Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 295
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Sư tổ, vật đó được lấy đến đây sao?" Hạ Như Phong không ở để ý tới Tạ Tranh, con ngươi đen nhìn về phía Doãn Nhân, trong đôi mắt kia mơ hồ có thể thấy được một chút lo âu.
Nàng không có dư bao nhiêu thời gian để lãng phí, phải dùng tốc độ nhanh nhất để chữa khỏi cho Lam Phong. Doãn Nhân khẽ gật đầu, đưa bàn tay trắng nõn như ngọc ra, tại trong lòng bàn tay nàng, một quả trái cây màu trắng trong suốt phát ra ánh sáng thần thánh sáng bóng rõ ràng lọt vào trong tầm mắt.
Hạ Như Phong nhận Linh Thánh quả và ném vào trong Giới chỉ Vô Tận Không Gian, lại lấy dược đỉnh ra và dược liệu cần có để luyện chế chế Đề Thần đan, sau đó chậm rãi bình phục lại nội tâm đang lo lắng, thần sắc dần dần hàm chứa một chút ngưng trọng.
Lúc này, Hạ Như Phong cũng không còn giữ lại gì, toàn bộ tinh thần lực đều được phóng ra ngoài, lại cảm nhận được tinh thần lực bát giai của nàng, ngoại trừ Tạ Tranh và Doãn Nhân đã sớm biết ra thì tất cả mọi người đều là ngẩn ra.
"Vèo!"
Hạt châu đỏ rực nhảy lên trong lòng bàn tay và chiếu rọi gương mặt nàng đỏ bừng sáng ngời, Hỏa linh cũng toát ra trong đôi mắt đen của nàng.
Đề Thần đan là dược liệu bát giai cao cấp, có thể làm cho tinh thần lực của người ta sinh ra đột phá, chỉ có điều cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể đột phá, đây cũng phải nhìn vào kỳ ngộ, cho nên sau khi Hạ Như Phong có được dược liệu cũng không có vội vã luyện chế, mà là lợi dụng một đoạn thời gian kia để tiến hành tu luyện tinh thần lực.
Nàng cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể thất bại, bởi vì nàng nhất định phải chạy trở về để cứu Hạ gia.
Luyện dược kiêng kị nhất chính là tâm phiền ý loạn, Hạ Như Phong hít vào một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi phun ra, cho chính mình khôi phục tâm tình thường ngày rồi mới bắt đầu vào luyện chế Đề Thần đan.
"Nữ tử này cũng không đơn giản." Hà Khôn chau mày, hai mắt hơi suy tư nhìn Hạ Như Phong, một loại động tác như nước chảy mây trôi kia của đối phương bất giác đã lung lay mắt của hắn: "Nàng luyện chế hẳn là đan dược bát phẩm, tiền đồ của luyện dược sư bát phẩm trẻ tuổi như vậy tiền đồ chỉ sợ là vô cùng rộng lớn, thật lòng hy vọng nàng không phải là gian tế của người thế lực khác phái tới để giết hại đệ tử thiên tài đệ tử viện Linh Sư, nếu không, cho dù tương lai thành tựu của nàng cao tới đâu, ta cũng tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình!"
"Ầm!"
"Bang bang!"
Trong dược đỉnh truyền đến tiếng động va chạm cường đại, hai mắt Hà Khôn híp lại nói: "Đan sắp thành rồi sao?" Đồng thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía dược đỉnh trước mặt Hạ Như Phong, cũng không tự chủ được mà ngừng lại hô hấp.
"Ầm vang!"
"Oanh ầm ầm!"
Phía trên bầu trời có tiếng sấm vang lớn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn phía bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc: "Là Lôi Vân, thật sự là Lôi Vân, đây là đan dược bát phẩm." Đồng thời, biến cố bên này cũng hấp dẫn toàn bộ chú ý của viện Linh Sư, ngay lúc mọi người vì Lôi Vân xuất hiện mà cảm thấy khiếp sợ thì trong lòng Lôi Vân cũng bi thương.
Chính mình như thế nào lại xui xẻo như vậy, xa cách không bao lâu thì lại gặp phải ác ma này, làm sao nàng cứ quấn quít lấy mình như cũ vậy chứ? Nghĩ đến chỗ này, Lôi Vân cũng cảm thấy thập phần ủy khuất, nó cũng chưa từng có nghĩ tới, ai đó có thể ra lệnh cho sấm và chiến đấu với Lôi Vân.
"Này... Đây là có chuyện gì? Đan kiếp như thế nào lại chậm chạp không có hạ xuống?" Mọi người cũng cảm nhận được Lôi Vân không thích hợp, hai mắt đều tràn ngập nghi hoặc.
Hạ Như Phong nhướng mày, mắt nhìn Lôi Vân vẫn như cũ xoay quanh ở trong không trung mà không có hành động gì, lo lắng cho người nhà của nàng nên không khỏi ngửa đầu giận dữ rống lên: "Lôi Vân chết tiệt, ngươi đang làm cái quỷ gì? Hoặc là cút xuống đây cho ta, hoặc là cút ra khỏi đây cho ta, đừng lãng phí thời gian của ta!"
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Hạ Như Phong, không biết nữ tử này tại sao lại có gan dám nhục mạ Lôi Vân, coi chừng Lôi Vân lập tức đánh chết nàng.
Mà Tạ Tranh chẳng qua là từ trong miệng của người khác nghe nói về công tích vĩ đại của Hạ Như Phong, cũng không có ở vào hoàn cảnh kỳ lạ đó, tự nhiên cũng chưa từng nhìn thấy lúc trước Lôi Vân sợ hãi đối với Hạ Như Phong, cho nên không biết việc này, sau khi Hạ Như Phong mắng Lôi Vân thì không khỏi cười lạnh một tiếng, trong lòng nguyền rủa nàng táng thân ở dưới lôi điện.
Ai ngờ, Lôi Vân nghe được Hạ Như Phong tức giận mắng, thế nhưng cả người rung rẩy lên, sau đó xoay người "Hưu" một tiếng hướng phương xa chạy đi, thật giống như đằng sau có lệ quỷ lấy mạng, tốc độ kia quá nhanh trực tiếp làm cho mọi người nháy mắt hóa đá rồi.
Lôi Vân... Chạy? Nó cứ như vậy chạy? Này...
Mọi người từ trong hóa đá khôi phục lại, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong đều hiện ra đờ đẫn, ngay cả Hà Khôn cũng không ngoại lệ.
"Này. . . Điều này sao có thể?" Cơ thể Tạ Tranh run rẩy không thôi.
"Này. . . Điều này sao có thể?" Cơ thể Tạ Tranh run rẩy không thôi, nàng cố gắng bình ổn lại khiếp sợ trong lòng, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh: "Chẳng lẽ nàng cho rằng bằng vào đan dược bát phẩm là có thể cứu Lam Phong sao? Hoàn toàn không có khả năng!"
Tuy nhiên hành động tiếp theo của Hạ Như Phong lại làm cho Tạ Tranh không tự chủ được mà ngây ngẩn cả người.
Hạ Như Phong cũng không có đưa đan dược cho Lam Phong ăn vào, mà là nuốt vào trong miệng mình.
"Nàng đây là đang làm cái gì?" Tạ Tranh nhíu mày, nàng bỗng nhiên phát hiện, nữ tử trước mặt nàng thật sự không có cách gì nhìn thấu.
Rất nhanh, Hạ Như Phong đã giải trừ nghi hoặc của mọi người.
"Ầm vang!"
Tinh thần lực cường đại từ trên người của Hạ Như Phong lan tỏa ra và khuếch tán đến từng góc của viện Linh Sư, cảm nhận được cổ lực lượng cường đại trong tinh thần lực kia, ngoại trừ Hà Khôn bản thân là Thánh linh ra thì tất cả người còn lại đều là sắc mặt đại biến, ngay cả hô hấp cũng không bị kiềm hãm lại.
"Hả?" Trong một gian phòng đơn giản, lão giả đang nhắm mắt khoanh chân chậm rãi mở hai mắt ra, tầm mắt nhìn về phía chổ bầu trời không xa kia, trong mắt lóe ra ánh sáng cơ trí: "Tinh thần lực cửu giai? Chẳng lẽ là lão gia hỏa của viện Dược Sư đến đây? Bằng không trên đời này còn có ai có được tinh thần lực cửu giai? Không đươc, ta phải đi xem."
Dứt lời, hóa thành một luồng ánh sáng bắn về phía nơi xa.
Cùng lúc đó, trong viện trưởng lão, Hỏa trưởng lão và Ngải trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều từ trong tinh thần lực này cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
"Trong viện của Doãn Nhân trưởng lão phát sinh chuyện gì rồi sao? Vừa rồi còn có đan kiếp xuất hiện, hơn nữa trong uy áp này như thế nào còn xen lẫn khí tức của tiểu tử kia, Ngải trưởng lão, chúng ta đi nhìn xem đi!"
Ngải trưởng lão gật nhẹ đầu, sau đó hai bóng dáng một đỏ một trắng biến mất ở trong phòng.
"Tinh thần lực cửu giai!" Trong sân, tất cả mọi người sững sờ ngây ngườ nhìn bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia, lần này thì cho dù là Doãn Nhân thì vẻ mặt nhìn về phía nàng cũng xảy ra thay đổi, có lẽ là ai cũng không từng đoán trước được, nàng vậy mà vào loại thời điểm này sinh ra đột phá.
"Chẳng lẽ nàng muốn luyện chế Thánh dược cửu phẩm?"
Nhớ lại vừa rồi Doãn Nhân giao dược liệu cho Hạ Như Phong, trong lòng mọi người đều sinh ra một cái ý nghĩ, sau đó lại cảm thấy buồn cười lắc đầu.
Tinh thần lực của nàng vừa mới đột phá cửu giai, thì sao có thể luyện chế ra Thánh dược cửu phẩm? Không tới ba năm rưỡi nữa thì nàng không thể nắm giữ được phương pháp luyện chế Thánh dược cửu phẩm được.
"Sinh Mệnh Diệp, Linh Thánh quả, Mộc Linh thánh…" Từ trong Giới chỉ Vô Tận Không Gian xuất ra ba dược liệu cửu giai chủ yếu nhất, lại lấy một vài dược liệu bát giai phụ trợ cũng cầm ra, Hạ Như Phong hít một hơi thật sâu, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm dược liệu trước mặt, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.
"Chẳng lẽ nàng thật sự muốn luyện chế dược liệu cửu phẩm?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều bị hành động của Hạ Như Phong làm cho kinh sợ: "Đây cũng quá mạo hiểm đi? Đan dược cửu giai khác với các đan dược khác, một khi luyện chế thất bại thì sẽ phát sinh ra nổ mạnh, đoán chừng nàng không chết thì cũng sẽ bị tàn phế."
"Ngươi vẫn là chớ miễn cưỡng, theo ta trở về tiếp nhận điều tra, chung quy so với bỏ mạng thì tốt hơn." Hà Khôn nhíu mày, con ngươi đen nghiêm cẩn (nghiêm túc cẩn thận) nhìn Hạ Như Phong, dùng giọng điệu ôn hoà nói. Hạ Như Phong cũng không để ý đến khuyên nhủ của Hà Khôn, nàng lấy toàn bộ tinh thần lực cửu giai của mình thả ra ngoài, cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào trong luyện dược.
Nàng tuyệt đối sẽ không theo Hà Khôn đi chấp sự điện, bởi vì người nhà của nàng còn chờ nàng đi cứu...
"Phốc xích!"
Lại xuất ra Hỏa linh, hai mắt Hạ Như Phong ngưng trọng nhìn chăm chú vào dược đỉnh trước mặt.
Thấy nàng không nghe khuyên bảo của mình, Hà Khôn lắc nhẹ đầu, lui lại sau mấy bước, những người còn lại theo động tác của hắn cũng thối lui về phía sau và cách Hạ Như Phong một khoảng, miễn cho năng lượng khi xuất hiện nổ mạnh lan đến gần mình, mà chỉ có Doãn Nhân luôn luôn đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong.
"Doãn Nhân trưởng lão, nơi đó nguy hiểm, ngươi vẫn nên lui lại thì có vẻ tốt hơn." Hai mắt Hà Khôn quét về phía Doãn Nhân, hơi có ý tốt khuyên bảo.
Doãn Nhân lạnh lùng liếc nhìn hắn, môi mọng hé mở: "Ta tin tưởng nàng, hơn nữa, nàng là đang cứu đệ tử của ta, ta có lý gì lại rút lui? Ta ở đây, nói không chừng còn có thể giúp đỡ được cái gì, các ngươi đã sợ chết, vậy các ngươi cứ trốn ra xa thì tốt hơn."
Dù sao, Doãn Nhân nàng là tuyệt đối sẽ không lui về phía sau nửa bước.
"Trước hết nên thêm vào hẳn là Sinh Mệnh Diệp..." Nhắm lại hai tròng mắt, yên lặng tiếng vọng một lần phương thuốc, Hạ Như Phong mới vừa rồi mở mắt, sâu hô hít vào một hơi, đem sinh mệnh chi diệp đâu vào dược đỉnh trong.
"Xuy!"
Lúc Sinh Mệnh Chi Diệp tiến vào dược đỉnh thì phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau đó một trận sương mù màu xanh từ trong dược đỉnh bốc lên.
"Sau đó là Linh Thánh quả và Mộc Linh Thánh Hoa."
Dược liệu chủ yếu đều để vào trong dược đỉnh, ở trong đó biến thành chất lỏng từ từ chảy xuôi, chỉ là có ba loại dược liệu này còn chưa đủ, còn cần một ít dược liệu bát giai đến trung hoà một chút.
Mà càng về phía sau, vẻ mặt của Hạ Như Phong càng thêm trịnh trọng, bởi vì dược liệu đều chỉ có một cái, cơ hội của nàng cũng chỉ có một lần này, tuyệt đối không thể thất bại! Nếu không, Lam Phong, còn có những người thân ở Tây Huyễn đại lục, đều vì vậy mà xảy ra nguy hiểm: " Ta không thể thất bại, tuyệt đối không thể!"
Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về phía dược đỉnh trước mặt Hạ Như Phong, sắc mặt cũng trở lên ngưng trọng.
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Trong dược đỉnh truyền đến tiếng nổ vang cường đại, khuôn mặt của Hạ Như Phong trắng bệch, bỗng nhiên cảm giác lực bất tòng tâm.
Hiển nhiên đan dược cửu phẩm còn khó luyện chế hơn trong tưởng tượng... "Phải thất bại sao?"
"Khẳng định phải thất bại, mọi người đều nhớ cẩn thận!"
Mọi người lại rất nhanh lui về phía sau, nhìn dược đỉnh trước người Hạ Như Phong như kiểu lâm đại địch.
Lực lượng nổ mạnh của đan dược cửu phẩm không phải nhỏ, dù là một Chân Linh cửu cấp cũng đều không thể hoàn hảo không tổn hao gì ở dưới bùng nổ, cho dù Hà Khôn thân là Thánh Linh đều không thể không cẩn thận chờ đợi.
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Khuôn mặt của Hạ Như Phong trắng bệch vô sắc, cắn chặt nắm đấm, dùng hết toàn bộ sức lực khống chế Hỏa Linh trong tay, đúng lúc này, trong lồng ngực của nàng khí huyết cuồn cuộn, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ đều rơi vào trong dược đỉnh.
"Xuy!"
Ở lúc máu tươi rơi vào dược đỉnh, phát ra một tiếng trầm đục, dược đỉnh khôi phục yên tĩnh ban đầu.
"Thất bại?"
"Nhưng vì sao thất bại lại không bạo phát?"
"Chẳng lẽ nàng luyện chế cũng không phải là đan dược cửu phẩm?"
"Cho dù không phải đan dược cửu phẩm, thất bại cũng sẽ sinh ra nổ mạnh, vì sao sẽ..." Ngay lúc mọi người nghi ngờ không hiểu, bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, một tia Lôi Vân đủ mọi màu sắc hiện ra ở trong mắt mọi người.
"Thuộc tính Lôi Vân? Lại là thuộc tính Lôi Vân khi đan dược cửu phẩm xuất thế?"
"Nàng luyện chế thành công đan dược cửu phẩm? Trời ạ, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Lại có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm?"
"Giả, đây là giả, nhất định là giả..."
Mọi người trông thấy dị tượng trên trời, cũng không nhịn được ngu ngơ ở ngay tại chỗ, cho dù thế nào bọn họ cũng không nguyện tin tưởng một màn chính mình tận mắt nhìn thấy này.
Viện trưởng viện Dược Sư là luyện dược sư cửu phẩm, nhưng ông ta đến nay đã hơn năm trăm tuổi rồi, mà nữ tử này cũng chỉ vừa hai mươi? Nếu để cho viện trưởng viện Dược Sư biết chuyện này, có thể bị ngất xỉu vì tức hay không.
"Oanh ầm ầm!"
Thuộc tính Lôi Vân vẫn chưa chạy trốn như Lôi Vân, chờ thuộc tính lôi điện của nó hung mãnh mới hạ xuống.
"Ta đến giúp con." Doãn Nhân động thân đứng ở trước mặt Hạ Như Phong, nâng khuôn mặt kiều mỵ lên, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Hạ Như Phong lắc đầu, đứng ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía lôi điện đang hạ xuống: "Không cần, con cũng muốn biết thuộc tính Lôi Vân rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại so với Lôi Vân thế nào?"
Dứt lời, nàng chỉ tay lên trời, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra lãnh ý, ngửa đầu quát to: "Nghịch Thiên Chi Sấm, đi cho ta!"
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Bầu trời xa xăm, không có gì ngoài thuộc tính Lôi Vân, lại dần xuất hiện một Lôi Vân màu tím, nó phát ra tiếng lôi điện, có lẽ như đang cười nhạo thuộc tính Lôi Vân.
Vậy cũng nguy cấp rồi? Lúc này thuộc tính Lôi Vân giận dữ, ắt phải cho thứ này biết lợi hại của mình.
Vì thế, dưới cái nhìn của mọi người, lại trình diễn một trận đại chiến lôi điện... Tất cả mọi người cả kinh không gì sánh kịp, dại ra há to miệng, hai tay dùng sức ôm cằm, mới không khiến cho cằm rơi xuống mặt đất.
"Con tiểu gia hỏa này, che dấu cũng nhiều lắm." Doãn Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, lại cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, bởi vì nữ tử này là sư tôn của bà, nhưng bà có thể không thừa nhận Hạ Như Phong là do Thu Phong bồi dưỡng ra, thực lực của tiểu tử kia bà biết rõ, ông tuyệt không thể bồi dưỡng ra một yêu nghiệt như vậy.
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Hai trận Lôi Vân đánh khó hoà giải, trong khoảng thời gian ngắn lại không phân ra thắng bại.
Hạ Như Phong không kiên nhẫn nhíu mày, đôi mắt hiện lên một chút lo âu: "Không được, tiếp tục như vậy thời gian không còn kịp nữa rồi, ta phải nghĩ biện pháp đuổi thuộc tính Lôi Vân đi, xem ra, chỉ có thể dùng phương pháp kia."
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, hỏa diễm trên người từ từ bốc cháy lên, cũng đúng lúc đó, Hỏa Linh, Mộc Linh, Ám Linh, Thủy Linh tất cả hiện lên ở quanh người của nàng.
"Cái gì? Tứ Linh? Nàng lại có tứ Linh?" Mọi người còn chưa từ trong khiếp sợ hoàn hồn, lại bị hành động tiếp theo của Hạ Như Phong dọa sợ.
Đến lúc này, rốt cuộc trong lòng Tạ Tranh hiện lên một trận sợ hãi, bà biết nếu hôm nay không giết nàng, như vậy ngày sau chết khẳng định sẽ là mình. Lúc đầu vì sao bà lại đối nghịch với nàng? Chẳng những nữ tử có thiên phú không ai có thể sánh bằng, càng có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm, còn có được Hỏa Linh, Mộc Linh, Ám Linh và Thủy Linh, là địch với nàng, thật là lựa chọn chính xác sao?
Bây giờ tên đã trên dây, không thể không phát, dù là bà hối hận nữa cũng không có tác dụng.
"Tất cả đi cho ta!"
Hạ Như Phong phát ra một tiếng quát lạnh, nhất thời bằng tốc độ nhanh nhất tứ Linh nhằm về phía thuộc tính Lôi Vân.
Thuộc tính Lôi Vân khác với Lôi Vân bình thường, nó bao hàm mấy thuộc tính lớn trước Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Quang Minh Hắc Ám, Phong, mà bây giờ sức lực của Nghịch Thiên Chi Sấm còn chưa đủ cường đại, không thể đả bại thuộc tính Lôi Vân, vì vậy Hạ Như Phong không chút do dự dẫn tất cả tứ Linh ra, để cho bọn nó đi giúp trợ Nghịch Thiên Chi Sấm.
Có tứ Linh gia nhập, Nghịch Thiên Chi Sấm rõ ràng hiện ra ưu thế của mình.
"Tiểu gia hỏa này, một đoạn thời gian không thấy, sao nàng có thể biến thái thành như vậy?" Hỏa trưởng lão trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát, trông thấy Hạ Như Phong thi triển ra những con bài chưa lật đó, không khỏi thầm thở dài một tiếng, bộ dạng chịu đả kích thật sâu.
Cái này cũng quá đả kích người, nàng vẫn là người sao? Quả thật chính là biến thái mà.
Thuộc tính Lôi Vân dần bị đánh bại, nó thấy mình không đánh lại Nghịch Thiên Chi Sấm và tứ Linh liên thủ, rất không cam lòng xoay người chạy trốn, chỉ là sớm muộn gì cũng có một ngày nó muốn lấy lại danh dự.
"Như Phong nha đầu, đan dược cửu phẩm này..." Hai mắt của Doãn Nhân sáng lên nhìn dược đỉnh màu xanh đen, nuốt nước miếng, mắt đẹp chờ mong nhìn về phía Hạ Như Phong.
Tuy thuộc tính Lôi Vân đã rời đi, nhưng sắc mặt của Hạ Như Phong không thấy chuyển tốt, vẫn âm trầm như mưa rền gió dữ như cũ, Doãn Nhân bất giác cảm thấy lòng tràn đầy nghi hoặc, theo lý thuyết luyện chế thành công nàng nên cảm thấy thoải mái mới đúng, vì sao lại chẳng khác biệt với vừa rồi.
Chẳng lẽ đan dược này có vấn đề? Nàng cũng không có mười phần nắm chắc chữa khỏi cho Lam Phong?
Suy nghĩ một chút, lòng của Doãn Nhân không khỏi lại xách lên.
"Sư tổ, yên tâm đi, Hoàn Hồn Đan có thể chữa khỏi cho Lam Phong." Hạ Như Phong tự nhiên nhìn ra lo lắng của Doãn Nhân, nàng miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, bàn tay vung lên, nhấc dược đỉnh lên, ở dưới tinh thần lực bao vây, một viên đan dược bay vào lòng bàn tay của nàng. Nàng đi về phía Lam Phong, ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa đan dược ấn vào trong miệng Lam Phong.
Trong nháy mắt kia, ánh sáng màu xanh bao vây ở thân thể của Lam Phong, ở trong ánh sáng màu xanh, sắc mặt tái nhợt của Lam Phong dần khôi phục hồng nhuận.
"Oanh ầm ầm!"
Trong giây lát, trên người Lam Phong bộc phát ra một khí thế, tất cả mọi người bị biến cố đột phát này dọa hoảng sợ.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sao hắn giống như đột phá?"
Bởi vì có máu của Hạ Như Phong, Lam Phong từ Linh Tôn cửu cấp, đột phá đến Chân Linh nhất cấp, ai cũng đều không thể ngờ rằng, viên đan dược cửu phẩm này có thể khiến cho hắn xuất hiện đột phá.
Dần dần, Lam Phong nằm ở trên mặt đất cũng mở hai mắt ra, chỉ là hắn vừa tỉnh lại câu nói đầu tiên là: "Như Phong, mặc kệ ta, chạy mau!"
Cơ thể của Hạ Như Phong đột nhiên run lên, nàng cũng không thể ngờ rằng, Lam Phong ở trong hôn mê cũng đều chú ý đến an nguy của mình.
Mà chuyện sau đó cũng không còn muốn hỏi nữa, một câu này của hắn đã thuyết minh Hạ Như Phong và Tạ Tranh, ai rốt cuộc là đang nói dối.
"Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lam Phong xoa đầu bị đau, nhíu mày, từ trên mặt đất đứng lên, đôi mắt đảo qua mọi người đang vây quanh mình, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Như Phong: "Như Phong, ngươi không có việc gì, thật tốt quá."
Hắn kích động vươn hai tay ra, đè lại bả vai của Hạ Như Phong, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ lại nhu hòa đi.
Với hắn mà nói, chỉ cần nàng không có chuyện gì vậy là đủ rồi...
"Tạ Tranh!" Sau đó hai mắt nhìn về phía Tạ Tranh đang sợ hãi mà run rẩy không thôi, trên người Lam Phong bộc phát ra sát ý dày đặc: "Sư phụ, lúc trước chính là bà ta ngăn chặn giết con và Như Phong!"
Nhất thời tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tạ Tranh, khi nhìn thấy Lam Phong tỉnh dậy, Tạ Tranh chỉ biết rốt cuộc bà tránh không khỏi một kiếp này, thì ra sớm đã lập mưu kế tốt, ai biết Hạ Như Phong căn bản là không nghe uy hiếp của bà, chẳng lẽ nàng trọng tình trọng nghĩa chỉ là mặt ngoài, nàng căn bản là không cần an nguy của người thân?
Chỉ là Tạ Tranh không biết, chính là vì để ý, cho nên nàng tuyệt đối không thể thừa nhận.
Thừa nhận sẽ mất đi cơ hội kia, chỉ có như thế mới có một đường sống.
"Tạ Tranh, ngươi tổn thương đệ tử viện Linh Sư, cũng vu oan giá hoạ, bây giờ ngươi lập tức theo ta đi chấp sự điện nhận xử phạt."
"Không được!" Hà Khôn vừa mới nói xong, Doãn Nhân vội vàng đứng ra, khóe miệng của bà cong lên một nụ cười lạnh: "Tạ Tranh đả thương đệ tử của ta, bà ta phải chết!"
"Doãn Nhân trưởng lão, bà ta không có giết Lam Phong, vậy tội không đến chết!" Hà Khôn nhíu mày, giọng nói nghiêm cẩn. Cho dù Doãn Nhân và người nọ có liên quan, nhưng chấp sự điện công chính cũng sẽ không thể thiên vị mà giúp.
"Ta nói, Tạ Tranh phải chết!"
Khuôn mặt của yêu mị Doãn Nhân lạnh đi, một cổ khí thế cường đại từ trên người của bà bạo phát ra, cuồng phong thổi quét đến, cuồn cuộn nổi lên bụi đất đầy trời, tóc đen tung bay ở trong gió, vẻ mặt của bà mất đi quyến rũ như cũ, mà là lạnh như băng trước nay chưa từng có.
"Thánh Linh! Thánh Linh nhị cấp! Ngươi lại là Thánh Linh!" Cảm nhận được khí thế quanh người Doãn Nhân, sắc mặt của Hà Khôn đại biến, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Doãn Nhân: "Không ngờ ngươi che dấu sâu như vậy, một Thánh Linh, chỉ đảm nhiệm chức trưởng lão, thật là đáng tiếc, chỉ là Doãn trưởng lão ngươi phải biết, trái với phép tắc của chấp sự điện, dù là ông ấy cũng không bảo vệ được ngươi."
"Ta quản ngươi con mẹ nó phép tắc cái gì, ai tổn thương đồ đệ của ta, nói xấu ta đồ tôn, thì người đó phải chết, cùng lắm thì lão nương rời khỏi viện Linh Sư!"
"Doãn Nhân trưởng lão..." Hà Khôn nhíu mày, lúc này ông cảm giác đến vạn phần khó xử.
"Sư tổ!" Ngay vào lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Như Phong vang lên ở bên tai của Doãn Nhân: "Sư tổ, trước đừng giết Tạ Tranh, nàng phải để con tự mình giải quyết, người giúp con nhìn bà ta, đừng để cho bà ta chạy trốn, bây giờ con phải có việc muốn rời khỏi một chuyến."
Doãn Nhân thu sát ý cả người lại, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt đầy lãnh ý kia của Hạ Như Phong.
"Đúng rồi, sư tổ, cho người đến Tử Minh phủ, nói với thiếu phủ chủ Tử Minh phủ là con đi trước một bước." Nói xong cũng không đợi Doãn Nhân phản ứng, đã triệu hồi ra Kim Sí Đại Bằng, bay về phía Tây Huyễn đại lục. Nàng cũng không có chú ý đến, một màn vừa rồi đều được phó viện trưởng viện Linh Sư, cũng chính là lão nhân đến trước Hỏa trưởng lão và Ngải trưởng lão xem ở trong mắt.
"Nha đầu kia, không đơn giản..." Phó viện trưởng lắc đầu than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra một tia thưởng thức: "Ha ha, nếu việc này để cho lão gia hỏa viện Dược Sư kia biết, đại khái sẽ bị tức chết, ông ta tu luyện đến nay, cuối cùng lại bị một tiểu nha đầu vượt qua..."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương