Edit + Beta: Vịt Buổi tối, bác sĩ thông báo, ngày phẫu thuật của Dư Bảo Nguyên rốt cục quyết định. Cũng đúng lúc, ngày giải phẫu, vừa vặn chính là ngày sinh nhật Cố Phong. Cố Phong dấu Dư Bảo Nguyên, lén cầu nguyện trước. Sinh nhật năm nay, hắn không cần gì, không muốn gì cả, lời chúc của ai cũng có thể lược bớt, hắn muốn tất cả phúc khí vận khí trong ngày sinh nhật của mình, đều chuyển tới trên người Dư Bảo Nguyên, để cậu thuận lợi hoàn thành giải phẫu. Dư Bảo Nguyên nghe dặn dò của bác sĩ, chỉ gật gật đầu. Mắt cậu đã không thấy rõ bất kỳ cái gì, chỉ còn lại một mảnh màu sắc mơ hồ rối loạn. Thế giới của cậu, lúc này chỉ còn lại đôi tay ấm áp của Cố Phong và âm thanh từ tính của hắn. Loại cảm nhận cả thế giới chỉ còn lại Cố Phong, khiến cậu trong lúc nhất thời sinh ra chút lệ thuộc với Cố Phong. Mỗi lần cậu rảnh, trong lòng luôn sẽ lén nhảy ra một vấn đề. ...... Cố Phong còn có thể tin tưởng sao? Cố Phong không biết suy nghĩ trong lòng Dư Bảo Nguyên, nhưng mỗi ngày đều liều mạng đối tốt với người ta. Muốn cái gì, muốn ăn gì, chỉ cần Dư Bảo Nguyên mở miệng, Cố Phong đều đặt mua thỏa đáng cái đó. Dư Bảo Nguyên chỉ biết Cố Phong mấy hôm nay đều ngủ cùng cậu ở phòng bệnh, nhưng cậu không biết, Cố Phong sợ ngủ trên giường khác, mình ngủ say không cách nào cảm nhận được nhất cử nhất động của Dư Bảo Nguyên, sợ cậu ngã, vì vậy đặt sofa nhỏ bên giường Dư Bảo Nguyên, hàng đêm gập chân, oan ức cho vóc người cao lớn. Cố Phong vừa đút thuốc cho Dư Bảo Nguyên xong, điện thoại của Dư Bảo Nguyên liền vang lên. Cố Phong nhận giúp, đưa tới bên tai Dư Bảo Nguyên, là Lộ Dương. "Ê, Bảo Nguyên, thân thể cậu tốt hơn chưa?" Dư Bảo Nguyên cười nói: "Hơn nhiều rồi, còn cậu? Gần đây thế nào?" "Cũng vẫn vậy, xảy ra ít rắc rối, cơ mà giải quyết rồi," Lộ Dương nói, "Ài, tớ nhờ cậu chuyện này." "Cậu nói." "Trước kia cậu không phải nói với tớ, nhân viên quán cậu không đủ sao? Tớ đề cử cho cậu một người được không?" Lộ Dương cười nói. Dư Bảo Nguyên nghe âm thanh vui vẻ của hắn, tâm tình cũng tốt hơn vài phần, "Cậu nói." "Hùng Vũ Đan, cậu cảm thấy thế nào?" Trong đầu Dư Bảo Nguyên hiện ra bộ dáng Hùng Vũ Đan: "...... Thiên Hương tỷ? Sao cậu lại đề cử hắn? Hắn không phải trong nhà có tiền sao?" "Đừng nói nữa, hôm nay xảy ra chút chuyện, tớ mới biết hóa ra...... cha hắn đã đuổi hắn ra ngoài, rất ác, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con," Lộ Dương thở dài, "Hắn bây giờ một thân một mình, không có tiền cũng không có công việc. Nhưng cậu xem hắn có sức á, có được không......" "Cũng được đó," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Dù sao trong quán thêm đàn ông sức lớn cũng tốt, ấn tượng của tớ với hắn cũng không tệ lắm. Cậu liên lạc với hắn, lúc nào qua đây gặp mặt bàn bạc đãi ngộ nhé." Lộ Dương sảng khoái đáp lại: "Được, vậy tớ giờ liền gọi điện thoại nói với hắn! Chờ tin của tớ nhé!" Đợi đến lúc Dư Bảo Nguyên cúp điện thoại, Cố Phong mới giúp Dư Bảo Nguyên đặt di động trên bàn nhỏ, lại đút cho người ta ngụm cháo nóng: "Hơi nóng, cẩn thận......" Dư Bảo Nguyên ăn cháo, trong dạ dày ấm áp. Cố Phong buông bát xuống, trầm mặc một hồi, vừa giống như cổ vũ Dư Bảo Nguyên, vừa giống như an ủi chính mình: "Giải phẫu nhất định sẽ thành công, thầy Trình là chuyên gia phương diện này, nhất định sẽ không có chuyện gì, em yên tâm đi." Dư Bảo Nguyên không nói chuyện, hồi lâu mới nói: "Để tôi ôm Duệ Duệ." Cố Phong đặt Cố Gia Duệ vào trong ngực Dư Bảo Nguyên. Cố Gia Duệ rất dính Dư Bảo Nguyên, vừa ngửi được hơi thở của Dư Bảo Nguyên liền yên lặng, chân nhỏ tay nhỏ quạt quạt như bơi, trong miệng phát ra tiếng u oa không ý nghĩa của trẻ con. Dư Bảo Nguyên hôn lên mặt con trai mình một cái. Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Cố Phong: "Tôi muốn đi leo núi." "Leo núi?" Cố Phong sửng sốt, "Bây giờ?" "Bây giờ là buổi tối, tôi nghĩ mấy tiếng nữa, rạng sáng đi." Cố Phong ôm con trở lại, đặt lại giường sơ sinh: "Tại sao đột nhiên muốn rạng sáng đi leo núi?" Dư Bảo Nguyên siết chặt chăn: "Muốn cảm nhận mặt trời mọc." Cố Phong trầm mặc. "Nhân lúc tôi bây giờ vẫn chưa mù hẳn, còn có thể nhìn thấy ánh sáng và màu sắc mơ hồ, tôi muốn cảm nhận thêm một chút," Dư Bảo Nguyên giống như không chút để ý cười nói, "Giải phẫu cũng có nguy hiểm, lỡ đâu......" "Không có lỡ," Cố Phong lấy tay chặn lại môi Dư Bảo Nguyên, "Giải phẫu sẽ thành công, em sẽ khôi phục rất tốt, không có lỡ đâu, không được nói những lời này." Lời Dư Bảo Nguyên đến khóe miệng, lại nuốt xuống. Đã đến thời gian ngủ bình thường của Dư Bảo Nguyên, Cố Phong yên lặng đỡ người nằm xuống, ém kín góc chăn cho cậu. Nhìn nhiệt độ điều hòa, kiểm tra cửa sổ đã đóng chưa. Đang lúc Dư Bảo Nguyên có chút thất vọng, Cố Phong ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "Bây giờ ngủ ngoan. Mấy tiếng nữa tôi gọi em, em muốn leo núi, tôi theo em, tôi đi cùng em."