Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 239
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Tám Trọng Hỏa viêm côn, tầng thứ năm..."
Bầu trời đột nhiên được chiếu sáng, trường côn trong tay Hạ Như Phong dường như hóa thành một cái chùy vẽ một đường cong ở phía chân trời, tản ra ánh sáng cực nóng quét ngang về phía ba huynh đệ Ma Hổ.
"Ầm ầm!"
Trường côn đánh thật mạnh về phía ba huynh đệ Ma Hổ, ba huynh đệ Ma Hổ cảm giác ngực bị chấn động, đồng loạt lui lại phía mấy bước, mà tất cả mọi người đều là khiếp sợ há to miệng, sững sờ nhìn một màn mới vừa phát sinh kia.
Nàng lấy thực lực của bản thân, chống cự lại với ba huynh đệ Ma Hổ sao?
Có lầm hay không, phải biết rằng, ba huynh đệ Ma Hổ kia là thú Lục giai chứ không phải nhất giai nhị giai bình thường, nàng cư nhiên có thể lấy một ngăn ba, lại càng không ở thế hạ phong?
Là phiến đại lục này bị huyền huyễn, hay là tất cả bọn họ đều điên mất rồi?
Ngay cả Lam Đồng biết nàng có khả năng vượt cấp chiến đấu, nhưng mà lấy một địch ba, cũng quá khoa trương đi?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đoán chừng cũng sẽ không tin có chuyện này.
"Này... Điều đó không có khả năng... Giả, nhất định là giả." Phí Dương toàn thân rung rẩy lên, hai mắt hắn mở lớn giống như cái chuông đồng, làm sao cũng không muốn tin tưởng một màn mà hai mắt đã nhìn thấy.
Biến thái, thiếu nữ này hoàn toàn chính là cái biến thái, phải biết rằng, nàng còn chưa đầy hai mươi a!
Cho dù là Kim Ni Nhĩ, cũng đừng nghĩ đơn độc một mình mà ngăn ba con thú Lục giai?
"Lão đại, nhân loại thâm tàng bất lộ này, làm sao bây giờ?" Lão nhị trong ba huynh đệ Ma Hổ quay đầu nhìn về phía lão đại, trong mắt kia ẩn ẩn xen lẫn một chút sầu lo, hiển nhiên không ngờ đến, nhân loại trước mặt lại ngoài dự đoán của nó.
"Chúng ta triệu tập tất cả thủ hạ, mặc dù thực lực của những thủ hạ này đều yếu kém, nhưng rất nhiều thú thì cũng có khả năng đè chết người." Lão đại chớp mắt, cơ thể run lên, ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra một tiếng rống to: "Rống!"
Nhất thời, dưới sơn cốc xuất hiện rất nhiều Ma Hổ, bất quá khí tức của chúng nó yếu hơn rất nhiều so với ba huynh đệ.
"Má ơi, cứu mạng!" Phí Dương lại bị dọa choáng váng, chân mềm nhũn liền té lăn quay ngã trên mặt đất, cơ thể run rẩy, trong mắt dần dần nổi lên tuyệt vọng.
Nhiều Ma Hổ như vậy, quả thực là muốn mạng của hắn.
"Các ngươi đều quay lại đưa lưng về với nhau để chiến đấu." Hạ Như Phong nhướng mày, quay về phía Lam Đồng bọn họ phân phó một tiếng.
Đám người Lam Đồng gật đầu, mỗi người đều giao phía sau lưng cho đồng bạn, cảnh giác nhìn Ma Hổ đang vọt tới từ bốn phương tám hướng, mấy người Linh Tướng tương đối thấp kia thì được mọi người bảo vệ.
Một hồi sát phạt được phát động tại đây, trong sơn cốc vốn u nhã tĩnh mịch này.
Ngay từ đầu, Phí Dương và những người khác đã bị con Ma Hổ nuốt chửng, ngay cả xương cốt cũng không còn, liền ngay cả bản thân Phí Dương cũng không thể ngờ rằng, chẳng qua chỉ là háo sắc mà thôi, như thế nào liền có thể đánh mất tính mạng rồi hả?
"Ba người các ngươi, có nguyện thần phục bằng hữu của ta không?" Hạ Như Phong nhíu mày, hai mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lão đại trong ba huynh đệ Ma Hổ, trong giọng nói tràn ra một cỗ áp bách.
Ma Hổ lão đại hừ lạnh một tiếng, quật cường mở miệng: "Muốn ta thần phục, nằm mơ!"
"Thật không?" Hạ Như Phong thản nhiên cười cười, đưa tay ra, trong lòng bàn tay thượng nhảy lên một viên hạt châu đỏ rực, hạt châu kia phát ra nhiệt độ cực nóng, giống như có thể làm tan chảy cả phiến thế giới.
Ba huynh đệ Ma Hổ lập tức như lâm đại địch, vội vàng lui lại sau mấy bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm hạt châu trên tay nàng.
Không biết vì sao, bọn hắn cảm nhận được, viên hạt châu kia có thể mang lại uy hiếp trí mang cho bọn họ.
"Nói, các ngươi là nguyện ý thần phục, hay là nguyện ý bị Hỏa linh của ta thiêu đốt thành tro bụi?" Giọng nói thiếu nữ khí phách hiên ngang chậm rãi vang vọng ở phía trên sơn cốc.
Làm cho người ta không thể không đi tin tưởng, lời mà nàng nói ra thì nhất định có thể làm được.
"Ngươi... Ngươi trước tiên đem nó thu hồi lại." Ma Hổ lão đại run rẩy không thôi, ngay cả nói cũng nói không mạch lạc, cứ sợ viên hạt châu kia sẽ bay đến trên người.
"Thật sự là không mạnh mẽ." Hạ Như Phong lười biếng ngáp một cái, hai mắt nhìn về phía nhóm Lam Đồng trong trận chiến: "Lam Đồng, đêm nay chúng ta ăn thịt hổ nướng như thế nào?"
Lam Đồng chém đứt đầu một con Ma Hổ đang nhào tới, thở hổn hển mấy hơi, rồi mới quay đầu nhìn thiếu nữ phía trước, lộ ra tươi cười tao nhã: "Nướng thịt hổ? Có vẻ như là một ý tưởng tốt?"
"Ngươi... Các ngươi..." Ma Hổ lão đại lâm vào chán nản, rất muốn đem thiếu nữ kia bầm thây vạn đoạn, lại ngại hạt châu đỏ rực trong lòng bàn tay nàng nên không dám đi lên, trong con mắt màu đỏ mang theo sợ hãi.
"Khiến cho chúng nó đều dừng lại, nếu không, ta không ngại thiêu đốt toàn bộ sơn cốc của ngươi."
Ma Hổ lão đại nhìn mắt Hạ Như Phong, trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu lên và quát: "Đều dừng lại cho ta!"
Phát xong hiệu lệnh, trong nháy mắt tất cả Ma Hổ đều ngừng chiến đấu, đều kính cẩn lễ phép nằm úp sấp xuống, cung kính chờ đợi phân phó kế tiếp của Ma Hổ lão đại.
"Lam Đồng, ngươi đi lên, bắt nó khế ước, mặc dù ngươi có một con thú Lục giai, nhưng thực lực con thú Lục giai kia lại không bằng Ma Hổ này, hơn nữa, ở bí cảnh không có cách nào sử dụng triệu hồi thư, cho nên miễn cưỡng sử dụng đi!"
Lam Đồng hơi sửng sốt, nhìn Ma Hổ lão đại, nhìn thấy bộ dạng giận mà không ám nói gì của Ma Hổ lão đại kia thì có chút buồn cười che miệng lại, bước chân tao nhã đi qua.
"Sống hay là chết?" Ma Hổ lão đại lòng tràn đầy rối rắm, nó cảm nhận được hạt châu kia mang đến nguy cơ cho nó, nếu như lựa chọn phản kháng thì nói không chừng thật sự sẽ chết.
Như vậy cũng chỉ có thể bị khế ước thôi sao?
Giống như cũng chỉ có một cái biện pháp như vậy, dù sao còn sống cũng tốt hơn so với đã chết, sinh mệnh cũng không có thì còn muốn tự do làm cái gì?
"Chờ một chút." Trong lòng Ma Hổ lão đại hạ quyết tâm, ngăn động tác của Lam Đồng lại, ánh mắt hướng về phía Hạ Như Phong: "Cùng ta khế ước, có thể, nhưng ba huynh đệ chúng ta không muốn tách ra khoảng cách quá xa."
Hạ Như Phong vuốt cằm, suy tư trong giây lát và nói: "Liễu Vân Phi, Lam Đồng, Tiếu Nhiên, thực lực ba người các ngươi không sai biệt lắm, ở trong này, nếu như nói ai có đủ khả năng để ở lại Linh Sư viện thì cũng chỉ có các ngươi, nên ba con thú này, các ngươi khế ước đi."
Cấp bậc của ba huynh đệ Ma Hổ đều là Lục giai Tam cấp, mà trong mười người này, chỉ có Liễu Vân Phi và Lam Đồng là đệ tử đứng đầu trong mười người, có tư cách có được một con thú Lục giai, bất quá cũng chỉ là Lục giai Nhất cấp.
Liễu Vân Phi và Tiếu Nhiên thật không ngờ, lần khế ước này sẽ có phần của mình, lúc này trên mặt mang đầy kích động, ngay cả Liễu Vân Phi luôn luôn ổn trọng cũng không ngoại lệ.
Có Ma Hổ lão đại đi đầu, hai huynh đệ còn lại cũng không có phản kháng đã bị khế ước rồi.
"Còn có mấy ngày, ta sẽ bắt thú lục giai cho các ngươi, cho các ngươi khế ước."
Nhìn thấy triệu hồi thú đi theo ở bên cạnh ba người, lại cảm nhận được ánh mắt cực nóng của mọi người, Hạ Như Phong thản nhiên cười cười, sau khi nói xong, tầm mắt quét về phía Ma Hổ lão đại.
"Nói đi, trong sơn cốc này có cái gì."
"Hả?" Ma Hổ lão đại đầu tiên là sửng sốt, sau đó lo lắng đổ đầy mồ hôi, đầu lắc lư giống như cơn sóng: "Không có, nơi đó cái gì đều không có."
"Như thế nào, không muốn nói lời nói thật?"
Hạ Như Phong giơ khóe môi lên, hạt châu đỏ rực trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến thành một đầu Hỏa phượng (phượng hoàng lửa), Hỏa phượng vẫy cánh, hỏa diễm phía trên cánh rớt xuống cây cổ thụ ở bên cạnh, cổ thụ nhanh chóng biến thành tro tàn.
"Kia... Cái kia, ta nói vẫn không được sao?"
Giờ phút này, Ma Hổ lão đại bụng đầy ủy khuất, nó rốt cuộc đang làm cái gì? Cái tổ ấm áp thì không ở lại muốn chạy ra ngoài, hiện tại rất tốt, đánh mất tự do mà ngay cả bảo bối cũng mất luôn.
"Kỳ thật, thời điểm ba huynh đệ Ma Hổ chúng ta vẫn còn là tiểu Ma hổ thì phát hiện mảnh sơn cốc này, nơi này có một rừng cây ăn quả, là được sinh ra một cách tự nhiên, có lẽ nhân loại kiến tạo ra nơi này cũng sẽ không biết, trái cây trong rừng cây ăn quả kia có thể gia tăng linh khí trong cơ thể người, không thể trực tiếp khiến người đó đột phá nhưng có thể chậm rãi lấp đầy kinh mạch, bởi vì phát hiện mảnh địa phương này ba huynh đệ chúng ta mới trong thời gian ngắn đột phá đến lục giai."
"A? Cho nên khi chúng ta đến nơi này, ngươi mới muốn giết nhóm chúng ta?" Khóe miệng Hạ Như Phong nhíu lại, không nghĩ tới, trong lúc vô tình lại phát hiện mảnh sơn cốc này.
Ma Hổ lão đại thật cẩn thận liếc nhìn Hỏa phượng trên tay Hạ Như Phong, mồ hôi đầm đìa nói: "Đúng vậy, chúng ta sẽ đem nhân loại và linh thú tới nơi này đều giết chết, chiếm lấy mảnh sơn cốc này."
"Tốt lắm." Hạ Như Phong vừa lòng gật đầu, hơi chút tán thưởng nhìn Ma Hổ lão đại: "Ngươi làm rất tốt, nếu không có các ngươi thủ hộ, nơi này đã sớm biến mất, vậy hiện tại liền đẫn chúng ta đi rừng cây ăn quả kia."
"Dạ." Ma Hổ lão đại cúi đầu xuống, thịt đau đáp ứng một tiếng.
Trên quảng trường, người kín hết chỗ, lại một người bỗng dưng xuất hiện ở trong trung tâm quảng trường, vẻ mặt uể oải đi ra, mà thời điểm để hết bảy ngày chỉ còn chưa tới một canh giờ nữa.
"Lại một người bị truyền tống ra ngoài, bảy ngày này, nếu không chết thì chính là bị truyền tống ra ngoài, hẳn là cũng không còn nhiều người lắm ở trong bí cảnh."
"Ha ha, bảy người trong Bảng thiên tài kia cũng không có xuất hiện, đoán chừng với thực lực của bọn họ thì hẳn cũng không gặp phải nguy hiểm."
"Cũng không nhất định, ta nghe nói, trong bí cảnh cũng có rất nhiều thú Thất giai, nếu như không cẩn thận gặp phải bầy đàn thú Thất giai, như vậy bọn họ cũng là lành ít dữ nhiều."
"Đồ ngốc, điều này sao có thể? Thí luyện sinh tồn là vì loại bỏ người không đạt tiêu chuẩn, người trong Linh Sư viện làm sao sẽ thực sự cho phép những thiên tài đó gặp chuyện không may? Phải biết rằng, đó là hy vọng của Linh Sư viện."
"Ai, mau nhìn, lại một người đi ra, số lượng cũng đã thay đổi, hiện tại trong bí cảnh, đại khái chỉ có trăm người gì đó đi? Không ngờ rằng trận đầu liền loại bỏ nhiều người như vậy, tỷ thí tiếp theo hẳn là sẽ càng kịch liệt."
Tiếng nghị luận nhao nhao vang lên, mọi người đều nhìn về phía lối vào của bí cảnh, bởi vì không còn bao lâu nữa thì lối vào sẽ bị mở ra.
Rốt cục, thời gian cuối cùng kia cũng đã qua, vài người hộ pháp hợp lực lại, đại môn bí cảnh chậm rãi mở ra, nhóm người tuyển thủ đã chờ đợi từ lâu đều ồn ào mà đi ra.
"Hô, cuối cùng đã xong, bảy ngày này là một dày vò, hoàn hảo, đệ tử gia tộc bọn ta cũng có vài người thông qua."
"Ai, ta thật hâm mộ ngươi, người trong gia tộc ta, tất cả đều bị truyền tống ra ngoài, chẳng qua đáng được ăn mừng là, bọn hắn còn sống, những người đó đều là hy vọng của gia tộc."
"Các ngươi xem, những người đó là ai? Cao nhất cư nhiên chỉ là Linh vương Lục cấp, trong đó lại chỉ tồn tại một Linh Vương Nhất cấp? Bọn họ như thế nào có thể thông qua? Sẽ không là gặp vận may ở chỗ nào đó ngủ bảy ngày chứ?"
Chỉ một thoáng, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều nhìn về một hướng.
Đám người đi ra kia, chính là đám người Hạ Như Phong, ở trong sơn cốc, bởi vì có sự tồn tại của rừng cây ăn quả, trên Linh Vương đều tăng lên một cấp, Linh Tướng cũng đột phá đến Linh Vương, nhưng thực lực bọn họ lúc này vẫn còn quá yếu.
Mặc dù cấp bậc của Hạ Như Phong không có tăng lên, nhưng linh khí bên trong rất dồi dào, cách thời hạn đột phá cũng không xa.
Lúc này, ở cửa công quán, nam tử trung niên đang cung kính nghênh đón những người trong nhóm tuyển thủ chiến thắng trở về, thời điểm đối mặt với đám người Hạ Như Phong thì gương mặt đầy lãnh khốc, nhưng lúc này lại mang theo tươi cười đầy nịnh nọt.
Bỗng nhiên, đoàn người ánh vào mi mắt, nam tử trung niên quên mất động tác nên có mà kinh ngạc há hốc miệng.
Trước đó, tuyển thủ đi ra trước thời gian thì đã sớm trở lại công quán, sau khi sắp xếp đồ đạc thì rời đi, thật lâu không thấy đám người Hạ Như Phong ời xuất hiện, hắn cho rằng bọn họ đã chết ở trong bí cảnh.
Nhưng vì sao bọn họ trở lại? Lại là lấy tư thế người chiến thắng.
Không, đây nhất định không có liên quan tới thực lực của bọn họ, là bọn họ gặp may tìm thấy một địa phương an toàn ngây người bảy ngày, mới có thể thăng cấp, đúng, nhất định là như vậy, bọn hắn chỉ là gặp may thôi...
Nhưng mà, bọn họ sẽ không vĩnh viễn đều gặp may, sau khi tỷ thí khẳng định sẽ thất bại cực kỳ thảm.
Nghĩ đến đây, nam tử trung niên bình tĩnh lại, trong đôi mắt kia vẫn tràn ngập khinh thường như cũ.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương