Edit: Giáp Thị Thiên Thanh. "Như Phong..." Một giọng nói trầm thấp truyền vào tai, trong giọng nói kia dường như mang theo một cảm giác khác lạ không rõ. Cơ thể Hạ Như Phong đột nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, tại thời khắc kia, dưới ánh trăng, gương mặt nam tử hoàn mỹ rõ ràng xuất hiện trong mắt của nàng, không tự chủ, đôi môi của nàng cong lên một nụ cười nhẹ nhàng. "Tà, ngươi làm sao biết ta ở Hoa gia?" Nam tử trước mặt, trường bào tao nhã xẹt qua một độ cong hoàn mỹ trong bầu trời đêm, gương mặt tuấn mỹ của nam tử dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, tròng mắt màu tím nhìn thật sâu vào Hạ Như Phong và ôn nhu nói: "Nơi này nói chuyện không thuận tiện, ngươi đi theo ta." Dứt lời, cũng không chờ Hạ Như Phong phản ứng mà đưa tay ôm hông của nàng nhảy lên, trong chớp mắt bọn họ đã rời khỏi mặt đất, sau khi đến nóc nhà thì hắn mới buông lỏng tay ra. "Kỳ thật, sau ngươi tới Thương Lang quốc thì ta liền đã biết, sau đó, lại nghe nói ngươi rời đi với Hoa gia nên ta thừa dịp ban đêm tới tìm ngươi." Nói xong, quay đầu nhìn Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua ánh sáng không rõ: "Như Phong, rất lâu không thấy, ngươi có khỏe không?" "Ta rất tốt!" Dường như muốn nói cái gì, Hạ Như Phong cũng nhìn Dạ Thiên Tà hỏi: "Tà, thế lực mấy ngày nay giúp Tam ca có phải là người của ngươi?" Nàng đã suy nghĩ rất lâu, ở Thương Lang quốc, chỉ có Dạ Thiên Tà mới giúp nàng. Mà với thực lực của Dạ Thiên Tà, nàng không tin hắn không có cách nào tra ra thân thế của mình. "Đúng." Dạ Thiên Tà cười cười, chính hắn cũng không phát hiện, giờ phút này trong mắt hắn là dịu dàng trước nay chưa từng có. Lúc đầu, hắn chỉ là nhận ủy thác của người khác nên mới đi trợ giúp nàng. Nhưng mà đoạn thời gian kia, sự quyết đoán và sát phạt của nàng đã làm cho hắn thưởng thức, thiên phú của nàng làm cho hắn kinh ngạc, nàng vì bảo hộ bằng hữu mà liều lĩnh lại làm cho hắn bị rung động... Từ đó, hắn không phải vì người nọ mà đi bảo hộ nàng mà là chỉ vì nàng, hắn xem nàng như bằng hữu, hắn là vì chính mình, mới bảo hộ nàng. Mà hiện tại, hắn cũng không rõ ràng, chính mình đối nàng, rốt cuộc là cảm giác như thế nào. Chẳng qua, những ngày không nhìn thấy được nàng thì sẽ luôn lơ đãng nhớ tới, nếu có người vọng tưởng thương tổn nàng, thì hắn chắc chắn sẽ làm người nọ hối hận khi đã đến thế giới này này... "Không ngờ tới thật sự là ngươi." Khuôn mặt Hạ Như Phong nở nụ cười, trong con ngươi màu đen ẩn hiện lên ánh sáng cảm kích: "Tà, đa tạ ngươi đã thay ta bảo hộ Tam ca." Nếu không phải là Dạ Thiên Tà thì chỉ sợ âm mưu của Huyết Hoàng đã sớm thực hiện được. Vì vậy, hành động của Dạ Thiên Tà làm cho trong lòng nàng chợt tràn ngập cảm động. "Ngô." Ngón tay thon dài vuốt ve cằm, khóe miệng Dạ Thiên Tà nở nụ cười tà mị nói: "Như Phong, lòng biết ơn của ngươi ta cũng không cần, nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta vậy thì lấy thân báo đáp đi, như thế nào?" Hắn cũng đã từng nhiều lần nói đùa như vậy, nhưng khi đó hắn nói với một giọng điệu đùa bỡn miệng. Mà lúc này, trong con mắt màu tím tà khí kia của Dạ Thiên Tà lặng yên xẹt qua một luồng ánh sáng không rõ. "Lấy thân báo đáp sao?" Hạ Như Phong ngẩng đầu ngắm trăng, giả bộ làm bộ dạng trầm tư, sau đó, trong sự chờ đợi khẩn trương của Dạ Thiên Tà, quay đầu, trong con ngươi đen xuất hiện ánh sáng đùa giỡn: "Không tốt." "Hả?" Không ngờ nàng sẽ trực tiếp cự tuyệt như vậy, Dạ Thiên Tà ngược lại có chút ngạc nhiên. Chỉ là, hắn đã sớm dự đoán được kết quả nên trên mặt cũng không có vẻ gì là thất vọng, vẫn lộ vẻ tươi cười tà mị như trước. Chẳng qua, Dạ Thiên Tà cũng hiểu Hạ Như Phong xem lời hắn nói là đùa giỡn... "Đúng rồi, lần này ta đến đây là có một loại đồ vật muốn đưa cho ngươi." Nói xong, Dạ Thiên Tà đưa tay ra, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một viên thủy tinh màu tím và đưa tới trước mặt Hạ Như Phong trước mặt ôn nhu nói: "Như Phong, về sau, khi ta không ở ngươi bên cạnh, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì bóp nát nó, ta rất nhanh sẽ chạy tới." Nhìn viên thủy tinh màu tím trên tay Dạ Thiên Tà, cơ thể Hạ Như Phong run lên bần bật. Nàng từng nghe Bạch Thụy nói qua, trên đại lục có rất nhiều cường giả, vì để bảo vệ đệ tử xuất sắc của đời sau nên sẽ luyện chế cho bọn họ một bùa hộ mệnh, chỉ cần bóp nát bùa hộ mệnh này thì trong nháy mắt có thể xuất hiện ở bên cạnh người kia. Có thể làm được như thế thì phải trả giá vô cùng lớn, cần phải mạnh mẽ xé rách linh hồn của chính mình thành mảnh nhỏ và phong ấn trong bùa hộ mệnh. Mà sự thống khổ khi bị xé rách linh hồn thì người thường làm sao có thể chịu được? Huống chi linh hồn không phải xác thịt, muốn chữa trị cho nó tuyệt đối không phải một sớm một chiều. Thậm chí càng về sau thì có người hoàn toàn không có cách nào chữa trị. "Được." Hạ Như Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của nam tử dưới ánh trăng và nhận lấy viên thủy tinh màu tím. Đây là ý tốt của Dạ Thiên Tà, nàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ đem tất cả cảm động chôn dấu ở trong lòng, nếu sau này có cơ hội thì nàng sẽ hồi báo cho hắn. Hơn nữa, sau đó Dạ Thiên Tà chỉ nói đơn giản hai câu rồi đem viên thủy tinh đưa cho nàng, đại khái là không muốn để cho nàng biết cái giá phải trả khi luyện chế ra. Nếu không phải Bạch Thụy trong lúc vô tình từng đề cập qua, chỉ sợ, nàng cũng sẽ không biết... "Như vậy, Như Phong, ta cũng nên đi." Sau cùng, Dạ Thiên Tà lại nhìn thật sâu vào gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, xoay người bước về phía hư không, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm. Nhẹ nhàng cầm viên thủy tinh màu tím, trên viên thủy tinh còn lưu lại độ ấm bàn tay của nam tử. Cho đến khi Dạ Thiên Tà biến mất, Hạ Như Phong mới thu hồi ánh mắt thu viên thủy tinh màu tím để vào vô tận không gian giới chỉ, từ trên nóc phòng nhảy xuống rồi đi về phía phòng mình. Hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống trong viện, giọt sướng trên lá phong giống như thủy tinh trong suốt và lóng lánh. Sáng sớm, Hoa Vô Tuyệt cầm bản đồ lộ tuyến đi tìm Hạ Như Phong, sau khi Hạ Như Phong lấy bản đồ lộ tuyến thì liền cáo từ với phụ tử Hoa gia, cùng Ma Ngạo Thiên đi về phía phương hướng Thanh Phong thành... Thanh Phong thành, nằm ở bình nguyên Lâm La Lan, là nơi không thuộc sự quản lý của hoàng gia, là vùng đất tự do nhất ở Thương Lang quốc. Ở trong này, không có gọi là quan viên quý tộc mà tất cả đều nói chuyện bằng thực lực, nếu ngươi không có thực lực cường đại hoặc là thế lực thì không có cách sinh tồn tại đây. Cũng vì vậy, nơi này tụ tập rất nhiều môn phái có thế lực cường đại, có nhiều môn phái có thể sánh ngang với ba đại gia tộc. Mà Nghiêm gia lúc ban đầu cũng phát triển từ Thanh Phong thành, mặc dù mấy ngàn năm đã qua, Nghiêm gia ở Thanh Phong thành cũng được coi là một nhân vật có tiếng nói. Cho nên lúc trước, Nghiêm Nhân mới đày Nghiêm Phong Hành đi Thanh Phong thành. Lúc này, Nghiêm gia Thanh Phong thành, bên trong hội nghị có một hơi thở nồng đậm uy nghiêm đang lưu chuyển. Nam tử dựa lưng vào trên ghế dựa, bộ hắc y làm cho khí chất của hắn càng tăng thêm một phần lãnh khốc, mày kiếm hơi nhíu, con ngươi đen lạnh nhạt quét qua trên thân của những người ngồi hai bên. "Đối với việc tranh chấp với Nam Môn gia tộc, các ngươi cũng đều phát biểu ý kiến đi!" Nam tử mặt không chút thay đổi, âm thanh nói chuyện cũng là lãnh khốc không mang theo một chút cảm tình. "Tam thiếu gia." Một thân y phục bằng gai, lão giả có mắt nhỏ mũi tẹt đứng lên: "Lão hủ cho rằng, chúng ta không nhất thiết phải vì dược điền mà nổi lên xung đột với Nam Môn gia tộc, Nam Môn là thế gia luyện dược, mà chúng ta chiếm giữ dược điền cũng vô ích, trừ bỏ bán cho cửa hàng ở ngoài thì cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng dùng cái này để tạo quan hệ tốt với Nam Môn gia tộc." Khi lão giả đang nói chuyện thì đôi mắt cũng không liếc Nghiêm Phong Hành một cái, có vẻ cực kỳ không tôn trọng. Hừ, cũng không biết gia tộc nghĩ thế nào mà lại để cho một người trẻ tuổi đến quản lý tại Thanh Phong thành, tuy rằng, sau khi hắn đến đã làm một loạt cải cách làm cho người ta kinh ngạc, nhưng người trẻ tuổi dù sao vẫn là người trẻ tuổi, thực lực quá thấp thì có thể làm nên thành tích gì? "Ta không đồng ý với ý kiến của Ma Y trưởng lão." Nói lời này là nam tử trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú, trong phòng hội nghị này, hắn có thể có một chỗ ngồi, có thể nhìn ra hắn có chỗ không đơn giản. "Hả? Diệp Cầm ngươi có ý tưởng gì?" Nghiêm Phong Hành ngồi dậy và nhìn nam tử trẻ tuổi nói. Mặc dù nam tử trẻ tuổi có thực lực thấp nhưng lại được gọi là người đa mưu túc trí, lại là một tay có tài năng đánh đàn tốt, mà hắn cũng không thuộc về Nghiêm gia, chỉ lệ thuộc một người là Nghiêm Phong Hành, vì vậy thái độ Nghiêm Phong Hành đối hắn nhưng thật ra rất tốt. Diệp Cầm là người vô tình gặp được khi Nghiêm Phong Hành mới đến Thanh Phong. Khi đó, Diệp Cầm đang tranh luận với người khác, cũng chính vì lời hắn nói mà làm cho Nghiêm Phong Hành chú ý đến, sau đó, Nghiêm Phong Hành tìm hắn vài lần và mời hắn gia nhập, vốn Diệp Cầm vẫn cự tuyệt nhưng sau khi bị lòng thành của hắn đả động thì đã trở thành quân sư của Nghiêm Phong Hành. Cũng là người mà Nghiêm Phong Hành tín nhiệm nhất ở trong thành thị này. "Giao dịch có nghĩa là hai bên cùng có lợi mới được xem là giao dịch thành công." Tay cầm cây quạt, Diệp Cầm đứng lên, dương mặt tuấn tú nở nụ cười ôn hòa, hơn nữa lại thêm một thân bạch y giống như một công tử dịu dàng. "Nhưng mà, Nam Môn gia khẩu vị thật sự quá lớn, giao dịch với bọn hắn thì chúng ta không có lợi, nếu đã không có lợi thì tại sao phải đáp ứng bọn họ? Cho nên, công tử, ta chủ chiến." Diệp Cầm xưng hô với Nghiêm Phong Hành không giống với người khác, như vậy có thể thấy quan hệ của bọn họ cũng không phải bình thường. "Hừ, Diệp Cầm, ngươi đây là đẩy Nghiêm gia ta lui sâu vào hố, nhưng ngươi đã quên mất thực lực của Nam Môn gia rồi sao? Đối đầu với một đám Luyện Dược Sư chẳng khác nào là muốn chết, huống chi lão gia chủ Nam Môn gia còn là một gã Luyện Dược Sư Ngũ phẩm cao cấp, ngũ phẩm cao cấp đó, ngươi có biết đó là có ý nghĩa gì sao?" Ma Y trưởng lão nói chuyện làm nước miếng bay tứ tung, có lẽ bởi vì kích động nên gương mặt già nua kia đỏ lên. "Chỉ cần Nam Môn gia ra lệnh một tiếng, tất cả thế lực ở Thanh Phong thành đều sẽ đến vây đánh Nghiêm gia ta, đến lúc đó, Nghiêm gia chúng ta làm sao ngăn cản, lại như thế nào ngăn cản?" "Ma Y trưởng lão, ngươi cho là chúng ta rút lui thì Nam Môn gia sẽ thỏa mãn sao?" Gương mặt Diệp Cầm lạnh xuống, thu hồi cây quạt trong tay lạnh lùng nói: "Chúng ta chiếm dược điền cũng không chỉ là một khối, bởi vậy, Nam Môn gia không đem tất cả Nghiêm gia đều nuốt gọn thì sẽ không bỏ qua!" Một câu cuối cùng, Diệp Cầm đề cao âm lượng, gần như hét lên. "Tam thiếu gia, mời ngươi cân nhắc mà quyết định, trăm ngàn lần đừng vì sai lầm nhất thời mà phá huỷ gia tộc, chỉ sợ đến lúc đó, ngươi cũng không có cách nào giao phó với gia chủ đi!" Xoay người, Ma Y trưởng lão ôm quyền nói, trong giọng nói lộ ra uy hiếp. Diệp Cầm cũng xoay người ôm quyền: "Công tử, chúng ta không thể lùi bước, mà Nghiêm gia bởi vì liên quan về dược điền với Nam Môn gia thì chắc chắn sẽ có một cuộc tranh đấu." "Tam thiếu gia..." Ma Y trưởng lão dường như còn muốn nói gì thì Nghiêm Phong Hành đã đứng lên, không kiên nhẫn phất tay: "Đủ, các ngươi cũng đừng tranh luận, việc này tạm thời từ bỏ, hội nghị hôm nay dừng ở đây, chuyện Nam Môn gia ta tự có biện pháp." "Dạ, công tử/Tam thiếu gia." Nghiêm Phong Hành cũng đã lên tiếng nên cho dù Ma Y trưởng lão không muốn thì cũng phải ngậm miệng lại. Thở dài, hai tay Nghiêm Phong Hành để sau lưng, không tiếp tục nhìn mọi người mà trực tiếp đi ra ngoài cửa, hắn mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, chỉ là mi tâm kia nhíu chặt, biểu lộ ra nội tâm lo lắng...