Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Hạ Như Phong biết Yêu Quái xuất hiện, đại trưởng lão tất nhiên sẽ nhận ra thân phận của nàng, nhưng lúc này, nàng lại không lo lắng được nhiều như vậy, dù sao thực lực của Thái Thản viễn cổ không ai có thể coi thường. Mà nếu bị ông ta phát hiện, cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa. Nghĩ đến đây, nàng lấy một viên đan dược từ trong giới chỉ Không Gian Vô Tận ra, trước mắt bao người dùng xuống. Ở trong ánh mắt không hiểu của mọi người, khuôn mặt của Hạ Như Phong chợt xảy ra thay đổi, cho dù dược hiệu của Dịch Dung Đan còn có mấy ngày nữa mới mất đi hiệu lực, nhưng ngay lúc này nàng lại cần mượn sức của bộ tộc Long Đồ Đằng. Lúc này, nắm đấm của Thái Thản đến gần thân thể của nàng, dùng sức đập xuống, nhưng mà sau lưng Hạ Như Phong như mọc đôi mắt, lúc nắm đấm sắp rơi xuống trên người của nàng, cơ thể rất nhanh chợt lóe, đứng lặng ở trong hư không. &quot;Ầm ầm.&quot; Nắm đấm chứa luồng gió sắc bén đập ở trên mặt đất, Hạ Như Phong ở trong gió, tóc đen bay phất phới, càng làm khuôn mặt của nàng tăng thêm vẻ tuyệt sắc khuynh thành, y phục đỏ cũng ở trong gió khẽ bay, mà cho dù y phục đỏ như lửa, vẻ mặt nàng vẫn hiện ra vẻ lạnh nhạt. Giờ phút này, bóng dáng tuyệt thế vô song tao nhã kia không biết đã say mê bao nhiêu ánh mắt của mọi người, trong mắt hiện ra kinh diễm, ngay ở nơi nguy cơ đều bị mọi người bỏ qua. Thấy những người đó nhìn Hạ Như Phong không chớp mắt, lòng Yêu Quái có chút không vui, nữ thần trong lòng hắn, những người này có thể nhìn sao? Cũng không xem xem bọn họ xứng sao? &quot;Là nàng, lại chính là nàng...&quot; Mộ Dung Tường chợt mở to đôi mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Như Phong. Ông như thế nào cũng không ngờ rằng, nữ tử kia lại chính là nàng, nhiều năm không thấy, khuôn mặt của nàng đã bớt đi non nớt thuộc về thiếu nữ, so với nhiều năm trước còn tuyệt sắc hơn, nhưng phần lạnh nhạt hờ hững này vẫn là không khác với bộ dáng trước kia. Nhớ đến tính cách của Hạ Như Phong, Mộ Dung Tường có chút đồng tình nhìn mấy người Vân tông. Đúng vậy, là đồng tình, tuy không tiếp xúc với Hạ Như Phong nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ là nhi tử của mình trước kia đi theo nàng mà thôi. Nhưng mà bộ tộc Long Đồ Đằng và thế lực khác của Tây Vực lại không như vậy, bọn họ có thể lúc nào cũng hỏi thăm tin tức của ba địa phương khác, tự nhiên cũng biết, tính cách của nàng chính là có thù tất báo. Đại trưởng lão khắp nơi đối nghịch với nàng, hơn nữa muốn giết nàng, Mộ Dung Tường đã đoán trước được Vân tông bị giết thảm như nào. &quot;Nếu tộc trưởng biết nàng đến đây, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ...&quot; Khóe môi của Mộ Dung Tường cong lên tươi cười, khuôn mặt uy nghiêm cũng nhu hòa đi, không biết vì sao, sau khi nhìn thấy Hạ Như Phong, tâm khẩn trương cũng được giảm bớt. Chỉ cần có nàng ở đây, như vậy bọn họ nhất định có thể bình an thoát hiểm. Mà việc này qua đi, phải mời nàng đi một chuyến đến bộ tộc Long Đồ Đằng, tộc trưởng lại vạn phần cảm thấy hứng thú với vị được công nhận là luyện dược sư đệ nhất đại lục,... Mọi người Dong Binh Đoàn trừ Thi Văn Vũ đã sớm quen biết ra, mấy người còn lại lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt chân thật của Hạ Như Phong, ánh mắt nhất thời nóng rực nhìn khuôn mặt của nàng, ngay cả La Tân theo đuổi Bố Thanh La không tha, cũng hiện rõ di tình biệt luyến rồi. Nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn cũng không phát hiện ra, nữ tử này lại tuyệt sắc như vậy? &quot;Không... Không có khả năng...&quot; Vân Liên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt ghen tị nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong, cho đến nay nàng đều cho rằng mình cho dù là thiên phú, mỹ mạo, hay là bối cảnh đều rất trác tuyệt, trên đời có thể vượt qua nàng ít ỏi không có mấy người. Nhưng nữ nhân này lại còn xinh đẹp hơn nàng, điều này khiến cho Vân Liên từ trước đến nay cao ngạo sao chịu được? &quot;Vu điệt nhi, ánh mắt của ngươi không tệ.&quot; Án mắt của Trình Thụy Nho tán thưởng nhìn Hạ Như Phong, vỗ bả vai của Vu Lạc Linh, khẽ thở dài: &quot;Đáng tiếc, nàng có chút phiền phức.&quot; Ông rõ ràng cảm nhận đến sát khí trong mắt mấy người Vân tông, nhìn những người đó, thật đúng là hận nàng tận xương, không biết lúc trước nàng đã làm cái gì, khiến cho người Vân tông hận không thể lột da phá xương nàng, cho nên cho dù nàng có thể bình yên rời khỏi di tích, cũng sẽ có phiền toái không nhỏ. &quot;Trình tiền bối.&quot; Từ trên hư không hạ xuống, Hạ Như Phong bước đi về phía Trình Thụy Nho, khuôn mặt hiện ra một vẻ ngưng trọng: &quot;Bây giờ loại thời khắc này, ta hy vọng ngươi có thể liên thủ với bằng hữu của ta, còn có, các vị bộ tộc Long Đồ Đằng, không biết nguyện giúp việc này hay không?&quot; &quot;Ha ha, Như Phong cô nương, chúng ta đã lâu không thấy, cũng là yêu cầu của Như Phong cô nương, sao chúng ta từ chối chứ?&quot; Mộ Dung Tường cười thân thiện, như là rất lâu rồi không thấy lão bằng hữu, mà lời nói của ông tự nhiên dẫn đến những ánh mắt kinh ngạc, như không ngờ rằng, nàng sẽ quen biết với người của bộ tộc Long Đồ Đằng. Bộ tộc Long Đồ Đằng so ra kém hơn Vân tong và thế lực Vu gia, nhưng cũng không kém, ở bài danh thế lực của toàn bộ Tây Vực đều có vẻ đang phát triển. Nghe vậy, mấy lão giả của bộ tộc Long Đồ Đằng cũng kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, đột nhiên như nhớ đến cái gì đó, cơ thể bỗng nhiên run lên, trong mắt hiện ra tia sáng kích động. Mộ Dung Tường gọi nàng là Như Phong cô nương, chẳng lẽ nói, nàng chính là... Hạ Như Phong luyện dược sư cửu phẩm trung cấp nổi danh ở đại lục sao? Đây chính là luyện dược đại sư chân chính đó, bọn họ có thể không kích động sao? Huống chi, nàng lại là Bán Thánh mới hơn hai mươi tuổi. Hơn nữa, Long hoàng đã phát ra mệnh lệnh, mặc kệ bộ tộc Long Đồ Đằng trả giá cái gì, cũng phải bảo vệ tốt cho tính mạng của nàng. &quot;Như Phong cô nương, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định nghe ngươi phân phó.&quot; &quot;Như Phong cô nương, bây giờ ngươi <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3455239.png" data-pagespeed-url-hash=1405294877 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>