Tà thần thực tập sinh tại thế giới giả tưởng
Chương 11 : Tinh linh (fairy) cùng thí nghiệm
“Thử nghiệm thứ hai trăm hai mươi... Bước một.”
Ở trong thần điện, Masamune không ngừng dùng ma lực để cố gắng liên hệ với màn sương đen. Với trình độ ma thuật ngày càng cao siêu khi kế thừa kiến thức của Morgan, lượng sương đen mà hắn có thể điều khiển đang gia tăng theo từng ngày.
Sương mù đen tuân theo mệnh lệnh từ chủ nhân của bọn chúng, ùa vào trong thần điện, bao phủ mọi ngõ ngách. Chúng như xúc giác nối liền của Masamune, giúp hắn cảm nhận được từng ngõ ngách của thần điện, nhìn rõ từng hoa văn họa tiết của những cây cột trụ trong đó.
“Bước một hoàn thành... Bước hai.”
Masamune thoát khỏi dị không gian. Nếu một giây trước Masamune còn đang ngồi trên ngai vàng trong thần điện đầy sương đen, thì bây giờ hắn đang ngồi trên ngai vàng lơ lửng trên ngọn đồi trong thế giới thực.
Thiếu niên tóc đen tự nói.
“Morgan Le Fay là Ma Nữ, nhưng cũng có dòng máu của Tinh Linh – những đứa con của thế giới. Giống như ánh sáng và bóng tối phải luôn đi đôi cùng với nhau, Morgan cũng là một Tiên nữ trong Hồ, kẻ địch của vị Tiên nữ đã đưa Excalibur cho vua Arthur...”
Xung quanh ngai vàng, không gian của cả ngọn đồi đang vặn vẹo. Sương đen từ hư vô xuất hiện, dần tràn ngập trong không khí.
Bỗng nhiên, thiếu niên trên ngai vàng lộ ra vẻ đau đớn, khóe miệng có dòng máu đen chảy xuống.
Tất cả sương đen cùng ngai vàng đột nhiên biến mất khỏi ngọn đồi.
“Mạch suy nghĩ của ta là đúng, nhưng cần luyện tập thêm.” Phủi phụi bụi đất trên người, Tokoyogi Masamune đứng dậy lau vệt máu trên khóe miệng.
Vài ngày trước hắn còn không thể dùng ma lực để điều khiển sương đen, nhưng đến hôm nay hắn đã có thể hiện thực hóa một phần sương mù. Thiếu niên rất hài lòng với tiến độ này, vui vẻ bắt đầu về nhà.
Trên đường về biệt viện của mình, Masamune gặp phải Luo Hao. Nữ giáo chủ rõ ràng cũng đang trên đường tới gặp hắn, nàng bước chân trần trên mặt đất, hai bàn chân lại không dính một hạt bụi.
“Ngươi đã xong việc rồi?” Thiếu nữ giáo chủ hỏi hắn.
“Cảm ơn giáo chủ cô nương quan tâm, ta đã xong việc cần làm hôm nay.” Masamune nở nụ cười, khiến vài tên nữ hầu đang trộm liếc hắn từ xa tim đập nhanh, có người còn không cẩn thận vấp ngã trên mặt đất.
“...” Luo Hao giả vờ như không nhìn thấy cảnh đó. Thiếu nữ năm nay mới hai mươi hai tuổi, nàng cũng có thể thông cảm được với những nữ hầu của mình.
Nàng quay người bước về phía biệt viện của Masamune, vừa đi vừa nói.
“Phó giáo chủ đã đến đây vài ngày, ngươi có đánh giá gì về Ngũ Ngục Thánh Giáo không?”
“Khá tốt, giáo chủ cô nương là nơi ngưng tụ tinh thần của giáo chúng, chỉ cần cô nương vẫn còn ở đây, Thánh Giáo sẽ không suy bại.”
“Vậy phó giáo chủ có muốn trở thành thuộc hạ của ta không?”
Vài ngày qua, Luo Hao cùng Masamune cũng có thể coi như là nói chuyện hợp ý nhau.
Vì vậy, khi không có người ngoài, nàng bây giờ đã không còn tự xưng “bản giáo chủ” để nói chuyện với thiếu niên tóc đen.
Dù sao người có mị lực cao được ưu đãi là chuyện rất bình thường.
“Xin lỗi giáo chủ cô nương, ta chỉ có thể đồng ý cùng cô nương nghiên cứu ma thuật và bảo vệ Ngũ Ngục Thánh Giáo nếu có kẻ địch, bao gồm Dị Thần, tấn công. Ta sẽ không làm thuộc hạ của bất kỳ ai.” Masamune nhún vai bất đắc dĩ.
Nếu như người trả lời câu hỏi này là bất kỳ ai khác, câu trả lời của Luo Hao sẽ là một chiêu Phi Phượng mười hai chưởng.
Nhưng thiếu niên đang bước cạnh nàng là Thần Linh – Dù đã suy yếu (nàng nghĩ vậy) nhưng vẫn nắm giữ “thần bí” vượt xa nhân loại.
Trong những lần nói chuyện cùng Masamune, nữ giáo chủ có thể thấy hắn sử dụng một hệ thống ma thuật hoàn toàn khác biệt với nàng. Loại ma thuật mà hắn sử dụng giống như là đến từ một thế giới khác hẳn với thế giới này.
“.... Đánh cùng ta một trận. Nếu như ta thắng, ta muốn ngươi trở thành thuộc hạ của ta. Nếu như ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi vị trí giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo.”
“Giáo chủ cô nương đang nói nghiêm túc?”
“Ta nói nghiêm túc.”
×— QUẢNG CÁO —
“Lúc đó giáo chủ cô nương sẽ đi đâu?”
“Ta là Thí Thần Giả, là Ma Vương trên mặt đất. Đến lúc đó ngươi cùng ta chia cắt lãnh địa, không ai phạm ai.”
“Thật xin lỗi, vậy ta phải từ chối.”
Luo Hao dừng bước chân lại. Nàng quay người, xòe cây quạt trên tay phải ra che khuất nửa gương mặt, hỏi hắn.
“Bản giáo chủ có thể biết vì sao không?”
Nàng tức giận. Masamune trong lòng buồn cười, mở rộng hai cánh tay trả lời thiếu nữ.
“Như ta đã nói – Ngũ Ngục Thánh Giáo chỉ tồn tại khi có giáo chủ cô nương. Nếu cô nương rời đi, ta nhận giáo phái này để làm gì?”
Ma lực tập trung trên hai bàn tay của thiếu niên, hàng loạt ma pháp trận nhỏ như đầu ngón tay xuất hiện, chuyển hóa ma lực thành vật chất.
“Trong trận chiến cùng Phật Di Lặc, chẳng lẽ giáo chủ cô nương không nghe rõ lời của ta? Ta nguyện vì linh hồn của cô nương mà chết.”
Hắn chụm hai lòng bàn tay vào chính giữa, nguồn ma lực khổng lồ xuất hiện phản ứng kịch liệt, rồi rất nhanh lại biến mất.
Lúc Masamune mở lòng bàn tay, hô hấp của nữ giáo chủ đột nhiên tăng tốc.
Trên tay thiếu niên tóc đen là hai chiếc trâm cài tóc màu hồng có hình hoa sen, từng cánh hoa đều được điêu khắc tinh xảo.
“Đây là... Binh Khí Thần Tạo (Divine Construct)?” Luo Hao gần như không tin được vào mắt mình.
Binh Khí Thần Tạo là các vũ khí được Thần Linh tạo ra, mỗi một kiện vũ khí đều có giá trị vô cùng to lớn, có sức mạnh đủ để giết chết Dị Thần.
Ma kiếm Mistilteinn mà nàng sử dụng trên thực tế chỉ là một mảnh vỡ của bản Binh Khí Thần Tạo gốc - nó chỉ có thể dùng một lần.
Vậy mà thiếu niên trước mắt chỉ trong vài giây liền chế tạo hai kiện Binh Khí Thần Tạo, không cần dùng bất kỳ nguyên liệu gì?
Arthur Pendragon! Ngươi còn dám nói ngươi không phải Thần Linh!
“Là Binh Khí Thần Tạo, nhưng không phải là vũ khí.” Thiếu niên tóc đen đưa hai chiếc trâm cài tóc cho thiếu nữ:
“Nó chỉ có độ cứng cực cao, rất khó để bị phá hủy. Giáo chủ cô nương khi đeo nó cũng sẽ cảm thấy tinh thần thoải mái hơn... nhưng hiệu quả sẽ không cao, khả năng kháng ma pháp của các Thí Thần Giả quá kinh khủng.”
Luo Hao nhận lấy trâm cài, trong lòng dần bình tĩnh lại.
“Thần Linh cũng có dục vọng nam nữ sao?” Đây là lần thứ hai nữ giáo chủ hỏi câu hỏi này.
“Ta có ngu đâu mà bỏ qua vật thú vị như vậy?” Đây là câu trả lời của Masamune.
- -----
Đi vào trong sân luyện võ của biệt viện, Luo Hao cùng Masamune bắt đầu “nghiên cứu ma thuật”.
Tiếng nổ không ngừng vang lên đinh tai nhức óc, đủ loại chú thuật, phương thuật cùng ma thuật không ngừng va chạm vào nhau.
Lúc này, Luo Hao đang đứng giữa trung tâm của vòng bát quái, đủ loại động vật làm từ ngũ hành nằm xung quanh nàng. Có sư tử làm bằng lửa, có đại bàng làm từ sắt, có gấu làm từ gỗ... chúng không ngừng lao lên tấn công kẻ địch duy nhất trước mặt.
Mỗi sinh vật đều có sức mạnh tương đương với một Đại Kỵ Sĩ hoặc Đại Ma Thuật Sư, khiến một số người đang lén chú ý tới tình trạng nơi này không ngừng toát mồ hôi.
‘Đây là Thí Thần Giả cùng Thần Linh sao? Thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ...’
Mà ở phía đối diện của sân luyện võ, thiếu niên tóc đen đang múa mười ngón tay trên những phím đàn vô hình. Mỗi khi hắn nhẫn xuống một phím đàn là lại có một sinh vật tử vong.
×— QUẢNG CÁO —
Sư tử làm bằng lửa bị hàng loạt mũi tên băng bắn xuyên; đại bàng sắt bị cây cột mọc từ dưới đất lên đâm thủng; gấu gỗ toàn thân bốc cháy... Vô số sinh vật trẻ già măng mọc được Luo Hao triệu hồi, lại lập tức bị Masamune tiêu diệt.
Hồi lâu sau, hai người mới đồng thời ngừng chiến đấu. Ngay lập tức, vài tên nữ hầu đứng ở bên liền vội vã tiến tới, mang theo bộ ấm chén cùng tách trà đã được đun sẵn để lên bàn, khói vẫn còn nghi ngút.
Luo Hao cùng Masamune ngồi đối diện trên bàn đá, bắt đầu thảo luận về ma thuật.
Từ ngày thiếu nữ giáo chủ yêu cầu Masamune gia nhập vào Ngũ Ngục Thánh Giáo đến nay, việc này đã trở thành lịch trình hàng ngày của hai người.
Masamune rất hài lòng, vì hắn có thể nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, cũng như tiếp tục hiểu sâu hơn về cách vận dụng ma thuật. Trường phái chiến đấu của hắn gần như là pháp sư thuần túy – Hắn không có kỹ năng cận chiến, dù vũ khí hắn sử dụng là lưỡi liềm cùng kiếm.
So với hắn, Luo Hao có trường phái chiến đấu rất “toàn năng” – nàng đã đạt đến đỉnh cao của cả phương thuật cùng võ thuật, thậm chí có thể tổn thương đến Dị Thần trước khi nàng trở thành Thí Thần Giả.
Tuy vậy, Masamune vẫn thường chiếm ưu thế khi sử dụng ma thuật để chiến đấu với nữ giáo chủ.
Kiến thức ma thuật của hắn một phần là do Tà Thần trực tiếp dạy, một phần là tích lũy cả cuộc đời của một vị [Ma Thuật Sư từ thời đại của Thần], không phải là giáo chủ hiện tại có thể so sánh – Có lẽ nếu là nàng trong tương lai 200 năm sau thì được.
Luo Hao cùng hắn vẫn tiếp tục thảo luận đến khi trời chạng vạng tối, sau đó nàng mới đứng dậy rời đi. Lúc ra đến cửa, nữ giáo chủ dừng lại vài giây, nhưng vẫn bước đi và không nói gì.
Thiếu niên tóc đen ngồi một mình trong sân, uống hết tách trà vẫn còn đang nóng.
“Không phải gấp, ngươi sẽ là của ta, giáo chủ cô nương.” Hắn tự lẩm bẩm, sau đó đi vào trong phòng.
Cho dù mục tiêu ngắn hạn của Masamune là chiếm được tấm lòng của vị nữ giáo chủ hai mươi hai tuổi phong hoa tuyệt đại kia, điều đó cũng không ngăn cản hắn đi ăn các món ăn khai vị trước để tẩm bổ cơ thể.
Bóng đêm đã buông xuống.
Ở trong phòng ngủ, nữ Phương Sĩ đang thực hiện thí nghiệm cùng Masamune... hoặc nói đúng hơn là làm đối tượng thí nghiệm của hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Masamune sử dụng bí thuật của hệ Tà Thần để đánh dấu linh hồn của người khác.
Thế giới trong mắt nữ Phương Sĩ không ngừng chập trùng, cổ họng nàng đau rát, lưỡi khô khốc do cơ thể thiếu nước.
Nàng không thể khống chế được tình cảm của mình, từng đợt cảm xúc mãnh liệt như sóng biển không ngừng nhấn chìm lý trí của nàng. Thiếu niên tóc đen ngày hôm nay đã mang đến cho nàng quá nhiều cảm xúc nối đuôi nhau: sợ hãi, rung động, đau đớn, cùng sung sướng vô hạn.
Phần hông của nàng bây giờ đã mỏi nhừ, tay chân nhũn ra, nhưng ngọn lửa trong lòng của nữ Phương Sĩ vẫn không ngừng thiêu đốt. Tuy vậy, chân nàng cuối cùng cũng mất lực, khiến cả người nàng mất khống chế rơi thẳng xuống.
“A!”
Trong cơn đau đớn, cảm xúc của nàng đạt đến điểm giới hạn, nước mắt nàng rơi xuống, hòa vào dòng nước như vỡ đê bên dưới.
Cùng lúc cảm xúc của nữ Phương Sĩ bùng nổ mất kiểm soát, linh hồn của nàng kết nối được với Thần Linh, từ đó mà thăng hoa. Nàng bây giờ có thể nhìn thấy chân thực, nhận thức được sự nhỏ bé của bản thân, và cũng có thể vĩnh viễn phụng sự bên cạnh hắn ---- Với tư cách là Vu Nữ phục vụ Thần Linh của mình.
Cả người nàng một lần nữa run rẩy vì hạnh phúc, nữ Phương Sĩ ngất đi rồi ngã gục vào trong lồng ngực của thiếu niên tóc đen.
- -----
Ở biệt viện dành riêng cho giáo chủ, Luo Hao nhìn hai chiếc trâm cài tóc trong tay bắt đầu nghiên cứu.
‘Độ thần bí quá cao, không thể đảo ngược để tìm hiểu phương pháp chế tạo... Hiệu quả là gia tăng độ tập trung của tinh thần và giảm bớt mệt mỏi. Còn cần phải kiểm tra độ bền...’
Nữ giáo chủ suy nghĩ một lát rồi nhìn hai chiếc trâm cài màu hồng có hình bông sen trên mặt bàn.
Nàng quyết định: ‘Không cần phải kiểm tra độ bền của chúng, nếu lỡ tay phá hủy, chẳng lẽ bản giáo chủ lại phải mất mặt nhờ hắn chế tạo thêm?’.
Còn có một lý do nữa mà Luo Hao không nói ra… đây là lần đầu tiên có nam tính tặng quà “nữ tính” cho nàng.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương