Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 197
Edit + Beta: Vịt
"Tích tích tích -"
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên lanh lảnh.
Cố Phong ngẩng đầu nhìn, 4h45 phút sáng.
Hắn nhìn Dư Bảo Nguyên vùi trong giấc ngủ, do dự một chút, vẫn đưa tay lắc lắc cậu: "Bảo Nguyên, Bảo Nguyên."
Dư Bảo Nguyên từ trong giấc mơ thong thả tỉnh lại.
"Ngoan, giờ rạng sáng rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa mặt trời mọc, gần đây có ngọn núi không cao lắm, tôi lén dẫn em đi, được không?"
Ý thức Dư Bảo Nguyên tỉnh táo chút, nghĩ đến nguyện vọng của mình trước khi đi ngủ, gật gật đầu.
Mắt Cố Phong vẫn còn tia máu đỏ, hắn giúp Dư Bảo Nguyên thu dọn ít đồ, mang theo một vài trang bị nhận lúc Dư Bảo Nguyên ngủ đi mua. Dư Bảo Nguyên còn để Cố Phong mang cho mình một cái ba lô nhỏ, Cố Phong ôm lấy người, hai người như trộm chuồn khỏi bệnh viện.
Cố Phong chưa từng cảm nhận loại chuyện làm việc lén lút này, vì vậy trong đầu khó giải thích được còn có chút hưng phấn.
Hắn đặt Dư Bảo Nguyên trên xe, mình ngồi vào ghế lái, xe dựa theo chỉ đường, lái đến núi Ngọc gần đó.
Núi Ngọc mặc dù không cao, nhưng leo lên đỉnh vẫn có thể bao quát được nửa thành phố, vẫn có thể ngắm được mặt trời mọc của thành phố, cũng coi như một cảnh điểm nhỏ. Đường lên núi đã được sửa, nhưng gần đây luôn có mưa đêm, đường vẫn tệ.
Cố Phong sợ Dư Bảo Nguyên đụng đầu, đến lúc đó lại là mình đau lòng, vì vậy không hỏi Dư Bảo Nguyên, đã vác người lên lưng.
Ban đêm yên tĩnh, đường núi hiu quạnh, chỉ có hai người, một người cõng một người khác, chậm rãi đi lên đỉnh núi.
"Thật ra em không cần sợ," Cố Phong cõng Dư Bảo Nguyên, không cảm thấy quá tốn sức, dù sao lúc hắn luyện sanda cũng vác nặng, đã thử cõng một người khác dùng quyền cước, "Thật sự không phải sợ, mỗi mpptj người giải phẫu cho em, bác sĩ cũng tốt hộ sĩ cũng tốt, tôi đều mời người có kinh nghiệm nhất."
Dư Bảo Nguyên mang theo chút buồn ngủ, dựa vào đầu Cố Phong: "Luôn có nguy hiểm."
"Cho dù có nguy hiểm," Cố Phong giẫm đường núi hơi bùn lầy, bùn ướt dính lên đôi dày day đen đắt đỏ bóng loáng của hắn, "Cũng không sao. Lần này tôi sẽ không buông em ra, tôi sẽ cứ bên em như vậy, em có một đôi mắt dự phòng."
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng: "Bản lĩnh nói lời đong đưa là ai dạy anh? 5 năm qua, tôi không nghe anh từng nói...... Trần Lập Ninh?"
"Không phải," Trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Phong chảy xuống một giọt mồ hôi, "Tôi phát hiện chuyện này không cần ai dạy. Thật sự đã yêu, một cách tự nhiên liền đi ra. Đây chính là suy nghĩ thật của tôi, không lẫn chút giả dối."
"Vương bát." Dư Bảo Nguyên hầm hừ một tiếng, an tĩnh.
Cố Phong cõng người, ở trong gió đêm đi.
Gió đêm trong núi lạnh hơn ban ngày, thổi xào xạc cánh rừng dưới chân núi vang lên như sóng biển.
Càng đi lên trên, ánh trăng càng chìm xuống dãy núi, mặt trời sắp mọc.
Không biết lại đi bao lâu, cũng không biết bảo bối trên lưng có ngủ không, Cố Phong ngẩng đầu nhìn lên, đi thêm mấy bước liền đến đỉnh núi.
Hắn hít sâu một hơi, không để ý chân mỏi, cõng người đến đỉnh núi.
Đến nơi, hắn từ trong ba lô mang theo lấy ra một mảnh vải bố sạch, trải lên, cẩn thận đỡ Dư Bảo Nguyên ngồi xuống.
"Mặt trời sắp mọc chưa?" Dư Bảo Nguyên tỉnh táo lại, hỏi.
"Sắp rồi," Cố Phong nhìn đồng hồ đeo tay, "Có muốn ngủ thêm một lát không? Lát nữa tôi gọi em."
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu: "Cho nên hôm nay đã là...... ngày 24?"
"Ừ."
Hai người lập tức đều im lặng.
Hồi lâu, chỉ nghe thấy một trận tiếng xột xoạt, Dư Bảo Nguyên đưa tay muốn cầm balo nhỏ mình mang theo, ở bên trong sờ mò lục một hồi, quăng một món đồ lên người Cố Phong: "Cầm đi."
Cố Phong nhận lấy nhìn, là một chiếc áo sơ mi đã được bọc hộp dẹt.
Giá không tính là quá đắt, kiểu dáng cũng là của năm ngoái.
"Đây là......" Cố Phong ngẩng đầu, sửng sốt nói.
"Ngày mai không phải...... ngày đó của anh sao," Dư Bảo Nguyên hất đầu đi, vẻ mặt khinh thường, "Trước khi chia tay tôi đã mua để đó, để lâu lắm rồi, tùy tiện mua, anh đừng nghĩ nhiều, cứ nhận thôi."
Một luồng nhiệt vọt vào trong lòng Cố Phong, hắn nhất thời nghẹn lại, trong tay nắm chặt hộp giấy.
"Món đồ này, size của anh tôi cũng không mặc được, để cũng chiếm diện tích," Dư Bảo Nguyên lầm bầm, giống như thật sự đột nhiên nổi ý, "Anh nếu chướng mắt không thích, ném đi cũng được."
"Sao ném đi được," Cố Phong kích động đến tay cũng khẽ run, "Đây là quà sinh nhật em tặng tôi, tôi nhất định, nhất định sẽ nhận lấy tử tế."
Hắn vốn tưởng, Dư Bảo Nguyên đã quên......
Lại không nghĩ rằng, vẫn có thể nhận được quà của cậu.
Hắn không biết Dư Bảo Nguyên có phải thật sự mua để lâu, tùy tiện ném cho hắn hay không, nhưng hắn biết, chiếc áo sơ mi này, giờ này khắc này, chính là bảo bối của hắn, sao có thể ném?
Sau này cho dù mặc vào, nếu ai đụng ra nếp nhăn, hắn cũng không chịu.
"Gì nhỉ," Âm thanh Cố Phong có chút kích động, "Em còn...... còn chịu tặng quà tôi, em vẫn chưa quên."
"Sớm quên rồi, chỉ là...... trong đầu giống như bắn pháo hoa đột nhiên nhảy ra, anh đừng nghĩ nhiều."
"Tôi không nghĩ nhiều, đã rất tốt rồi, tôi rất vui," Cố Phong chỉ cảm thấy mình giờ khắc này phá lệ hạnh phúc, hắn lén nhìn gò má Dư Bảo Nguyên, do dự nói: "Ngày mai sinh nhật tôi, tôi có thể...... xin thêm chút ngọt không?"
Hai cánh tay Dư Bảo Nguyên ôm đầu gối: "Cái gì? Tôi không có tiền đâu."
"Tôi muốn hôn em."
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng: "Trước kia thời điểm anh lén ghé miệng qua hôn trộm còn ít à? Lợi dụng nói chuyện liền dính lên, bên tai trên trán trên mặt lén lén lút lút......"
"Tôi muốn quang minh chính đại, hôn em." Ngữ khí Cố Phong rất nghiêm túc, cũng mang theo mong đợi mười phần.
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện, một lúc lâu, hừ một tiếng: "t*ng trùng lên não."
Cố Phong biết Dư Bảo Nguyên mắng hắn chính là một loại đồng ý uyển chuyển, lập tức cao hứng không biết làm sao.
Hắn uốn cong người Dư Bảo Nguyên qua, mặt hướng về mình.
Hắn hối hận bao lâu, thì nhớ người này bấy lâu.
Hắn muốn ôm người này, muốn hôn người này, muốn một lần nữa xâm nhập thân thể người này, muốn rất lâu rất lâu.
Nhưng hắn biết, phải từng bước từng bước.
Đây không phải...... trước kia còn liều mạng cự tuyệt, hiện tại đã chịu để hắn hôn một cái rồi sao?
Cố Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nửa quỳ ôm chặt lấy Dư Bảo Nguyên, cúi đầu, liền ngậm cánh môi cậu.
Dư Bảo Nguyên vốn cho rằng Cố Phong chỉ giống như trước đây, ở trên mặt điểm nhẹ một cái, không nghĩ đến vậy mà hôn sâu như vậy. Cố Phong ngậm môi Dư Bảo Nguyên, giống như muốn cướp đi hô hấp của cậu, trằn trọc cọ sát. Môi lưỡi xâm nhập, dục chiếm hữu vô cùng bá đạo.
Nụ hôn này rất dài.
Đợi đất lúc Cố Phong rốt cục cam lòng buông ra, chân trời đã nổi lên màu trắng bạc.
Hắn nhìn Dư Bảo Nguyên, cúi xuống hôn khóe miệng cậu: "Mặt trời mọc rồi."
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong dựa rất gần, trước mắt cậu mơ hồ không nhìn thấy, nhưng loáng thoáng có thể cảm giác được, quầng sáng và mảng màu trước mắt từ từ sáng lên.
Một khắc kia mặt trời mọc, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra vô số hình ảnh.
Ngày đó bị Cố Phong vứt bỏ, ngày đó trong lòng nén đau khổ vứt bỏ tất cả món ăn vất vả nấu ra, một khắc đó nhìn thấy Cố Phong và Trần Lập Ninh ngọt ngào ôm nhau, đêm hôm đó bị Cố Phong đè trên giường giống như phát tiết thú tính, ngày đó bị Cố Phong đuổi ra ngoài......
Cùng với lần cùng đi này, còn có đêm đó Cố Phong ở trước cửa thống khổ uống rượu sám hối, có cái ngày Cố Phong cẩn thận lại mong đợi cầu xin tha thứ, có ấn tượng mơ hồ Cố Phong một mực kéo tay mình, có lời an ủi của Cố Phong, có đêm nay Cố Phong từ chân núi cõng cậu đến đỉnh núi......
Trong tim cậu, một vấn đề, theo mặt trời dần dần rõ ràng cùng bật ra.
...... Cố Phong, vẫn đáng để cậu tin chứ?
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
18 chương
10 chương
97 chương
43 chương