Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Gió lạnh gào rít ở trên hội trường bị tàn phá, ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Nghiêm Nhân. Sắc mặt của Nghiêm Nhân tái nhợt, nắm chặt hai đấm, hít sâu vào một hơi, run rẩy đi về phía trước hai bước, Mặt của ông đầy vẻ đau buồn. Người Nghiêm gia có lòng ngăn cản, lại sợ hãi Hỏa Long và Hạ Như Phong nên không dám tiến lên một bước, đành phải nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn tự gia chủ chịu nhục. Mà Dạ Minh Nguyệt ở mặt ngoài là một người hòa thuận với Nghiêm Nhân, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, sao có người biết được? Phải biết rằng, trên đời này, chỉ có lợi ích vĩnh viễn không có bằng hữu vĩnh viễn. Tuy Dạ gia cũng có mấy cường giả Linh Quân tồn tại, nhưng đều không có đến, cho nên ông cũng không muốn vì Nghiêm Nhân mà đi khiêu chiến Hỏa Long kia, dù sao, ông chỉ là một linh vương mà thôi. "Ầm!" Nghiêm Nhân quỳ thật mạnh ở trên mặt đất, móng tay hung hăng cắm vào trong lòng bàn tay, ông nhắm hai mắt lại, một bộ dạng coi thường cái chết, thật lâu sau qua đó mới nhỏ giọng nói: "Gia gia." "Cái gì?" Hoa Tùng Duyên xoa lỗ tai, chớp đôi mắt hoa đào kia: "Nghiêm gia chủ, hôm nay ngươi chưa ăn cơm hay là làm sao vậy? Nói chuyện nhỏ như vậy, sao ta nghe thấy được chứ?" Trong lòng dâng lên đầy tức giận, cuối cùng ông vẫn hung hăng ép chế xuống, lại hít sâu vào một hơi, một dòng linh khí tỏa ra, hét to nói: "Gia gia." Sau khi nói xong lời này, cơ thể của ông lay động mấy cái, cuối cùng mới không ngã sấp xuống. "CMN." Hoa Tùng Duyên hiển nhiên bị tiếng hết rất lớn của ông ta làm cho hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau mấy bước, vỗ ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Nhân: "Nghiêm gia chủ, không ngờ ngươi vô sỉ như vậy, sau khi thua không cam lòng, nói lớn tiếng như vậy, ngươi muốn mưu sát hay là như thế nào? Sao trên đời này có loại người vô sỉ như này chứ?" "Ngươi..." Nghiêm Nhân lâm vào chán nản, một dòng khí nghẹn ở ngực, suýt chút nữa làm cho ông nghẹn chết. Giọng nhỏ, ông ta nói không nghe thấy, giọng lớn còn nói mưu sát, vậy rốt cuộc ông ta muốn nói như thế nào? Còn nói ông vô sỉ? Rốt cuộc vô sỉ là ai? "Quên đi quên đi, bổn gia chủ đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi, tiếp theo còn có chín tiếng, bổn gia chủ lại rất chờ mong Nghiêm gia chủ biểu diễn..." Hai tay Hoa Tùng Duyên ôm ngực, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười, con ngươi tàn bạo đùa giỡn lại nhìn về phía Nghiêm Nhân. Tuy hận không giết được Hoa Tùng Duyên, nhưng Nghiêm Nhân vẫn kiềm chế lửa giận và không cam lòng ở trong lòng, lại quỳ xuống mặt đất. Mà việc hôm nay, là vũ nhục lớn nhất từ lúc chào đời cho đến nay ông phải chịu, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông sẽ trả lại cho ông ta... Đại viện hoàng cung uy nghiêm xa hoa, cảnh trí hoa viên tuyệt đẹp, tiếng nước chảy dễ nghe êm tai, trong lương đình, nữ tử ngồi ở trên ghế đá, ánh mắt nhìn về phương xa, hơi buồn bã. Chỉ thấy nữ tử này khác với những người ở trong cung, bà mặc bình thường, không hiện vẻ cao quý, lại làm cho người ta cảm thấy một loại bình thản trong trắng thuần khiết, làm cho người ta không tự giác đã muốn đến bên cạnh bà. Trên y phục màu trắng của nữ tử tô điểm mấy đóa hoa đào màu hồng phấn, bàn tay đặt lên lan can, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc, gió lạnh thổi vào trong đình, khi lướt qua xiêm y màu trắng đó, mới phát hiện, bàn chân của nữ tử đeo cũng là một đôi giầy hoa bình thường. Bộ tóc búi lên đơn giản, ở bên trong cắm một trâm ngọc bích, tóc hai bên theo gió khẽ vuốt lên da thịt tuyết trắng, nữ tử khẽ thở dài, buồn rầu tỏa ra khắp cả khuôn mặt. "Nương nương, gió lớn, chúng ta vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi! Nếu cảm lạnh, bệ hạ lại phải đau lòng." Cung nữ cầm một chiếc áo choàng màu hồng, nhẹ nhàng khoác ở trên vai nữ tử, nữ tử vuốt làn da, thu ánh mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Đau lòng? Vậy thì sao? Lúc trước mạnh mẽ bắt ta vào trong cung, sao ông ta lại để ý đến cảm nhận của ta chứ?" "Nương nương, người cũng không thể nghĩ như vậy, bệ hạ đối xử rất có tốt với người, ngay cả nô tỳ cũng đều cảm nhận được, hơn nữa, nương nương không suy nghĩ vì bệ hạ, cũng phải suy nghĩ cho nhị điện hạ chứ! Với sự hiếu thuận của nhị điện hạ với nương nương, nếu nương nương sinh bệnh, nhị điện hạ sẽ khó chịu thế nào?" Sau khi nghe thấy câu này, vẻ mặt của nữ tử thay đổi, ánh mắt dần chuyển sang nhu hòa, trong mắt đều hiện ra một chút ý cười: "Đúng vậy! Ở trong đây, ai ta cũng đều có thể không cần, mà ta còn có Doãn nhi... Hắn là của vận mệnh của ta, bất kì ai tổn thương nhi tử của ta, ta sẽ không bỏ qua!" Cung nữ hơi sửng sốt, bây giờ dường như nương nương rất xa lạ... Nhưng nương nương chính là như thế, nhớ rõ trước đây, nhị điện hạ và đại điện hạ đánh nhau, nhị điện hạ rơi vào ám toán bị thương, bị nương nương biết được, bà trực tiếp chạy qua hung hăng dạy dỗ đại điện hạ. Nhị điện hạ là mạng của nương nương, nếu như có một ngày nhị điện hạ mất, nương nương là sẽ không sống một mình. Mà chỉ có ở trước mặt nhị điện hạ, hoặc là lúc nhắc đến nhị điện hạ, nương nương mới có thể có được vẻ mặt nhu hòa này. "Lan Nhi..." Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mà hơi từ tính vang lên ở trước mặt nữ tử. Cơ thể của bà bỗng nhiên run lên, cúi đầu xuống, lông mi dài che tia sắc bén lạnh lẽo ở trong mắt, mà đôi tay kia cũng đặt lên trên đùi, không tự chủ được nắm chặt. "Ngươi đi xuống đi!" Âu Dương Thụy Thân phất tay, ánh mắt nhìn lên trên người nữ tử, trong mắt hiện lên tia phức tạp. "Vâng, bệ hạ!" Cung nữ cúi người, hơi có chút không yên lòng nhìn nữ tử, chỉ là cuối cùng vẫn lui xuống, để lại không gian chỗ này cho hai người. "Ngươi đến đây làm gì?" Nữ tử nắm tay từ từ buông ra, lúc này giọng nói của bà lạnh lùng, ngay cả độ ấm xung quanh cũng đều giảm xuống. Thở dài, Âu Dương Thụy Thân cũng không bởi vì lời nói của bà mà tức giận. Nếu như để cho người trong thiên hạ biết, hoàng đế Thương Lang quốc tính cách luôn bá đạo tàn nhẫn, ở trước mặt một nữ tử mà nén giận, đại khái sẽ kinh hãi rơi một con mắt. "Lan Nhi, hôm nay tỷ thí của ba đại gia tộc chấm dứt, nàng muốn biết ở đây xảy ra chuyện gì không?" Khuôn mặt của Âu Dương Thụy Thân nở nụ cười, có lẽ là muốn tìm kiếm đề tài nói chuyện với nàng. Nhưng ông nhận được, lại là một giọng nói không có độ ấm. "Có liên quan gì đến ta đâu?" "Haiz." Vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân bất đắc dĩ, phất long bào, ngồi xuống ở bên cạnh nữ tử: "Lan Nhi, rốt cuộc trẫm nên bắt nàng phải làm sao bây giờ? Muốn thế nào, nàng mới có thể cho trẫm một khuôn mặt tươi cười?" Câu này làm cho Lan quý phi ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh: "Hoàng Thượng, muốn biết?" "Lan Nhi, nói với trẫm, nàng muốn cái gì trẫm đều có thể làm được cho nàng, chỉ là hy vọng nàng đừng giẫm đạp lên thân thể của mình, như vậy, trẫm sẽ đau lòng." Bàn tay rộng lớn đặt lên ngực, Âu Dương Thụy Thân nhìn vào ánh mắt của bà chứa một chút khẩn cầu. Nhưng mà, vẻ mặt của ông cũng không động đến lòng trắc ẩn của Lan quý phi. "Hoàng Thượng, nếu như ngài thật sự lo lắng cho dân nữ, xin để cho dân nữ tự do, dân nữ chỉ là một nữ tử bình thường, hoàng thượng hậu cung ba ngàn giai nhân, cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người dân nữ?" "Lan Nhi, nàng thật sự muốn như vậy sao?" Trong mắt Âu Dương Thụy Thân hiện lên một chút thống khổ, lại thở dài, hai tay đặt lên mu bàn tay của Lan quý phi. Lan quý phi dùng sức rút tay mình lại, thấy vậy, bàn tay của Âu Dương Thụy Thân cứng đờ, thu trở về, cũng không cưỡng ép nữa. "Lan Nhi, tuy hậu cung đẹp lại nhiều, nhưng không một ai như nàng, hơn nữa Âu Dương Phong nguyện ý nhược thủy tam thiên chỉ lấy một gáo, trẫm cũng vì nàng mười mấy năm không chạm qua nữ tử khác, những nữ nhân đó, với trẫm mà nói cũng chỉ là trang trí mà thôi, nàng lại không phải không biết, vì sao nàng vẫn không muốn tiếp nhận trẫm? Rốt cuộc Âu Dương Phong kia có cái gì tốt? Vì sao lúc nào nàng cũng nhớ đến ông ta?" "Câm miệng!" Lúc nhắc đến tên ở trong lòng của bà, cơ thể của Lan quý phi run rẩy một chút, nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt của bà bị một lớp băng sương bao trùm: "Xin ngươi đừng lấy mình so sánh với chàng ấy, ngươi không xứng!" "Nàng nói cái gì?" Nghe vậy, sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân trầm xuống, đưa tay nắm ở cổ mảnh khảnh của Lan quý phi, tức giận nói: "Trẫm có thể dễ dàng tha thứ nàng nhiều lần vô lễ, cũng có thể dễ dàng tha thứ nàng nhiều lần không nhìn, thậm chí ngay cả nàng quấy hậu cung đến lật trời, trẫm cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng mà, trẫm tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nàng nói trẫm không xứng so với ông ta! Ông ta yêu nàng, nhưng tình yêu của trẫm với nàng cũng không hề ít hơn ông ta, vì sao nàng lại tàn nhẫn như vậy?" Tay của ông dùng độ mạnh sâu hơn, hai má tuyết trắng của Lan quý phi nhiễm đỏ ửng, bà nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào nam nhân trước mặt, khóe miệng nở nụ cười trào phúng. Nụ cười phúng cười kia, làm cho Âu Dương Thụy Thân không khỏi hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình đang làm cái gì, vội vàng buông tay ra, muốn tiến lên kiểm tra thương thế của bà, nhưng cuối cùng, vẫn thu bước chân lại. Xoa cổ, Lan quý phi lạnh lùng nhìn về phía ông, châm chọc nói: "Tình yêu của ngươi với ta không ít hơn chàng ấy sao? Ha ha, nhưng mà, nếu là chàng ấy tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm xuống tay với ta." "Lan Nhi, trẫm..." Âu Dương Thụy Thân muốn giải thích, lại không biết nên mở miệng thế nào. Dấu tay đỏ ửng trên cổ tuyết trắng nhìn thấy ghê người, trong mắt của Âu Dương Thụy Thân dần hiện ra một tia áy náy. "Huống chi, chàng vì ta mà cam nguyện buông tha cho ngôi vị hoàng đế đã giành đến  tay, chỉ nguyện song túc song phi với ta làm một đôi phu thê bình thường, trải qua cuộc sống bình thường, nhưng mà ngươi có thể làm được sao? Ngươi đã không thể làm được, như vậy ngươi dựa vào cái gì nói ngươi yêu ta hơn chàng? Ngay cả ta muốn cuộc sống gì, ngươi cũng đều không biết!" Ngẩng đầu, nhìn cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, kiến trúc hoa lệ, bờ môi của bà càng thêm trào phúng. "Vinh hoa phú quý cái gì, cho đến bây giờ đều không phải ta muốn, ta muốn, chỉ là tự do mà thôi, như đại viện hoàng cung này, tuy thân là quý phi, có thân phận rất cao, nhưng mà ta lại đánh mất tự do bản thân, như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt, không thể tự do bay lượn, loại cuộc sống này, ta chán ghét đến cực điểm, cho nên chàng cam nguyện buông tha cho ngôi vị hoàng đế, như vậy Hoàng Thượng, ta hỏi ngươi, ngươi có thể nguyện làm được như vậy?" "Hừ, chỉ có ngốc tử như ông ta mới có thể làm loại chuyện này." Khuôn mặt của Âu Dương Thụy Thân lại trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: "Là ai nói giang sơn và mỹ nhân không thể có? Có địa vị cao thượng, tự nhiên cũng có quyền giữ mỹ nhân ở bên người, tất cả chỉ có loại ngốc tử như ông ta, mới có thể buông tha cho ngôi vị hoàng đế." "Đúng vậy, chàng là ngốc tử, nhưng mà ta thích bộ dạng chàng giả vờ ngớ ngẩn với ta." Trong mắt xuất hiện hoài niệm, khóe miệng của Lan quý phi nở nụ cười mềm nhẹ, giọng nói lúc này cũng nhu hòa lên: "Hoàng Thượng, nếu như ngươi thật lòng yêu ta, như vậy, ta cầu xin ngươi để ta rời khỏi đây, được không?" Hai mắt của bà như vì sao lấp lánh nhìn về phía Âu Dương Thụy Thân, vè mặt dịu dàng, trong ánh mắt chứa tia cầu khẩn. Mà đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây bà dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với ông, nhưng mà..."Hừ!" Âu Dương Thụy Thân giơ chân, một cước đá vào bàn đá bên cạnh, bàn đá kia chịu không nổi một cước phẫn nộ của ông, đột nhiên vỡ vụn ra, hóa thành rất nhiều mảng vỡ ở một bên. "Nàng còn muốn đi? Đi đâu? Đoàn tụ với ông ta sao? Lâm Thu Lan, nàng nghĩ trẫm quá mức thiện lương rồi, trẫm thà nàng ở trong lòng trẫm khóc, cũng tuyệt đối không cho phép, nàng nằm ở trong lòng của ông ta cười." Một nắm kéo lấy xiêm y của Lan quý phi, ở dưới ánh mắt kinh hoảng của bà, trực tiếp xé thành mảnh nhỏ, lập tức đưa tay kéo bà lên, ném lên trên mặt đất, toàn bộ cơ thể ép xuống, hai bàn tay dùng sức đè bả vai của bà lại, khiến cho bà không thể nhúc nhích. "Âu Dương Thụy Thân, ngươi hỗn đản..." Lan quý phi vươn nắm đấm, đập về phía Âu Dương Thụy Thân, lại bị ông hung hăng nắm ở cổ tay, bàn tay không thể dùng sức, bà đành phải kinh hãi nhìn về phía ông ta, vào lúc này toàn bộ cơ thể không khỏi run rẩy. "Lâm Thu Lan, nhớ kỹ, nàng sống là người của trẫm, chết cũng chỉ có thể làm nữ nhân của trẫm." Hai mắt đầy tơ máu, Âu Dương Thụy Thân cắn răng, hung hăng nói: "Trẫm còn sống, nàng không được phép chết, nếu có một ngày trẫm chết, nàng phải chôn cùng trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng có cơ hội đội nón xanh cho trẫm!" Lan quý phi không giãy dụa, bà nâng đôi mắt lên, nhìn về phía nam tử trước mặt, khóe miệng nở nụ cười đau thương. "Âu Dương Thụy Thân, nếu ta muốn chết, ngươi, căn bản không ngăn được, nếu như ngươi không buông tha cho ta, như vậy ta cam đoan, từ nay về sau, ngươi cũng không thể giam cầm ta được nữa!" "Ha ha, Lâm Thu Lan, có bản lĩnh nàng tự sát đi, trẫm cũng cam đoan, sau khi nàng chết sẽ đưa Doãn nhi xuống địa ngục đoàn tụ với nàng." Cơ thể chợt run lên, bà nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. "Âu Dương Thụy Thân, ngươi thắng!" Bà có nghịch lân của bà. Trong đó là nam nhân kia, còn một người, chính là nhi tử của bà, sao bà bỏ được, nàng và nhi tử của chàng chết ở trong tay ác ma? Cho nên, Âu Dương Thụy Thân thắng, ông ta hoàn toàn bắt được chỗ yếu của bà. "Haiz!" Thở dài, tia huyết trong mắt Âu Dương Thụy Thân từ từ rút đi, thả lỏng tay ra, đứng lên, sửa sang lại long bào, ánh mắt phức tạp nhìn Lan quý phi: "Hôm nay trẫm có chút xúc động, chỉ là trẫm muốn để cho nàng biết, trẫm cũng là người, là người, sẽ có ngày dùng hết kiên nhẫn, cho nên nàng đừng khiêu chiến trình độ nhẫn nại của trẫm, trẫm sợ, đến lúc đó sẽ thật sự ngộ thương nàng..." Cắn chặt môi, Lan quý phi cũng từ trên mặt đất đứng lên, tóc tai bà lộn xộn, trên y phục cũng bị Âu Dương Thụy Thân xé ra thành một lỗ thủng lớn, lộ ra da thịt trắng nõn kia. Âu Dương Thụy Thân cúi người xuống, từ trên mặt đất nhặt áo choàng màu hồng lên, đi về phía trước hai bước, muốn che cảnh xuân của bà hiện ra. Nhưng Lan quý phi lại vội vàng sau lùi về mấy bước, duy trì một khoảng cách với ông ta. Dừng chân tại chỗ, cuối cùng ông nhìn Lan quý phi một cái, đặt áo choàng ở trên ghế đá, lại thở dài, cũng không quay đầu lại rời đi. Bóng dáng của ông rời đi lại cô đơn như vậy, nhưng thật ra làm cho Lan quý phi sinh lòng không đành lòng. Nhưng mà nhớ đến tất cả ông từng làm, trái tim kia lại cứng rắn lên... Ngã tư đường hoàng thành, thiếu nữ y phục đỏ như máu ngẩng đầu nhìn trời xanh trong trẻo, khuôn mặt chưa thoát vẻ trẻ con lại sáng bóng nhàn nhạt. Bên trái nàng là nam tử y phục đen như mực, khuôn mặt lãnh khốc, chỉ khi nhìn nữ tử bên cạnh, trong mắt mới hiện tia nhu hòa. Mà nam tử bên phải ngũ quan kiên nghị như đao khắc, bộ dạng của hắn có lẽ cũng không đẹp, nhưng lại có khí phách của một nam nhi, bả vai rộng lớn dường như có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác. Nam tử như vậy, không thể nghi ngờ cũng rước lấy ánh nhìn của mọi người. Ba người này, chính là đại bỉ chấm dứt, sau khi Nghiêm Nhân thực hiện đánh cuộc thì Hạ Như Phong rời khỏi hội trường, Nghiêm Phong Hành và nhị hoàng tử Âu Dương Doãn. Về phần Hoa Vô Tuyệt, lại theo đội ngũ Hoa gia rời đi. "Nhị hoàng tử, hôm nay cảm ơn ngươi đứng ở phía tiểu muội, chỉ là nhị hoàng tử không cần phải hồi cung sao?" Nhướng mày, con ngươi đen kia nhìn về phía Âu Dương Doãn đứng ở bên phải Hạ Như Phong, trong ánh mắt ẩn ẩn chứa tia cảnh giác. Nhị hoàng tử này rõ ràng không có ý tốt, sao hắn cho phép hắn ta tiếp cận tiểu muội của mình chứ? Hơn nữa tiểu muội của hắn tuyệt đối sẽ không gả vào hoàng thất, cho nên nếu nhị hoàng tử thực sự có suy nghĩ kia, đoán chừng sẽ thất bại. "Ta không vội, Như Phong cô nương ngại gì, bản hoàng tử có thể tiễn Như Phong cô nương một đoạn đường, miễn cho trên đường có vật không có mắt, làm phiền cô nương!" Âu Dương Doãn tự nhiên cảm nhận được địch ý của Nghiêm Phong Hành, không khỏi có chút buồn bực, Nghiêm gia tam thiếu này bảo vệ muội muội của mình rất chặt, may mắn bọn họ là thân huynh muội, nếu không mình khẳng định sẽ cho rằng, Nghiêm tam thiếu thích thiếu nữ này. "Không cần, tiểu muội đã ta đến bảo vệ, mời nhị hoàng tử trở về đi! Hơn nữa với năng lực của nhị hoàng tử, còn không thể bảo vệ tiểu muội chu toàn, nếu như thật sựu gặp phải địch nhân, chỉ sợ tiểu muội còn phải đến bảo vệ nhị hoàng tử đấy!" "A?" Âu Dương Doãn bị những lời này của hắn làm cho sửng sốt, ngay lúc hắn vừa muốn phản bác gì đó, bỗng nhiên bị một bóng người ở phía trước hấp dẫn ánh mắt. Đúng lúc, Hạ Như Phong và Nghiêm Phong Hành cũng trông thấy bóng dáng kia đi đến. Trong gió nhẹ, hai tay nam tử đặt ở sau lưng, đạp bước từ từ đi đến, khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa, tóc đen lướt qua hai má, mang đến một cảm xúc mềm mại. Đôi mắt màu tím của hắn ở lúc nhìn thiếu nữ ở phía trước, cũng sẽ thấy không thể di dời, trong mắt tím chứa một chút tia sáng nhu hòa, dường như toàn bộ trong mắt chỉ có thiếu nữ kia tồn tại. "Ha ha, Tà, sao ngươi lại đến đây?" Nhìn thấy bằng hữu tốt xuất hiện, Âu Dương Doãn cười lớn hai tiếng, đi qua vỗ bả vai của Dạ Thiên Tà, nói: "Hôm nay ngươi không đến hội trường, thật đúng là đáng tiếc, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Nghiêm gia tam thiếu Nghiêm Phong Hành, mà vị này là quán quân đại bỉ lần này, thiên phú của nàng lại làm cho nhiều người kinh sợ đấy." Cánh tay khoát lên trên vai Dạ Thiên Tà, Âu Dương Doãn chỉ vào Nghiêm Phong Hành và Hạ Như Phong, vẻ mặt tươi cười giới thiệu. Chỉ là Dạ Thiên Tà lại rời khỏi bên người hắn, đi thẳng về phía Hạ Như Phong.