Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 222
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong bóng đêm, ánh trăng sáng vô biên chiếu khắp sân, một bóng người trèo lên tường, chỉ thấy người nọ mặc hắc y, ánh trăng ngà soi vào khuôn mặt, làm khuôn mặt tuyệt mỹ kia lộ ra sáng bóng nhàn nhạt.
Trong mật thất thô sơ, lão giả ngồi khoanh chân, mày không khỏi nhíu lại, không biết vì sao đêm nay lờ mờ cảm thấy bất an.
Tâm trạng như thế tiếp tục tu luyện cũng không có tác dụng gì, ông đành phải mở hai mắt ra, thở dài, khuôn mặt già nua đầy tang thương, nhưng hai mắt lại như kiếm sắc bén.
Mở cửa mật thất đi ra ngoài, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, tóc hoa râm và áo bào tro cũng ở trong gió khẽ bay.
Bỗng nhiên, một bóng người mơ hồ từ xa bay đến, mũi chân người nọ chạm ở trên ngọn cây, tiếp được lực đạo của ngọn cây nhảy đến trước mặt ông, cho đến khi người nọ hạ xuống, ông mới thấy rõ khuôn mặt của nàng.
"Là ngươi?" Lúc Thương Hải nhìn thấy thiếu nữ kia, trong mắt hiện lên kinh ngạc, tiếp theo đó chính là người đầy sát khí: "Không biết hạ cô nương muộn như vậy vào hoàng cung, là có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ là đưa lên cửa để ta giết sao?"
Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh trăng soi vào khuôn mặt không chút thay đổi, con ngươi đen lộ tia lạnh nhạt, há miệng nói ra lời cũng tràn đầy sát khí.
"Chỉ giáo thì không dám nhận, ta đến, cũng chỉ là muốn giết ngươi mà thôi."
"Ha ha, thật sự là buồn cười, ngươi cho rằng, chỉ bằng ngươi mà cũng có bản lĩnh này sao?" Thương Hải nhịn không được phá lên cười, khóe miệng cong lên châm chọc, trong mắt xẹt qua khinh thường: "Lần trước nếu không phải Nghiêm lão xuất hiện, ngươi đã sớm chết rồi."
Ông không tin, Hạ Như Phong cũng không ngại, nàng chỉ cười lạnh một tiếng: "Quả thật ta không có bản lĩnh này, nhưng mà, không có nghĩa là ngươi không thể chết, Tuyết Thiên, đi ra."
Vừa dứt lời, sau cơ thể của nàng có một hồ ly lông tuyết trắng nhanh chóng chạy đến, hồ ly này đẹp đến nỗi làm người ta kinh diễm, nhất là đôi mắt màu lam như nước biển kia khiến tinh thần người khác bập bềnh.
Thương Hải kinh ngạc một chút, sau đó khinh thường lại xuất hiện ở trong mắt của ông.
"Ngươi cho rằng, bằng vào nó là có thể đối phó với ta sao? Ha ha, ngươi thật đúng là xem thường Thương Hải ta..."
Lời nói cuối cùng đột nhiên mắc ở trong cổ họng, bởi vì hồ ly kia dùng tốc độ cực nhanh đến trước mặt ông, nâng móng vuốt lên đánh qua, bởi vì tốc độ quá nhanh, Thương Hải không kịp tránh né, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Linh Quân như nhân loại đến Linh Tôn là một trở ngại lớn, trong khi Linh Thú, từ lục giai đến thất giai cũng là một trở ngại rất lớn, chỉ là trở ngại kia không phải yếu tố câu thông, mà là lực lượng biến hóa, áp chế tuyệt đối.
Thương Hải trưởng lão không phải là Dạ Thiên Tà, cũng không phải là Hạ Như Phong, không như bọn họ có thể liên thủ đánh bại một thú thất giai.
Đối mặt với thú thất giai, ông ta căn bản không thể địch lại một chiêu.
"Ầm!" Thương Hải ngã thật mạnh xuống đất, kích lên bụi đất khắp nơi, vẻ mặt của ông kinh ngạc ngẩng đầu, cơ thể không ngừng run rẩy đứng lên.
Bây giờ ông ta mới biết được sợ hãi, nhưng từng việc ông ta đã làm, Hạ Như Phong căn bản sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Hơn nữa, bởi vì Thương Hải trưởng lão thích ở nơi yên tĩnh, vì vậy nơi ông tu luyện là nơi vắng vẻ nhất ở trong hoàng cung, cho nên trận chiến bên này không dẫn thị vệ tuần tra đến.
Chỉ là, những Linh Vương hoặc là Linh Quân trong hoàng cung đều cảm nhận được khí thế cường đại đến từ bên này.
Không khí trong ngự thư phòng uy nghiêm, hai thị vệ đứng ở phía sau Âu Dương Thụy Thân, lúc này, bọn họ đều nhìn về phía nơi truyền đến uy áp kia, khiến cho lòng của hai người bọn họ đều hơi bất an.
Mà Âu Dương Thụy Thân cũng cảm nhận được cổ hơi thở cường đại kia, ông nhướng mày, buông bút trong tay xuống, nâng hai mắt đầy tơ máu lên: "Bên kia xảy ra chuyện gì, Thương Hải trưởng lão và cường giả nào đang giao chiến?"
Hai thị vệ nhìn nhau, đều lắc đầu cười khổ.
Trong đó có một thị vệ tiến lên, cúi đầu ôm quyền: "Bẩm báo bệ hạ, hơi thở kia rất cường đại, không kém gì Thương Hải trưởng lão, nhưng rất xa lạ, không thuộc về một vị Linh Quân nào của Thương Lang quốc."
"Không phải Thương Lang quốc, chẳng lẽ là quốc gia khác sao?" Kiềm chế bất an ở trong lòng, Âu Dương Thụy Thân âm trầm thở dài: "Hẳn là trưởng lão còn lại cũng cảm nhận được chiến đấu bên kia nên đến giúp đỡ rồi, có bọn họ ở đây, nếu quân địch chỉ có một người, Thương Hải trưởng lão sẽ không có nguy hiểm gì."
Ngay lúc ông nói xong, một thái giám ngoài cửa vội vàng chạy đến, hắn đi quá nhanh, nên bị vấp vào bậc cao ở cửa, sau đó đứng lên rất nhanh, "Bùm" một tiếng, quỳ rạp xuống trước bàn.
"Bệ hạ, không tốt, Chiến Vương đã suất lĩnh đại quân đánh vào, cửa cung thất thủ, bây giờ trong cung đã loạn thành một đoàn rồi ạ."
"Cái gì?" Nghe vậy, Âu Dương Thụy Thân đập bàn đứng lên, nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta còn không tìm ông ta, ông ta lại tự mình tìm đến cửa, hừ, các ngươi đều theo ta đi gặp bọn họ."
Dùng sức phất áo bào, Âu Dương Thụy Thân bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài đã sớm loạn thành một đoàn, tiếng chém giết và tiếng hét không ngừng vang lên ở trong cung, trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang, mùi máu tươi nồng nặc truyền vào chóp mũi, Âu Dương Thụy Thân không khỏi nhăn mày lại.
Ông ngửa đầu, đập vào mắt chính là người làm cho ông hận nghiến răng nghiến lợi.
Âu Dương Phong cũng nhìn về phía ông ta, trong mắt cũng chứa tia oán hận, mà ở bên người ông lại là gia chủ Hoa gia Hoa Tùng Duyên, với quan hệ của Hoa Tùng Duyên và Âu Dương Phong, nếu muốn bức vua thoái vị, Hoa gia tự nhiên sẽ giúp đỡ.
Huống chi trên đại bỉ, Hoa gia và Âu Dương Thụy Thân từng kết thù.
"Âu Dương Phong, ngươi thật sự là rất to gan, ngươi có biết, đây chính là tội chết?"
"Ha ha, Âu Dương Thụy Thân, ngươi nói có chút nghiêm trọng rồi." Âu Dương Phong cười lớn hai tiếng, trong hai mắt chứa một tia lãnh ý, khóe miệng cong lên, nói: "Là do ta lấy lại thứ của mình mà thôi, vậy thì có tội gì?"
"Hừ." Âu Dương Thụy Thân hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn về phía Hoa Tùng Duyên: "Chẳng lẽ Hoa gia chủ cũng muốn giúp tội nhân, nối giáo cho giặc sao? Ngươi sẽ không sợ Hoa gia ngươi để tiếng xấu muôn đời chứ?"
"Ha ha, thật ra, ta chỉ là đến chơi mà thôi." Hoa Tùng Duyên trừng mắt nhìn, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười mị hoặc, trong mắt phượng xẹt qua một tia đùa bỡn tàn bạo: "Hơn nữa, người thắng làm vua người thua làm giặc, lịch sử viết lại là do từ sự thành công ấy, chỉ có người thua mới để tiếng xấu muôn đời, hơn nữa, Hoa gia không chỉ có ta đến đây, các trưởng lão Hoa gia ta cũng đều đến đây, Âu Dương Thụy Thân, ngươi vẫn nên đầu hàng đi!"
"Ha ha, thật sự là buồn cười, ta sẽ đầu hàng sao?" Trong mắt hiện ra một tia trào phúng, bàn tay của Âu Dương Thụy Thân đặt ở phía sau, lãnh khốc đảo qua những người trước mặt: "Nếu chỉ là Âu Dương Phong xuất hiện, chỉ sợ Thương Hải trưởng lão còn có thể ngồi nhìn không quan tâm, nhưng Hoa Tùng Duyên ngươi chen vào, như vậy Thương Hải trưởng lão có thể sẽ ra tay."
"Thật không?" Nhếch môi một cái, Hoa Tùng Duyên cười yêu nghiệt: "Chỉ sợ bản thân ông ta cũng khó giữ?"
Tuy Hoa Tùng Duyên không biết Hạ Như Phong có lực lượng gì có thể đối phó với Thương Hải trưởng lão, nhưng ông nguyện ý tin tưởng thiếu nữ kia, nàng sẽ không làm chuyện không nắm chắc, vì vậy, Hoa Tùng Duyên mới có thể nói một câu này.
Nghe được lời ấy, Âu Dương Thụy Thân biến sắc, chỉ là không đợi ông mở miệng, Âu Dương Phong bên kia đã truyền lệnh xuống: "Chúng tướng nghe lệnh, trừ Âu Dương Thụy Thân và người nguyện ý đầu hàng ra, còn lại đều không cần khách khí giết hết cho ta, mà Âu Dương Thụy Thân bắt sống cho ta."
Tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, máu chảy thành sông, tất cả Linh Vương Hoa gia đều ra tay, bởi vì việc này Linh Quân sẽ không tham dự, cho nên Linh Quân Hoa gia cũng không đến.
Ở trên đại bỉ, đội thân vệ thủ hạ của Âu Dương Thụy Thân, còn có rất nhiều chết ở dưới hỏa diễm của Vật Nhỏ, vì vậy, số lượng hoàn toàn không thể so với Linh Vương Hoa gia, không cần trong giây lát đều chết thì chết, tàn thì tàn.
Âu Dương Thụy Thân lui về sau nhìn về phía trời không cách đó không xa, trên đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Thương Hải trưởng lão thật sự đã xảy ra chuyện sao? Vì sao đến bây giờ còn không xuất hiện? Còn có những trưởng lão khác, sao một người cũng chưa đến hỗ trợ? Nếu bọn họ không đến, chỉ sợ mình thật sự sẽ nguy hiểm.
Tuy Thương Hải và các trưởng lão đều rất muốn đến hỗ trợ, đáng tiếc, chính như theo lời của Hoa Tùng Duyên, bản thân bọn họ khó bảo toàn.
Linh Quân trong hoàng cung cũng không ít, cho nên Hạ Như Phong triệu hồi Tiểu Bạch lục giai lục cấp ra, hai thú đồng tâm hiệp lực chém giết rất nhiều Linh Quân, nửa ngày sau trừ Thương Hải ra một người cũng không giữ lại.
"Hì hì, lão giả này, không phải ngươi từng muốn giết cả nhà của mỹ nhân tỷ tỷ ta sao? Có bản lĩnh thì ngươi đến đây, ha ha, ngươi cái lão già chết tiệt này, bây giờ rơi vào trong tay ta, xem ta không tra tấn chết ngươi."
Tiểu Bạch xoa tay, vẻ mặt âm hiểm cười, hung hăng đánh xuống khuôn mặt tang thương kia của Thương Hải trưởng lão, một quyền kia dùng lực rất lớn, nhất thời, tiếng xương cốt gãy và tiếng hét đau đớn đồng thời vang lên.
Lúc trước bị Tuyết Hồ thay nhau công kích, Thương Hải trưởng lão đã sớm mất đi sức chiến đấu, nằm ở trên mặt đất không thể nhúc nhích, đành phải mở to đôi mắt đầy cừu hận nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.
"Nhìn cái gì vậy, ta rất bình thường, không thích biến thái ngươi này, không phải vì mỹ nhân tỷ tỷ, ta cũng không muốn nhìn một cái, cho nên ngươi lão gia hỏa này vẫn nên chết tâm đi!"
Thương Hải lâm vào chán nản, nếu như ông còn có thể nói chuyện, đoán chừng sẽ mắng chửi Bạch Hổ chết tiệt này một trận.
"Này, bảo ngươi không nhìn ngươi lại cứ nhìn, chẳng lẽ ngươi thật đúng là yêu ta sao." Tiểu Bạch rõ ràng bị hoảng sợ, hai vuốt vội vàng ôm ngực, lui về phía sau, bụng đầy ủy khuất nói: "Tuy ta biết ta rất đáng yêu, như là người gặp người thích, nhưng ta không thích nam nhân, không cho phép biến thái ngươi nhìn ta."
Thật ra Thương Hải rất muốn nói một câu, ngươi che sai chỗ rồi.
Cuối cùng, Thương Hải rõ ràng nhắm mắt lại, miễn cho chịu vũ nhục lần nữa.
"CMN, lão già này, ngươi con mẹ nó nhắm mắt cái gì? Chẳng lẽ ta rất xấu, sợ sỉ nhục đôi mắt của ngươi? Thú như ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở, sao có thể có bộ dạng xấu được, lão già chết tiệt này, không ngờ ngươi lại nghĩ như vậy, thật là tức chết ta ..."
"Phụt!"
Mở mắt, Thương Hải trưởng lão trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mở to mắt, trong miệng nở một nụ cười dài, sau đó nghiêng đầu, lập tức đi đời nhà ma luôn.
Ta nhìn ngươi, ngươi mắng ta biến thái, mà ta nhắm mắt lại, ngươi còn mắng, ta đây dứt khoát chết đi, ngươi sẽ không thể mắng tiếp nữa?
Vì thế, Thương Hải trưởng lão đánh gãy tâm mạch, bị lời nói của Tiểu Bạch muốn tự sát.
"Đã chết?" Tiểu Bạch rõ ràng bị hoảng sợ, chớp đôi mắt, sau đó ủy khuất nói: "Ta còn chưa tra tấn ông ta, sao ông ta lại chết như vậy, hu hu, rất ăn hiếp thú, ta nguyền rủa ông ta kiếp sau đoạn tử tuyệt tôn, nhận hết tra tấn mà chết, dù sao thê thảm hơn thế này vạn lần."
Thương Hải trưởng lão không ngờ rằng, mình chết rồi, nó còn không để mình yên lòng... Nhưng mà, nụ cười đầy bi ai của Thương Hải trưởng lão truyền vào chiến trường bên kia, nghe thấy tiếng cười kia, cả người Âu Dương Thụy Thân đều kinh hãi, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Chẳng lẽ Thương Hải trưởng lão đã xảy ra chuyện sao? Ông đã gặp phải đối thủ gì, vì sao không thể chống lại?
Ánh mắt xoay tròn, ông hung ác hạ tâm, phân phó nói: "Người đâu, dẫn Lan quý phi đến cho ta."
"Không cần, chúng ta đã đến đây."
Vừa dứt lời, một giọng nói ngay sau truyền đến.
Âu Dương Thụy Thân ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Thu Lan ở dưới dẫn dắt của Âu Dương Doãn đi về phía bên này, từ đầu tới cuối, bà đều không nhìn Âu Dương Thụy Thân một cái.
Khi mới xuất hiện, ánh mắt đã nhìn Âu Dương Phong, trong mắt hai người đều chứa đầy nhu tình và quyến luyến.
"Lan Nhi, Doãn nhi, các ngươi..."
Hai mắt Âu Dương Doãn nhìn về phía Âu Dương Thụy Thân, lúc nhìn thấy thương tâm trong mắt ông, theo bản năng quay đầu đi, nói: "Cảm ơn ngươi hai mươi năm qua đã bồi dưỡng, chỉ là, ngươi không nên đánh mẫu thân của ta."
Cơ thể đột nhiên run lên, hai chân của Âu Dương Thụy Thân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Thương Hải trưởng lão đã xảy ra chuyện, trưởng lão còn lại đến bây giờ còn không đến, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Mà đối thoại hôm trước với Diệp Thu Lan cũng bị Âu Dương Doãn nghe thấy.
Xem ra, hôm nay ông thật sự là chạy trời không khỏi nắng... Cuộc chiến dần dừng lại, Âu Dương Phong bên này lấy được toàn thắng lớn, quân đội vây quanh Âu Dương Thụy Thân, trường thương trong tay chỉ về phía ông đang ngồi tê liệt ở trên mặt đất, trong nháy mắt, lòng của Âu Dương Thụy Thân lạnh đến cực điểm.
Phủ thái tử, Âu Dương Du còn đang mơ mộng đẹp là ngồi đăng cơ, thì một quân đội tiến vào, đánh thức hắn từ trong mơ, hắn còn chưa kịp tức giận, đã bị những người đó trói lại kéo ra ngoài cửa.
Mà Âu Dương Du lại là người làm thái tử nửa ngày đã bị bắt làm tù nhân đầu tiên ở Thương Lang quốc... Hôm sau, dân chúng Thương Lang quốc đều biết hôm qua hoàng cung có biến cố, đồng thời, Âu Dương Doãn kế vị hoàng đế, còn công bố thân thế của mình cho hậu thế, Âu Dương Phong làm thái thượng hoàng, Diệp Thu Lan trở thành thái hậu, chỉ là hai người không yêu cuộc sống cung đình, suốt đêm xuất cung, vì Diệp Thu Lan và mẫu thân Dạ Thiên Tà có quan hệ, hơn nữa Hạ Như Phong giúp đỡ, cho nên hai người phải đi Hạ gia.
So với hoàng cung, Hạ gia rõ ràng tự do hơn.
Âu Dương Doãn vẫn niệm tình cũ, cũng không giết Âu Dương Thụy Thân, chỉ nhốt ông ta vào lãnh cung, chỉ là vì để ngừa vạn nhất, phế bỏ toàn bộ công lực của ông ta, hơn nữa để cho người trông coi nghiêm chặt, chắc chắn ông ta cũng không lật được sóng gió.
Chỉ là Âu Dương Doãn vừa đăng cơ, hậu cung còn bỏ trống, cho nên có không ít người đánh chú ý vào hậu cung, Nghiêm gia cũng là một trong những gia tộc tính kế vị trí hậu cung như vậy.
"Như Hoa, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Dựa theo quy định các triều đại Thương Lang quốc, sau khi tân hoàng đăng cơ, đều phải tiến hành tuyển tú, ta hy vọng con có thể ở trong nhiều giai lệ mà vượt lên, cho dù là phi, cũng có thể trợ giúp rất lớn cho Nghiêm gia bây giờ."
Nghiêm Nhân thở dài, Huyết Quy Môn bị diệt môn, Nghiêm gia mất đi một hậu trường cường đại, gia tộc có ý liên hệ với Nghiêm gia cũng đều đoạn tuyệt lui tới, vậy chẳng khác nào chặt đứt đường tăng trưởng thế lực và phát tài của Nghiêm gia.
Cũng không biết vì sao, dạo này những kẻ thù của Nghiêm gia tìm đến cửa, đệ tử chi thứ Nghiêm gia chẳng hiểu sao luôn mất tích hoặc là chết, hơn nữa, hai nhi tử của Nghiêm gia một chết một tàn, cho nên hi vọng chỉ có thể đặt ở trên người hai nàng.
Xoa huyệt thái dương, ông thở dài, mấy ngày gần đây ông đã đủ phiền não rồi, Huyết Hoàng còn suốt ngày đến gây sự, nếu không phải kiêng kị Triệu Hồi Phù trong tay bà ta, ông đã sớm không khách khí với bà ta rồi.
Lúc trước muốn thu Triệu Hồi Phù vào tay, để cho bà không có cái uy hiếp mình, mới đối tốt với bà. Nhưng nhìn bộ dáng này, bà ta không gặp phải nguy hiểm, thì sẽ không sử dụng triệu hồi phù.
Một khi đã như vậy, mình cũng không cần khách khí với bà ta nữa.
"Phụ thân, người yên tâm đi! Con nhất định sẽ trổ hết tài năng, mang lại vinh quang cho gia tộc." Nghiêm Như Hoa khẽ cười cười, cúi thấp đầu xuống, lông mi dài che hận ý ở trong mắt nói.
Đến lúc đó, nàng nhất định phải được hoàng thượng sủng ái, như thế mới có thể đả kích Hạ Như Phong, để cho nàng ta biết, có thiên phú thì sao? Loại người tàn nhẫn máu lạnh như nàng, thì không thể so sánh với mình.
Vị trí hoàng hậu, sớm muộn gì cũng là của mình, về phần hoàng phi, Nghiêm Như Hoa nàng không hiếm lạ.
Chỉ có thân phận tôn quý kia, mới xứng với mình.
"Được, không tệ." Nghiêm Nhân vừa lòng gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Nghiêm Như Ngọc: "Như Ngọc, dù sao con và Dạ Thiên Tà cũng là vị hôn phu hôn thê, con cũng nên đi tiếp xúc với hắn."
Nghiêm Như Ngọc sửng sốt một chút, nghĩ đến đồn đãi dạo này, trong mắt xẹt qua một tia hối hận, lại muốn đuổi kịp Hạ Như Phong để thân mật với Dạ Thiên Tà, khuôn mặt đầy ghen tị.
Nhưng mà, theo như lời của phụ thân, mình và hắn có hôn ước, Hạ Như Phong kia cái gì cũng không phải, dựa vào cái gì bồi ở bên người hắn? Người cường đại như thế, nên là của Nghiêm Như Ngọc nàng.
Nghĩ vậy, Nghiêm Như Ngọc đắc ý ngẩng đầu lên. Chỉ là cái mũi bị Hạ Như Phong đánh nát kia, lúc này đã dán mũi giả do thợ làm ra lên, vì vậy có vẻ có chút chẳng ra làm sao cả.
"Đúng rồi Như Ngọc, Dạ Thiên Tà có ấn tượng với con cũng không phải tốt lắm, cho nên, con nghĩ chút biện pháp, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, hắn cũng không thể chối cãi, đến lúc đó, con chính là phu nhân của cường giả Linh Quân."
Nghe vậy, ánh mắt của Nghiêm Như Ngọc sáng lên, trong đầu có một chủ ý...
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương