Nhậm Kiệt chợt ra tay tát một trận, làm cho không ít người ở chung quanh cảm thấy chưa từng sảng khoái như vậy, bao gồm Nhậm Lao ở một bên. Tuy rằng hắn cũng là người Nhậm gia, nhưng Nhậm gia quá lớn, hắn cách hạch tâm gia tộc quá xa, hắn biết về Nhậm Kiệt cũng giống như người bình thường, đều là nghe các loại tin đồn, truyền thuyết, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt Nhậm Kiệt. Vừa rồi lúc xảy ra chuyện, đều là Lý Thiên Thành bọn họ đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt ra tay, lúc này hắn mới nhìn thấy Nhậm Kiệt ra tay, mà lại trực tiếp nói mấy câu làm cho Thương Vinh tự chui vào bẫy, rồi đánh cho hắn một trận, cái này phải nói là quá đã ghiền đi! - Ha ha... Thì ra là lão đại của lão đại muốn đánh người! Con bà nó! Đánh xem thật đã ghiền! Tuy nhiên chiêu này quá hay, làm cho tên này tự mình chui vào bẫy! Ngụy Lượng nhìn Nhậm Kiệt tát Thương Vinh, vò đầu, vui vẻ nói. Nhưng Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào cảm giác càng ngày càng say đậm, thậm chí Lý Thiên Thành lại đều nhíu mày: Bởi vì nếu Nhậm Kiệt quả thật muốn đánh người, thậm chí giết người, thì sớm đã ra tay, không đến mức vì muốn đánh Thương Vinh mà hao phí tâm cơ lớn như vậy. - Bây giờ nghe hiểu rõ lời nói của ta chưa? Một hơi tát mấy chục cái tát, đánh cho Thương Vinh nở hoa đào đầy mặt, lúc này Nhậm Kiệt mới nhìn về phía hắn hỏi. Hiểu rõ cái gì? Lúc này, Thương Vinh bị đánh sưng mặt sưng mũi, đầu giống như đầu heo, trên mặt máu chảy ròng, đầu cũng choáng váng, cảm giác như sắp chết. Vừa nghe Nhậm Kiệt hỏi như vậy, lập tức hắn lắc đầu, nhưng đầu mới vừa lắc, lại bị một bàn tay của Nhậm Kiệt quạt tới. - Vẫn không rõ? Nhậm Kiệt lại lần nữa nhìn về phía Thương Vinh hỏi. - A... A... Lúc này cho dù Thương Vinh không rõ vì sao, cũng đều liều mạng gật đầu lia lịa, nói rõ... - Vậy đi trước dẫn đường tới nha môn Tổng đốc Thủy Vận các ngươi! Nhậm Kiệt nói xong, tung một chân đá Thương Vinh bay ra ngoài mấy chục thước, sau đó gọi Nhậm Lao, rồi cất bước đi tới, đi tới với tốc độ của người bình thường đi theo phía sau. - A... Thương Vinh cố sức bò dậy, cả người giống như sắp rời ra từng mảnh, cả mặt đều không có biện pháp thấy rõ, hoàn toàn giống như là đầu heo. Mắt đều không thấy được đường đi trước mặt, may mà thần thức có thể dò xét... Thời khắc này trong lòng Thương Vinh hận đến cực điểm, có một loại kích động muốn giết người, nhưng lại không dám có động tác gì khác... Muốn đi nha môn Tổng đốc đúng không? Tốt lắm, vậy thì đi! Lão tử chứng cớ gì đều có đầy đủ, đến lúc đó cùng lắm thì làm lớn chuyện, mình bị thương thảm trọng như vậy, nhất định phải để cho bệ hạ biết... Đến lúc đó Nhậm gia các ngươi xúi quẩy rồi! Ta không chỉ là làm Tổng đốc Thủy Vận đơn giản như vậy! Trong lòng càng nghĩ càng căm hận, Thương Vinh khập khễnh đi phía trước dẫn đường, còn không dám đi quá nhanh, bởi vì Nhậm Kiệt bọn họ đi rất chậm. Nhưng nếu không đi quá nhanh, người chung quanh vây xem càng ngày càng nhiều, đi tới đâu đám người kia đều bu theo. Từ nơi này đến nha môn Tổng đốc Thủy Vận, ít nhất gần tới hai mươi dặm, loại tốc độ này ít nhất phải đi non nửa ngày mới đến nơi. Thẳng đến lúc này, Thương Vinh mới thật sự hiểu rõ đau khổ là cái gì, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào. - Chậm một chút, vội vàng muốn chết à! Ngươi không phải thi hành công vụ à, ngươi áp giải người ở phía sau phải đi từ từ chứ! Nhưng hắn vừa đi hơi nhanh một chút, Nhậm Kiệt ở phía sau mắng một câu. "Răng rắc... Răng rắc..." Trong phẫn nộ, đá dưới chân hắn đều vỡ nát vụn, nhưng cũng không dám đi nhanh. - Cái này... cái này hắn còn tính làm gì vậy? Thật... Thật sự đi ư? Ngụy Lượng chỉ theo hướng Nhậm Kiệt bọn họ, khó tin nói với mấy người kia. Đừng nói là hắn, mấy người kia cũng đều mơ hồ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nghĩ ra vì sao. - Đi! Chúng ta đi theo! Lý Thiên Thành nói, định đi theo. - Trước đừng vội! Ta nghĩ mọi người hẳn đều nghe Nhậm gia chủ dặn rồi chứ? Hải Thanh Vân cản lại mọi người. Bởi vì vừa rồi hắn nhận được Nhậm Kiệt dặn dò, bảo bọn họ trở về Túy Mộng Lâu chờ hắn. - Ừm! Quả nhiên, mấy người đều gật đầu. - Không được! Chúng ta không thể để một mình lão đại đi, các ngươi có đi hay không ta mặc kệ, ta phải đi theo! Lý Thiên Thành nói xong, liền chuẩn bị đi theo. Ngụy Lượng vừa thấy Lý Thiên Thành muốn đi theo, không nói hai lời cũng định đi theo. - Không phải ta không đi theo! Các ngươi nghĩ lại một chút Nhậm gia chủ nói trước đó, đích thật là chúng ta có ý tốt, gặp loại chuyện như vậy muốn ra tay, nhưng hiển nhiên Nhậm gia chủ không muốn dùng cách xử lý vấn đề của chúng ta. Vừa rồi chúng ta chủ động ra tay hỗ trợ, Nhậm gia chủ không có cản lại, là bởi vì chúng ta có lòng tốt hỗ trợ, nhưng chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả như Nhậm gia chủ mong muốn. Ta vẫn luôn nghĩ tới lời nói của Nhậm gia chủ lúc trước nói là ta chỉ nghĩ đúng hơn một nửa... Hải Thanh Vân giống như một chính trị gia ưu tú, cao quý, tự tin, đồng thời khuyên nhủ có đạo lý: - Ta đề nghị một chút, chúng ta tốt hơn là nghe lời Nhậm gia chủ, trước trở về Túy Mộng Lâu. Tốc độ này của họ trong khoảng thời gian ngắn cũng không đi được bao xa, chúng ta cũng tùy thời có thể nhìn chằm chằm vào nha môn Tổng đốc Thủy Vận bên kia, có gió thổi cỏ lay cái gì hãy hành động cũng không muộn! Chúng ta cũng có thể nhìn xem Nhậm gia chủ muốn làm cái gì, vì sao làm như vậy? Đừng vì lòng tốt làm ra chuyện phá hỏng kế hoạch của Nhậm gia chủ! Hải Thanh Vân nói vô cùng tĩnh táo, ý nghĩ cũng rất rõ ràng. Trên thực tế từ sau khi Nhậm Kiệt nói hắn chỉ đoán đúng hơn một nửa, hắn vẫn luôn suy nghĩ. Thẳng đến vừa rồi thấy Nhậm Kiệt ra tay, đồng thời dùng thần thức bảo bọn họ trở về Túy Mộng Lâu, hắn đã hiểu một chút: vì sao mới đầu Nhậm Kiệt ngăn cản mọi người, nhất định là Nhậm Kiệt có cách làm của hắn, chỉ có điều mọi người thấy chuyện phát sinh như vậy không nhịn được, ra tay trước mà thôi! Lúc này, Hải Thanh Vân tĩnh táo phân tích, cộng thêm Nhậm Kiệt dặn dò, Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Văn Tử Hào thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý nghe lời của hắn, mấy người cùng nhau trở về Túy Mộng Lâu. Sở dĩ bọn họ đồng ý, nguyên nhân chủ yếu là, nha môn Tổng đốc Thủy Vận cách mười mấy dặm đường, đối với người bình thường mà nói đã rất xa, nhưng với bọn họ thì không xa, dùng thần thức đều có thể theo dõi đến tình huống nơi đó. Hơn nữa Nhậm Kiệt bọn họ đi với tốc độ của người bình thường, có thể cùng thương lượng một chút, nhìn tình huống một chút rồi hãy quyết định, không nóng vội. Nghe Hải Thanh Vân nói thế, mọi người cũng cảm thấy rất có đạo lý, vừa rồi là bọn họ có lòng tốt ra tay trước, nhưng kết quả chưa chắc đúng như mong muốn của Nhậm Kiệt, nếu không Nhậm Kiệt tuyệt đối sẽ không làm những chuyện này. Chỉ có điều, rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn làm gì, hiện tại mấy người đều nổi lên lòng tò mò? Bởi vì Nhậm Kiệt bắt Thương Vinh đi bộ, đừng nói là bay tới bay lui, ngay cả cưỡi ngựa, hoặc là cưỡi linh thú tọa giá cũng không có, cho nên dân chúng bình thường, người bình thường lần này đều xem đã ghiền, vô số người ở hai bên trên đường phố đứng xem, rồi đi theo, không ngừng bàn tán. Ở lúc bình thường, cho dù có một đám người tụ tập với nhau, đều sẽ có không ít người tò mò xúm lại xem, huống chi quanh cảnh này khổng lồ như vậy, người càng tụ lại càng nhiều. Vừa rồi bởi vì chuyện xảy ra trên đường phố bến cảng Thủy Vận, tất cả người trên đường phố này đi ra vây xem đều biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đợi ra ngoài địa bàn bến cảng Thủy Vận, thì càng thêm náo nhiệt. - Đây là xảy ra chuyện gì, sao có đông người như vậy? - Đều ở đây vây quanh xem cái gì vậy? - Ngươi cũng không biết à? Nói cho các ngươi biết, vừa rồi con của Tổng đốc Thủy Vận, thống lĩnh đội bắt buôn lậu muốn bắt một người của Nhậm gia, nói hắn buôn lậu vật cấm, kết quả là... - Oa! Các ngươi cũng không biết tình huống lúc đó đâu! Phải nói là vô cùng náo nhiệt... - Phải nói là đánh thật độc nha! Bốp bốp... Hơn nữa vừa đánh vừa chửi... Đường đường là thống lĩnh đội bắt buôn lậu mà biết luật lại còn phạm pháp. Vốn tưởng lấy lòng, kết quả bị chui đầu vào bẫy, bị đánh cho kêu gào thảm thiết đấy! - Không thể nào! Tên đi trước mặt như đầu heo kia, chẳng lẽ chính là... - Không sai! Đó chính là Thương Vinh con của Tổng đốc Thủy Vận, thống lĩnh đội bắt buôn lậu! - Đây còn tính là gì, không biết là người nào áp giải người nào a? - Cảm giác thế nào giống như là dạo phố thị chúng vậy? Có người không biết vây lại xem, hỏi chuyện, người từ bến cảng Thủy Vận có dịp khoa trương hưng phấn giảng giải một phen, chung quanh lập tức hò hét loạn xà ngầu, cái gì đều nói. Mà Nhậm Kiệt thì lẳng lặng dẫn theo Nhậm Lao, cùng đi phía sau Thương Vinh. Thời điểm này tâm tình Thương Vinh như sắp chết, đầu óc đều sắp nổ tung, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào. - Đi mau! Lập tức đi báo cho cha ta biết, nhanh đi! Thương Vinh dùng thần thức nói với thủ hạ ở bên đường. Thời điểm này, hắn chỉ có thể nhờ giúp đỡ. Tên thủ hạ kia mới kịp phản ứng, vội vàng phái người trước chạy về nha môn Tổng đốc Thủy Vận báo tin. Khi Nhậm Kiệt bọn họ đi ra đường phố ngoài bến cảng Thủy Vận, tin tức này lập tức với tốc độ nhanh nhất truyền khắp Ngọc Kinh Thành, dần dần người khắp nơi đã không có biện pháp đi theo vây xem, bởi vì phía trước có không ít người biết tin trước, đã chờ sẵn ở hai bên đường, chờ xem chuyện gì xảy ra. Càng lúc càng náo nhiệt, quả thực giống như người xếp hàng ở hai bên đường chào đón phái đoàn cao cấp, chỉ có điều Thương Vinh lại không cách nào bình tĩnh như Nhậm Kiệt, càng nhiều người hắn càng khổ sở, thậm chí cuối cùng hắn vận chuyển pháp lực che giấu gương mặt của mình. Chỉ có điều thân phận của hắn quá nổi bật, càng ngày càng nhiều người biết tình hình trước đó hắn bị đánh, sau khi hắn che giấu mặt mũi, mọi người càng nói càng thêm nghiêm trọng. Nhậm Lao đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, tuy rằng không là cường giả siêu cấp gì, chỉ là tu vi Chân Khí Cảnh, nhưng hắn còn là lần đầu tiên đi bộ mà chân run run, bởi vì cảnh tượng này quá kinh người, quả thực hắn không biết đi tiếp như vậy, chuyện sẽ náo loạn lớn bao nhiêu, càng không biết đây là gia chủ có ý gì. Nhưng gia chủ không nói, còn đích thân đi cùng hắn tới nha môn Tổng đốc Thủy Vận, cho dù là đi chịu chết hắn cũng phải đi. Chỉ có điều cảnh tượng này quá kinh người, hắn hơn nửa ngày đều khó thích ứng, thân mình cứng đờ đi theo phía sau Nhậm Kiệt. Đến đây đi, xem đi, tận tình xem đi! Nhậm Kiệt bằng vào thần hồn lực, cảm thụ càng rõ ràng hơn, hắn cảm nhận được không chỉ là người bình thường vây xem, cũng không hề quản tới bọn họ nghị luận thế nào. Hắn muốn đi từ từ, chính là muốn tạo thành ảnh hưởng này. Đúng như hắn nói Hải Thanh Vân chỉ nói đúng hơn một nửa, chuyện này cũng không phải án đặc biệt, rõ ràng là từ sau chuyện Quách Tông Hữu, và sau chuyện Phương Viêm, có một số người đã cảm nhận được ý đồ của hoàng đế, bọn họ không dám trực tiếp ra tay đại quy mô với Nhậm gia, vì thế liền từ từ tạo áp lực ở chung quanh Nhậm gia. Có lẽ mỗi một vụ án chỉ là chuyện nhỏ, nhưng loại phong trào này một khi nổi lên thì cũng không xong. Ai cũng muốn thu thập Nhậm gia một chút, để biểu hiện trung thành một chút, đều muốn nhân cơ hội mò được chỗ tốt, đều muốn nhân cơ hội ra tay. Áp lực lên Nhậm gia sẽ càng lúc càng lớn, đây chính là ý muốn của hoàng đế. Nhậm Kiệt trước đó đã suy tính, không chỉ phải giải quyết một chuyện này, nếu như chỉ tính riêng chuyện này, hắn đã sớm ra tay, thậm chí không cần hắn ra tay, chỉ để bất cứ người nào ra tay đều có thể giải quyết dễ dàng. Chỉ tên Thương Vinh này còn chưa đủ để bất cứ người nào trong đám Nhậm Kiệt bọn họ chơi đùa. Tuy nhiên nếu muốn giải quyết chỉnh thể khốn cảnh, muốn làm ra một ít chuyện, vậy thì không phải là chuyện đơn độc đối phó với một tên Thương Vinh. Hơn nữa như phương thức giải quyết của Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng bọn họ, cũng đích xác không phải phong cách của Nhậm Kiệt, chỉ có điều lúc đó bọn họ vì lòng tốt ra tay, Nhậm Kiệt không thể nói gì hơn, chỉ có thể chờ bọn hắn ra tay xong mới động thủ. Hắn muốn dùng phương thức của mình để giải quyết chuyện này, đồng thời muốn cho tất cả người ở Ngọc Kinh Thành nhìn xem một chút, phải trả giá như thế nào vì nịnh hót Hoàng đế, vì làm theo ám hiệu cùng ý đồ của Hoàng đế, để cho bọn họ cân nhắc một chút có thể chịu đựng nổi hay không? Để Hoàng đế nhìn xem, nếu hắn muốn chơi đùa thì mình sẽ phụng bồi đến cùng...