòng bạc thì có vẻ tục tĩu, về phần gọi là gì Nhậm Kiệt cũng không quản, để Thường lão tứ từ từ đặt là được. - Sư phụ, tình huống cơ bản của sòng bạc ta đã nói với ngài. Cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh cũng có không ít, có tiền đồ nhất chính là tên Phong Bất Quy. Chỉ là người này có chút... biến thái luyến ái, tự cao tự đại. Hắn cho rằng hiện tại Trường Nhạc Đổ Trường đã rất mạnh, nhưng mà bất luận mạnh bao nhiêu cũng là chuyện của sư phụ, ta chỉ quản lý thay sư phụ mà thôi. Ta có chút nghi ngờ, không biết hắn có thành tâm làm việc không nữa.
Thường lão tứ thật lòng thật dạ nghĩ cho Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt dẫn hắn một đường đi tới hôm nay, hoàn thành mộng tưởng của hắn, cho nên bất kỳ nhân tố nào bất lợi cho Nhậm Kiệt hắn đều phải cân nhắc, ngay cả những lời nói với Phong Bất Quy lúc trước cũng nói ra cho Nhậm Kiệt biết.
- Hẳn là hữu khẩu vô tâm, có lòng mà không nói ra. Ít nhất trước mắt khả năng này lớn hơn một chút. Nhậm Kiệt chậm rãi đứng dậy, phất tay áo không để Thường lão tứ đỡ mình, giống như mắc bệnh nặng từ từ đi xuống dưới. Vừa đi vừa nói:
- Sau này không cần lo lắng thủ hạ mạnh hơn mình, bởi vì chúng ta còn càng mạnh hơn. Thiên phú có lẽ có chút khác biệt, có lẽ có người vượt qua xa ngươi, nhưng ngươi sẽ phát hiện ra, thời khắc mấu chốt, một câu nói, một pháp bảo sẽ giúp ngươi bù đắp, ngươi cũng sẽ không bị tụt lại. Chỉ là phải tự mình cố gắng, từng bước tiến lên là được.
Tuy rằng thu Thường lão tứ làm đệ tử chỉ vì nhìn ra gã tinh thông đánh bạc, Nhậm Kiệt muốn gã giúp mình làm việc. Nhưng Nhậm Kiệt cũng làm tròn trách nhiệm, mỗi khi gặp Thường lão tứ có thời gian, thứ nên dạy đều dạy, có thứ tốt cũng không thiếu phần gã. Cho dù hắn không tới, mập mạp làm xong cũng chia cho gã một phần.
Lo lắng Phong Bất Quy về sau xảy ra vấn đề là một mặt, nói trong dạ có lo lắng khác cũng là bình thường. Chỉ có điều Thường lão tứ cũng không chú ý tới vấn đề này. Nhậm Kiệt đề cập tới chuyện này cũng khiến gã yên tâm một phần nào.
Lời này khiến gã ánh mắt ươn ướt, thiếu chút nữa cảm động muốn khóc.
Gã nhanh tiến lên đỡ Nhậm Kiệt đi xuống, Nhậm Kiệt cười cười, cũng không ngăn cản gã.
Sau khi tổng bộ Trường Nhạc Đồ Trường xây xong, ngay cả lúc cắt băng cũng không mở ra cửa chính, mà lúc này đã hoàn toàn mở ra. Một tên thủ hạ Âm Dương Cảnh dẫn đầu một dám Thần Thông Cảnh xếp thành hàng nghênh tiếp Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt đi xuống nhìn con quái vật lớn hơn cả quán rượu xa hoa nhất đời trước, trong lòng rất cảm khái.
Từ khi thần hồn lực xuyên qua tầng chất lỏng đặc thù của di tích Vô Song nhìn thấy hai đạo thân ảnh trên viên tinh cầu kia khiến nhãn giới, cảnh giới của hắn tăng mạnh. Hơn nữa thường tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, tư duy của hắn cũng từ từ gia tăng.
Dĩ nhiên nhìn thấy quy mô sòng bạc của mình như thế gã rất là vui vẻ. Hơn nữa Thường lão tứ chỉ dựa vào sòng bạc mà thành lập được ra thế lực như thế này, nếu đổi thành gia tộc khác, thế lực như vậy đủ để ảnh hưởng tới quyết sách của gia tộc.
Nhưng Nhậm Kiệt thấy, những người này còn chưa đủ để cho cận vệ đội giải quyết trong nửa giờ. Nhưng cũng là chuyện tốt, bởi vì bản thân Trường Nhạc Đồ Trường cũng không phải tốn quá nhiều công sức mà ngưng tụ được võ lực chân chính. Ngoài lực lượng do mình bồi dưỡng, Nhậm Kiệt đã hài lòng với cỗ võ lực này, ít nhất cũng phải đợi sòng bạc Thần Thông Cảnh, hoặc là Âm Dương Cảnh mở mới có thể bắt đầu kế hoạch.
Nhìn Thường lão tứ đỡ Nhậm Kiệt đi tới, mỗi một người đều tò mò nhìn. Trải qua trận đánh với Ngọc Tuyền đạo nhân, hạch tâm Trường Nhạc Đồ Trường đã ổn định lại. Tuy rằng sau đó nhiều người gia nhập, nhưng Thường lão tứ khống chế rất tốt, không ai dám nhiều lời, nghiêm chính tới nghênh đón lão đại chân chính Nhậm Kiệt.
Dĩ nhiên dù có biết, bọn họ cũng không dám biểu hiện gì. Đại danh của Nhậm đại gia chủ cũng không phải thổi phồng. Ở trước mặt hoàng đế và mấy vạn cấm quân giết chết quốc trượng. Là thủ hạ của hắn nào dám không thành thật. Nghe nói gia chủ đối xử rất tốt với thủ hạ, nhưng thủ hạ cũng phải tuân theo quy củ.
Đây chỉ là đi ngang sân khấu mà thôi. Nhậm Kiệt cũng không quá để ý, chỉ để cho Thường lão tứ yên tâm hơn, cũng để cho Trường Nhạc Đồ Trường càng thêm ngưng tụ. Dù sao rất nhiều người đầu phục chiếm chỗ tốt là một mặt, một mặt là vì sau lưng có Nhậm Kiệt, có Nhậm gia.
Không ai dám hỏi, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Nhậm Kiệt không nhanh không chậm đi một vòng, đi mấy canh giờ mới tới tổng bộ.
- Phong Bất Quy gặp qua Nhậm gia chủ. Phong Bất Quy thi lễ. Tuy gã cũng rất tự tin, nhưng gã cũng biết rất nhiều chuyện về Nhậm Kiệt, không dám quá tự phụ. Nhưng mà có thể nhìn ra hắn vẫn có chút ngạo khí, tự tin mơ hồ.
Lúc mới tới, Nhậm Kiệt đã dùng thần hồn lực dò xét từng người. Phong Bất Quy tự nhiên là đối tượng trọng điểm. Lúc này Nhậm Kiệt đã tốt hơn rất nhiều, dù sao được lượng lớn lực lượng thủy hệ rèn luyện, lại phục dụng Thiên Đan Tục Mệnh, thân thể đã từ từ thích ứng trọng lực và áp lực do Ngọc Hoàng Quyết Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ chín mang đến.
- Vận chuyển công pháp của ngươi, thi triển ra sở trường nhất đi! Không nói nhảm, vừa tiến vào tổng bộ, Nhậm Kiệt nhìn qua cửa sổ trong suốt do pháp lực ngưng tụ thành, thuận miệng nói.
- Được! Nhậm gia chủ! Nhìn kỹ đây. Phong Bất Quy cũng nghe qua đủ loại truyền thuyết về Nhậm Kiệt. Có vẻ rất thần kỳ, nhưng mà đây đều là do Thường lão tứ nói. Gã vẫn có cảm giác Thường lão tứ nói có chút phóng đại, nếu đúng thế, chẳng phải Nhậm Kiệt còn yêu nghiệt hơn cả tên Lam Thiên kia sao? Còn lợi hại hơn cả cha hắn rồi.
Dù biết Nhậm Kiệt cũng có tu vi Âm Dương Cảnh, nhưng gã cũng tràn đầy tự tin, trong nháy mắt gã phi hành lơ lửng cách mặt đất nửa thước vòng quanh tổng bộ to lớn một vòng.
Chỉ trong chớp mắt, một vòng này Phong Bất Quy dùng 168 loại thân pháp biến đổi sau đó trở về. Thân hình chậm rãi đáp xuống, nhưng mà mũi chân vẫn không chạm đất. Đây là thói quen của gã, từ lúc còn là Thần Thông Cảnh đã như thế.
Sau khi chấm dứt, gã xoay người cười thản nhiên nhìn Nhậm Kiệt. Gã muốn biết rốt cuộc Nhậm Kiệt có thể nhìn thấu cái gì đây.
- Đồ tốt như vậy mà ngươi lại biến nó thành thất linh bát lạc, thứ rác rưởi. Cái chính thì chưa học hết, không học cho hoàn mỹ, lại còn đi gom góp những thứ rác rưởi này. Có nhiều hơn nữa thì cũng đều là rác rưởi. Nhậm Kiệt căn bản không cần nhìn, gã đưa mắt nhìn toàn trường to lớn bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Cái gì? Trong lòng vốn tràn đầy tự tin, còn vẻ đắc ý. Phong Bất Quy lại không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại nói vậy. Giống như mèo bị dẫm đuôi, thiếu chút nữa nhảy lên không trung, cơ mặt co rúm, tay run run. Nếu không phải Thường lão tứ ở một bên nhìn chằm chằm, không phải Nhậm Kiệt là lão bản của mình thì gã đã...
Phong Bất Quy hận không thể hành hung tên này một trận, cho hắn biết không biết thì đừng có mà nói lung tung.
- Gom góp rác rưởi? Đây là công pháp do ta dung hợp 168 loại thân pháp sáng tạo ra. Ngươi có biết những công pháp kia đều là thứ gì hay không? Không phải ta khoe khoang, cho dù đại gia đại nghiệp như Nhâm gia ngươi cũng không có khả năng lấy được những thứ tốt kia. Phương diện này ta tuyệt đối tự tin. Phong Bất Quy muốn bạo nộ xông lên, gã nén giận nói.
- Bổn gia chủ đã nói, công pháp ngươi học không hoàn chỉnh kia rất không tồi. Chỉ là ngươi lại sửa cho không biết trời trăng gì nữa. Biến thứ tốt thành thứ rác rưởi. Thứ đó cũng không tệ, chỉ tiếc ngươi chỉ học được hình mà không học được ý, sửa soạn lung tung, tự cho là lợi hại. Thật ra ngay cả rác rưởi cũng không phải. Nhậm Kiệt một lời đi vào trọng tâm.
- Ngươi... ngươi, không hiểu thì không nên nói lung tung, cho dù ngươi là gia chủ Nhậm gia, ngươi cũng không có tư cách nói những lời này, hừ. Phong Bất Quy tức giận hừ một tiếng, lập tức khó chịu trừng mắt nhìn Thường lão tứ một cái.
Mình hoàn thiện công pháp không toàn vẹn, chuyện này cũng chỉ lúc uống say với Thường lão tứ mình vô tình tiết lộ. Nhất định là gã nói cho Nhậm Kiệt biết, cho nên Nhậm Kiệt nói lại với mình.
Nhìn Phong Bất Quy trừng mắt nhìn mình, Thường lão tứ trừng mắt nhìn lại. Thầm nghĩ, con mẹ ngươi nhìn lão tử làm cái gì, cũng không phải lão tử nói à. Nếu không phải sư phụ ở đây, lão tử đã sớm lên đập cho ngươi một trận rồi. - Xem ra ngươi rất tự tin với thân pháp của mình! Nhậm Kiệt cười nói. - Đó là tất nhiên! Hôm nay ngươi chỉ có cơ hội nhìn thấy một, hai trong trăm thân pháp hoa lệ của ta. Cho dù tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn cũng không thể khiến ta toàn lực thi triển ra thân pháp chân chính. Phong Bất Quy ngước đầu lên đắc ý nói.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương