Edit: Giáp Thị Thiên Thanh. Hai người tim đập nhanh và ngẩng đầu lên, bọn họ rõ ràng cảm nhận được, một luồng lực lượng làm cho bọn họ sợ hãi đến từ trên người của nữ tử này. Hạ Như Phong lạnh như băng quét mắt nhìn bọn họ một cái, nâng cánh tay lên, lòng bàn tay của nàng nhẹ nhàng toát ra một đám lửa, duỗi ngón tay và nhẹ nhàng bắn ra, ngọn lửa chứa nhiệt độ cực nóng ngay lập tức đốt cháy trên áo bào của hai người. "Xèo!" Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã hóa thành một tro bụi và rớt xuống đất. "Tiểu Bạch, nuốt hai viên đan dược này vào, sau đó, chúng ta cùng nhau diệt Lâm gia." Hạ Như Phong nắm chặt tay lại, khi mở hai tay ra, một viên đan dược trong suốt sáng bóng rõ ràng xuất hiện ở trong mắt Tiểu Bạch. Tiểu Bạch gật gật đầu, cầm lấy đan dược, ném vào trong miệng và nuốt xuống. Trong nháy mắt kia, sắc mặt tái nhợt của hắn từ từ hồi phục như cũ, nhưng y phục trên người đầy máu tươi kia vẫn làm mọi người khiếp sợ như cũ. Hạ Như Phong nhìn hắn và đưa tay mình ra, Tiểu Bạch hơi sửng sốt rồi đặt bàn tay của mình vào trong tay Hạ Như Phong, mượn lực đạo của Hạ Như Phong mà từ trên mặt đất nhảy lên. "Hừ, Lâm gia chết tiệt, dám khi dễ ta, ta muốn nuốt toàn bộ bọn họ." Hai tay Tiểu Bạch chống nạnh, phồng quai hàm và căm tức nói: "Ta sẽ làm cho bọn họ biết, ta lợi hại." Sau khi Tiểu Bạch khôi phục thương thế, rõ ràng lại có sức sống như trước. Lúc này, đình viện Lâm gia, Dạ Thiên Tà tay cầm hắc sắc liêm đao, ngưng mắt liếc nhìn mọi người Lâm gia đang vây xung quanh hắn lên, nhếch khóe miệng và giơ lên một chút cười lạnh đầy khinh thường. "Xem ra, lần này, là nên sử dụng một ít con bài chưa lật rồi." Thở dài, trong cặp mắt tím kia của Dạ Thiên Tà hiện lên một chút sát ý. "Vị công tử này, ngươi cần gì phải trợ giúp nàng? Nữ tử trong thiên hạ nhiều vô cùng, vì nàng mà đối địch với Lâm gia và Linh Đại đế quốc, có đáng giá không?" Lâm Ngọc Đồng cắn cắn môi anh đào, đứng đi ra, hai mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà và nhàn nhạt lên tiếng. Thi Văn Vũ kinh ngạc nhìn Lâm Ngọc Đồng, không biết vì sao, hắn cảm giác nàng vào lúc này, rất là xa lạ đối với hắn... "Có lẽ, nữ tử trong thiên hạ quả thật rất nhiều." Nói đến đây thì dừng một chút, khéo miệng Dạ Thiên Tà giơ lên, mắt tím tản mát ra ánh sáng nhu hòa: "Nhưng mà, có thể vào trong mắt ta thì có một mình nàng mà thôi." "Nhưng mà ngươi làm như thế, đáng sao?" "Có đáng hay không, không phải do ngươi định đoạt, đương nhiên, nữ nhân giống như ngươi vậy thì sẽ không có nam nhân nào nguyện ý đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết) với ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không xứng so sánh với Như Phong." Ánh mắt Dạ Thiên Tà tràn đầy châm chọc nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng. Trong giây lát, trên người hắn bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, cuồng phong thổi lên và cuốn một đầu tóc đen bay lên, một chấm nhỏ hắc quang quỷ dị được gắn bên đường viền của áo bào tím. "Đắc tội người của Như Phong, đều phải chết!" Mắt tím của Dạ Thiên Tà tràn đầy lạnh như băng, ngay lúc này, khắp bầu trời đều bị hắc ám bao phủ. Vẻ mặt Lâm Ngọc Đồng đột nhiên biến đổi, sau đó lui lại mấy bước và đầy kinh ngạc nhìn Dạ Thiên Tà. "Tận thế? Chẳng lẽ ngày tận thế của đại lục này đã đến rồi sao?" Người dân Nam vực cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầu trời bị hắc ám che kín, có những người lại đóng cửa lại và trốn ở trong phòng, không dám bước ra khỏi nhà một bước. "Tà lão đại hắn rốt cục muốn sử dụng bản lãnh thật sự rồi." Tiểu Bạch dừng bước và ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra sánh sáng như sao. "Hả?" Hạ Như Phong nhíu lông này lại, khó hiểu nhíu mày: "Bản lãnh thật sự?" "Là Ám linh."Tiểu Bạch hít sâu một hơi, hai mắt sùng bái nhìn về phía vùng trời bị hắc ám bao phủ kia: "Ám linh của Tà lão đại khác với Ám linh mà mỹ nhân tỷ tỷ hấp thu, bởi vì Ám linh của hắn là vị kia truyền cho hắn, uy lực to lớn không tầm thường, cũng bởi vỉ như vậy nên Tà lão đại chưa bao giờ thi triển qua, với năng lực hiện tại của hắn, nếu như không gặp phải lão nhân đã đánh ta bị thương kia, về cơ bản thì không có người nào của Lâm gia có thể chế phục được hắn, đáng tiếc thực lực của Tà lão đại còn chưa đủ, nếu như hắn có thể đột phá đến Chân linh hoặc Thánh linh, mới có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của Ám linh." Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên một chút kinh ngạc, vuốt cằm, nhìn bầu trời phía xa suy nghĩ trong giây lát rồi mới thu hồi ánh mắt, quay đầu và nhìn thiếu niên bên cạnh nhàn nhạt cười: "Đi thôi, chúng ta đi trợ giúp Tà một tay." "Là người phương nào lại lớn mật như thế, dám đến Lâm gia ta gây sự?" Động tĩnh cường đại như vậy, cường giả Lâm gia, làm sao lại chưa phát giác? Trên bầu trời hư không, một bóng dáng chậm rãi hiện ra, chỉ thấy hai tay lão giả đặt ở phía sau, hai mắt âm lãnh liếc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Dạ Thiên Tà. "Là ngươi tới Lâm gia ta gây sự?" Dạ Thiên Tà ngẩng đầu lên, trong mắt tím ẩn chứa đầy lãnh ý, cười cong môi và nói: "Ngươi sai lầm rồi, ta không phải đến Lâm gia gây sự, mà là tới lấy mạng của các ngươi!" "Hừ, ta đây thật muốn nhìn, ngươi có thể có năng lực này!" Lão giả biến sắc, thân hình chợt lóe, cả người giống như một thanh lợi kiếm hướng về phía Dạ Thiên Tà. Dạ Thiên Tà nhíu mày, khi lão giả đến trước mặt thì thân hình chợt lóe và lưu lại một hư ảnh màu tím. Tránh thoát khỏi nguy cơ của lão giả, Dạ Thiên Tà bay lên trời và đứng thẳng ở trong hư không, áo bào tím bay theo gió, làm nổi bật lên hỏa diễm màu đen kia, Dạ Thiên Tà lúc này, cả người đều tản mát ra một cổ khí thế cường đại. "Đợi đã!" Ngay lúc lão giả tính ra tay lần thứ hai thì sau lưng một tiếng quát lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào tai. Nữ tử hồng y như lửa, một đầu tóc đen ở bay trong gió, mà tay của nàng lại dắt một vị tiểu thiếu niên mười mấy tuổi, thiếu niên kia với một thân áo bào trắng bị nhuộm đỏ máu tươi, chói mắt đến kinh động lòng người. Mắt tím nhìn về phía Tiểu Bạch, trong mắt Dạ Thiên Tà lóe ra trước dày đặc sát khí. Người Lâm gia, đều đáng chết! "Sao..., làm sao có thể? Nàng như làm sao có thể tìm được hắn?" Khoảnh khắc lúc hai người xuất hiện, cơ thể Lâm Ngọc Đồng không khỏi rung rẩy, gương mặt chỉ một thoáng trắng bệch. Nàng không biết Tiểu Bạch là khế ước thú của Hạ Như Phong, tự nhiên cũng không biết Hạ Như Phong là làm như thế nào tìm được hắn. Thi Văn Vũ cũng sửng sốt một chút, chú ý thấy bộ dáng chật vật kia của Tiểu Bạch thì chau mày, tầm mắt nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, vừa vặn, một chút kinh hoảng trong mắt Lâm Ngọc Đồng dễ dàng bị hắn nhìn thấy. Chẳng lẽ, thật sự giống như lời của Hạ cô nương, toàn bộ điều này đều là do Ngọc Đồng... Không, không có khả năng, Ngọc Đồng là một nữ tử ôn nhu thiện lương như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện như thế? Nếu không phải như thế, hết thảy trước mặt và biểu hiện của Ngọc Đồng, thì làm thế nào để giải thích đây? "Thái tử điện hạ, ta không có làm như vậy, ngươi phải tin tưởng ta." Lâm Ngọc Đồng gắt gao túm chặt ống tay áo của Thi Văn Vũ, liều mạng lắc đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt: "Ta cũng không biết việc này, có lẽ, chỉ là người trong gia tộc tự tiện chủ trương đi bắt hắn, những chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta vừa rồi sợ hãi là do sợ thái tử trách cứ người nhà của ta thôi." Thi Văn Vũ cúi đầu nhìn Lâm Ngọc Đồng, những giọt nước mắt trong mắt của nàng không khỏi làm cho trái tim Thi Văn Vũ mềm nhũn, hắn thở dài, đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang run rẩy của Lâm Ngọc Đồng và nói: " Ngọc Đồng, ta tin ngươi, ta tin chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, hy vọng... Ngươi đừng gạt ta." Cơ thể mềm mại của Lâm Ngọc Đồng run rẩy một chút, không biết vì sao, trong lời nói của Thi Văn Vũ làm cho trong lòng của nàng đầy sợ hãi. Nếu như hắn biết, toàn bộ chuyện này đều là chủ ý của mình... Không, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội biết! "Mỹ nhân tỷ tỷ, lúc đó chính là hắn đả thương ta và bắt ta lại!" Tiểu Bạch đưa tay chỉ lão giả ở chỗ không xa kia và hung hăng trợn mắt nhìn hắn: "Hừ, cho ngươi lúc trước khi dễ ta, mỹ nhân tỷ tỷ và Tà lão đại sẽ báo thù cho ta, lão đầu, ngươi xong đời rồi!" Lão giả thờ ơ đảo qua Hạ Như Phong và Tiểu Bạch, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: "Các ngươi biết chết là cái dạng gì sao? Yên tâm, ta lập tức sẽ cho các ngươi cảm nhận được." "Thật có lỗi, ta càng muốn từ trong miệng của ngươi biết được tư vị tử vong, ngươi có thể tự mình nói với ta một chút, như thế nào?" Hạ Như Phong nâng mắt lên, giọng nói lạnh nhạt xẹt qua trời cao. "Nha đầu cuồng vọng, một khi đã như vậy, ta trước hết tới giải quyết ngươi." Lão giả hừ lạnh một tiếng, hai mắt âm lãnh nhìn Hạ Như Phong, con ngươi híp lại, giọng điệu hàm chứa một cỗ sát ý. "Dừng tay." Trong lòng Thi Văn Vũ quýnh lên rồi cất bước đi ra ngoài: "Hạ cô nương là thượng khách của Linh Đại đế quốc ta, các ngươi không thể thương tổn nàng." Lão giả vừa muốn ra tay, nghe được lời nói của Thi Văn Vũ thì không khỏi thu tay, nhướng mày, trầm tư nửa ngày, tầm mắt lại nhìn về phía Hạ Như Phong: "Hôm nay, nể mặt của thái tử nên sẽ tha mạng cho các ngươi, còn không cút ra khỏi Lâm gia cho ta!" Trong lòng Lâm Ngọc Đồng đột nhiên run lên, nàng thật sự không cam lòng để nữ tử này rời đi như vậy. Nhưng lời nói của Thi Văn Vũ, Lâm gia bọn họ không ai dám phản kháng. "Cho dù ngươi bỏ qua cho ta, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hạ Như Phong giơ gương mặt tuyệt sắc lên, trong giây lát, trên người nàng bộc phát ra một cỗ sát khí dày đặc: "Làm bị thương Tiểu Bạch giả, chết!" "Hạ cô nương, ngươi..." "Lòng tốt của Thái tử trong lòng ta tiếp nhận, nhưng ta có nguyên tắc của ta, quyết không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ bằng hữu của ta!" Tiểu Bạch bị thương làm trong lòng của nàng đau đớn, nàng làm sao cho phép người làm bị thương Tiểu Bạch tiếp tục sống sót? Lâm gia, nhất định phải diệt, nếu không, bản thân nàng cũng sẽ không qua được một cửa này. "Ta nói, cái Thái tử gì kia, ngươi có phải thích mỹ nhân tỷ tỷ của ta phải không?" Tiểu Bạch xoa xoa mũi, nháy mắt, toét miệng và lộ ra hai cái rang nanh đáng yêu. Thi Văn Vũ sửng sốt một chút, hai gò má ôn nhuận đỏ lên, trầm mặc lại, cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Bạch. Hắn thừa nhận, tính cách đặc biệt kia của Hạ Như Phong đã hấp dẫn hắn, dù sao, có rất ít nữ tử có thể làm được như nàng vậy, nhưng hắn không rõ ràng lắm đó có phải là thích không. "Đáng tiếc a, ngươi đã có một nữ nhân, mỹ nhân tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không cùng chung phu quân với người khác." "Thế gian này vốn là như vậy, lại có nam nhân nào cả đời chỉ cưới một thê tử?" Thi Văn Vũ nhăn mày lại, hắn thân là thái tử, tự nhiên đã định trước là tam thê tứ thiếp. Những năm gần đây, bên người hắn chỉ có một mình Lâm Ngọc Đồng đã là cực kỳ không dễ. Nhưng nam nhân nào lại thật sự có thể trung thành với một nữ nhân? Vì vậy hắn cũng đã từng ra vào hoa lâu với mọi người, chẳng qua là vì tu luyện, số lần hắn đi không phải là rất nhiều thôi. "Tà lão đại cũng sẽ chỉ thích một mình mỹ nhân tỷ tỷ, rất nhiều nữ nhân muốn quyến rũ Tà lão đại đều đã phải trả giá cực kỳ thảm, cho nên ai nói nam tử nhất định phải có mấy cái thê thiếp? Chẳng qua là có một số nam nhân không quản được chính mình mà thôi." Có lẽ là nghĩ tới kết cục của Nam Cung Ngạo Tuyết và Nghiêm Như Ngọc, người Tiểu Bạch nhịn không được mà rung rẩy một chút, sau đó chớp chớp mắt và nhìn về phía Thi Văn Vũ. "Ta xem ngươi cũng không phải là người xấu nên mới muốn nhắc nhở với ngươi một câu, trăm ngàn đừng động tâm với mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nhất định sẽ không có kết quả, bởi vì ngươi không có cách nào so sánh được với Tà lão đại, Tà lão đại từng vì mỹ nhân tỷ tỷ trả giá nhiều như vậy mới khiến cho mỹ nhân tỷ tỷ rung động, mà nếu như ngươi có nhiều thời gian thì không bằng đi quan sát nhiều một chút người bên người, thấy rõ bản chất của nàng thì tốt hơn." "Tiểu Bạch." Hạ Như Phong nhíu mày ngắt lời Tiểu Bạch: "Có một số chuyện thì đợi sau này hãy nói, chúng ta nên chiến đấu rồi." Tiểu Bạch âm thầm lè lưỡi và bất đắc dĩ giang tay ra: "Được rồi, chẳng qua là, Tà lão đại trừ không cho ta ôm ngươi ra thì những cái khác thật sự là rất tốt." Dạ Thiên Tà nhíu hai đầu lông mày lại, mắt tím quét về phía Tiểu Bạch, nhận thấy Dạ Thiên Tà đang nhìn chằm chằm, Tiểu Bạch đánh một cái rùng mình và vội vàng ngậm miệng lại. "Ha ha, chỉ bằng vài người các ngươi mà đã muốn đối phó với Lâm gia ta sao? Thật sự là không biết điều mà!" Tay lão giả để ở sau lưng, khinh thường cười lạnh một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc. "Phải không?" Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, ngay tại giờ phút này, ngón tay của nàng điểm một điểm ở trong không trung, trong miệng hét lớn: "Hồ lão đại, Hồ lão nhị, xuất hiện đi!"