Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Như Phong." Lam Đồng chán nản đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, khẽ thở dài: "Thật xin lỗi, ta thua rồi." "Chỉ cần người không bị thương là được, chỉ là một thứ tự mà thôi, không có thì không có thôi!" Hạ Như Phong không thèm để ý cười, nâng khuôn mặt lên, ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tỏa ra sáng bóng nhàn nhàn. "Những người đó cũng tỷ thí xong rồi, ta cũng nên chuẩn bị cho trận đấu thứ hai vào buổi chiều." Để cho Hạ Như Phong kinh ngạc là, Liễu Vân Phi lại thắng lợi, hắn lại có thể bước vào thứ tự trước hai mươi, mà Tiếu Nhiên và Lâm Bản Khanh có thực lực kém xa đối thủ, kết quả tất nhiên là thua. "Hỏa trưởng lão, ngươi có nhìn ra thực lực của tiểu gia hỏa kia hay không?" Trên đài cao, Ngải trưởng lão nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía lão giả áo bào đỏ bên cạnh, ngón tay vuốt chòm râu, trong giọng nói lộ ra một tia nghi hoặc. "Không có, từ đầu tới cuối nàng cũng chưa sử dụng linh lực để chiến đấu, ta căn bản không thể thấy rõ cấp bậc của nàng, nếu như ta không có đoán sai, nàng hẳn là ở Linh Vương bát cấp gì đó." Hỏa trưởng lão lắc đầu, trong ánh mắt hàm chứa một tia suy nghĩ sâu xa. "Linh Vương bát cấp? Ngươi chắc chứ?" Ngải trưởng lão sửng sốt một chút, như là không dám tin hỏi lại một lần nữa. "Chắc là đúng như vậy, thực lực của nàng không thấp hơn Hoàng Lân kia, hơn nữa tốc độ của nàng quá nhanh, bằng vào ưu thế về tốc độ mới thắng lợi, người khác đều cho rằng là vận may của nàng, thật ra bản thân không có thực lực, sao có thể đánh bại Hoàng Lân kia?" Vận may? Chỉ có những người trẻ tuổi kia mới có thể coi thực lực của nàng thành vận may. Chỉ có bọn họ những lão nhân sống đã nhiều năm này, mới xuyên qua mặt ngoài nhìn của chuyện mà nhìn vào bản chất. "Bây giờ rất nhiều lão gia hỏa đều đang quan sát những thiên tài lần này, vì thế sẽ lôi kéo những thiên tài đó nhập vào một mạch của mình, nếu như nha đầu kia thực sự có thực lực đó, ta ngược lại muốn để nàng trở thành người một nhà." "Ngươi thôi đi, nếu vị kia đã biết sự tồn tại của nàng, khẳng định sẽ nổi lên hứng thú với nàng, chẳng lẽ ngươi còn muốn tranh đấu với vị kia sao?" Hỏa trưởng lão đảo cặp mắt trắng dã, khinh bỉ nhìn ông một cái, lúc nói đến vị kia, trong giọng nói không khỏi chứa một tia sợ hãi. "Không phải ông ta không ở đây sao? Chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là tiên hạ thủ vi cường ( Ra tay trước sẽ được lợi thế) sao?" Ngải trưởng lão nhỏ giọng nói thầm một câu, Hỏa trưởng lão liếc mắt một cái, có chút căm giận bất bình. "Vị kia không ở đây, nhưng đệ tử yêu nghiệt của ông ta ở đây, chắc chắn nếu biết nàng đến từ Tây Huyễn đại lục, khẳng định sẽ nổi lên hứng thú với nàng, phải biết rằng, Tây Huyễn đại lục có thể đi vào viện Linh Sư, thật sự là quá ít." "Đúng là như thế, nhưng mấy năm nay Tây Huyễn đại lục có thể sinh ra mấy nhân vật yêu nghiệt, vị kia là một, đệ tử kia cũng là một người, chỉ là không biết nha đầu kia thế nào." Có lec là nghĩ đến người yêu nghiệt kia, cơ thể của ngải trưởng lão không khỏi run rẩy, thở dài một tiếng, cũng là người, vì sao đôi khi người so với người lại kém hơn? Sau giờ trưa, tỷ thí lại triển khai, lúc này, đối thủ của Hạ Như Phong là một nam tử có khuôn mặt lãnh khốc. Nam tử một thân hắc y, ngũ quan đường nét rõ ràng, cả người làm cho người ta cảm giác một loại cương nghị sắc bén, loại cảm giác này như làm cho đối thủ chưa chiến đã e sợ. Đáng tiếc, đối mặt với hắn là Hạ Như Phong. "Là Hắc Vô, bài danh thứ mười trong Bảng Thiên Tài Hắc Vô, ha ha, lần này đối thủ của Hạ Như Phong lại là Hắc Vô, chỉ sợ vận may của nàng sẽ không đi theo nàng nữa." "Đoán chừng đại chiến này nàng sẽ lộ nguyên hình, tuy hôm qua nàng ra nổi bật, nhưng đại chiến với Hắc Vô là có hiện ra thực lực của nàng, ta cũng không cho rằng, nàng sẽ là đối thủ của Hắc Vô." Mọi người vui sướng lên tiếng cười khi người gặp họa, trong giọng nói kia đều có mùi ghen tị. "Ta, Hắc Vô." Hắc Vô ngẩng đầu lên, hắc y ở trong gió tung bay, hắn vươn tay về phía Hạ Như Phong, giọng nói lạnh lẽo tàn bạo vang lên ở trên lôi đài. Hạ Như Phong nhìn hắn một cái, cũng vươn tay của mình ra, giọng lạnh nhạt nói: "Hạ Như Phong." Sau khi báo tên đơn giản, hai người đều thu tay lại, cũng vào lúc này, trên người Hắc Vô cháy lên chiến ý vô tận, rút kiếm bên hông ra, kiếm kia như một hắc long mạnh mẽ, quét về phía Hạ Như Phong. Hắn lãnh khốc như tính chách vậy, không có một lờ vô nghĩa, ngay lập tức thi triển chiến đấu kịch liệt. Hạ Như Phong đứng yên ở trên lôi đài, y phục đỏ khẽ bay, như là sợ đến choáng váng, không có động tác gì, ngay ở mọi người vì nàng tiếc hận, Hạ Như Phong không nhúc nhích chút nào, rốt cuộc cũng có động tác. Gió nhẹ thổi qua bên tai, ánh nắng rực rỡ sau giờ trưa chiếu lên trên lôi đài. Nàng nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, bàn tay đặt ở trên trường côn sau lưng, đột nhiên rút ra, đồng thời như thế, hét lên không trung: "Địa Viêm Phần Thân!" "Ầm ầm!" Trường côn đánh thật mạnh xuống mặt đất, nhất thời bụi đất tung bay, trong lòng đất như có một vật thể không rõ nhanh chóng tập kích về phía Hắc Vô. Vẻ mặt của Hắc Vô bỗng nhiên đại biến, ngay lúc này, một tia lửa màu đỏ từ trong mặt đất nhảy ra, xông thẳng về phía Hắc Vô. Vẻ mặt của hắn chợt tối lại, vội vàng lắc mình tránh thoát, còn không kịp hít thở, sau lưng một luồng nhiệt cực nóng đánh tới, lúc quay đầu lại đã thấy một trường côn đỏ rực đang phóng to ở trước mặt. "Ầm." Trường côn ở trời không xẹt qua một độ cong duyên dáng, dừng ở trong ngực Hắc Vô, giờ khắc này, Hắc Vô bay ngược ra ngoài, ngã xuống dưới lôi đài, ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng tàn bạo đầy kinh ngạc. Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh... Giải quyết xong toàn trường không tiếng động, ánh mắt dại ra nhìn bóng dáng phong hoa tuyệt đại đứng ở trên lôi đài kia. Hắc Vô kia là ai? Người có bài danh thứ mười trong Bảng Thiên Tài, một Linh Vương cửu cấp, nhưng hắn có được thực lực như thế, lại không ra được vài chiêu đã bị đánh xuống đài? Đây... Bọn họ đang nằm mơ sao? "Mẹ kiếp, Linh Quân nhất cấp, con mẹ nó nàng lại là Linh Quân." Không biết là ai hét ra một tiếng kinh hãi, lúc này mọi người mới chú ý đến cấp bậc của nàng. Linh Quân nhất cấp? Thiếu nữ trẻ tuổi này lại là Linh Quân nhất cấp? Có lầm hay không, đây không phải là đang đả kích bọn họ sao? Bọn họ còn vẫn cho rằng, thực lực của nàng cũng không phải rất mạnh, đi đến đây chỉ là vận may mà thôi. Ai ngờ, cấp bậc của nàng là Linh Quân nhất cấp. "Mơ, đây nhất định là mơ, không phải là thật..." Mọi người đều là lắc đầu, cho dù là ai cũng không dám tin tưởng, chuyện đã xảy ra trước mặt. Bản tính của con người là như thế, nếu Hạ Như Phong lộ ra cấp bậc Linh Tướng, hoặc là thấp hơn, bọn họ tuyệt đối sẽ tin tưởng, nguyên nhân là vì bọn họ cũng không nguyện có người vượt qua mình. Huống chi trước đó, Hạ Như Phong vẫn là tiểu nhân vật danh bất hư truyền. "Hỏa trưởng lão, ngươi làm sao vậy?" Dường như Ngải trưởng lão đã phát hiện ra người bên cạnh không thích hợp, không hiểu nhìn về phía ông. Lúc này hỏa trưởng lão há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, trong đôi mắt lộ ra thâm trầm khiếp sợ. Biểu hiện của ông làm cho Ngải trưởng lão có chút không hiểu, tuy thiên phú của thiếu nữ này quả thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng trong viện Linh Sư cũng có mấy nhân vật yêu nghiệt, với kiến thức của Hỏa trưởng lão, không nên như thế mới đúng. "Địa Viêm Phần Thân, nàng sử dụng lại là Địa Viêm Phần Thân..." Hỏa trưởng lão lên tiếng thì thầm, cơ thể đột nhiên run lên, trong đôi mắt kia đầy vui sướng: "Không ngờ chúng ta lại hữu duyên như thế, Địa Viêm Phần Thân kia, là lúc ta còn là Lệnh Tôn đã sáng tạo hai hệ linh kỹ Hỏa Thổ, quanh đi quẩn lại, linh kỹ kia lại bị nàng thu được." Đây không phải là trời đã định trước sao? Bằng không, vì sao linh kỹ kia lại rơi vào trong tay của nàng? "Ta thua." Hắc Vô từ trên mặt đất bò lên, sắc mặt trắng bệch, cắn môi nhìn Hạ Như Phong một cái: "Ta thua tâm phục khẩu phục, ta không bằng ngươi, ngươi hoàn toàn xứng đáng là thiên tài." Không ngờ Hắc Vô lại nói ra lời nói này, kinh ngạc trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng không tệ." Người trẻ tuổi bình thường đều tâm cao khí ngạo, Hắc Vô có thể cam tâm tình nguyện chịu thua, thật ra lại làm cho nàng sinh lòng bội phục. "Hy vọng về sau chúng ta còn có cơ hội chiến đấu." Cuối cùng Hắc Vô nhìn Hạ Như Phong một cái, nhặt kiếm trên mặt đất lên, xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lãnh khốc. Hạ Như Phong vuốt cằm, thu ánh mắt lại, cũng vào lúc này, nhóm người Lam Đồng vây quanh lại. "Lão đại, về sau ngươi sẽ là lão đại của Lâm Bản Khanh ta, quả thực vừa rồi ngươi quá lợi hại, ha ha." Lâm Bản Khanh cười lớn đi ra phía trước, vỗ bả vai Hạ Như Phong. Lam Đồng nhìn hắn một cái, lập tức mỉm cười: "Có vẻ như, xưng hô lão đại này cũng không tệ, Như Phong." Khóe miệng co rút, Hạ Như Phong bất đắc dĩ thở dài, nhún vai, nói: "Hôm nay tỷ thí đã kết thúc, chúng ta trở về thôi!" "Ngải trưởng lão, nhóm tiểu tử kia hẳn là do Hồng Lâm dẫn đến?" Hỏa trưởng lão vuốt chòm râu, nhìn bóng dáng Hạ Như Phong biến mất nhíu mày suy nghĩ: "Chiến đấu ở đây ngươi xem đi, ta đi tìm Hạ Hồng Lâm." Nói xong, phất áo bào đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi. Nơi này là băng tuyết vô tận, trong tuyết, bàn tay của nam tử đặt ở phía sau, đưa lưng về phía nàng, gió lạnh gào thét qua, áo bào trắng tung bay, bóng dáng thon dài của hắn chiếu vào trong đôi mắt lạnh nhạt. "Ngươi đã đến rồi?" Từ từ xoay người, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử chứa một tia ngưng trọng, giọng nói lạnh nhạt mà tao nhã vang lên. "Bạch Thụy..." Hạ Như Phong nâng chân bước đi, đi về phía hắn: "Bây giờ thực lực của ta đã đủ tư cách để biết việc đó hay chưa?" Hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, vẻ mặt của Bạch Thụy giật mình, khuôn mặt không khỏi nhu hòa. "Ngươi còn nhớ hắn không?" "Ai?" "Bạch Thần." Hạ Như Phong sửng sốt một chút, giữa lúc hoảng hốt nhớ lại nam tử quân lâm thiên hạ, khí phách uy nghiêm, coi rẻ chúng sinh kia, và ba kiếm kinh diễm dần dần hiện ra ở trong mắt. "Hắn, rốt cuộc là ai?" Hồi thần lại, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Bạch Thụy, lên tiếng hỏi. "Hắn từng là... Chủ nhân của ta..." Hạ Như Phong ngàn đoán vạn đoán, cũng không dự đoán được, mình sẽ nhận được một đáp như thế này án. Chủ nhân của Bạch Thụy? Bạch Thần đó là chủ nhân trước kia của Bạch Thụy? Chả trách, hắn lại biết tồn tại của Nghịch Thiên Quyết. "Quan trọng hơn là, hắn... Chính là phụ thân của ngươi." Kế tiếp, lời nói của Bạch Thụy làm cho Hạ Như Phong hoàn toàn choáng váng, có thể nàng đột nhiên run lên, loại cảm giác huyết mạch tương liên lại ập vào trong đầu, vội vàng lắc đầu, không thể tin nói: "Hắn là người của viễn cổ thời đại, sao có thể có liên quan đến ta, Bạch Thụy, ngươi không nhớ lầm chứ?" "Không, hắn vì bảo vệ ngươi, mới bất đắc dĩ đưa ngươi rời khỏi nơi đó." "Bạch Thụy, có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?" Hít sâu vào một hơi, Hạ Như Phong cố gắng khiến cho mình trấn định lại, khuôn mặt trịnh trọng nói. "Lúc đầu, thống trị mảnh đại lục này là ma nhân tà ác, sau đó trong nhân loại sinh ra một cường giả, chính là phụ thân của ngươi, Bạch Thần nghịch thiên, ở dưới dẫn dắt của hắn, nhân loại đuổi Ma Nhân đi, trở thành chúa tể đại lục, nhưng mà..." Nói đến đây, giọng nói của Bạch Thụy hơi đau thương: "Ở bên cạnh Bạch Thần có hai nữ tử kiệt xuất, một người chính là mẫu thân của ngươi Nặc Phỉ, còn một nữ tử tên là Thu Lâm, Bạch Thần chung tình với Nặc Phỉ, khiến cho Thu Lâm vì yêu sinh hận, bởi vậy bạo phát đại chiến bán thần nổi danh nhất thời đại viễn cổ, đại chiến kia đánh rất lâu, đánh đến trời đất mù mịt trời trăng không sáng, vốn với thực lực của phụ thân ngươi, cho dù lấy một địch hai, căn bản cũng sẽ không bị thua..." "Lấy một địch hai?" "Đúng, ở thời đại viễn cổ, cường giả bán thần tổng cộng có bốn người, Bạch Thần, Nặc Phỉ, Thu Lâm, và ca ca của Thu Lâm Thu Thiên Lạc, lúc ấy, Nặc Phỉ vừa mới sinh hạ ngươi, thực lực không bằng lúc trước, hơn nữa thân thể suy yếu, sao Bạch Thần lại để nàng tham chiến? Tuy lấy một địch hai, Bạch Thần không chỉ không có bại, mà còn chiếm được ưu thế, nhưng mà, sau đó Bạch Thần biết được Thu Lâm định dùng ngươi làm uy hiếp, vì bảo đảm an toàn của ngươi, lợi dụng sức lực của viễn cổ thần thư, đưa ngươi đến dị thế thời không, nhưng cũng vì vậy mà thực lực của Bạch Thần hạ thấp rất nhiều..." Hạ Như Phong trầm mặc, nhớ đến nam tử cường hãn như thiên thần kia, trái tim đột nhiên bị xúc động một phát. Thì ra, ông chính là phụ thân của mình, chả trách lại có một loại liên kết kỳ diệu như thế... Không biết vì sao, khi Hạ Như Phong biết được Bạch Thần chính là phụ thân của mình, trong lòng đầy kích động. "Lần này, ta dẫn hồn của ngươi trở lại dị thế, là vì hoàn thành giao phó của Bạch Thần, để ngươi tu luyện Nghịch Thiên Quyết, không phải ngươi thấy lạ là vì sao máu của ngươi có công hiệu thần kỳ sao? Chính là bởi vì Nghịch Thiên Quyết, khiến cho ngươi ở trong bất tri bất giác, đổi khối máu này thành máu ngươi vốn nên có được, ngươi là bán thần hai huyết mạch, tự nhiên có năng lực này." Thì ra, đúng là như thế. Trong thân thể của mình, có máu của Bạch Thần để lại, nói như thế, ngoại trừ thân thể này thì những cái còn lại đều không có quan hệ với Nghiêm Nhân, ngay cả máu cũng không phải là của ông ta. "Như vậy, vì sao muốn ta tu luyện Nghịch Thiên Quyết?" "Bạch Thần mong muốn, công pháp hắn sáng tạo ra sẽ để nữ nhi của mình đến tu luyện, mà ta lại hy vọng sau khi ngươi thành công, nghịch chuyển thời không, đi thay đổi trận chiến kia, chỉ có ngươi mới có thực lực cứu Bạch Thần!" "Ta còn có thể gặp lại ông ấy sao?" Hạ Như Phong giật mình, cho dù chỉ gặp mặt ông một lần, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Thụy, nàng cũng đã tiếp nhận Bạch Thần rồi, chỉ vì nam nhân kia lại rung động lòng người như vậy, có một phụ thân như hắn, có lẽ cũng không tệ. "Bạch Thụy, ta hiểu rồi, ta sẽ đạt đến tầng cuối cùng của Nghịch Thiên Quyết, dẫn ông từ nơi đó trở lại." Lúc đầu, nàng vì Hạ gia mà cố gắng, sau đó vì cứu tam ca và mẫu thân mà phấn đấu, bây giờ, nàng có một mục tiêu mới, đó chính là tu luyện Nghịch Thiên Quyết đến tầng cuối cùng, trở lại viễn cổ, đưa Bạch Thần đến thời đại này. "Như Phong, còn có một chuyện ta nên nói cho ngươi biết." Bạch Thụy nhướng mày, hình như có do dự, sau đó hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ, nói: "Người nam tử tên là Dạ Thiên Tà, trên người có hương vị của Thu Thiên Lạc." "Tà?" Hạ Như Phong sợ run một chút, nhíu chặt mày: "Sao hắn lại có hơi thở của ông ta?" "Không biết, nhưng hắn cũng không phải là Thu Thiên Lạc, có lẽ là người thừa kế của Thu Thiên Lạc." Bạch Thụy lắc đầu, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Thu Thiên Lạc từng là bằng hữu tốt nhất của Bạch Thần, sau đó, ở giữa muội muội và bằng hữu, hắn vẫn lựa chọn người trước, phản bội Bạch Thần." "Bạch Thụy, ta hiểu ý tứ của ngươi." Ngẩng đầu lên, Hạ Như Phong thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt của nàng đầy kiên định: "Tà là Tà, ông ta là ông ta, ân oán trước kia của các ngươi, ta không muốn liên lụy đến trên người ta và hắn." Nói đến đây nàng ngừng lại, khuôn mặt nở nụ cười tuyệt mỹ, nói từng chữ một: "Ta tin tưởng hắn." Đôi mắt thâm trầm dừng ở miệng cười của thiếu nữ tuyệt mỹ, khóe miệng Bạch Thụy cong lên độ cong nhợt nhạt: "Tính cách của ngươi và Bạch Thần rất giống nhau, ta sớm biết ngươi sẽ nói như thế, hơn nữa, ta không cảm nhận được ác ý ở trên người của hắn, cho nên, cũng không nói cho ngươi biết..." Nhướng mày, lời nói của Bạch Thụy đột nhiên dừng lại, hắn thở dài: "Có người đến đây, ngươi nên đi ra ngoài rồi." Cánh tay vung lên, ánh sáng nhất thời hiện lên, Hạ Như Phong mở mắt đã quay lại phòng cũ rồi. Nhóm người Lam Đồng từ ngoài đẩy cửa đi vào, Lâm Bản Khanh thở phì phò ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, ngửa đầu uống hết, mở mắt nhìn Lam Đồng: "Vì sao ngươi không để cho ta nói thực lực của lão đại ra?" Trừng mắt nhìn, khóe miệng của Lam Đồng cong lên một nụ cười cảnh đẹp ý vui: "Với thực lực của Như Phong, hoàn toàn có thể tiến vào trước danh thứ mười, đến lúc đó cho ông ta biết, thì không phải rất tốt sao?" Tuy Lam Đồng nói có lý, nhưng nghĩ đến tư thái đáng giận của người nọ, Lâm Bản Khanh bụng đầy lửa giận. Ngay lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra, hai tay nam tử trung niên chống nạnh đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn mọi người trong cửa: "Hỏa trưởng lão và Hồng hộ pháp đến đây, các ngươi còn không nhanh đi ra nghênh đón?" Nghe thấy lời nói của ông ta, Lâm Bản Khanh nổi giận, vừa định mở miệng mắng to, Liễu Vân Phi bên cạnh lại đưa tay ngăn lại hắn. Mọi người đi đến cửa đã thấy phía sau nam tử trung niên còn có hai người đan đứng, một người trong đó chính là Hồng hộ pháp dẫn bọn họ đến, một người khác chính là lão giả y phục đỏ, vuốt chòm râu, vẻ mặt mỉm cười nhìn Hạ Như Phong. Ánh mắt nhìn qua nơi ở của mấy người, nụ cười không khỏi thu lại, nhướng mày, vẻ mặt cũng âm trầm. Đáng tiếc nam tử trung niên đưa lưng về phía ông, nên không phát hiện ra vẻ mặt biến hóa của ông. "Các ngươi thật sự là to gan, ngay cả Hỏa trưởng lão cũng dám đắc tội, quả thật chính là muốn chết, cũng không nhìn lại bộ dáng của các ngươi, xách giày cho Hỏa trưởng lão cũng không xứng, Hỏa trưởng lão của chúng ta tôn quý, là người các ngươi có thể đắc tội sao?" Nam tử trung niên không biết ý đồ đến của hỏa trưởng lão, không có nghĩa là ông ta không suy đoán, nhưng để cho Hỏa trưởng lão tìm đến, nhất định nhóm người này đã làm chuyện gì đó không có tính người, bằng không một đám tiểu nhân vật sao lại để cho Hỏa trưởng lão tự mình tìm đến cửa? Lúc sỉ nhục mọi người, không quên vuốt mông ngựa Hỏa trưởng lão, nam tử trung niên đắc ý vạn phần, sau đó quay đi, xoay người, cung kính ôm quyền: "Hỏa trưởng lão, nếu ngài muốn trừng phạt bọn họ, thì dù ngài không đại giá, tiểu nhân cũng nguyện vì Hỏa trưởng lão khuyển mã chi lao* (Trong thời cổ đại, thường là từ các cận thần Monarch tỷ lệ niềm vui, ông bày tỏ sự sẵn sàng để chạy những thú vui như vua như hiệu lực thi hành . Thể hiện sự sẵn sàng để được thúc đẩy bởi mọi người và phục vụ người khác)."