Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Đây... Này..." Nhưng nhìn thấy Hạ Như Phong luyện dược thuần thục, dù là với thân phận hội trưởng công hội luyện dược của Văn lão cũng không thể không nói một tiếng bội phục, hơn nữa, nguyên lý nàng luyện dược mình lại nhìn không thấu. Hai lão nhân hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ thiếu nữ này, thật sự là luyện dược sư thất phẩm? Nàng còn trẻ như vậy, sao có thể chứ? Thời gian hai người yên lặng nhìn trôi qua nhanh, bỗng nhiên, thiếu nữ vốn toàn tâm luyện dược kia, đột nhiên nâng tay lên, bàn tay mềm mại khẽ vẩy, nắp bị nhấc lên, một viên đan dược ở dưới tinh thần lực bao vây bay ra. "Cái này đã xong rồi sao?" Văn lão kinh ngạc há to miệng, thật cẩn thận nhận đan dược trong tay Hạ Như Phong, bởi vì kích động, hai tay ông đều không ngừng run rẩy: "Đan dược thất... Thất phẩm, thật sự là đan dược thất phẩm..." Hung hăng nuốt nước miếng, hai mắt ông tỏa ánh sáng, trong mắt không che dấu thèm nhỏ dãi chút nào. "Đưa đan dược kia cho ta." Nghiêm lão nhìn thấy bộ dạng như đói bụng của Văn lão, vội vàng nhảy dựng lên, thừa dịp Văn lão không chú ý, đoạt lấy đan dược thất phẩm trên tay ông. "Thứ đồ này, bị ngươi cầm là hỏng." Khinh bỉ đảo cặp mắt trắng dã, Nghiêm lão cũng mặc kệ người này là bằng hữu nhiều năm với mình, dù sao nhìn thấy đan dược thất phẩm, làm gì có ai có thể duy trì bình tĩnh? "Ngươi... Ngươi..." Sắc mặt của Văn lão xanh mét, run rẩy chỉ tay vào ông không nói ra lời, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời của Nghiêm lão là sự thật. Cấp bậc của mình mới đến Linh Quân bát cấp, mà lão gia hỏa này đột phá Linh Quân cửu cấp cũng được một thời gian rồi. Nhìn bộ dạng như bá vương của Nghiêm lão, Hạ Như Phong đầu đầy vạch đen, có vẻ bọn họ cũng chưa hỏi qua ý kiến cuả mình. Lúc này, dường như Nghiêm lão cũng nhớ đến tồn tại của Hạ Như Phong, lông mày nhíu lại, vẻ mặt không muốn, dùng ống tay áo xoa đan dược trong suốt, hung hăng nuốt nước miếng, hai tay mới vừa nâng đan dược, thật cẩn thận đưa đến trước mặt Hạ Như Phong, thật giống như sợ đan dược kí bị rơi mất. "Đây... Cái này, nha đầu kia, đây là đan dược của ngươi." Lúc nói lời này, vẻ mặt của Nghiêm lão đau khổ, nếu người không biết, còn cho rằng có người nhằm vào ông vậy. Trông thấy Hạ Như Phong lấy đan dược trong lòng bàn tay của mình, trong mắt Nghiêm lão đầy đau lòng, không thể nghi ngờ như là nhìn thấy thê tử của mình chạy trốn với nam nhân khác, ánh mắt vẫn nhìn theo viên đan dược kia, cho đến khi đan dược bị Hạ Như Phong đưa vào trong nhẫn. "Luyện chế đan dược này là ta sử dụng dược liệu của mình." Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn mặt khóc lóc thảm thiết của hai lão giả này một cái, một câu kế tiếp, lập tức làm cho bọn họ kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Nếu các ngươi muốn ta giúp các ngươi luyện chế đan dược thất phẩm, có thể, nhưng tự mình cung cấp dược liệu." "Thật sự?" Ánh mắt của Nghiêm lão sáng lên, cả gương mặt già nua đầy tươi cười, hai tay không ngừng xoa bóp, nhìn thiếu nữ trước mặt, ông đúng là càng lúc càng thích. Haiz, vì sao mình không có một tôn nữ như vậy chứ, nếu nàng là tôn nữ của mình, phỏng chừng chính nằm mơ cũng phải cười tỉnh, đáng tiếc ông còn không có phúc khí như vậy. Thật con mẹ nó hâm mộ tiểu tử An Đức Lâm kia, không biết sao ông ta có vận khí tốt như vậy, tìm được một biến thái như vậy. "Ừ, nhưng mà ta cũng không phải người làm việc miễn phí, cho nên..." Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên ý cười, vươn tay, ý tứ của nàng đã rất rõ ràng. Văn lão và Nghiêm lão đều bị nghẹn một cái, hai người nhìn nhau, cười khổ lắc đầu, nha đầu này thật đúng là không phải người thích bị thiệt mà! Nhưng mà, chết tiệt lại rất hợp khẩu vị của bọn họ. Thiếu nữ tính tình như thế, cho dù đi đâu, đều nhất định sẽ không bị thiệt. "Ha ha, nha đầu kia, ta..." Văn lão vẻ mặt tươi cười đang muốn mở miệng, không khỏi bị người bên cạnh đẩy mạnh ra, vẻ mặt của ông nhất thời trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây vạn đoạn lão già hỗn đản kia. "Cái gì, ta trước, nha đầu kia, ở đây ta có một nhuyễn giáp tơ vàng, có thể chống được một kích toàn lực của Linh Tôn, tuy cấp bậc luyện dược của ngươi rất cao, nhưng ta đoán, cấp bậc Linh Sư của ngươi sẽ không cao chứ?" Nghiêm lão chớp mắt, tinh thần của mỗi người có hạn, mười sáu tuổi đạt đến luyện dược sư thất phẩm, thiên phú luyện dược của thiếu nữ này rõ ràng, vì vậy ông khẳng định, cho dù thiên phú của thiếu nữ rất mạnh, cũng sẽ không mạnh đến đâu. "Vâng, không cao lắm." Hạ Như Phong đồng ý gật đầu, nhưng một câu sau làm cho Nghiêm lão suýt chút nữa phát điên. "Mới Linh Tướng ngũ cấp mà thôi!" "CMN." Nghiêm lão luôn chú trọng hình tượng, sau khi nghe đến câu nói kia của nàng, lại bất ngờ nói một câu tục, hàm răng nanh nghiến ra tiếng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng là cố ý, nhất định là cố ý... Linh Tướng ngũ cấp còn không cao lắm? Vậy bao nhiêu mới tính là cao? Tuy Linh Tướng ngũ cấp ở trong mắt những Linh Quân bọn họ, quả thật không là cái gì, nhưng đừng quên nàng mới mười sáu tuổi! Biến thái, này thật sự là biến thái... Trong lòng Nghiêm lão và Văn lão đồng thời toát ra một ý tưởng, hôm nay hai lão giả này lại bị kích thích rất lớn. "Thật không biết ai dạy dỗ ra biến thái như ngươi này, An tiểu tử Đức Lâm kia cũng không có bản lĩnh này." Nghiêm lão lắc đầu, đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một nhuyễn giáp vàng kim. "Đây chính là nhuyễn giáp tơ vàng, ta thừa nhận, biến thái của ngươi hù dọa ta, nhưng Linh Tướng vẫn không địch lại một chiêu ở dưới tay của Linh Quân, vật này có thể phòng được toàn lực công kích của Linh Quân, có thể làm bùa hộ mệnh của ngươi." Nhìn nhuyễn giáp tơ vàng trên tay, Nghiêm lão đau lòng một chút, nhưng so với đan dược thất phẩm, thì rõ ràng giá trị của nhuyễn giáp tơ vàng không bằng đan dược thất phẩm. "Phòng toàn lực công kích của Linh Quân?" Ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên, khóe miệng nở nụ cười còn mềm nhẹ hơn rất nhiều so với vừa rồi: "Nghiêm lão, ngươi còn có vật này không? Nếu có thì lấy ra một trăm tám mươi cái đi." "CMN. " Nghiêm lão lại nhịn không được mắng một câu. Một trăm tám mươi cái? Nàng cho rằng đây là rau cải trắng sao? Có đầy ở trên đường? Còn một trăm tám mươi cái, lúc trước vì một chiếc này, ông đã trả giá nhiều  tâm huyết như vậy, nàng chế giễu, há mồm là muốn một trăm tám mươi cái. "không có, chỉ có một chiếc này." Mặt già tối sầm, Nghiêm lão thở phì nói. "Haiz!" Hạ Như Phong thất vọng thở dài, thu nhuyễn giáp tơ vàng lại: "Một chiếc thì một chiếc đi!" Vốn nàng muốn giúp từng người thân nhân đều lấy một chiếc, xem ra ý tưởng này đành phải từ bỏ, như vậy một chiếc này, trước hết đưa cho tam ca, bây giờ tình cảnh của hắn là nguy hiểm nhất. "Bây giờ nên đến lượt ta!" Đến trước Hạ Như Phong, Văn lão không quên ghi nhớ trừng mắt nhìn Nghiêm lão một cái, nếu không phải không đánh lại ông ta, ông đã sớm ném lão giả chết tiệt này ra ngoài cửa rồi. "Nha đầu kia, đây là thù lao ta đưa cho ngươi." Mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay của Văn lão là một viên đá tỏa ra tia sáng bảy màu rõ ràng ở trong mắt, như cầu vồng chói mắt phía chân trời, chiếu vào mắt của mọi người. "Đây... Lại có thể là đá bảy sắc cầu vồng, lúc trước ta bảo ngươi cho ta nhìn một cái, ngươi đều sống chết không chịu, không ngờ giờ phút này ngươi lại không tiếc tặng nó cho người khác." Nghiêm lão sợ hãi than một tiếng, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Văn lão. Sao ông không biết Văn lão đánh chủ ý gì, muốn dùng vật phẩm này để thu mua thiếu nữ, khiến cho nàng ở lại Thương Lang quốc. Nhưng mà, tiểu tử An Đức Lâm kia chắc chắn sẽ không thả người. "Ha ha." Văn lão xấu hổ gãi đầu, cười nịnh hai tiếng: "Viên đá này đặt ở chỗ ta lại không có tác dụng, hơn nữa thợ rèn có thể hòa tan tảng đá này, đã ít lại càng ít, cho nên chẳng bằng đưa nó cho nha đầu, hy vọng về sau nha đầu ngươi có thể tìm được một thợ rèn có thể hòa tan nó." "Đá bảy sắc cầu vồng?" Hạ Như Phong nhíu mày, không rõ rốt cuộc tảng đá này có tác dụng gì. Ngay trong lúc Hạ Như Phong suy tư, linh hồn chấn động, sau đó một một giọng nói lạnh lùng tao nhã bỗng nhiên truyền đến: "Đây lại là tinh thạch chín màu, trong một nghìn mỏ đá bảy sắc cầu vồng, cũng đều không nhất định sinh ra một tinh thạch chín màu, không ngờ mắt người trần vụng về như thế, lại xem tinh thạch chín màu trân quý trở thành đá bảy sắc cầu vồng, Như Phong, nhanh chóng nhận lấy nó." Trong linh hồn truyền đến giọng nói đầy kích động, Hạ Như Phong hơi sửng sốt, Bạch Thụy ở trong ấn tương của nàng luôn tao nhã, lạnh lùng, cao quý tập hợp lên cơ thể, khi nào lại có cảm xúc không ổn định như vậy? Tinh thạch chín màu, rốt cuộc là vật gì? Vật có thể làm cho bạch Thụy nhìn trúng, tuyệt đối không đơn giản. "Vậy này, ta sẽ nhận." Cho dù trong lòng kích động, trên mặt Hạ Như Phong lại không biểu hiện ra ngoài, lạnh nhạt nhận tinh thạch chín màu, sau đó để vào nhẫn không gian vô tận, nàng mới vừa lòng gật đầu. Hai lão nhân đều nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng có chút không nỡ khi mình đưa vật phẩm ra, nhưng vì đan dược thất phẩm kia, bọn họ phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. "Nha đầu kia, ta chỉ có một thỉnh cầu, nếu như một ngày kia, ngươi dùng đá bảy sắc cầu vồng chế thành vũ khí, hãy cho ta nhìn nó một cái, ta muốn nhìn một chút, dùng đá bảy sắc cầu vồng làm thành vũ khí có gì khác với vũ khí bình thường." Lúc này, bộ dáng của Văn lão như tiểu hài tử đầy tò mò, sau khi Hạ Như Phong trầm mặc nửa ngày, khẽ gật đầu. "Ha ha, nha đầu kia, không biết về sau chúng ta muốn đi đâu để tìm ngươi." Ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Như Phong, Văn lão nhíu mày, nhớ đến vấn đề phía sau. Bọn họ tìm đủ dược liệu, thì nên đi đâu để tìm nàng? "Mấy ngày này, ta sẽ đến công hội luyện dược, đến lúc đó, các ngươi hãy đưa dược liệu cho ta." Hạ Như Phong cười, từ vẻ mặt của nàng có thể nhìn ra, hôm nay tâm trạng của nàng rất không tệ. Nhuyễn giáp tơ vàng, tinh thạch chín màu, đều là thu hoạch rất lớn, ít nhất có nhuyễn giáp tơ vàng, tính mạng của tam ca có thêm phần đảm bảo, nàng cũng có thể an tâm tính sổ với Nghiêm gia. Dù sao tuy Ưng Vương mạnh, nhưng triệu hồi lại cần thời gian, trong lúc đấy, cao thủ hoàn toàn có thể đánh lén. Mà nếu có nhuyễn giáp tơ vàng, dù là đánh lén, cũng không thể tổn thương đến tam ca. Sau đó, Hạ Như Phong cáo từ với hai người, rời khỏi công hội luyện dược. "Haiz, nếu nàng là người của công hội luyện dược chúng ta thì thật tốt, chỉ sợ để cho ta bỏ qua chức vị hội trưởng, ta cũng nguyện ý." Văn lão nhìn bóng dáng biến mất của thiếu nữ, cười khổ lắc đầu, giọng nói đầy tiếc hận. Ông vốn cho rằng, bạn thâm giao này sẽ đả kích mình một phen, ai ngờ, Nghiêm lão cũng than một câu: "Nếu như ta có một tôn nữ như vậy thì thật tốt, nhưng với đức hạnh của Nghiêm Nhân, sao có thể sinh ra nữ nhi vĩ đại như vậy? Nếu Tự Nhi còn sống thì mới có thể..." Bỗng nhiên hai lão nhân nhìn về phía đối phương như tia chớp, trong mắt điện quang bắn ra bốn phía, lúc này ngọn lửa chiến tranh bùng cháy ở bên trong. Thật lâu sau, vẫn là Văn lão mở miệng trước: "Nghiêm lão, chúng ta đừng ở chỗ này nằm mơ nữa, bây giờ nàng còn là người ở chỗ An Đức Lâm, haiz, thật hâm mộ tiểu tử An Đức Lâm này, lần sau nhìn thấy ông ta, nhất định phải hung hăng chỉnh ông một chút." "Chính là không đánh ông ta, trong lòng ta thật sự không cam lòng, con mẹ nó sao người vĩ đại như vậy, lại bị An Đức Lâm nhặt được chứa, vận khí của ông ta sao có thể tốt như vậy?" Vẻ mặt của Nghiêm lão ghen tị và mất mát, cho dù ai nhìn thấy thiếu nữ thiên tài như Hạ Như Phong, đều muốn để cho nàng thuộc về mình. Không đúng, luyện dược sư thất phẩm đã không thể tính là thiên tài nữa rồi, bởi vì trở thành luyện dược sư thất phẩm, nàng cũng đã bước vào hàng ngũ cường giả. Như một số thiên tài tu luyện, một khi đến Linh Quân, sẽ không phải là thiên tài mà là cường giả. Lúc này ở xa Lâm Phong quốc An Đức Lâm còn không biết mình đã chọc giận hai người kia, mà đang cười xấu xa nghĩ đến vẻ mặt bị Hạ Như Phong làm sợ hãi của những người công hội luyện dược ở Thương Lang quốc, trong lòng càng nghĩ càng thoải mái, xem về sau bọn họ còn dám xem thường ông không. "Hắt xì." Ngay lúc này, An Đức Lâm nhịn không được hắt xì một cái, ông xoa mũi, nói thầm một tiếng: "Thật là kỳ quái, vừa rồi là ai đang nghĩ mình vậy?" Lắc đầu, An Đức Lâm không hề nghĩ vấn đề này, tiếp tục lười nhác dựa vào ghế dựa, vẻ mặt già nua nở nụ cười xấu xa... Trước cửa công hội luyện dược, ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống, Hạ Như Phong ngẩng đầu duỗi thắt lưng, đang định đến Hoa gia hỏi Hoa Vô Tuyệt việc có liên quan đến Nghiêm gia, không khỏi bị người chặn đường. Hạ Như Phong nhíu mày, ở lúc nâng mắt lên, đập vào mắt là một thân y đen. Nam tử trước mặt, nguời mặc áo bào đen, đầu đội đấu lạp, gió nhẹ khẽ vén lụa đen của đấu lạp lên, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng xa lạ. "Có việc gì thế?" Hạ Như Phong nâng mắt lên, lạnh nhạt hỏi một câu. Nghe được câu hỏi của Hạ Như Phong, vẻ mặt của nam tử không chút thay đổi, khóe miệng lại nở một nụ cười có chút cứng nhắc. Kia... Tạm thời xem như cười đi! Nhưng nếu ở trong mắt người không biết, còn cho rằng mặt hắn bị rút gân. Không nói gì lấy tay vỗ trán, Hạ Như Phong thở dài, mặc kệ mục đích đối phương chặn lại mình là cái gì, nàng vẫn tốt bụng nhắc nhở nói: "Ngươi đừng cười, cũng không cần phải cười, bằng không phỏng chừng sẽ bị người ta coi thành người điên, loạn côn đánh chết đấy." Nghe vậy, quả nhiên khóe miệng của nam tử hạ xuống, khuôn mặt lại khôi phục lạnh lùng. "Hạ tiểu thư, tông chủ chúng ta cho mời." "Tông chủ? Không biết quý tông..." "Ta là người của Tà Tông." Tà Tông? Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nàng không nhớ rõ mình có liên quan với Tà Tông, mà Tà Tông kia tìm mình vì cái gì? "Được, ta đi với ngươi." Hít sâu vào một hơi, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói. Trước khi nàng đến Thương Lang quốc đã có cảm giác, mình và Tà Tông kia, khẳng định sẽ xuất hiện chung với nhau, chỉ là không ngờ nhanh như vậy, đối phương đã tìm đến trên đầu ... Là phúc hay là họa, là họa thì tránh không khỏi, hơn nữa dường như người này không có ác ý với mình, vậy đi gặp thì có sao? Huống chi nàng cũng muốn biết, rốt cuộc tông chủ thần bí kia của Tà Tông là ai. Trên ngã tư đường, người đến người đi, tiếng tiểu thương liên tục thét to, xe ngựa chạy qua không ngớt, kích lên một trận bụi đất. Nghiêm gia là một trong ba gia tọc lớn ở Thương Lang quốc, bá đạo bừa bãi sớm in sâu vào lòng người, lại phát ngôn bừa bãi, quanh chỗ Nghiêm gia trăm mét, không cho phép có người ở, nếu không chờ đợi đó là hoạ diệt môn. Vì vậy, hai bên Nghiêm gia có rất nhiều sân trống trải, dù sao vẫn không có si dám xúc phạm đến quy củ của Nghiêm gia. Mười mấy ngày trước đã từng có người trắng trợn khiêu khích tôn nghiêm của Nghiêm gia, đến mua tòa nhà nhỏ ở gần chỗ Nghiêm gia, Nghiêm gia giận dữ, ngay lúc mọi người đều cho rằng người Nghiêm gia sẽ đạp phá tòa nhà kia, bỗng nhiên Nghiêm gia duy trì trầm mặc, không có hành động gì. Một thời gian sau, mọi người đều đoán, ai mua nhà kia, ngay cả Nghiêm gia cũng đều tràn đầy kiêng kị. Bởi vì nghi ngờ, rất nhiều ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên nhà kia, nhưng từ khi tòa nhà bị mua, lại không có người xuất hiện nữa, khiến cho trong lòng bọn họ đều hơi có chút tiếc nuối. Nhưng mà, ông trơgi không phụ người có ý chí, ngay hôm nay, rốt cuộc có hai người đến tòa nhà này. "Chính là nơi này sao?" Thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc hiện lên một tia nghi hoặc: "Rốt cuộc tông chủ các ngươi là ai, vì sao phải để cho ta đến đây." Nam tử áo bào đen không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ dùng giọng lạnh như băng nói: "Hạ tiểu thư đi vào thì biết." Thấy hắn không muốn trả lời, Hạ Như Phong cũng không truy vấn nữa, tay ngọc đưa đến trên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra. Ngay lúc này, trong viện, khóe miệng của nam tử nở nụ cười tà mị, bỗng nhiên chiếu vào trong mắt của nàng. Khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, áo bào bạc tao nhã hơi lóe sáng, đôi mắt màu tím kia tà mị, chấn động tâm hồn như vậy. Hắn tay ôm ngực, bước ra khỏi chỗ dựa trước cây cổ thụ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía thiếu nữ, trên mặt tươi cười kia vô cùng chân thật tự nhiên. Không biết là bởi vì người của Tà Tông giám thị bốn phía, hay là bởi vì xuất hiện của nàng... Lúc này hắn cũng không ngụy trang, mà là lộ ra một mặt chân thật nhất của mình ở trước mặt nàng. "Thì ra, tông chủ Tà Tông lại là ngươi..." Trông thấy bóng dáng của nam tử đi đến, nghi ngờ của Hạ Như Phong nhất thời được giải đáp, đề phòng toàn thân cũng đồng thời thả lỏng. Trên người đã không còn đề phòng nhưng lại đều là sơ hở, nếu có người muốn ám sát nàng, quả thật là dễ dàng. Có lẽ là kiếp trước thân là dưỡng nữ của cổ võ thế gia, vì dưỡng phụ gây thù hằn rất nhiều, gặp được ám sát quá nhiều, đến nỗi ngay cả nàng ăn cơm hay ngủ, hsy hành tẩu ở trên đường, lúc nào cũng ở trong phòng bị, không dám có một tia sơ suất. Mà lúc này nàng lại cởi phòng bị ra, nhưng chỉ là vì ở trước mặt người được nàng tin tưởng, nàng sẽ không như rùa, bảo vệ người mình chặt chẽ. Cho dù là ngoại công, tam ca, hay là... Dạ Thiên Tà, nàng đều không ngại, ở trước mặt bọn họ cởi lớp vỏ kia xuống, bày ra một mặt yếu ớt nhất của bản thân... "Như Phong, ngươi đã đến rồi." Giọng nói êm tai của nam tử tuyệt mỹ ở dưới bầu trời từ từ vang lên, khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn nở nụ cười tà mị, đôi mắt màu tím thâm trầm dừng ở trước mặt thiếu nữ, ánh mắt có chút hoảng hốt.