Ta thật không muốn trọng sinh a
Chương 100
Dịch: Gia Cát Nô
***
* Là con rùa có hai súng phun nước sau lưng trong Pokemon
"Cám ơn, Hán Thăng."
Giờ này Mục Văn Linh mới kịp phản ứng. Đây là Trần Hán Thăng chúc mừng mình trở thành chủ tịch hội sinh viên.
Chuẩn bị cuối kỳ rồi mà còn nhận được tin vui, làm cho cảm xúc Mục Văn Linh thật là khó tả.
Trần Hán Thăng cười nói: "Em cũng không làm gì, là do đoàn ủy quyết định thôi. Học tỷ đi gặp cô Quan nhanh đi."
Năng lực Mục Văn Linh chưa chắc đã là mạnh nhất, nhưng con gái vào vị trí này quả thật cực kỳ thích hợp, dù cho hội học sinh, hay đối với bản thân Trần Hán Thăng.
Buổi liên hoan của lớp vào tối thứ 7 rất nhanh đã tới, đây cũng là hoạt động cuối năm của lớp 2 Hành Chính Công.
Những ngày này công việc làm ăn ở Chợ Nghĩa Ô rất là tấp nập. Dù sao nơi đây cũng là trung tâm mua sắm của toàn bộ làng đại học Giang Lăng mà. Khác xa những quán ăn ngoài kia, ồn ào mà chen chúc. Chỗ Trần Hán Thăng đặt lộ ra vẻ yên tĩnh, cùng không gian tao nhã.
Quách Trung Vân bước tới nhà hàng, lão đã nhận ra điều gì đó, vội nói nhỏ cùng bà xã của mình: "Đây chắc chắn là nơi Trần Hán Thăng chọn lựa. Những bạn học khác không thể chọn nơi thế này được."
Cả nhà đẩy cửa bước vào, bên trong đã có đông đủ sinh viên lớp hai Hành Chính Công, đang ngồi trong đó.
Trần Hán Thăng đẩy vai Hồ Lâm Ngữ nói: "Cậu chuẩn bị quà cho Giai Tuệ đâu, lấy ra đi."
Hồ Lâm Ngữ lấy từ thùng giấy đang để bên cạnh ra, một chút đồ.
Trần Hán Thang nhìn thấy trong đó toàn là sách, tài liệu cho học sinh mẫu giáo, nào là toán học, anh ngữ, văn học, đủ thể loại.
"Hồ Lâm Ngữ, cậu cũng quá độc ác nha."
Trần Hán Thăng tặc lưỡi nói: "Cậu cố tình không cho cô bé có được ký ức của kỳ nghỉ đông phải không? Chọn 2 quyển sách có nhiều tin tức thú vị là được rồi, để mình đi cùng hỏi thăm Quách sư mẫu nữa."
Hồ Lâm Ngữ bị nói đến mức đỏ bừng khuôn mặt. Lúc ấy, cô cũng quên không hỏi xem mua sách gì, nên quyết định mua thêm vài quyển, dù sao sách cũng không đắt.
Trần Hán Thăng lại gần chào hỏi vợ chồng Quách Trung Vân, Quách Giai Tuệ đứng cạnh vẫn mũm mĩm dễ thương như vậy, còn giang hai tay muốn Trần Hán Thăng bế.
Quách Giai Tuệ mở to đôi mắt đang yêu, đảo quanh một lượt: "Ủa, sao chị gái lại không có ở đây?"
"Em muốn tìm chị nào, để chị giúp em gọi đến."
Ở bên có một bạn gái nhìn thấy Quách Giai Tuệ đáng yêu, thì bước đến, vừa nắm bàn tay vừa hỏi.
"Là chị gái cùng em ăn MacDonald ý."
Quách Giai Tuệ bi bô nói.
"Ặc."
Trần Hán Thăng bị dọa chút nữa lại gần bịt mồm cô bé lại, bởi vì cô bé đang nói đến Tiêu Dung Ngư.
Trần Hán Thăng muốn dùng chủ đề khác để che dấu, không nghĩ tới lão Quách lại chủ động chuyển sang chủ đề khác: "Không có chị nào khác đâu, trong này toàn các tỷ tỷ sinh đẹp thôi."
Quách Trung Vân đã biết Tiêu Dung Ngư, nên đánh ánh mắt đầy thâm ý nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng đã ổn định lại tâm lý, quay lại chỗ ngồi uống một hớp bia. Hồ Lâm Ngữ đang ngồi bên cạnh không biết nên tặng quyển nào trong số đống sách này.
"Đừng tìm nữa."
Trần Hán Thăng đột nhiên nói.
Hồ Lâm Ngữ ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Trần Hán Thăng cầm cái thùng giấy lên nói: "Mình nghĩ lại rồi. Kỳ nghĩ đông mà vui đùa nhiều quá không tốt cho trẻ nhỏ. Chúng ta phải có trách nhiệm giúp cô bé có thêm nhiều kiến thức hơn."
...
Buổi liên hoan này uống rất thoải mái, sinh viên cùng thầy giáo uống, cùng phòng uống với nhau, cả trai lẫn gái uống với nhau. Hôm nay, Trần Hán Thăng uống cũng tương đối nhiều, có vẻ như đã chếnh choáng.
Lão Quách trông có vẻ nát hơn, đã nôn một lần, giờ nằm im như chết trên ghế.
Đột nhiên, Trần Hán Thăng đang uống trà để giải rượu, thì ngửi thấy một mùi nước hoa khá đậm, ngẩng đầu lên thì thấy Thương Nghiên Nghiên mặt mũi cũng đã đỏ bừng đang đứng đấy.
"Lớp trưởng, mình cũng kính cậu một chén."
Thương Nghiên Nghiên đã uống mấy chén rồi, nhưng với tửu lượng của cô ấy thì không thể say được.
Trần Hán Thăng cùng cô nàng chạm cốc, Thương Nghiên Nghiên còn dùng ngón tay quấy quấy rượu, sau đó cười duyên nói: "Tớ đã nói điều kiện của cậu với mẹ rồi. Mẹ tớ rất hài lòng."
Trần Hán Thăng giả bộ nghe không hiểu: "Mẹ cậu hài lòng thì sao? Mình cũng không phải là cha cậu."
Những người khác nghe nói vậy chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng Thương Nghiên Nghiên thì ngược lại, cô ấy tủm tỉm cười, sau đó dùng đầu lưỡi liếm quanh môi, nhẹ nhàng nói ra: "Tớ gọi cậu ba ba, cậu có đồng ý không?"
Câu nói này bao hàm rất nhiều nghĩa bóng, hai tên cặn bã nói chuyện với nhau, đương nhiên lời người này nói người kia chắc chắn sẽ hiểu. Mà Thương Nghiên Nghiên vừa nói chuyện vừa áp sát lại gần, hơi thở từ lời nọi đã phả vào mặt Trần Hán Thăng.
"Đây là nơi công cộng, đứng đắn chút đi."
Trần Hán Thăng thay đổi bộ dạng nghiêm túc, cùng nhanh chóng chỉnh lại chiếc quần, cho đến khi không còn gì khác thường mới bước sang bàn khác chúc rượu.
Cuối cùng buổi liên hoan cũng kết thúc bằng câu nói của Quách Trung Vân "hôm nay đã tận hứng, mọi người nên dừng lại chờ dịp khác".
Thời điểm hiện tại cách cuộc thi chỉ còn bốn ngày, các bạn học khác đang dành tất cả thời gian cho việc ôn tập. Ngay cả Kim Dương Minh cũng phải lén lút trốn trong nhà vệ sinh để học thuộc, bởi vì phòng ký túc đã bị Dương Thế Siêu chiếm mất.
Trần Hán Thăng lại chẳng coi việc này ra gì, liên tục hai ngày đều tham gia uống rượu.
Một ngày là liên hoan cùng những người làm thêm, mà Trần Hán Thăng là ông chủ nên không thể vắng mặt được.
Một lần khác là liên hoan của bộ ngoại giao, lần này đích thân Mục Văn Linh cũng đến tham dự. Cô chỉ đến cụng cùng Trần Hán Thăng một chén, ý nghĩa hai người ngầm hiểu bên trong.
Hắn trong trạng thái dửng dừng dưng này cho đến khi cuộc thi kết thúc. Quách Thiếu Cường hỏi Trần Hán Thăng: "Lão Tứ, mày làm được bài không?"
Trần Hán Thăng thật lòng nói: "Trong đề bài tao chẳng hiểu gì, ngồi trong phòng thi chẳng biết làm gì."
"Vậy mày xác định rớt tín chỉ rồi?" Quách Thiếu Cường hỏi thêm.
"Chuyện đương nhiên rồi."
Trần Hán Thăng khẳng định.
Dương Thế Siêu vỗ ngực: "Có lớp trưởng xếp hạng chót như mày, tao cũng yên tâm. Lão Tứ, cám ơn mày cho tao trải qua năm nay vui vẻ."
Quách Thiếu Cường rời đi. Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói: "Lớp trưởng thì tính là cái gì. Tao còn trong danh sách học sinh ba tốt của trường đây này, khoe khoang cái gì."
Cuộc thi kết thúc, đồng nghĩa với kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu. Những trường trong Kiến Nghiệp thời gian được nghỉ cũng không khác nhau nhiều. Nên Vương Tử Bác đã chạy đến Giang Lăng.
Trần Hán Thăng đi ra cổng đón cu cậu. Vừa hay nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên kéo hành lý ra cổng. Mẹ cô nàng đến đón về quê ăn tết.
"Lớp trưởng, có thể giúp một chút không?"
Thương Nghiên Nghiên hô từ phía xa.
Trần Hán Thăng kéo theo Vương Tử Bác đi lại hỗ trợ, Thương Nghiên Nghiên đứng bên lên tiếng cám ơn: "Mẹ, đây chính là người con nhắc với mẹ rồi đấy. Cậu ấy là Trần Hán Thăng."
Mẹ của Thương Nghiên Nghiên có phong cách quý phái, chạy xe BMW, tay đeo đầy vàng bạc, lặng lẽ nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cũng không quá nhiệt tình, chuyển xong hành lý, chào hỏi xong là rời đi.
Vương Tử Bác đi theo phía sau, vừa đi vừa lẩm bẩm, mãi mới nói được một câu: "Tiểu Trần, đây là cô gái mày muốn tao gặp sao? Cô này rõ ràng là kém xa Tiểu Ngư Nhi mà."
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn Vương Tử Bác, lắc đầu không nói chuyện.
Vương Tử Bác còn tưởng Trần Hán Thăng khó chịu, nhưng vẫn lên tiếng nói tiếp.
"Mày có phải đã ăn quen tiệc, nên thay đổi khẩu vị phải không?"
"Khả năng cô gái đó cũng có điều kiện, nhưng Tiểu Ngư Nhi cũng có kém lắm đâu."
...
Trên đường đi Trần Hán Thăng mặc xác tên đó muốn nói gì thì nói. Hai người bước vào phòng 101 thì thấy Thẩm Ấu Sở đang vùi đầu vào tính toán sổ sách.
Vương Tử Bác không hề để ý đến Thẩm Ấu Sở, tên này cũng không hề khách khí gì, thấy nước thì tự rót uống, sau đó nói ra: "Chuyện này, tao là người đầu tiên phản đối."
Trần Hán Thăng cũng không để ý đến thái độ Vương Tử Bác. Hắn lại gần Thẩm Ấu Sở giới thiệu: "Bạn mình, Vương Tử Bác."
Thẩm Ấu Sở đứng dậy, cúi đầu, nhỏ giọng chào.
"Đây là bạn chơi từ bé của mình."
Lúc này Thẩm Ấu Sở mới ngẩng đầu lên.
"Phụt" một tiếng.
Vương Tử Bác đang uống nước, bỗng nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ấu Sở, quá kinh ngạc dẫn đến hai dòng nước phun ra từ lỗ mũi, sau đó bắt đầu ho dữ dội.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
11 chương
41 chương