Dưới bầu trời tím âm trầm không phân biệt giữa ngày và đêm, có ba vị phi nhân loại đang ngồi trong căn nhà tranh.
Một người đàn ông trung nhiên lực lưỡng cao lớn, một vị nhìn qua có vẻ giống như là xác ướp với băng vải cuốn che kín thân thể, cùng với một vị thiếu nữ nhỏ nhắn trong bộ váy dày nặng.
“… La Sát Vương đã đến, công chúa.
Ngươi không có gì muốn nói với lão phu sao?”
Giọng nói trầm trọng mà mạnh mẽ hữu lực truyền vào tai nàng, khiến công chúa mở ra đôi mắt thuỷ tinh của mình.
“Thiếp thân không có gì cần nói với các ngươi.
Thiếp thân tự nhận vẫn chưa từng vi phạm với hiệp ước của chúng ta, cũng như vẫn luôn giữ vững mục tiêu để tiêu diệt [Thép Tối Cường].
Nếu đã như vậy, ngài cần gì phải gây khó dễ cho thiếp thân?”
Trên người là bộ váy mười hai lớp truyền thống của hoàng tộc Nhật Bản thời Bình An (Heian) - Juunihitoe, mái tóc nâu mượt dài càng làm nổi bật làn da trắng ngọc ngà cùng với đôi mắt trong suốt của mình, lúc này vị Thần Tổ lâu đời lại giống như một công chúa nhỏ tuổi yếu đuối.
Tăng lữ xác ướp lúc này cũng lên tiếng:
“Tranh cãi là không có ý nghĩa, lão già.
Về vấn đề này, góc độ của ta cũng giống với của công chúa.
Nếu như có thể tiêu diệt được Thánh Quân, vậy thì nguyên nhân mà công chúa làm như vậy thì có quan trọng không?”
“Hừ.”
Susanoo bực bội hừ một tiếng, nhưng cũng coi như là đồng ý.
Hắn vốn cũng chỉ bất mãn vì cảm thấy mình như bị tính kế bởi vị công chúa trước mặt, nhưng đúng là việc đó cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được nếu như đổi lại chính là việc Tận Thế Chi Vương bị chinh phạt.
“Nếu như ngươi cùng tăng lữ không có lời gì khác, như vậy thì thiếp thân cáo từ.” Thần Tổ Sita nhẹ nhàng đứng dậy, trong đôi mắt loé lên vẻ phức tạp.
Nàng là Thần Tổ Sita, mà không phải là Dị Thần Sita.
Dù có được trí nhớ của quá khứ, nhưng nàng vẫn không biết nên làm thế nào để đối mặt với vị Ma Vương kia - đặc biệt là khi nàng cũng không biết hắn rốt cuộc đã “biết” được bao nhiêu.
Thần Tổ nói cho cùng cũng đã rơi vào phạm vi của “người”, không còn là “thần”.
Ra ngoài cánh cửa, tầm mắt của Sita liền xuyên qua không gian, nhìn thấy thanh niên tóc đen đang đứng cười trên đỉnh của ngọn núi.
Đối chiếu với hình ảnh của trí nhớ, hắn hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là nụ cười đầy nhu hoà ẩn chứa nguy hiểm cùng điều gì đó vặn vẹo kỳ dị, nhưng lại mang đến an tâm khó hiểu cho những người đặt lòng tin vào hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Đã lâu không gặp, Sita vẫn còn khoẻ chứ? Hi vọng công chúa sẽ thứ lỗi cho ta lâu như vậy mới đến gặp ngươi.”
Giọng nói mang ý cười cùng quan tâm tràn vào tai, khiến Thần Tổ Sita hoảng hốt trong nháy mắt.
Nàng hơi gật đầu, chậm rãi bước ra một bước - rồi xuất hiện trước mặt Masamune.
“Ma Thuật Vương tại sao phải nói vậy? Chúng ta đều chỉ là đang làm theo kế hoạch đã dự kiến, bây giờ thời khắc để bẻ gãy [thép] và thoát khỏi vận mệnh đã đến gần, ta làm sao lại có lời oán giận?”
“Tuy sự thật là như vậy, nhưng… Công chúa cuối cùng vì sao lại trở thành Thần Tổ? Điều này không nằm trong kế hoạch của chúng ta.”
Ánh mắt của Masamune đột nhiên trở nên sắc bén.
Sita nghe thấy câu hỏi đó, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chột dạ.
Nàng quay đầu, giữ vững bình tĩnh trả lời:
“Điều này không có ảnh hưởng… Nếu như khi thân là [Sita] ta đây lại không dám đối mặt để trả thù hắn, vậy thì ta cũng sẽ không tha thứ được bản thân mình.”
“Vậy sao…”
Masamune hiểu được.
Vị Dị Thần là thê tử của Rama trong thần thoại này không thể nhịn được mối thù khi bị Thánh Quân [phản bội] lần hai, vì vậy cuối cùng nàng vẫn tìm đến Thánh Quân Rama để chiến đấu.
Thần Đất Mẹ chiến đấu với [Thép Tối Cường], kết quả không cần nói cũng biết.
Mà cũng vị Dị Thần Sita bị chém giết, Thần Tổ Sita mới có thể được sinh ra - Để rồi lại tiếp tục chờ đợi cơ hội để đưa vị Thánh Quân kia vĩnh viễn ngủ say trong tương lai.
Không khí chợt trở nên im lặng.
Masamune trong lòng cảm giác có chút kỳ quái, giống như vị Thần Tổ trước mặt mình đang có gì đó muốn nói rồi lại thôi, nên hắn quyết định chủ động dẫn dắt chủ đề của câu chuyện.
Thanh niên tóc đen khôi phục lại phong độ thoải mái thường ngày, cởi mở chìa tay về phía thiếu nữ:
"Nhiều năm như vậy ở lại trong Astral Plane, công chúa hẳn cũng đã vô cùng nhàm chán rồi.
Như vậy thì để ta đưa ngài đến thế giới hiện thực dạo chơi một vòng có được không?"
— QUẢNG CÁO —
"Không được." Sita vô thức từ chối.
"Thiếp thân đã ở nơi đây rất lâu, không quen thuộc thế giới hiện thực."
"Nếu như không quen thuộc thì bây giờ lại càng phải đến...!Không trải nghiệm cuộc sống hiện đại, như vậy thì sau khi [Thép] bị bẻ gãy, công chúa vẫn định ở lại đây sao?" Thanh niên tóc đen cười cười, chỉ tay về ngôi nhà tranh ở cuối tầm mắt.
"Cùng với một xác ướp và một Dị Thần?"
--- Không phản bác được.
Trầm mặc giây lát, Sita đành phải thở dài như nhận mệnh.
Nàng đặt các ngón tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay đang được thanh niên tóc đen chìa ra, cố gắng không chú ý tới cảm giác như bị điện giật trong khoảnh khắc, bình tĩnh nói:
"Mời ngài dẫn đường đi, Ma Thuật Vương các hạ.
Còn có ta bây giờ đã không còn là [Công chúa Sita], xin ngài hãy lưu ý."
"Được rồi."
Trời đất quay cuồng, rất nhanh Sita cùng Masamune liền quay trở lại thế giới hiện thực.
Trong lúc vị công chúa mắt thủy tinh tò mò đánh giá căn thư phòng, thanh niên đã búng tay hiện thực hóa một bộ ghế Sofa, nhàn nhã ra hiệu mời rồi ngồi xuống.
"Có lẽ công chúa...!Có lẽ Sita cũng đã biết được chuyện đã xảy ra gần đây, đúng không?"
Thiếu nữ ung dung nâng bộ váy cổ trang, nhíu mày nhìn ghế sofa.
Bộ váy mười hai lớp của hoàng tộc Nhật Bản cổ đại vô cùng hoa lệ và trang nhã, nhưng nếu như nói về độ thuận tiện...!Quả thật không dám khen tặng, giống như lúc này - Nàng khó có thể tìm được góc độ để ngồi trên chiếc ghế hiện đại một cách thoải mái.
"Lỗi của ta." Masamune thấy vậy, nhanh chóng lại búng tay thêm một lần nữa.
Lần này chiếc ghế sofa biến mất, thay vào đó là một chiếc bàn trà thấp - Loại bàn trà nội thất thường thấy tại Nhật Bản.
Sita khẽ gật đầu cảm ơn thanh niên tóc đen, sau đó ngồi xuống đối diện hắn.
"Ma Thuật Vương thành công thí sát đồng loại, mà còn cùng một lúc là hai vị, chiến tích này đương nhiên chúng ta đều đã biết.
Ta có thể mạn phép hỏi ngài nguyên nhân vì sao sao?"
"Thánh Quân sẽ càng mạnh nếu như có càng nhiều Ma Vương tồn tại, điều này công chúa còn rõ hơn ta."
— QUẢNG CÁO —
"Vì vậy nên ngài không nhân nhượng với tất cả các vị Thí Thần Giả khác?" Sita không hiểu hỏi.
"Như vậy, ngài dự định tiêu diệt hết các vị Thí Thần Giả, dù là Võ Hiệp Vương?"
"Đương nhiên là không." Masamune lắc đầu, trên tay không biết từ lúc nào lại xuất hiện ly rượu đỏ.
Hắn lắc lắc ly rượu, đôi mắt lúc thì tập trung chú ý vào thiếu nữ mỹ lệ trước mặt, lúc thì tập trnug chú ý và dung dịch đỏ như máu, nhưng đều không ngoại lệ lộ ra vẻ thích thú.
"Ta muốn tập trung hết tất cả các yếu tố thắng lợi về phía mình, điều này không sai.
Tuy nhiên, ta cũng sẽ không vì khó khăn trước mắt mà chịu hi sinh đi những gì thuộc về bản thân - điều đó là lựa chọn của kẻ yếu."
Khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười nhạo báng.
"Chẳng lẽ ngài mong ta giống như Thánh Quân, vì chiến thắng kẻ địch mạnh mẽ mà hi sinh [Thê tử] của mình? Xin lỗi, nếu như vậy thì ta càng thà đi chết!"
Lời nói của hắn giống như là mũi tên, xé mở vết thương tưởng chừng đã sớm bị lãng quên của Sita.
Ký ức khi còn là Dị Thần lại một lần nữa ùa về, kèm theo đó là sự phẫn nộ như núi lửa phun trào...! cùng với sự bất lực khi lấy thân phận của [Thần Đất Mẹ] để chống lại [Tận Thế Chi Vương].
Trầm mặc trong giây lát, Sita đi thẳng vào chủ đề.
"Như vậy, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?"
"Câu này ta phải hỏi công chúa mới đúng." Thanh niên tóc đen quơ quơ ngón tay.
"Ta đã không thể chờ đợi được nữa.
Ngoài ra, để có thể đảm bảo chiến thắng của chúng ta, ta cũng cần công chúa hỗ trợ thuyết phục một người khác cùng tham gia chiến đấu."
"...!Thiếp thân không thuộc về thời đại này, e rằng không thể giúp ngài được."
Sita bất đắc dĩ từ chối.
"Nghe ta nói hết đã, công chúa." Masamune hơi cúi người, để gương mặt của mình gần lại hơn với vị mỹ nhân cổ trang trước mặt.
"Ta cần ngài hỗ trợ thuyết phục một vị Thần Đất Mẹ - Athena"..
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
24 chương
190 chương
192 chương
35 chương