Ta thật không muốn trọng sinh a

Chương 99 : quan hệ chính là sức lao động

Dịch: Gia Cát Nô Trần Hán Thăng sinh ra trong thời đại chính sách gia đình chỉ nên đẻ một người. Nên thời này, gia đình có một con chiếm phần lớn, ví dụ như Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư đều là như thế. Tại gia đình không có anh em ruột thịt, thì tình cảm bạn bè sẽ nhanh chóng thay thế. Vương Tử Bác cùng Trần Hán Thăng là loại tình cảm này. Vương Tử Bác chính là người bạn học đầu tiên ở Cảng Thành mà Trần Hán Thăng muốn giới thiệu cho Thẩm Ấu Sở. Rất nhanh, Hồ Lâm Ngữ đã tìm được địa điểm tổ chức liên hoan đêm thứ 7. Cô lập tức báo tin cho Trần Hán Thăng còn đang ôn bài xem xét. Trần Hán Thăng xem thì ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại đặt quán ăn." Hồ Lâm Ngữ cũng ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Không đặt tại quán ăn thì đặt ở đâu? Các lớp khác đều đặt những chỗ như vậy mà." Trần Hán Thăng thở dài, tâm ý của tiểu Hồ là rất tốt, cô ấy muốn tiết kiệm tiền quỹ lớp. Nhưng tình huống hiện giờ có chút khác biệt. "Nếu như chỉ có thầy Quách thì đặt quán ăn cũng được. Nhưng bây giờ còn có cả cô nhà đi cùng thì cung cách tiếp đãi phải khác chứ. Tuy người ta cũng không nói gì đâu, nhưng lần sau muốn mời lại là rất khó đấy." Trần Hán Thăng bỏ quyển sách xuống. Hắn dự định mình phải đến Chợ Nghĩa Ô sắp xếp chuyện này. Trần Hán Thăng đi khỏi, là Hồ Lâm Ngữ bĩu môi, nhìn Thẩm Ấu Sở nói: "Tên này hung hăng như vậy, về sau cậu sẽ khổ lắm đấy." Khuôn mặt Thẩm Ấu Sở lại đỏ lên. Bên Chợ Nghĩa Ô địa điểm ăn uống rất nhiều. Trần Hán Thăng tìm được một khách sạn có nhà hàng, ăn uống ở nơi này đắt hơn những hàng ăn khoảng 300 tệ. Hắn cùng khách sạn bàn xong thời gian cùng đồ ăn, sau đó tiếp tục đi mua quà tặng. Những quà tặng này không chỉ dành cho gia đình Quách Trung Vân mà còn có Chung Kiến Thành, Vu Dược Bình và Quan Thục Mạn nữa. Học kỳ này, người mà Trần Hán Thăng quen biết chỉ có từng ấy, giống như hiệu trưởng Thái Khải Nông, phó hiệu trưởng Lục Cung Siêu còn chưa thân quen lắm. Trước tiên cần phải duy trì với những người đang đi lại cái đã. Tặng quà cũng là một môn học của sự tinh tế. Trần Hán Thăng tặng Vu Dược Bình cùng Quách Trung Vân là thuốc. Còn Quan Thục Mạn cùng sư mẫu là mua sản phẩm nổi tiếng của khu Giang Lăng là khăn quàng làm bằng tơ lụa. Vì sao lại nói sản phẩm này nổi tiếng nhất vùng Giang Lăng, bởi vì nghề nghiệp đỉnh của đỉnh trong Hồng Lâu Mộng chính là ngành tơ lụa tại Giang Lăng. Về phần Chung Kiến Thành lại phải tặng kiểu khác. Lão Chung không thiếu tiền, đưa rượu thuốc chắc lão chẳng thèm nhìn. Tốt nhất là kiếm đồ vật gì tăng lên giá trị tinh thần là hợp lý nhất. Đúng như dự đoán, thời điểm Trần Hán Thăng cầm theo cái cờ thưởng trên đó có ghi "Cảm ơn quan lý Chung Kiến Thành đã tạo điều kiện cho sinh viên Giang Lăng có thêm công việc". Chung Kiến Thành đã cười híp cả mắt, vui đến mức lôi kéo Trần Hán Thăng qua chụp một bức ảnh kỷ niệm. Chụp ảnh xong, hai người ngồi xuống nói chuyện, đây cũng là lần trao đổi cuối cùng của năm con ngựa, sang năm đã là năm con dê rồi. "Bên cậu lúc nào đóng cửa." Chung Kiến Thành hỏi, mấy sipper sẽ nhanh chóng về quê ăn tết, sẽ không có ai trực tại nơi này. "Trường học thông báo 14 nghỉ học. Tôi đã dán giấy thông báo ngày 17 ngưng mọi đơn hàng nhận vào." Trần Hán Thăng trả lời. Chung Kiến Thành gật đầu. Bên này lão chắc chắn phải nghỉ muộn hơn chút, thời gian chắc phải gần tết. Lão lại tiếp tục hỏi: "Cậu đã gặp Lưu Chí Châu rồi à?" Trần Hán Thăng cũng không giấu diếm: "Vâng, nhưng nhà mày điện tử muốn sang năm mới bàn đến chuyện này." Chung Kiến Thành nghĩ chút rồi nói: "Vậy tôi cũng không khuyên thêm nữa. Nếu sau này cậu hối hận, có thể bỏ giữa chừng, hậu quả ra sao tôi sẽ thay cậu gánh vác cho." "Cảm ơn sếp Chung." Trần Hán Thăng cùng Chung Kiến Thành bắt tay. Trước khi chia tay, Chung Kiến Thành còn đưa cho Trần Hán Thăng cây thuốc, coi như quà đáp lễ. Trần Hán Thăng cũng không khách khí nhận lấy. Trong khoảng thời gian này, Trần Hán Thăng nhận vào hơn 300 nghìn tệ tiền hàng chuyển phát nhanh. Chung Kiến Thành trừ hết chi phí phát sinh, kiếm lời cũng không ít, ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng kiếm được khoảng 14 nghìn tệ tiền trích phần trăm. Tiền kiếm vào chưa nhiều, nhưng con đường phát triển đã vạch ra rõ ràng. Đối với người như Trần Hán Thăng, tiền không phải là quan trọng nhất, điều quan trọng chính là hình thức kiếm tiền. Trần Hán Thăng về trường học, cầm theo thuốc lá cùng khăn quàng cổ hướng văn phòng đoàn ủy đi tới. Qua một thời gian Vu Dược Bình tiếp xúc với Trần Hán Thăng. Lão chỉ cần nhìn cầm theo cái túi có hình Hỏa Tiễn là biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. "Bí thư Vu, chúc mừng năm mới." Trần Hán Thăng cười hì hì, đưa thuốc lá qua. Vu Dược Bình vẫn giống như mọi khi, đem thuốc lá để xuống dưới chân, sau đó hỏi: "Tình hình ôn tập của cậu thế nào rồi?" "Em còn chưa ôn tập, tỷ lệ rớt tín chỉ là 99 phần trăm." Trần Hán Thăng nói giọng "đã cùi rồi thì sợ gì ghẻ lở". Việc này vẫn nằm trong dự đoán của Vu Dược BÌnh. Trần Hán Thăng không phải loại người có thể ngồi nhiều giờ đồng hồ đọc sách. Trần Hán Thăng hút xong hai điếu thuốc, thì lên tiếng chào ra về: "Em còn phải lên chỗ cô giáo Quan, gia tăng một chút tình cảm." Trần Hán Thăng cũng ăn ngay nói thật, không hề có ý dấu diếm. Vu Dược Bình lơ đãng nói: "Đi đi, cô ấy là người quản lý sinh viên, hướng cô ấy lấy lòng là điều đúng đắn." Muốn kết nối với Quan Thục Mạn cần phải tinh tế hơn rất nhiều. Trần Hán Thăng gõ cửa, bước vào nhìn thấy Quan Thục Mạn đang ngồi viết gì trên bàn. Quan Thục Mạn dáng người không cao, thuộc dạng con gái nhỏ nhắn, nhưng phụ kiện cũng rât được. Nhât là ngồi trong phòng điều hòa, nhiệt độ không khí tương đối cao. Cô đã cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len bó sát người, kết hợp với mái tóc đen dài thẳng tắp. Nói chung đặt ở giáo viên Tài Viện cũng thuộc dạng có số có má. "Bạn học Trần, có chuyện gì không?" Quan Thục Mạn ngẩng đầu lên, vén tóc mai đang rũ xuống đặt lên mang tai. "Cô Quan, ngày hôm qua em cùng bạn gái đi dạo phố có nhìn thấy một chiếc khăn lụa rất đẹp, cảm giác nó phù hợp với ngài." Trần Hán Thăng vừa nói vừa lấy ra chiếc hộp đựng chiếc khăn lụa. Quan Thục Mạn nghe được thì sửng sốt, sau đó lập tức từ chối: "Không cần không cần. Bạn học Trần Hán Thăng không cần khách khí vậy đâu." "Không phải là khách khí." Trần Hán Thăng cười nói: "Lúc đó, em cũng hỏi qua bạn gái rồi. Cô ấy cũng bảo rất hợp với ngài." Hắn lấy ra chiếc khăn, thuần một màu trắng, bước lại gần nói: "Để em giúp cô quàng lên xem sao. Nếu như không hợp có thể đổi lại." Quan Thục Mạn có chút đỏ mặt. Cô cũng biết Trần Hán Thăng là loại người nào. Trong hoàn cảnh không quen biết mà hắn còn dám đùa giỡn, nên dễ dàng nhận ra gan Trần Hán Thăng rất lớn. "Thôi được rồi, cậu để đó đi. Nếu bạn gái cậu đã nói vậy rồi, tôi sẽ đưa tiền trả lại, còn cậu chuyển lời cảm ơn của tôi tới cô ấy." Nếu Trần Hán Thăng không dùng "bạn gái" để nói. Mà nói thẳng là do mình tặng thì chắc chắn Quan Thục Mạn sẽ không nhận bất cứ đồ vật gì. Cô cũng đang còn trẻ, nên không muốn sự việc mình nhận quà của sinh viên nam đồn đãi lung tung. "Đưa tiền? Vậy thì 10 tệ đi." Trần Hán Thăng nói. Quan Thục Mạn không tin, nhìn chất liệu lụa thế này, phải có giá trên thị trường ít nhất là 100 tệ. Cô lấy ra 200 tệ đưa cho Trần Hán Thăng, bằng thái độ cực kỳ kiên quyết. Trần Hán Thăng hiểu được, tốt nhất mình nên cầm lấy, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau mà. Lần sau nghĩ biện pháp trả lại. Cô giáo Tiểu Quan tình cách cũng có phần mạnh mẽ nha. Quan Thục Mạn nhìn thấy Trần Hán Thăng cầm lấy 200 tệ, thì thở dài một hơi. Sau đó hai người trò chuyện một chút sự tình hội học sinh, rồi Trần Hán Thăng lên tiếng chào ra về. Không nghĩ tới Quan Thục Mạn gọi Trần Hán Thăng lại hỏi: "Khoa các cậu còn chưa có chủ tịch, theo cậu ai lên vị trí chủ tịch trong ba vị phó là thích hợp nhất?" "Chuyện này, cô Quan quyết định là được rồi." Trần Hán Thăng khiêm tốn nói. Quan Thục Mạn lườm hắn: "Chuyện này là đoàn ủy quyết định, không phải tôi. Mà cậu là cán bộ đoàn ủy, cùng với phó bộ trưởng hội học sinh. Nên tôi muốn nghe ý kiến của cậu." "Như vậy sao?" Trần Hán Thăng làm ra dáng vẻ suy nghĩ, nhưng trong lòng hắn đã có sự lựa chọn rồi. "Em thấy học tỷ Mục Văn Linh là người thích hợp nhất. Trong cuộc thi biện luận vừa rồi, chi ấy dẫn dắt khoa Nhân Văn đạt được vị trí thứ hai. Mà trong đợt lễ kỷ niệm của trường cũng hoàn thành rất tốt công việc được giao." Trần Hán Thăng dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Còn nữa, học tỷ Mục là nữ sinh duy nhất trong 3 phó hội trưởng, nên lên hội trưởng là hợp lý nhất. Vì nếu một trong hai phó là nam lên chức hội trưởng, thì người kia bằng mặt không bằng lòng, sẽ ảnh hưởng đến công việc." Quan Thục Mạn gật đầu, cũng không đưa ra nhận xét gì. Trần Hán Thăng rời đi hướng nhà ăn số hai đi tới. Không ngờ trên đường đi gặp được Mục Văn Linh cũng đang vội vã bước đi. "Học tỷ Mục đi đâu vậy?" Trần Hán Thăng hỏi. "A, bộ trưởng Trần." Mục Văn Linh thở hổn hển trả lời: "Tôi đi đoàn ủy, gặp cô Quan có chút việc." Trần Hán Thăng không nghĩ tới tiểu Quan lại quyết định nhanh như vậy. Tên này vội lên tiếng nói: "Tôi vừa từ chỗ cô Quan đi ra." "Chúc mừng nha." Trần Hán Thăng bước lại gần Mục Văn Linh, nói nhỏ: "Sau này chị Mục phải gánh nặng hơn rồi."