Tà thần thực tập sinh tại thế giới giả tưởng
Chương 12 : Tìm kiếm tin tức
Sáng ngày hôm sau.
Masamune chỉnh lại bộ quần áo trên người, hài lòng nhìn mình trong gương. Truyện Quân Sự
Nữ Phương Sĩ đứng ngoan ngoãn bên cạnh hắn, bàn tay tinh xảo giúp thiếu niên vuốt phẳng từng nếp nhăn trên trường bào.
Bây giờ là triều đại Càn Long nhà Thanh, trang phục chủ yếu là kỳ bào - Hán phục là bị cấm trong thời đại này, vì nhà Thanh vốn lên ngôi sau khi lật đổ nhà Minh.
Đương nhiên, Luo Hao rất thích mặc Hán phục. Nàng là Ma Giáo Giáo Chủ, lại là Thí Thần Giả… Ai dám bình luận về nàng dù chỉ một câu? Ngại sống quá lâu sao?
Masamune cũng lần đầu tiên được trải sự xa xỉ của tầng lớp thống trị thời phong kiến.
Bộ trường bào màu đen trên người hắn được làm từ lông của lạc đà không bướu Vicuna, chỉ có thể tìm thấy ở độ cao 3000 - 4000m trên dãy núi Andes phía Tây của Nam Mỹ.
Chỉ riêng tính về giá trị của bộ trường bào này có lẽ là đủ để mua lại một toà thành trì, thậm chí cho dù đến thế kỷ 21 loại lông lạc đà này vẫn có giá cực kỳ đắt đỏ. Chưa kể, trên trường bào còn khắc hàng loạt ma pháp trận để tăng độ thoải mái khi mặc…
Quá xa xỉ.
“Ngươi tên là gì?” Chợt nhớ ra cả ngày hôm qua làm thí nghiệm, nhưng chính hắn còn không biết tên của đối tượng thí nghiệm, Masamune hỏi nữ Phương Sĩ.
“Thưa Thần Linh đại nhân, tên của ta là Yu Yan (Ngữ Yên).”
Sau buổi tối hôm qua, dưới sự giúp đỡ của Masamune, nữ Phương Sĩ đã thành công mở ra ‘Linh Thị (Spirit Vision)’ - đôi mắt lẽ ra chỉ có những Công Chúa Vu Nữ (Hime-Miko) mới có được.
Nàng si mê nhìn vào thiếu niên tóc đen trước mặt, từng tế bào trong người không ngừng nhảy nhót, nàng cảm thấy nàng như là người may mắn nhất trên thế giới.
‘Linh Thị’ không giờ khắc nào không nói cho nàng về sự vĩ đại của thiếu niên tóc đen. Bản chất của hắn vượt xa Dị Thần, vượt xa Chân Thần, thậm chí vượt xa cả hằng tinh trong vũ trụ, đạt đến độ vĩ đại mà nữ Phương Sĩ không thể miêu tả được bằng lời.
Thần Linh cao quý như vậy, còn nhân từ “ban ân” cho nàng - Yu Yan cảm thấy nàng chết cũng không tiếc.
‘Thí nghiệm có vẻ rất thành công…’
Masamune nhìn biểu hiện của Yu Yan, trong lòng tự đưa ra đánh giá.
Nya đã từng nói linh hồn hắn bị tổn thương nhẹ sau khi tỉnh lại từ trạng thái “sống thực vật”, vì thế nàng còn dạy hắn những bí thuật để hấp thu sức mạnh từ linh hồn của người khác để từ đó chữa trị vết thương.
“Masamune có thể nuốt sống linh hồn của bọn hắn, mềm mềm, vị giống cá hồi!” Trích nguyên văn từ miệng của thiếu nữ tóc bạc.
Tokoyogi Masamune là nhân loại - ít nhất hắn cho rằng mình vẫn còn là nhân loại - nên không thể chấp nhận được cách làm này.
Vì vậy, hắn tự nghiên cứu, lại nhờ Nya hỗ trợ sửa chữa tạo ra một bí thuật mới ôn hoà hơn.
Thông qua “đường hầm vô hình” được tạo từ tình cảm đặc thù của người khác với hắn, Masamune có thể kết nối linh hồn của hai người, “đánh dấu” linh hồn của đối tượng.
Đối tượng sẽ giữ nguyên nhân cách cùng tính cách của bản thân, nhưng sẽ ‘tín ngưỡng’ Masamune như một Cuồng Tín Đồ.
Tiện thể nói, mức độ hiệu quả của đường hầm vô hình là dựa vào loại tình cảm của đối tượng có với hắn, cơ bản như sau: Yêu thương >>> Thích > Sợ hãi.
Nhưng dù có “yêu thương”, bí thuật này về mặt bản chất chính là hắn chiếm “quyền sở hữu” linh hồn của người khác, là một trong những loại bí thuật bị căm ghét nhất trong vũ trụ.
Thiếu niên tóc đen cũng có thể sử dụng một vài thủ đoạn khác để giảm ý thức phòng thủ trong linh hồn của đối tượng - ví dụ như khiến đối tượng kiệt sức mất nước cũng là một cách làm không tồi.
Masamune vẫn còn nhớ rõ biểu cảm trên mặt của Nya khi biết phương pháp mà hắn nghĩ ra.
Lúc đó, Nya không ngừng lẩm bẩm “Masamune đã lớn rồi” “Không hổ là do Nya-chan dạy dỗ” “Dê mẹ nếu biết sẽ phát điên, thật muốn nhìn thấy nàng như vậy”... đủ loại lời nói khiến thiếu niên chẳng hiểu ra sao.
Đồng thời, gương mặt Nya còn giả vờ tỏ ra chờ mong cùng e ngại, khiến thiếu niên tóc đen càng không có gì để nói.
Ta là một cái Bí Thuật Sư học đồ, ngươi là Tà Thần nổi tiếng đa nguyên vũ trụ, e ngại cái quỷ gì?
×— QUẢNG CÁO —
…
“Ta cùng Luo Hao có việc cần phải ra ngoài, ngươi thay mặt ta tiếp nhận các nguyên liệu ma thuật do giáo chúng mang tới. Còn nữa,...”
Masamune chỉnh xong trang phục, bước ra ngoài phòng: “Yêu cầu giáo chúng chú ý tới tin tức của Dị Thần.”
Nhiệm vụ của hắn là giết Dị Thần, nhưng hắn không vội.
Điều quan trọng nhất bây giờ là đi ngắm nhìn phong cảnh Hàng Châu, đồng thời hẹn hò cùng vị giáo chủ Thánh Giáo kia.
“Được phục vụ ngài là niềm vinh dự lớn nhất của ta, Thần Linh đại nhân.” Nữ Phương Sĩ cúi đầu.
Từ biệt viện của Masamune đến cổng chính của Ngũ Ngục Thánh Giáo chỉ mất khoảng hai mươi phút đi bộ, nên thiếu niên tóc đen cũng không cần dùng ma thuật để đi lại.
Hắn vừa bước đi trên con đường lớn dẫn đến cổng, vừa vui vẻ chào hỏi vài tên giáo chúng cùng nữ hầu ở bên đường.
Mà những nữ hầu cùng giáo chúng này thì run rẩy cúi gập người, chờ đến lúc hắn đi xa mới dám đứng dậy.
Một tên nữ hầu thậm chí còn nhỏ giọng thầm thì với đồng bạn bên cạnh:
“Phó giáo chủ thật ôn hoà… Hoàn toàn không giống với giáo chủ đại nhân.”
“Suỵt! Ngươi muốn chết sao??” Đồng bạn của nàng hoảng hốt dùng tay bịt miệng nữ hầu. “Giáo chủ là Thí Thần Giả, phó giáo chủ là Thần Linh, không phải là chúng ta có thể thảo luận!”
Nữ hầu cũng biết mình nói lỡ lời, gương mặt trắng bệch nhìn thiếu niên tóc đen ở xa, thầm hi vọng vị phó giáo chủ này không nghe thấy lời nàng nói.
“Không sao, ta cũng không phải người hẹp hòi như vậy.” Âm thanh của thiếu niên vang lên bên tai, khiến vài tên nữ hầu suýt khóc. “Ta sẽ giữ bí mật với giáo chủ, lần sau nhớ chú ý lời nói của mình.”
“Cảm… cảm tạ phó giáo chủ!”
“Ta đã nói là không sao.”
Lần này, chờ đến lúc Masamune hoàn toàn đi khuất khỏi tầm mắt, nữ hầu cùng đồng bạn mới dám đứng lên rồi vội vã rời đi.
Nhưng dù vậy, trong lòng các nàng cũng không khống chế được mà thầm so sánh giữa Luo Hao và Masamune, rồi đồng loạt thở dài.
“Phó giáo chủ thật tốt….”
…
Masamune cùng Luo Hao đứng trên một ngọn đồi ở ngoại ô Hàng Châu, nhìn vào đám Phương Sĩ đang như lâm đại địch trước mặt.
Nơi đây cách Hàng Châu gần mười km về phía Bắc, là trụ sở của một giáo phái khá lớn nào đó với hơn vài trăm Phương Sĩ toạ trấn.
Theo lời đồn, giáo phái này là do một vị Thí Thần Giả sáng lập từ vài trăm năm trước với tôn chỉ “Lấy vẽ nhập Đạo”, sơn môn còn lưu giữ nhiều trận pháp do chính tay vị Thí Thần Giả đó bố trí.
Có lẽ vì rất tự tin vào sức mạnh của vị Thí Thần Giả đã biến mất từ lâu kia, đây cũng là giáo phái duy nhất ở gần Hàng Châu mà chưa tuyên bố thần phục với Luo Hao.
Thật trùng hợp, ngày hôm nay mục tiêu hẹn hò của phó giáo chủ cùng giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo cũng là nơi này.
“Luo Hao giáo chủ, ngài là Thí Thần Giả, là Ma Vương trên đất, ngài cần gì phải ép chúng ta?”
Một lão già giống như là người đứng đầu trong của đám Phương Sĩ tiến lên, trầm giọng hỏi thiếu nữ.
Thiếu nữ giáo chủ ngày hôm nay vẫn mặc bộ Hán phục truyền thống, mái tóc đen như tơ lụa buộc thành búi tóc hai bên.
“Một đám gà đất chó sành có tư cách gì chất vấn quyết định của bản giáo chủ?” Luo Hao không thèm nhìn lão già.
×— QUẢNG CÁO —
“Giao ra tất cả tài nguyên, sau đó tự cắt cổ tự sát, bản giáo chủ sẽ nhân từ không diệt cả môn phái của ngươi.”
Bá đạo vô cùng - đây chính là Luo Hao giáo chủ.
Lão Phương Sĩ giận tím mặt.
Con giun xéo lắm cũng quằn, nói gì đến lão Phương Sĩ đã quen với vị trí giáo chủ của một môn phái lớn?
“Nếu đã như vậy, xin Luo Hao giáo chủ chỉ giáo! Kết trận!”
Lão già cùng vài trăm Phương Sĩ đứng sau lưng đồng loạt cầm bút vung tay vẽ trên không trung, mực vẽ tạo ra đủ loại hình thù kỳ lạ trong không khí.
Dưới sự ảnh hưởng của trận pháp trong sơn môn cùng ma lực, tất cả những hình vẽ này tự động kéo dài và kết nối với nhau.
Cùng lúc đó, ma lực mạnh mẽ từ địa mạch của sơn môn cũng bùng lên, tràn vào mực vẽ đang lơ lửng trước mặt đám Phương Sĩ, bao bọc cả ngọn núi trong một lớp màng ánh sáng.
Thiếu niên tóc đen hứng thú quan sát “kẻ địch” bày trận, lại nhìn kỹ từng hình vẽ lơ lửng trên không trung.
“Đây là ‘lấy vẽ nhập đạo’ mà giáo chủ cô nương đã từng nói... Cũng khá là thú vị đấy…”
“Thời Đường có Ngô Đạo Tử, danh hiệu Họa Thánh. Giáo phái này được truyền thừa từ Thí Thần Giả đã giết chết Dị Thần Ngô Đạo Tử, đương nhiên cũng có chỗ hơn người.”
Dừng một chút, Luo Hao lại nói tiếp.
“Lấy vẽ nhập đạo dù thiếu sức tấn công, nhưng có thể tận dụng hình vẽ của núi sông để tạo thiên thời địa lợi, gia tăng khả năng phòng thủ. Mai rùa này đúng là có chút cứng rắn, có lẽ sẽ mất một ít thời gian.”
“Giáo chủ cô nương biết loại ‘đạo’ này sao?” Masamune ngạc nhiên nhìn thiếu nữ.
“Phương thuật của ta đã đại thành, ta tự nhận hoạ kỹ không kém gì Hoạ Thánh ngày xưa.”
Ghê gớm.
Masamune có thể hiểu ý trong lời nói của Luo Hao, dịch ra chính là: ‘Ta mạnh hơn tổ tông của bọn hắn, vẽ cũng giỏi hơn tổ tông bọn hắn’.
“Liệu cô nương có thể hướng dẫn cho ta kỹ năng này?”
Nếu như Masamune có thể tái hiện Anh Đảo (British Isle) rồi dung nhập vào địa thế xung quanh, đặc tính [Anh Đảo chi vương] của hắn sẽ còn được phát huy mạnh hơn nữa.
Thiếu nữ giáo chủ liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy có chút kỳ quái.
“... Ngươi muốn học vẽ để làm gì?”
“Để mạnh hơn a.”
“...Loại Thần Linh nào sẽ nhờ Thí Thần Giả giúp hắn trở nên mạnh hơn?”
“Có ta a.”
Thiếu nữ giáo chủ suy nghĩ một chút, nàng cũng không hiểu lắm trong đầu của tên Thần Linh này nghĩ gì. Cuối cùng, Luo Hao dùng quạt chỉ vào đám Phương Sĩ đang đứng trên núi, được bao bọc bởi trận pháp bảo vệ kia.
“Nếu ngươi có thể tiêu diệt bọn chúng trong năm phút, ta sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi.”
Thiếu niên nở nụ cười xán lạn, gương mặt hoàn mỹ dưới ánh mặt trời khiến tim của nữ giáo chủ dừng lại một nhịp.
“Được!”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
145 chương
100 chương
18 chương