Tà thần
Chương 15 : Thế giới mới (1)
Ngày hôm sau, khắp nơi trong trường học đều trở nên náo nhiệt, mọi người đều bàn tán về cùng một chủ đề, game Bá Vương. Hôm nay chính là ngày các game thủ được phát mũ miễn phí được phép đăng nhập vào game. Dù có một số lượng lớn người vào nhưng do đã được tính toán trước nên game không hề có vấn đề gì.
Phùng Khoan chẳng vui vẻ chút nào. Thứ nhất bởi cậu đã vào game vào hôm qua, đã là một trong mười người được chơi game đầu tiên trên thế giới, và cũng là một trong mười người mất tiền oan, bị người ta cười nhạo. Nhưng cậu không biết rằng đó là một quyết định sáng suốt thế nào, nó chính là một bug lớn trong game này mà thậm chí những người làm game cũng không biết.
Học xong, tất cả mọi người rủ nhau cùng đi chơi game. Bởi không phải ai cũng có thể nhận được thiết bị đăng nhập cá nhân ( gồm 10 máy trả tiền và số máy được phát miễn phí ) cho nên nhà phát hành đã mở một số cửa hàng game cho phép đăng nhập nhiều tài khoản để các game thủ không có máy cá nhân có thể chơi game. điều này có vẻ hơi bất công cho những người đã mua máy và có lợi cho những người được phát miễn phí, cũng may là nhà phát hành có quy định 10 người mua máy sẽ không phải trả bất cứ khoản tiền nào để chơi game, còn những người còn lại sẽ phải trả phí theo giờ.
Những điều này Phùng Khoan chưa biết bởi nó mới được bổ sung bởi nhà phát hành, cậu đang hơi tức nên không đi cùng bạn chơi game mà về nhà chơi game.
- Chào mừng bạn đã quay trở lại với game, xin chờ hệ thống đăng nhập trong...........ít phút!
Bỗng, ầm, chiếc máy phát nổ, Phùng Khoan ở trong máy cũng biến mất không thấy, năng lượng mạnh đến nỗi làm cho căn nhà của cậu tan tành. May mà căn nhà ở cách biệt, lại rộng, nhà cũng có mỗi Phùng Khoan, cô giúp việc đã đi về nhà ( làm việc theo giờ ) nên không có ai bị thương cả.
----------------------------------------------------
Phùng Khoan chỉ cảm thấy mình bị hút vào một cái hố đen. Năng lượng của vụ nổ rất mạnh, không hiểu bằng cách nào đã tạo thành một cái hố đen mini. Cơ thể của Phùng Khoan gần như bất hoại, vì vậy cậu không bị sao cả, nhưng lực hút lớn vô cùng và bất ngờ đã đưa Phùng Khoan vào trong mà cậu không kịp phản ứng.
- đây là chỗ quái nào?
Phùng Khoan rơi xuống một vùng đất hoang vắng, xung quanh chẳng có cây cối, chỉ có vài cây xương rồng, dưới đất toàn cát là cát. Dĩ nhiên là một sa mạc. Thỉnh thoảng, vài cơn gió lốc cuồn cuộn ập đến thổi tung cát bụi vào mắt cậu. Một luồng năng lượng tỏa ra ngăn cách những luồng gió ấy lại.
Phùng Khoan là một kẻ mù đường, nhất là những chỗ không thể xác định rõ phương hướng như sa mạc thì cậu ta lại càng không tìm được đường. Cậu ta đành phải đi thẳng.
Con đường sa mạc có vẻ không khó khăn lắm với một người có sức mạnh như cậu ta. Phùng Khoan cảm thấy khá thú vị, cậu hơi suy nghĩ về chuyện đã xảy ra, tại sao vụ nổ đó lại có thể tạo thành hố đen nhưng từ khi tu luyện Vô Cực Bí điển thì năng lực siêu phân tích của bộ não dường như đã biến mất ( đầu óc ngu si tứ chi phát triển :D) nên sau một lúc suy nghĩ cậu ta vẫn không thể hiểu được.
Sau một lúc đi bộ tầm 2 ngày, cuối cùng Phùng Khoan cũng thấy bóng người. đó là một cậu bé du mục. Cậu bé mặc bộ đồ bằng da cừu, hơi rách rưới nhưng khá sạch sẽ, cưỡi một con lừa, trên có treo một con thỏ. Cậu bé cũng thấy Phùng Khoan. Lúc này quần áo của Phùng Khoan cũng chẳng đẹp đẽ gì. Vì vụ nổ nên bộ quần áo đã bị cháy sém gần hết, chỉ đủ che những chỗ quan trọng. đó là do Phùng Khoan đã xé chỗ đông bù chỗ tây rồi.
Cậu bé kia giục lừa chạy đến, nhìn nhìn Phùng Khoan rồi nói mấy lời gì đó mà Phùng Khoan không hiểu, nhưng sau một lúc ra dấu các kiểu, cuối cùng Phùng Khoan cũng hiểu ý. Cậu bé đó khá tốt bụng, chắc thấy Phùng Khoan rách nát nên cậu ta mời Phùng Khoan về bộ lạc của mình, có vẻ dân ở đây rất hiếu khách, Phùng Khoan thầm nghĩ. Cậu bé rất nhiệt tình nên Phùng Khoan cũng đồng ý đến bộ lạc của cậu bé.
Cậu bé ra hiệu cho Phùng Khoan cưỡi lừa nhưng Phùng Khoan lắc đầu. Con lừa thế kia thì chở hai người sao nổi. Cậu bé thấy Phùng Khoan lắc đầu cũng không nói thêm gì, hai người một trước một sau cứ đi như vậy. Con lừa đi khá nhanh nên cậu bé lo lắng Phùng Khoan không đuổi kịp nhưng làm cho cậu bé ngạc nhiên chính là Phùng Khoan vẫn theo sát được phía sau không hề rớt lại.
Nhiều lần như vậy khiến cho cậu bé rất nghi ngờ, cậu giục lừa chạy nhanh để thử xem Phùng Khoan có đúng là đi nhanh như vậy không, kết quả làm cậu rất ngạc nhiên, Phùng Khoan vẫn luôn theo sát cậu dù con lừa có chạy nhanh thế nào đi nữa, hay chậm lại cũng vậy. Phùng Khoan luôn đi sau tầm 1m... to be continue...
Truyện khác cùng thể loại
258 chương
1108 chương
1419 chương
46 chương
140 chương