Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Kèn chiến đấu thổi lên, không khí nghiêm túc ở trong gió lạnh lạnh thấu xương truyền khắp Thanh Sơn Lĩnh. "Toàn Phong Trảm!" Nam Mộc đưa kiếm ra, mũi kiếm hiện lên một tia sáng, ở lúc Thanh Lang xông đến, dùng sức chém đi, mặc dù Thanh Lang cũng là lang tộc, nhưng không ngờ có đủ linh trí như lang tộc khác, chỉ biết hung mãnh tấn công kẻ địch mà không biết né tránh. Kiếm chém lên trên đầu Thanh Lang, Thanh Lang ăn đau rống to một tiếng, ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, tuyết trắng cũng biến thành mày đỏ máu. "Phách Vương Quyền!" Một Dong Binh thô cuồng khác nâng nắm đấm lên, trên quyền hiện ra tia sáng màu vàng đất, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đấm về phía trước, nắm đấm vừa vặn đấm vào miệng Thanh Lang, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào trong thịt, máu từ từ chảy từ miệng Thanh Lang xuống, từng giọt rơi xuống tuyết trắng trên mặt đất. Vị Dong Binh kia bị đau trên mặt đổ mồ hôi lạnh, một trận lãnh gió thổi qua, hắn run rẩy một chút, vội vàng phục hồi tinh thần lại, kiếm trong tay phải chém về phía Thanh Lang, Thanh Lang chưa kịp né tránh, đầu đã bị chặt xuống. Hắn vội vàng thu tay lại, chỉ thấy trên tay có huyết nhục mơ hồ, xương trắng âm u tịch mịch, nhưng lúc này không kịp để ý đến miệng vết thương của mình, bởi vì phía trước lại có một Thanh Lang dũng mãnh xông lên. "Đội trưởng, không thể tiếp tục như vậy được, Thanh Lang càng ngày càng nhiều, căn bản là đánh không hết." Trong ánh mắt của Trầm Nhiên hiện lên một tia lo lắng, quay đầu lại nhìn Nam Mộc phía sau nói. Ngay lúc này, răng nanh của Thanh Lang cắt qua cánh tay của hắn, hắn vội vàng quay đầu lại, đối phó với Thanh Lang phía trước. Thanh Lang càng đánh càng nhiều, căn bản chính là vô cùng vô tận, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ kiệt lực, đến lúc đó chính là đợi làm thịt, không còn sức phản kháng nữa. "Sao lại thế này? Vì sao lại nhiều Thanh Lang thế?" Trong lòng Nam Mộc cũng không trấn định như ban đầu, nhưng ông là đội trưởng, nếu như ông lộ ra kích động, thì người khác sẽ thế nào? Cho nên, chỉ sợ trong lòng lo âu bất an, nhưng khuôn mặt cũng không có thể hiển rõ. "Ừ? Không đúng..." Lạnh gió thổi qua, mang đến một mùi thơm lạ lùng, Hạ Như Phong nhíu mày, mùi này thật sự là rất loãng, hơn nữa, mới đầu còn không có, đúng lúc này mới xuất hiện ở trong gió. Hàm La Hương, lại là Hàm La Hương... Cơ thể của Hạ Như Phong đột nhiên run lên, lúc này mới hiểu được vì sao xuất hiện nhiều Thanh Lang như vậy. Trong Hàm La Hương Này ẩn chứa một loại dược thảo tên là Thanh Phong Thảo, Thanh Phong Thảo này là thực vật Thanh Lang thích nhất, pha trộn với Hàm La Hương, có thể tạm thời che dấu hương vị của Thanh Phong Thảo, đợi đến thời gian nhất định, Hàm La Hương phát huy tác dụng, Thanh Phong Thảo sẽ có thể phát huy ra công hiệu. Chả trách lúc đầu không có hương vị này, đợi đến bây giờ mới xuất hiện, thì ra đúng là như thế. "Đàm Tịch, hôm qua ngươi đã đi đâu, mùi hương trên người là từ đâu có?" Lúc này, Nam Mộc cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, dùng sức ngửi một cái, ngay lập tức lời nói nhắm ngay Đàm Tịch. Đàm Tịch hơi sửng sốt, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Mộc, đột nhiên hiểu rõ cái gì, gương mặt chỉ một thoáng trắng bệch, cơ thể mềm mại không khỏi rung rẩy. "Đội trưởng, hôm qua đến dưới Thanh Sơn Lĩnh, ta muốn mua vật phẩm cần dùng, thì đụng phải thiếu đoàn trưởng Mục Phong của Dong Binh Đoàn Duyên Phong, lúc ấy nổi lên tranh chấp với hắn, Mục Phong còn nắm cánh tay của ta, chẳng lẽ..." "Chính là hắn, nhất định là vào lúc hắn nắm cách tay của ngươi đã bôi mùi hương lên đấy." Trong mắt Nam Mộc hiện lên sát ý, trong ngực đầy tức giận, đều phát tiết hết sức ở trên người Thanh Lang trước mặt: "Cấp bậc đội trưởng Mục Duyên của Duyên Phong cũng đã đến Linh Tướng cửu cấp, nên biết tin tức của Bích Ngọc Quả, tất nhiên ông ta là vì Bích Ngọc Quả mới hãm hại chúng ta." "Đội trưởng, mọi người, thực sự xin lỗi, là ta hại các ngươi, hu hu, đều là lỗi của ta." Lúc Đàm Tịch đối mặt với đàn Thanh Lang còn không có khóc, nhưng sau khi biết tất cả đều là lỗi của mình, thì khóc rống lên. Nếu không phải sơ ý lơ là của nàng, thì sẽ không bị người ta ám toán, cho nên tất cả đều là lỗi của nàng, là nàng hại tính mạng của đội trưởng và đồng bạn, nếu bọn họ có chuyện không hay xảy ra, nàng chết ngàn lần cũng khó chối tội này. "Tịch nhi, cẩn thận!" Trong lúc Đàm Tịch khóc rống lên, không có chú ý đến một Thanh Lang phía trước đang xông về phía nàng, răng nanh trong miệng Thanh Lang kia tỏa ra tia sáng khiếp người, trong mắt lóe ra tia tàn nhẫn, mà tất cả mọi người nhìn thấy một màn này sắc mặt đều đại biến, hét lớn nói. Đàm Tịch ngừng khóc, ngơ ngác nhìn răng sói sắp đến gần, ngay cả phản ứng cơ bản  cũng đều quên. "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ hai..." Ở lúc mấu chốt, một tiếng quát nhàn nhạt từ đỉnh đầu vang lên, sau đó một bóng dáng màu đỏ phản chiếu ở trong mắt, bóng dáng đỏ từ từ hạ xuống, trường côn đỏ rực xẹt qua phía chân trời, đập vào Thanh Lang trước mặt. Đầu Thanh Lang đột nhiên vỡ ra, óc bắn ra bốn phía, máu tươi chảy đầy đất, Thanh Lang kia không rên một tiếng ngã xuống. Trong gió lạnh, thiếu nữ đón gió mà đứng, trường côn cũng dựng đứng ở trên mặt đất, cắm vào trong tuyết trắng thật dày, y phục đỏ nhẹ nhàng tung bay, thoáng như ngọn lửa chiếu vào trong lòng của mọi người. "Như Phong cô nương..." Trầm Nhiên kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc kia nói, hơi sững sờ, dường như không ngờ, bọn họ cho rằng nàng nên nhận được bảo vệ, lại có lực công kích cường hãn như vậy. Nhưng mà lúc này, khiếp sợ nhất chính là Đàm Tịch. Ánh mắt của nàng lộ tia phức tạp, cắn môi, cúi đầu xuống. Lúc trước, nàng vẫn coi nàng ấy trở thành gánh nặng, lại không ngờ đến, cuối cùng cứu nàng, lại là thiếu nữ này... Nàng không rõ, vì sao mình lần lượt tranh chấp với nàng, nàng vẫm còn muốn cứu mình? Nhớ đến mình từng nói qua những lời này, khuôn mặt thanh tú của Đàm Tịch trồi lên xấu hổ, mình thật là quá kém nàng, chỉ là phần trí tuệ này không phải mình có thể so với nàng. Hạ Như Phong khẽ thở dài, ngoại trừ Đàm Tịch, những người đó đối xử rất tốt với mình, mà Đàm Tịch chỉ là tùy hứng mà thôi, bản tính cũng không tồi, lúc trước còn không quên nhở một câu, tuy giọng nói khi đó của nàng cũng không tốt... Bởi vậy, không thể thấy chết mà không cứu, bằng không nàng sẽ thẹn với lương tâm. Nhíu mày, Hạ Như Phong vươn người nhảy lên, nhảy ra ngoài khỏi vòng tròn, trường côn trong tay nổi lên một tầng hỏa diễm, ánh lửa diễm lệ nhuộm khắp trời không, ngay cả tuyết đọng trên mặt đất cũng đều bị độ ấm này làm cho hòa tan thành mảng lớn. Hồng Diễm bay múa, một Thanh Lang ngã xuống trên mặt đất, không bao lâu, chất đầy thi thể Thanh Lang ở trước mặt. Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, giờ phút này thiếu nữ hiện ra tao nhã, tóc đen ở trong gió lạnh bay bay, ở giữ Hồng Diễm bay múa, lại là một Thanh Lang ngã xuống. Chẳng những khuôn mặt của thiếu nữ tuyệt mỹ, mà khí chất toàn thân càng như nữ thần lãnh ngạo, muôn vàn tuyệt thế, không ai trong thiên hạ có thể so sánh. "Mọi người, nhanh chóng giết đi!" Nam Mộc phục hồi tinh thần lại trước, khuôn mặt của ông đầy lạnh lùng, kiếm trong tay không chút khách khí chém xuống, quay đầu lại, nói với mọi người. Những người còn lại lần lượt hoàn hồn, lại triển khai chiến đấu với Thanh Lang. "Rốt cuộc nàng là quái vật gì vậy, trẻ tuổi như thế mà có thực lực bậc này." Trầm Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Hạ Như Phong ra tay, thật sự đã dọa hắn sợ. Nàng một người thoát khỏi đội ngũ, xông về phía đàn Thanh Lang, chẳng những lông tóc không tổn hao gì, mà còn chém giết nhiều đầu lang như vậy, loại chiến đấu này, thực sự làm cho hắn bội phục không thôi, không biết rốt cuộc nàng có lai lịch gì lại có thiên phú như vậy. Có Hạ Như Phong ra tay, chiến đấu đã đơn giản rất nhiều, Thanh Lang tuy nhiều, nhưng vẫn bị tất cả bọn họ tiêu diệt hết, nhìn thấy thi thể Thanh Lang chất đầy đất, mọi người đều ngồi xuống mặt đất, dựa lưng vào thân cây, miệng thở hổn hển. Lần này tiêu hao không nhỏ, nếu không sớm khôi phục, đừng nói là đối phó với Dong Binh Đoàn Duyên Phong, ngay cả mãng xà đều không thể đối phó được. "Mọi người ở đây nghỉ ngơi một chút, rồi lập tức xuất phát." Ngồi ở trong tuyết cây trước, nam mộc dựa vào thân cây, dặn dò một câu rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trầm Nhiên đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, khuôn mặt tuấn lãng nở một nụ cười sáng lạn đến cực điểm: "Như Phong cô nương thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, lúc trước ta cũng không ngờ, như Phong cô nương có thực lực như vậy." Mỉm cười, Hạ Như Phong vẫn không mở miệng, ánh mắt của nàng nhìn về phía trước, bỗng nhiên, một y phục hồng nhạt chắn ánh mắt của nàng, nhíu mày, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ. "Cái kia, sai lầm lúc trước ta xin lỗi ngươi." Nói xong, Đàm Tịch cắn cánh môi, cong lưng xuống, cúi sâu vái chào, sau khi đứng thẳng người lên, lại nói: "Mặt khác, hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu ta." Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn Đàm Tịch, nàng không ngờ, với tính cách của Đàm Tịch lại có thể xin lỗi mình. Thấy Hạ Như Phong không nói gì, Đàm Tịch cho rằng nàng vẫn giận mình, khuôn mặt không khỏi nổi lên vẻ lo lắng: "Tuy ta từng xem thường ngươi, nhưng cũng không biết thực lực của ngươi mà thôi, ở đây hung hiểm lớn như vậy, dẫn theo ngươi không chỉ liên lụy đến chúng ta, mà còn nguy hiểm đến tính mạng của ngươi, cho nên ta mới nói chuyện như vậy, càng chủ yếu là..." Ánh mắt như nước nhìn Trầm Nhiên bên cạnh, khuôn mặt nhiễm một tia đỏ ửng, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Ai bảo ngươi đi gần Nhiên ca ca như vậy, nhưng bây giờ ta đã biết, ta hiểu lầm ngươi, cho nên ta mới xin ngươi tha thứ." "A." Hạ Như Phong liếc nhìn nàng một cái, sờ mũi, nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần để ý, cho đến bây giờ ta đều không tức giận." Dọc theo đường đi này, mặc dù Đàm Tịch khắp nơi gây khó dễ với nàng, nhưng cũng không có chạm vào nghịch lân của nàng, cho nên nàng cũng mặc kệ, nếu như nói theo cách khác, vậy chính là nàng còn không để Đàm Tịch vào mắt, tự nhiên sẽ không để ý lời nói của nàng. Nghe vậy, Đàm Tịch ngẩng đầu lên, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ, ngay lúc nàng còn muốn nói gì đó, Nam Mộc từ trên mặt đất đứng lên, vỗ tuyết rơi trên áo, lạnh lùng nói: "Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Nếu đã nghỉ ngơi đủ, vậy tiếp tục xuất phát thôi!" Tuân lệnh, mọi người cố gắng đứng lên, chuẩn bị xuất phát. Bây giờ cách đỉnh núi Bích Ngọc Quả sinh trưởng cũng đã không xa, mặt trời ở trên bầu trời đã hạ xuống núi tây, rốt cục bọn họ cũng đã đến mục đích, chỉ là có một đội ngũ đã đến đỉnh núi sớm hơn bọn họ. Trên đỉnh núi, mấy người vât xung quanh mãng xà màu xanh, đánh khó phân cao thấp. Một người trong đó có cơ thể nhỏ gầy, bước chân linh hoạt, lại dẫn đầu bắt đầu công kích, người còn lại có tác dụng làm phụ trợ, mà dưới đất có vài thi thể nằm ở trên mặt đất tuyết, máu tươi từ trong thi thể chảy ra, nhiễm đỏ mảnh tuyết lớn. "Là người của Dong Binh Đoàn Duyên Phong?" Nam Mộc phất tay, dừng chân lại, hai mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Để bọn họ đánh bại mãng xà, chúng ta sẽ đi nhặt thành quả." Nói xong, hai tay khoanh trước ngực, cơ thể trốn ở sau lùm cây, nhàn rỗi nhìn mấy người liều chết liều sống phía trước. "Đội trưởng, không thể tiếp tục như vậy, thực lực của Thanh Mãng Xà này quá mạnh mẽ." Hiển nhiên một Dong Binh không chịu nổi, thừa dịp nhàn rỗi quay đầu lại, hét lên với nam tử có cơ thể gầy như chuột kia. Ở phía sau Thanh Mãng Xà, trong một gốc cây mây, năm quả trong suốt sáng bóng như ngọc hiện ra. Nam tử nhỏ gầy nhìn quả thực trước mặt, cắn chặt răng, hét: "Mọi người đều xốc tinh thần lên cho ta, cho dù thế nào Bích Ngọc Quả kia ta đều phải lấy đến tay." Thanh Mãng Xà là tứ giai cửu cấp, quả nhiên là phản ứng khác nhau, tuy cấp bậc ngang mình, nhưng sức chiến đấu hoàn toàn khác, cho dù là có người của họ giúp, cũng rất khó bắt nó. Đúng lúc này, biến cố bỗng nhiên xảy ra, Thanh Mãng Xà ngừng chiến đấu, nó ngẩng đầu rống to một tiếng, linh khí xung quanh cuồng bạo không yên, đôi mắt kia dần biến thành màu đỏ. "Nguy rồi, là cuồng hóa, nó lại cuồng hóa ngay lúc này." Khuôn mặt người nọ thoáng trắng bệch, hai mắt lộ ra tia tuyệt vọng, tay cầm vũ khí không ngừng run rẩy, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không còn. Trước khi Thanh Mãng Xà cuồng hóa bọn họ đều không thể chiến thắng, huống chi là bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay, hắn thật sự phải sử dụng phương pháp kia sao? Nhưng mà, sử dụng phương pháp kia, trả giá đại giới cũng quá lớn. Thanh Mãng Xà cuồng hóa chấm dứt, hai mắt bắn ra tia tàn nhẫn, hào quang kia làm cho nam tử cơ thể nhỏ gầy run rẩy, lập tức phục hồi tinh thần lại. Cho dù trả giá là đại giới, cũng tốt hơn chết. Hơn nữa người Thiên Lang hẳn là đã táng thân ở trong bầy Thanh Lang, như vậy sẽ không ai cướp đoạt Bích Ngọc Quả với mình, không cần lo lắng di chứng sau khi sử dụng... Nghĩ đến đây, trong miệng hắn mặc niệm vài câu, một khí thế cường đại từ trên người phát ra, cùng một thời gian, thân thể vốn nhỏ gầy rất nhanh to lên, y phục đều bị thân thể to lên làm rách, lộ ra cơ thể rắn chắc.