Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Vâng, tông chủ." Ám Ảnh nhận lệnh tiến lên, đoạt lấy giỏ trong tay Nghiêm Như Ngọc, lấy điểm tâm trong khay ra, giơ lên đầu, đi đến gần Nghiêm Như Ngọc. Bây giờ Nghiêm Như Ngọc mới thật sự sợ hãi, bước chân không tự chủ được lui về phía sau, nâng hai tròng mắt sợ hãi lên, nói: "Ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?" Ám Ảnh cười lạnh một tiếng, không để ý đến câu hỏi của nàng, vươn ngón tay thon dài dùng sức nắm cằm của Nghiêm Như Ngọc để cho nàng mở miệng ra, rồi nhét điểm tâm vào trong miệng của nàng. "Ưm ưm..." Nghiêm Như Ngọc muốn phun điểm tâm ra, nhưng Ám Ảnh đã dùng sức khiến hai môi của nàng mím lại, nàng đành phải phát ra tiếng nức nở, bên môi dính đầy vụn bánh ngọt màu trắng. Nhưng Ám Ảnh không bỏ qua cho nàng, lúc này nắm một điểm tâm lên nhét vào miệng của nàng, sau đó lấy nước trà bên cạnh mà người bưng tới, ngay lập tức rót vào, bởi vì có nước trà rửa nên điểm tâm đều chảy vào trong dạ dày. "Ám Ảnh, dẫn nàng đi, nhớ kỹ, tìm ba mươi khất cái hầu hạ nàng ta thật tốt, không phải nàng ta nói mình rất sạch sẽ sao? Như vậy, bổn tọa sẽ để cho nàng lộ ra chân tướng toàn thân bị làm bẩn." Trong mắt tím hiện lên một tia lạnh lẽo, giọng nói của Dạ Thiên Tà lạnh lùng tuyệt tình, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị kia cũng tỏa ra lãnh ý nhàn nhạt, sau đó hắn nâng chân lên, cũng không quay đầu lại rời đi. Đi đến cửa, hắn như là nhớ ra cái gì đó, dừng chân lại, lưng quay về phía mọi người, nói: "Đúng rồi, nếu nàng thích nơi này, cũng đừng để cho nàng trở về, mỗi ngày tìm ba mươi khất cái cho nàng, cho đến khi nàng chết, sau khi chết, hãy lột sạch nàng treo lên cửa thành để thị chúng." Sau khi nói lời này, hắn thật sự không quay đầu lại mà tiêu sái rời khỏi nơi này. Nghe thấy lời nói của hắn, mọi người đều đánh cái rùng mình, cứng lưỡi nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của nam tử. Trong khoảng thời gian này, chiến đội Nghịch Thiên có hiểu biết với Dạ Thiên Tà, chỉ là hắn tà khí và cường đại, cũng chỉ có ở trước mặt Hạ Như Phong mới lộ ra ôn nhu, nhưng không ngờ rằng, hắn lại có một mặt ngoan độc như thế. Thân thể mềm mại của Nghiêm Như Ngọc rung rẩy, trong mắt đầy tuyệt vọng... Nàng không ngờ rằng, nam nhân này có thể tuyệt tình đến vậy, mình thế nào đi nữa cũng từng là vị hôn thê của hắn, cũng có khuôn mặt xinh đẹp, chẳng lẽ hắn thật sự nhẫn tâm đối xử với mình như vậy? Không phải nam tử đều háo sắc sao? Lúc đầu hắn cũng có thể thích mình mới đúng. Vì sao bây giờ, hắn không tiếc đối xử với mình như vậy? Nghiêm Như Ngọc bước chân muốn đuổi theo, nhưng dược hiệu phát tác, hai chân không khỏi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, giờ phút này, hai má của nàng đỏ bừng, trong miệng không ngừng thở hổn hển. Vì phòng ngừa Nghiêm Như Ngọc động tay động chân, Ám Ảnh trực tiếp cắt đứt gân tay của nàng, rồi mới ôm eo của nàng lên, đi nhanh ra ngoài cửa. Mọi người chiến đội Nghịch Thiên nhìn nhau, ngay lập tức đều đi theo xem kịch vui ... "Thời gian đều qua lâu như vậy, vì sao Như Ngọc còn chưa trở về?" Đại sảnh Nghiêm gia, Nghiêm Nhân đang chờ tin tức tốt không ngừng đi qua đi lại, nhíu mày, mặt đầy bất an, ông phất tay xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, đúng lúc này, một người vội vàng chạy đến. "Gia... Gia chủ... Không tốt ... Ầm..." Người nọ chạy quá nhanh, không cẩn thận bị vấp vào cửa, rất nhanh bò lên, quỳ xuống trước trước người Nghiêm Nhân. Nghiêm Nhân nhướng mày, ngăn bất an trong lòng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động vậy?" "Gia chủ, không biết vì sao ngũ tiểu thư đắc tội Dạ thiếu gia, nên bị hắn giam giữ, hơn nữa, Hạ gia còn phát ngôn bừa bãi, một tháng sau, muốn san bằng Nghiêm gia." "Cái gì?" Sắc mặt của Nghiêm Nhân đột nhiên biến đổi, nắm chặt hai đấm, vẻ mặt lo lắng: "Vậy nên làm như thế nào cho phải? Có Dạ Thiên Tà và Nghiêm lão ở đấy, nói không chừng thật sự có thể san bằng Nghiêm gia, cho dù Nghiêm lão không nhúng tay, chỉ bằng một Dạ Thiên Tà, chúng ta cũng không thể đối phó." Lần này, Nghiêm Nhân thật sự cảm thấy nguy cơ trước nay chưa từng có, xem ra, tiếp theo chỉ có thể dựa vào triệu hồi phù của Huyết Hoàng thôi, chỉ là lúc cần dùng đến bà, nhất định bà ta sẽ đề ra một đống lớn điều kiện, đây chính là chuyện phiền toái. Hoặc là như điều kiện Hạ Như Phong từng đề ra, để cho Huyết Hoàng ba quỳ chín lạy xin lỗi, chỉ là có khả năng sao? Đúng lúc này, lại một người hoảng hốt chạy vào. "Gia chủ, gia chủ, tin tức tốt, có tin tức tốt..." Nghiêm Nhân vốn còn đang suy nghĩ thượng sách, không khỏi nghe thấy giọng nói truyền đến, ông ngẩng đầu lên, sắc mặt rất khó coi: "Tin tức tốt gì?" Bây giờ ông đang phiền chán, nào có tin tức tốt gì đáng giá để mình vui vẻ? Tin tức tốt nhất là có cách giải trừ nguy cơ, nếu không ông thật sự không biết có tin tức tốt gì. "Gia chủ, là thành Thanh Phong, thành Thanh Phong gửi thư..." "Cái gì?" Nghiêm Nhân lới lỏng mày ra, trên mặt nhất thời mừng rỡ, bước vài bước đi qua, mạnh mẽ đoạt lấy tin trong tay người kia, mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung thư, ông lại không nhịn được cười to hai tiếng: "Ha ha..." Thu nụ cười lại, cúi đầu, ông nắm giấy viết thư thật chặt, tâm tình tốt nói: "Thật tốt quá, Ma Y trưởng lão gửi thư đến, đã đoạt lại tất cả thế lực ở thành Thanh Phong đều đây, hơn nữa lão giả tên là Trịnh lão kia cũng nguyện ý tương trợ Nghiêm gia ta một lần, ha ha, có người ở đó, chỉ cần Nghiêm lão không nhúng tay, diệt Hạ gia cũng không phải việc khó..." Hừ, Hạ Như Phong, ngươi đã không muốn nhận ta làm cha, như vậy ta cũng chỉ có thể nhẫn tâm hủy ngươi, miễn cho ngươi đối địch với ta. Lúc này trong phòng sạch sẽ Hạ gia, gió mát thổi qua cửa sổ tiến vào, thiếu nữ đứng ở bên cạnh dược đỉnh, tóc đen tung bay, nàng vươn tay ra cầm đan dược bay đến, sau đó thở dài, thu dược đỉnh lại. "Tuyết Thiên, Hóa Hình Đan đã luyện chế thành công, bây giờ ta sẽ giúp ngươi biến hóa, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Nhìn tay thiếu nữ, Tuyết Thiên kích động gật đầu, vốn đi theo chủ nhân chỉ là vì tự do thôi, không ngờ rằng trong thời gian ngắn ngủi như thế, mình có thể được biến hóa rồi. "Chủ nhân, ta đã chuẩn bị tốt." "Được, vậy thì bắt đầu đi! Tuyết Thiên, há miệng..." Ngón tay bắn ra, đan dược chuẩn xác bay vào trong miệng của Tuyết Thiên, Tuyết Thiên ngậm miệng lại, vẫn còn chưa đủ nhấm nháp, đầu lưỡi ở bờ môi liếm thêm một vòng. Trong nháy mắt, tia sáng trắng bao lấy toàn bộ cơ thể của nó. Cơ thể ở dưới tia sáng trắng từ từ trở nên hẹp dài, toàn bộ cơ thể đều tỏa ra tia sáng thánh khiết, như thần tiên mang theo ánh sáng hạ xuống trần thế. Thật lâu sau, tia sáng trắng dần tán đi, xuất hiện ở trước mặt Hạ Như Phong là một thiếu niên xinh đẹp. Khuôn mặt của thiếu niên đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt hiện tia âm nhu, hai mắt hẹp dài kiểu hồ ly lóe ra sáng bóng động lòng người, môi mỏng nở nụ cười nhạt, mắt xanh như biển ở trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, càng tăng thêm một phần khí chất ôn nhu. Sau khi hắn biến hóa, xinh đẹp và ôn nhu là tập hợp trên cơ thể này, hai loại khí chất này tập trung ở trên người hắn, cũng không hiện vẻ quái dị, làm cho người ta có một loại cảm giác hắn vốn nên là như thế. "Chủ nhân." Tuyết Thiên mở to mắt nhìn, trong mắt lộ ra tia mê người, hắn nhìn hai tròng mắt bình tĩnh như nước của Hạ Như Phong, chu môi hồng, nói: "Chủ nhân, chẳng lẽ sau khi ta biến hóa rất khó coi sao? Vì sao chủ nhân đều không có cảm giác kinh diễm? A, ta đã biết, là chủ nhân gặp Dạ công tử, cho nên người khác đều khó có thể đập vào mắt, phải không?" Hạ Như Phong đầu đầy hắc tuyến, liếc hắn một cái, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà là đi ra ngoài cửa, cuối cùng bỏ lại một câu: "Tuyết Thiên, cần phải đi thôi, ngươi biến hóa thành công, cũng là thời điểm đi tính sổ với Nghiêm gia." Đẩy cửa ra, gió nhẹ đập vào mặt, Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi, nâng chân bước đi, đi ra khỏi viện, bỗng nhiên nàng dừng chân lại, ngẩng đầu lên, ở chỗ không xa, nam tử tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, đi về phía nàng. "Tà, chàng đã đến rồi..." Dạ Thiên Tà gật đầu, sau khi đảo qua Tuyết Thiên đi ra theo nàng, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng nhìn thấy cặp mắt xanh kia của Tuyết Thiên, trong mắt mới xuất hiện một chút hiểu rõ. "Nàng đã luyện chế thành công Hóa Hình Đan sao? Như vậy, muốn chính thức ngả bài với Nghiêm gia?" "Ừ, cũng đã đến lúc rồi, sau khi việc kết thúc, phải đến Băng Tuyết quốc giúp mẫu thân dẫn quốc sư về." Khẽ cười, đi vào dị thế đã hơn hai năm, rốt cuộc cũng có thể ngược Nghiêm gia. Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng còn có một cảm giác nhẹ nhàng thở ra. "Như Phong, nàng không cần phải gấp, ta đã giúp nàng hạ thư khiêu chiến, một tháng sau, chính là lúc quyết chiến với Nghiêm gia, hơn nữa, thế lực bên thành Thanh Phong kia trong một tháng sẽ đến đây, đến lúc đó, có thể làm được như nàng kỳ vọng, để cho bọn họ từ tuyệt vọng đến hy vọng, lại từ hy vọng đến tuyệt vọng..." Tất nhiên Dạ Thiên Tà biết kế hoạch của Hạ Như Phong, cho nên ở lúc nàng tu luyện, đã thay nàng an bài tốt. Nghe vậy, Hạ Như Phong khẽ gật đầu, vì để ngừa vạn nhất, nàng vẫn cần chuẩn bị chu toàn cho tốt... Thời gian như thoi đưa, một tháng đã qua đi rất nhanh, ở trong một tháng này, Nghiêm gia lại xảy ra mấy chuyện lớn. Đầu tiên là thi thể trần trụi của Nghiêm Như Ngọc bị treo ở thành cửa, trên mặt đầy vết thương nhìn thấy ghê người, nguyên nhân nàng tử vong đã do thế nhân xác nhận rồi, bởi vậy danh tiếng của Nghiêm gia đã hạ xuống cực điểm. Sau đó, Nghiêm Nhân gửi gắm hy vọng rất lớn vào Nghiêm Như Hoa, ở trong tuyển tú đã bị gạch tên, không chỉ có nàng, mà tất cả nữ tử đều không thông qua, hậu cung vẫn trống không như cũ. Nhưng Nghiêm Như Hoa không cam lòng, lại học tập Nghiêm Như Ngọc, mua chuộc thái giám để hạ dược Âu Dương Doãn, may mắn Dạ Thiên Tà đi tìm Âu Dương Doãn, với thực lực của Dạ Thiên Tà thì rất nhanh đã đưa Âu Dương Doãn đến Hạ gia, ăn đan dược Hạ Như Phong luyện chế vào, dược tính kia mới biến mất. Kết quả của Nghiêm Như Hoa quá rõ ràng, bị Âu Dương Doãn phế hai tay hai chân, đuổi về Nghiêm gia. Bởi vậy, tử nữ Nghiêm gia, cuối cùng phế thì phế, chết thì chết, cũng không có một người tốt đẹp. Vì thế Nghiêm Nhân già đi rất nhiều, nhưng đáng được ăn mừng là, ông cố gắng trải qua khinh thường, cuối cùng lừa được Triệu Hồi Phù từ chỗ Huyết Hoàng, có Triệu Hồi Phù, chẳng khác gì ông có một lợi thế bảo mệnh, đồng dạng, Huyết Hoàng không có Triệu Hồi Phù, chờ đợi bà ta chính là sống không bằng chết. Đến lúc này, cuối cùng Nghiêm Nhân cũng đối xử như Hạ Như Phong, phát tiết cừu hận và sỉ nhục vì bị thê quản nghiêm mười mấy năm, Huyết Hoàng cũng từ phu nhân của đương gia Nghiêm gia, lưu lạc đến tình trạng heo chó cũng không bằng. So với Hạ Như Phong năm đó còn thảm hơn, đây cũng là bà ta làm nhiều việc ác nên có báo ứng. Cuối cùng ngày ước chiến cũng đến, hoàng thành Thương Lang quốc lâm vào sôi trào, nhiều người vào sáng sớm đã vây quanh bốn phía Nghiêm gia, những gia tộc có cừu oán với Nghiêm gia cũng đến giúp vui. Người Hoa gia, vốn là việc bên ngoài, nhưng phụ tử Hoa Tùng Duyên vẫn triệu tập tất cả cường giả Hoa gia đến tương trợ, ngay cả những lão gia hỏa đang bế quan cũng đều bị Hoa Tùng Duyên cầu xuất hiện. Âu Dương Doãn có giao hảo với Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong, tuy cũng muốn hỗ trợ, nhưng cường giả hoàng cung đã bị Hạ Như Phong giết sạch rồi, chỉ dựa vào những người đó thì không thể nhấc lên tác dụng gì, bất đắc dĩ đành phải ủng hộ trên tinh thần cho bọn họ. Nắng sớm chiếu vào trước cửa, đại môn hai nhà đồng thời mở ra, hai hàng người từ trong cửa đi ra. Đầu lĩnh Nghiêm gia tất nhiên là Nghiêm Nhân và nghiêm Thiên Lâm, tuy Nghiêm Thiên Lâm bị phế bỏ mệnh căn, nhưng những chỗ còn lại cũng không tổn thương nhiều lắm, không ảnh hưởng đến chiến đấu, chỉ là hắn ở trong đó cũng không có tác dụng gì. Mà Hạ gia... Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà, Nghiêm Phong Hành, Hạ Chi Nhược, Nghiêm lão, Văn lão, tất cả đều ở đây, sau đó là thành viên của chiến đội Nghịch Thiên cưỡi mãnh thú, và Tà Tông Ám Ảnh, Mị Ảnh, Quỷ ảnh, Điệp Ảnh và hai đại hộ pháp gì đó. Thế lực hai bên đối lập nhau, giương cung bạt kiếm, không khí quỷ dị đến cực điểm. "Hừ, Hạ Như Phong, ngươi súc sinh không nhận phụ thân này, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ ngươi." Trên tay Nghiêm Nhân có hai con bài chưa lật, cũng không sợ những người trước mặt, ánh mắt tàn bạo nhìn bọn họ một cái, hừ lạnh nói. Nghiêm lão đảo cặp mắt trắng dã, khinh bỉ cong khóe môi lên: "Muốn nói súc sinh, thì cũng là ngươi tên khốn giết thân huynh, tức chết thân mẫu, đuổi thân nữ đi, mới chính là súc sinh chứ? Không đúng, ngươi căn bản ngay cả súc sinh cũng không bằng, ít nhất súc sinh còn có thể nói tình thân, nhưng ở trong lòng ngươi, cái gì cũng không có." Khuôn mặt biến sắc, Nghiêm Nhân ngăn tức giận trong lòng, con ngươi đen nhìn về phía Nghiêm lão: "Chẳng lẽ người muốn nhúng tay vào sao? Còn có Văn lão, từ khi nào thì công hội luyện dược lại quản việc này?" Nghiêm lão cười lạnh một tiếng, lắc đầu: "Không, ta sẽ không động thủ, đối phó với ngươi, vẫn không cần ta ra tay." Nghe thấy lời ấy, Nghiêm Nhân lặng yên khẽ thở ra, không có Nghiêm lão tương trợ, những người còn lại cũng lật không nổi sóng gió gì, có thế lực thành Thanh Phong như vậy là đủ rồi. Dù sao có Triệu Hồi Phù trong tay, ông chưa sử dụng qua, cũng không biết có hiệu quả hay không, huống chi, cho dù có hiệu quả thì cũng chỉ một lần này, có thể không sử dụng tự nhiên không còn gì tốt hơn. "Ít nói lời vô nghĩa, bây giờ hãy chiến luôn đi!" Hạ Như Phong nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, trong mắt tỏa ra hàn ý, mắt lạnh nhìn Nghiêm Nhân, giọng nói cũng lạnh lùng. "Người Nghiêm gia chúng ta còn chưa đến đủ cả, đợi cho đủ hết, lại khai chiến với các ngươi." Nghiêm Nhân biết bây giờ chiến đấu cũng không có lợi, tự nhiên sẽ không đồng ý bắt đầu, cũng may Hạ Như Phong cũng không ép buộc, mọi người hai bên yên tĩnh trở lại. Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, Nghiêm Nhân quay đầu lại nhìn qua, vì mười mấy năm trước ông từng đi qua La Lan Bình Nguyên, cũng gặp Trịnh lão một lần, đương nhiên nhận ra đầu lĩnh trong đội ngũ kia chính là Trịnh lão. "Ha ha, cuối cùng các ngươi cũng đến đây." Nghiêm Nhân tâm tình tốt cười lớn hai tiếng, qua nghênh đón: "Trịnh lão, ngươi còn nhớ ta không? Trước kia chúng ta đã gặp qua." Đối mặt với cường giả Linh Quân cửu cấp, Nghiêm Nhân thu tất cả cao ngạo lại, giọng nói tất cung tất kính. "A?" Trịnh lão kinh ngạc nhìn ông ta, nhíu mày, cho dù sớm quên ông ta là ai, nhưng vẫn khách khí nói: "Ta nhớ rõ ngươi, ngươi chính là tiểu gia hỏa lúc trước kia, ha ha, lâu như vậy không thấy, đều đã lớn như thế này rồi." Cả người Nghiêm Nhân đều kích động, hiển nhiên không ngờ rằng, Trịnh lão thanh danh hiển hách, sẽ nhớ rõ một tiểu nhân vật như mình... Nhưng mà, ngay ở lúc ông ngẩng đầu lên, Trịnh lão đã từ bên người ông đi qua, trực tiếp đi về phía Hạ Như Phong, sau đó trên khuôn mặt già nua của Trịnh lão nở nụ cười, tôn kính mở miệng: "Như Phong đại sư, ta đến chậm..."