Tà Thiếu Dược Vương
Chương 364
- Thương Vinh... Bái kiến Thành Vương, ra mắt Nhậm gia chủ... Lúc này, Thương Vinh có phần hoảng sợ, vội vàng chống tay đứng dậy trước thi lễ Thành Vương, đây là nhất thiết phải làm. Còn Nhậm Kiệt tuy rằng không có quan chức gì, nhưng thân là gia chủ Nhậm gia, hắn cũng không dám đắc tội, huống chi xảy ra chuyện như vậy.
Thi lễ xong, Thương Vinh vội vàng nói: - Thủ hạ làm việc lỗ mãng, không hiểu chuyện có chỗ nào đắc tội... còn xin Thành Vương tha thứ! Kẻ nào chạm tới Thành Vương, Thương Vinh trở về sẽ trừng trị nghiêm ngặt thỏa đáng! Nhậm gia chủ! Ta... đây cũng là phụng mệnh hành sự, chỉ thi hành công vụ thôi!
Nếu vừa rồi Thành Vương không giết Ba lão, chỉ là Thành Vương nắm được một câu quen thói giang hồ của Ba lão: ta giết cả nhà ngươi, cũng đủ để Thương gia cùng dính theo xui xẻo.
Nhưng bây giờ Nhậm Kiệt lại giết chết Ba lão, đầu óc Thương Vinh cũng xoay chuyển rất nhanh, khiêm nhường với Thành Vương đó là vì Thành Vương là người trong hoàng tộc, là trưởng bối của đương kim bệ hạ, ai cũng cũng không dám nói gì. Còn với Nhậm Kiệt hiện tại hắn còn có thể mượn cớ làm chuyện công, thi hành công vụ.
- Con bà nó! Đánh ngươi còn nhẹ hay sao? Ngụy Lượng vừa nghe nói liền trợn to hai mắt quát.
- Hừ! Hay cho Thương thống lĩnh nói một câu: thi hành công vụ! Chuyện có liên quan đến hải tặc, hải đạo, ta vừa rồi đã nói, ta nhất định phải quản!
Hải Thanh Vân sắc mặt cũng sa sầm xuống, làm chuyện công đúng không, vậy hắn cũng phải làm chuyện công!
"Bốp..." Không đợi Thương Vinh kịp phản ứng, một cái bầu rượu vừa lúc bay tới, trực tiếp đập trên đầu của hắn, lập tức máu tươi, rượu cùng chảy xuống.
- A... Thương Vinh lập tức gào một tiếng, ngẩng phắt đầu phẫn nộ nhìn về phía Văn Tử Hào, bởi vì hắn thấy rõ vừa rồi Văn Tử Hào cầm trong tay cái bầu rượu.
Chỉ có điều lúc này ngẩng đầu nhìn qua, lại phát hiện Văn Tử Hào dường như là người vô can, đang dốc bầu rượu tiếp tục uống.
- Ngươi thật nghĩ là bổn vương đùa với ngươi sao? Lý Thiên Thành tuy rằng tuổi không lớn, nhưng có thể tu luyện đến Âm Dương Cảnh, tự nhiên trí tuệ không tầm thường. Tuy rằng hắn không am hiểu những thứ lục đục này, nhưng chuyện hôm nay rõ ràng như vậy, hắn cũng thấy rõ.
Lúc này Thương Vinh lại còn dám ở chỗ này kiên trì nói thi hành công vụ, thật coi mọi người đều là kẻ ngốc sao? Tên khốn này, nếu không phải vừa rồi lão đại đánh chết âm hồn của tên kia, mình nhất định sẽ dựa vào đó, dọn dẹp sạch cả nhà bọn chúng. Đến lúc đó cho dù đánh hắn, thậm chí giết chết hắn, kiện tới hoàng đế nơi đó cũng không sợ. Cùng lắm thì... trở về bị mẹ giam lại thôi, nhưng vì chuyện của lão đại, cũng đáng...
Lý Thiên Thành nói xong, bước lên một bước, Thất Thải Vũ Dực trên người thời khắc này dường như cũng tâm tình khó chịu giống như hắn, trong nháy mắt tăng vọt, có xu thế muốn ra tay.
- Không... Không phải... Nếu... Nếu có Thành Vương ở đây, ngài nói như vậy, ta nhất định trở về điều tra, ta để cho bọn họ tới quản... Thời điểm này Thương Vinh sợ tới mức vội lui về phía sau, cảm thấy tình hình không xong vội chuẩn bị bài chuồn.
Chỉ là trong lòng hắn thầm kêu khổ, thầm nghĩ con bà nó chuyện gì vậy chứ!
Mình ở phụ cận bến cảng Thủy Vận làm chút chuyện như vậy, như thế nào lại trêu chọc dẫn tới nhiều người như vậy, một người so một người phiền phức, nhất là Thành Vương cùng Nhậm Kiệt này.
Trước đó thật ra có tin tức truyền lan, lúc ở Hội Văn, Thành Vương ra tay làm việc cho Nhậm Kiệt, lúc đó còn tưởng là tung tin vịt, ít nhất Thương Vinh không có ở đó, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật.
Thành Vương này nghĩ cái quái gì thế, Hoàng đế cùng Nhậm gia hiện đang náo loạn thành như vậy, hắn lại lăn lộn cùng Nhậm Kiệt bên này... Cái này... cái này gọi là gì chứ!?.
Còn có Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào bọn họ, bọn họ đều có ý gì vậy?
Bọn người kia rốt cuộc hiểu hay không chuyện bọn họ đang làm, mấy tên này đều điên rồi! Không ngờ ở loại thời điểm dị thường này, lại đứng về phía Nhậm Kiệt, chẳng lẽ gia tộc sau lưng bọn họ đều muốn là địch cùng bệ hạ hay sao?!.
Mặc kệ, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, cùng lắm thì trước buông bỏ chuyện này là xong. Dù sao một tên Nhậm Lão Thực, cũng không phải chuyện quan trọng gì, về phần nói cái gì thi hành công vụ chó má kia vốn chỉ là lý do, sau khi trở về thương lượng cùng phụ thân coi lại xem phải ứng đối thế nào!
Nghĩ đến đây, lập tức Thương Vinh liền nói giọng mềm xuống.
- Nơi này không có chuyện của các ngươi, các ngươi trước đều trở về đi! Đúng lúc này, đột nhiên Nhậm Kiệt phất tay áo dùng thần thức nói với Thành Vương bọn họ: - Các ngươi trở về Túy Mộng Lâu chờ ta, ta xử lý xong chuyện nơi này sẽ trở về!
Thành Vương còn muốn nói điều gì, nhưng thấy Nhậm Kiệt lại lần nữa nhìn hắn xua tay ý bảo hắn trở về, nghĩ tới chuyện lúc này cũng không có gì quan trọng, Thương Vinh đã kinh sợ rồi, nên chỉ vào hắn một cái ngầm đe dọa, rồi xoay người chuẩn bị trở về tửu lâu.
Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào, Ngụy Lượng bọn họ cũng quay mình đi theo. Thương Vinh này đã hoảng sợ rồi, cũng không có chuyện gì nữa, nên đánh đã đánh, nên giết đã giết, cho nên bọn họ cũng xoay người chuẩn bị đi trở về.
- Ngươi tên là Nhậm Lao, ngoại hiệu Nhậm Lão Thực phải không? Nhậm Kiệt nhìn Nhậm Lao hỏi.
- Dạ... Dạ... Bẩm... Gia chủ... đúng... đúng... Nhậm Lao còn không kịp hoàn hồn, liên tục gật đầu đáp lời.
- Đứng lên đi! Một hồi ta cùng đi với ngươi tới nha môn Tổng đốc Thủy Vận một chuyến, chuyện luôn phải làm cho rõ mới tốt! Người Nhậm gia chúng ta không thể bị người tùy tiện vu hãm, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại ỷ thế hiếp người, hay là người làm chuyện trái pháp luật... ta cùng đi với ngươi tới nha môn Tổng đốc một chuyến, chuyện này chúng ta phải làm cho rõ! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Nhậm Lao.
- Gia chủ yên tâm! Tuy rằng Nhậm Lao ta không có năng lực, thiên phú gì, nhưng tuyệt đối chưa hề làm chuyện bôi nhọ cho Nhậm gia ta, tới chỗ nào ta cũng dám đi! Nhậm Lao vừa nghe nói, lập tức đáp lời vô cùng kiên định.
- Thương thống lĩnh đúng không? Đi thôi! Không phải chỉ về nha môn Tổng đốc Thủy Vận thôi sao! Hiện tại ta thân là gia chủ của Nhậm Lao, ta theo hắn cùng đi! Nhậm Kiệt nói, nhìn thoáng qua Thương Vinh đã chuẩn bị rời đi.
- A... Lúc này Thương Vinh đâm hồ đồ, trố mắt líu lưỡi nhìn Nhậm Kiệt, không hiểu rõ Nhậm Kiệt nói lời này có ý gì, nói thầm trong lòng: "Ngươi là muốn đùa với ta hay sao?"
Vừa rồi náo động đã lâu như vậy, Thành Vương Lý Thiên Thành ra tay liền giết chết cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh của phủ Tổng đốc Thủy Vận ta, Ngụy Lượng con của đại tướng quân Ngụy Thế Long cũng ra tay, Văn Tử Hào của Văn gia còn đánh lén bản thống lĩnh, còn có tên Hải Thanh Vân đáng ghét kia... nhiều người náo động gây chuyện như vậy...
"Con bà nó! Bản thống lĩnh đã nhượng bộ đến nước này, ngươi... ngươi lại nói lời này, có ý gì?"
"Cái gì?" Đừng nói là hắn, ngay cả đám người Ngụy Lượng vừa mới định trở về Túy Mộng Lâu đều sửng sốt dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía Nhậm Kiệt.
- Lão đại! Ta... không nghe lầm chứ? Lão đại cùng hắn trở về nha môn Tổng đốc Thủy Vận chó má làm gì vậy? Chúng ta quản hắn làm gì chứ? Lý Thiên Thành khó chịu nói.
Nghe Lý Thiên Thành nói nha môn Tổng đốc Thủy Vận chó má, sắc mặt của Thương Vinh vô cùng khó coi. Cũng chính là Thành Vương Lý Thiên Thành nói ra, nếu đổi là người khác, chỉ một câu nói này cũng đủ để trị tội, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể làm như không nghe không thấy.
Ngược lại còn rất vô tội nhìn Thành Vương Lý Thiên Thành, sau đó nhìn về phía Nhậm Kiệt:
- Nhậm... gia chủ! Không cần đâu... ta sẽ cho điều tra, có tin tức gì sẽ thông báo với ngài...
Nhậm Kiệt Nhậm đại gia chủ này đây là muốn làm gì, Thương Vinh đều có chút mơ hồ: uy danh của Nhậm Kiệt hiện nay ở Ngọc Kinh Thành cũng không phải là vang dội bình thường.
Thương Vinh tuyệt đối không tin là hắn sợ, cho nên càng thêm lo lắng, trong lòng còn rối rắm hoảng sợ hơn so với Lý Thiên Thành bọn họ phát uy vừa rồi.
"Ực... Ực..." Văn Tử Hào lại uống vào mấy ngụm rượu, kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt, thầm nghĩ: "Hắn đây là có ý gì vậy?"
Hải Thanh Vân lại cau mày, trong đầu không khỏi nhớ lại Nhậm Kiệt vừa mới nói, mình nói được như vậy toàn diện, chủ yếu phương hướng không sai, Nhậm Kiệt lại nói mình chỉ nói đúng hơn một nửa, hắn rốt cuộc có ý gì?
- Chuyện gì vậy? Hắn định làm gì?
- Lúc này rõ ràng Thương Vinh vừa mới bị dọa hoảng sợ rồi, Nhậm gia chủ vì sao còn muốn đi!?
- Ai biết! Nhậm đại gia chủ làm việc, ai có thể đoán được!
Người chung quanh cũng đều trợn tròn mắt nhìn, chuyện hôm nay rất kỳ quái, vốn ai nấy đều nghĩ đến đây là xong, không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại chủ động muốn đi tới nha môn Thủy Vận.
Nhậm Kiệt đột nhiên nở nụ cười nhìn Thương Vinh nói: - Vừa rồi không phải ngươi nói, ngươi là phụng mệnh chấp pháp, làm chuyện công hay sao? Chẳng lẽ ngươi lấy việc công làm việc tư, chẳng lẽ ngươi có vấn đề gì, vì sao lúc này đột nhiên lại nói không cần vậy?
- A... Thương Vinh thấy Nhậm Kiệt cười, không khỏi rùng mình một cái, một luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân.
- Nhậm... Nhậm gia chủ! Ta đây... chính là thủ tục đầy đủ... Ngài nhìn xem đây là phê văn, đây là tất cả mọi thứ... Thương Vinh khoát tay, lập tức lấy ra đủ các loại giấy tờ. Nếu hắn đã làm việc, tự nhiên tất cả mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ.
- Ừm! Không sai, quả nhiên thủ tục đầy đủ, nhưng chính vì vậy, cho nên ta nhất định phải dẫn người của ta đi tới nha môn Tổng đốc Thủy Vận các ngươi một chuyến, làm rõ chuyện này, tránh cho quay đầu trở về lại có vấn đề gì tiếp, hoặc là ngươi nói chúng ta đối kháng cái gì chấp pháp... Đi thôi! Đi nha môn Tổng đốc Thủy Vận, làm cho rõ mọi chuyện! Nhậm Kiệt nhìn thoáng qua Thương Vinh, vung tay thu cất các thứ, rồi phất tay bảo Thương Vinh đi trước dẫn đường.
- Cái này... Thương Vinh hoàn toàn mơ hồ, bất đắc dĩ nhìn Lý Thiên Thành, sau đó nhìn về phía Nhậm Kiệt, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn sợ ta sau này trả thù, nên làm như vậy!"
"Được! Nếu đã đến nước này, ta chấp nhận hết thảy!"
Dù sao khuất phục ở trong tay Nhậm Kiệt, trong tay Thành Vương bọn họ, cũng không có gì mất mặt!
- Nhậm gia chủ! Ta nghĩ tới chỗ này còn có điểm đáng ngờ, nhất định là có người cố ý vu oan cho Nhậm Lão Thực, sau này cũng sẽ không có phiền toái nữa! Thương Vinh thầm nghĩ: "Nói như vậy ngươi yên tâm rồi chứ! Bản thống lĩnh trực tiếp đáp ứng ngươi, sẽ không tìm tới Nhậm Lão Thực này gây phiền toái, vậy đã xong chưa?"
Tuy rằng chuyện lần này thất bại, nhưng mình cũng không tính là mất mặt, dù sao có Thành Vương ở đây, có lẽ sau này có cớ để ăn nói với bệ hạ...
- Ý gì, ta không rõ lắm? Nhậm Kiệt làm như không nghe ra ý của Thương Vinh trong câu nói, lại dường như muốn để Thương Vinh nói rõ hơn một chút.
Thương Vinh vừa thấy, thầm nghĩ tên khốn này thật đúng là... Tuy nhiên thấy Lý Thiên Thành bọn họ từng người nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng tùy thời muốn động thủ. Lại nghĩ tới hung danh của tên Nhậm Kiệt này, nếu hôm nay chuyện đã như thế... Quên đi! Dù sao mọi người cũng đều biết rõ!
- Nhậm gia chủ! Hôm nay nếu Thành Vương ra mặt, Nhậm gia chủ cũng đi ra, vậy chuyện này bỏ qua đi! Sau này bổn thống lĩnh cũng không truy cứu nữa! Như vậy, Nhậm gia chủ đã hài lòng chưa! Lần này Thương Vinh dứt khoát nói thẳng ra.
- Lời nói của ta ngươi không nghe được ư, ngươi không hiểu sao? Nhậm Kiệt đột nhiên sa sầm sắc mặt xuống, nụ cười biến mất, sau đó đột nhiên vươn tay ra, trong lúc Thương Vinh không kịp có một chút phản ứng nào, Nhậm Kiệt đã chụp lấy hắn kéo lại.
"Bốp..." Một bạt tai quạt tới: - Ngươi nói xong là xong chuyện hay sao? Ngươi cho là lợi khí quốc gia, có quyền chấp pháp là ngươi có thể nói trắng nói đen gì cũng được sao?
"Bốp..." Lại là một bạt tai: - Ngươi nói không truy cứu là không truy cứu, vậy những phê văn vừa rồi kia là thứ gì, những chứng cớ kia là cái gì? Lén lút chở cấm vật là chuyện gì xảy ra, ngươi lúc bình thường chính là chấp pháp như vậy sao?
"Bốp..." Lại đón nhận một bạt tai: - Ngươi tưởng mình là ai, những chuyện này là ngươi có thể định đoạt sao? Thân là thống lĩnh Chấp pháp đội của nha môn Tổng đốc Thủy Vận, ngươi cũng dám công khai nói lời như vậy, ngươi đây là người biết luật mà phạm pháp.
"Bốp Bốp Bốp..." Nhậm Kiệt nói một câu tát một cái, cũng không có dùng quá sức, nhưng mỗi một cái tát cũng không nhẹ... một tay nắm cổ hắn, một tay tát hắn liên tiếp, vừa tát vừa nói...
- Đều nói Nhậm gia chủ này làm việc tà quái, tràn đầy tà khí, hôm nay xem như kiến thức!
- Bất quá nói thực sự có lý, đánh thật thống khoái!
- Con bà nó! Thật thống khoái! Đánh đã ghiền như vậy, so với giết chết còn đã ghiền hơn!
- Tên Thương Vinh này nên đánh! Vừa rồi vẻ mặt hắn còn tự cho là chấp pháp chánh nghĩa, cũng dám công khai nói ra như vậy, hắn thật nghĩ rằng nha môn Thủy Vận là nhà của hắn, muốn nói gì thì nói hay sao?
- Đánh thật hay, đánh thật hay!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương