Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 164
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trừng mắt nhìn, Tiểu Bạch lộ vẻ mặt ngây thơ, thật sự không thể liên hệ nó với một Linh Thú vừa mắng chửi người.
Ai khiến cho Hỏa Diễm Sư hôm nay xui xẻo, nó kìm nén không nói gì lâu như vậy, đương nhiên duy nhất mấy ngày nay không thể nói lại. Dù sao giờ phút này không hề che dấu thực lực, tự nhiên không nhất định phải tiếp tục kìm nén.
Hỏa Diễm Sư tức giận tận trời, hận không thể xé Bạch Hổ trước mặt thành mảnh nhỏ.
"Haiz, ta biết trong nhân loại có một câu gọi là, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ta đã rõ, nhưng ngươi và chủ nhân của ngươi nên kiềm chế một chút, đừng muốn làm ra cái nửa người nửa Sư quái vật, a, ta quên mất, hai người các ngươi đều là công, cho nên các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng nhiều như vậy, tùy tiện khi nào thì đều có thể, nhưng mà..."
Tiểu Bạch căn bản như không thấy được tức giận của Hỏa Diễm Sư, tò mò nháy mắt: "Ta có thể hỏi một chút, hai người các ngươi, rốt cuộc ai là công ai là thụ?"
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn thấy Hỏa Diễm Sư tức run rẩy cả người, đều nhịn không được run rẩy một chút, mệt nó không nhằm vào mình.
"Rống, người quái dị chết tiệt, bản thú muốn kho thịt ngươi." Răng của Hỏa Diễm Sư run run, vừa mở miệng đã xông qua, ngọn lửa trong miệng phun ra, xuất hiện dòng khí cường đại.
Vốn Hỏa Diễm Sư là muốn nói bổn đại gia, không biết vì sao, nói đến bên miệng đã biến thành bản thú.
Nó nói như vậy cũng không có sai, nó vốn chính là triệu hồi thú, đương nhiên có thể tự xưng như thế, chỉ là, liên hệ với câu hỏi phía trước của Tiểu Bạch, ý kia hoàn toàn thay đổi.
Tránh ngọn lửa đánh đến trước mặt, vẻ mặt Tiểu Bạch giật mình nói: "Ngươi là thụ? Mẹ kiếp, chủ nhân của ngươi lại mạnh mẽ như vậy, ở một chỗ với thú, còn trở thành công?"
Tiểu Bạch nói, hơn nữa vẻ mặt giật mình kia của nó, thành công dẫn đến tiếng cười lớn.
"Ngươi... Ngươi, ý của bổn đại gia không phải như này" Hỏa Diễm Sư muốn tranh luận vì mình, chỉ là nhớ đến Tiểu Bạch khéo miệng, lập tức ngậm miệng lại.
Cho dù nó nói cái gì, lão hổ chết tiệt này, cuối cùng vẫn tìm được lý do đọ sức.
Nói chuyện với nó, tương đương làm cho mình tức giận, còn không bằng không nói, bắt nó thành thịt hổ kho mới đủ hết giận.
"Chính mình đã muốn thừa nhận, còn muốn chối cãi sao? Nếu dám làm, tại sao phải sợ người ta biết." Dường như ngại tức giận không đủ, ánh mắt của Tiểu Bạch vừa chuyển, nói: "Đúng rồi, lần sau ngươi có thể thử thay đổi vị trí với chủ nhân của ngươi, ừ, nếu không, thêm vài người nữa cũng có thể, ta nghe nói Nghiêm Lâm trưởng lão của Nghiêm gia lại là một nam nhân phong cách tốt, ha ha..."
Ngươi câm miệng thì không phải tốt rồi sao? Ngươi còn muốn mở miệng nói chuyện làm gì, còn ngại bị vũ nhục không đủ sao?
Ở trong lòng của Hỏa Diễm Sư mắng mình một lần, sau đó hai mắt đỏ bừng, từng ngụm hỏa diễm bị nó phun ra.
Vẻ mặt của Nghiêm Lâm lại kinh ngạc, không rõ vì sao lại dính dáng đến mình như thế? Lúc nào thì ông bắt đầu nam nhân phong cách tốt? Vì sao chính ông lại không biết?
Mấy người Huyết Phiến đứng ở bên cạnh Nghiêm Lâm, lúc này lại đồng thời lui lại sau mấy bước, cách ông có mấy trượng ở xa.
Chẳng lẽ những năm gần đây lão gia hỏa này cũng chưa nữa nạp thiếp, hơn nữa thê thiếp của mình đã mất từ lâu, thì ra ông lại trở thành nam nhân phong cách tốt, nhưng ba bọn họ lại không biết, lại ở chung ngây người mấy tháng với người ghê tởm như vậy, thật sự là nguy hiểm thật, vạn nhất ông ta coi trọng mình thì làm sao bây giờ?
Tuy ba người hoàn toàn đánh thắng ông ta, nhưng ông như vậy cũng là người quá ghê tởm, đoán chừng sẽ nôn lâu nhất.
"Cái gì, Huyết Phiến trưởng lão, Huyết Lân trưởng lão, Huyết Thanh trưởng lão, các ngươi đây là làm sao vậy?" Nghiêm Lâm phát hiện ba người đi xa, nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó nhớ đến lúc này còn cần bọn họ giúp, vì vậy khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười tự nhận là rất thân thiện.
Nụ cười kia, lại ở trong mắt ba người thấy thế nào là đáng khinh như thế, toàn thân nổi lên da gà, trăm miệng một lời rống to: "Cút, lão tử không thích ngươi."
Cút con mẹ ngươi, chẳng lẽ lão tử thích các ngươi sao?
Nghiêm Lâm cảm giác mình rất oan ức, nhưng cũng không muốn đi dùng tình yêu cuồng nhiệt để dán vào mông lạnh, phất áo bào, sẽ không chú ý đến bọn họ.
Nhìn thấy Nghiêm Lâm thu nụ cười ghê tởm kia, ba người nhìn nhau, đều thở dài nhẹ nhõm, có thể dọa ba Linh Quân đến như thế, Nghiêm Lâm cho dù chết, đại khái cũng sẽ không tiếc nuối.
"Hỏa Diễm, lập tức giải quyết Bạch Hổ kia cho ta." Long Tường tự nhiên nghe thấy lời nói của Tiểu Bạch, áp chế tức giận, hét lớn với Hỏa Diễm Sư.
"Rống." Hỏa Diễm Sư ngửa mặt lên trời rống giận, nghiến răng nghiến lợi: "Người quái dị, ngươi có thể đừng chạy tới chạy lui hay không?"
Đảo cặp mắt trắng dã, Tiểu Bạch ở trong lòng xem thường một cái.
Ngươi cho rằng ta là Tà lão đại sao? Tu vi của ta chỉ là lục giai lục cấp, đánh với một thú lục giai bát cấp? Ngươi cho ta là ngu ngốc sao?
Tuy Tiểu Bạch cao ngạo, nhưng cũng có chừng mực, dù sao chỉ cần tạm thời ngăn cản nó thì tốt rồi. Chắc hẳn bị một kích của mình như vậy, tất nhiên Hồng Mao Sư vẫn sẽ đuổi theo mình.
Bên này đã triển khai chiến đấu kịch liệt, trên người người khác, cũng bốc cháy ngọn lửa chiến tranh hừng hực.
"Khặc khặc, thật là vị linh hồn ngon." Địa Ngục Ác Vượn liếm đầu lưỡi, trong miệng chảy ra nước miếng màu đen, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm Hạ Như Phong: "Đã lâu không thấy linh hồn cường đại tươi mới như này, tiểu cô nương, ta lệnh cho ngươi, đưa linh hồn của ngươi giao ra, nói không chừng, ta cao hứng, sẽ ôn nhu nuốt ngươi vào, khặc khặc..."
Giọng nói của Địa Ngục Ác Vượn phát ra rất hưng phấn, vẻ mặt kia giống như là nhìn thấy tiểu bằng hữu bánh ngọt.
"Tổn thương chủ nhân của ta, cũng nên hỏi một chút ta có đồng ý hay không." Ánh sáng trắng hiện lên, Tuyết Hồ che trước người Hạ Như Phong, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Địa Ngục Ác Vượn.
Con thú này, tuy yếu hơn mình một cấp, nhưng Địa Ngục Ác Vượn vốn có thể chiến đấu gần cấp, cho nên thực lực không sai biệt lắm với nó, dù là yếu cũng không yếu hơn bao nhiêu.
"Tuyết Thiên, cẩn thận." Ánh mắt nhìn về phía mặt của hồ ly, Hạ Như Phong nhắc nhở một câu.
Trong lòng Tuyết Hồ ấm áp, gật đầu, kiên định nói: "Chủ nhân yên tâm, với năng lực của nó, thì không thể xúc phạm tới ta, ta không có chuyện gì xảy ra."
Sau khi nói xong, Tuyết Hồ đánh tiếp, dây dưa một chỗ với Địa Ngục Ác Vượn.
"Hừ." Hai mắt lạnh lẽo của Chiến Vô Ảnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong, khóe miệng cong lên lãnh ý: "Ha ha, luyện dược sư lục phẩm trẻ tuổi như thế, hơn nữa còn có được mấy thú lục giai lớn, ngươi thật sự rất thiên tài... Nhưng mà, cũng bởi vì ngươi thiên tài, ngươi lại không thể không chết, cho dù không có chuyện hôm nay, ngươi cũng không thể tránh được, nếu không, ngươi còn sống, ta sẽ cảm thấy cuộc sống hàng ngày khó yên."
Hai người này, vốn không có thù hận gì, nhưng bởi vì năng lực của Hạ Như Phong xuất chúng, trong lòng ông dâng lên sát ý.
Đơn giản là, nàng rất thiên tài, một Triệu Hồi Sư lục phẩm, ba thú lục giai, nếu có người như vậy còn sống, chỉ sợ không cừu không oán với mình, cũng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Cho nên, dù là không có việc hôm nay, nàng cũng phải chết, người như thế, không thể sống ở trên đời này.
Mặt của Hạ Như Phong không chút thay đổi nhìn Chiến Vô Ảnh, không khỏi than nhẹ một tiếng, xem ra thực lực trong tay của mình vẫn không đủ, hôm nay, mình thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn này sao?
Bỗng nhiên, những người quen thuộc từ trong đầu lướt qua từng người, cơ thể của nàng run lên, vội vàng phục hồi tinh thần lại.
Không, nàng không thể chết được, nếu nàng chết, không có người bảo hộ Hạ gia nữa, cũng không không ai có thể mang tam ca và mẫu thân rời khỏi Nghiêm gia, vì vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, nàng tuyệt đối không thể chết được.
"Như Phong." Mộ Dung Thanh Nguyệt đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, vươn tay, do dự, nhưng vẫn vỗ bả vai của nàng, lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử cong lên cười nhu hòa, ánh mắt kiên định nói: "Hôm nay, cho dù xảy ra khi nào, chúng ta, cùng sống cùng chết."
Cổ Phi, Lam Đồng, Mạc Trúc, Lạc Thanh Mộc ở lúc này, đều xoay quanh ở một chỗ, dán chặt vào phía sau lưng của đồng bạn.
"Ha ha, ta xem diễn trò lâu như vậy, cũng là lúc nên lên sàn." Nhìn thấy nguy cơ tứ phía, ánh mắt của Lâu Ngọc Thần sáng lên, phất áo bào trắng, khẽ nhảy đến, như tiên nhân rớt xuống phàm trần.
"Lâu quốc sư, ngươi đây là..." Chiến Vô Ảnh nhíu mày, âm lãnh hỏi.
"Ha ha, không sao, không thể thấy ngươi ăn hiếp một cô nương mà thôi." Lâu Ngọc Thần ôn hòa cười, vung chiết phiến trên tay, ngược lại như một công tử tao nhã.
Nhưng mà ở đây mọi người đều biết, người này, đã là lão quái vật mấy trăm tuổi.
"Lâu quốc sư, ngươi muốn xen vào sao?" Ánh mắt lại lạnh mấy phần, giọng nói của ông rõ ràng không tốt.
Lâu Ngọc Thần không hề mở miệng nói chuyện, chiết phiến trong tay vung lên phía trước, nhưng mà, ở lúc ông xẹt qua, ngay cả không khí cũng như bị đóng băng, độ ấm hạ thấp cực điểm.
Lúc này, những người còn lại đều triển khai chiến đấu sinh tử.
Mười trưởng lão ở trong đại chiến kia, còn sót lại bảy người, bọn họ và tứ trưởng lão ngũ trưởng lão đồng thời lui đến bên cạnh Hạ Như Phong, yên tâm giao phía sau lưng cho đồng bọn.
Người Hoa gia, trong chiến đấu lúc này cũng chết vô số, ngay cả vị Linh Quân áo bào đen kia, cũng bị thương nghiêm trọng.
Nhưng mỗi người đều quên đau đớn trên người, ra sức chém giết kẻ thù trước mặt.
Ngay lúc này, Chiến Vô Ảnh bị Lâu Ngọc Thần ép lui, cũng không chiến đấu với Lâu Ngọc Thần, mà bóng dáng quỷ dị biến mất, trong lòng Lâu Ngọc Thần cả kinh, vội vàng thả tinh thần lực ra tìm kiếm tung tích của đối phương.
Đây là khó khăn lúc chiến đấu với hệ Hắc Ám, hệ Hắc Ám am hiểu ẩn nấp, ngược lại làm cho người ta rất đau đầu.
Lỗ tai Hạ Như Phong vừa động, cảm nhận được hơi thở đánh đến phía sau, trong lòng đột nhiên cả kinh, bước chân vội vàng tránh sang bên cạnh.
Cho dù Hạ Như Phong thiên tài, cũng không thể so với Linh Quần, chỉ là nàng sử dụng Mị ảnh Tiên Tung, ngay lập tức trên người phát ra linh khí dao động, cảm nhận được cổ dao động kia, tất cả mọi người đều là kinh ngạc.
Linh Tướng tứ cấp, nàng lại là Linh Tướng tứ cấp, mười sáu tuổi Linh Tướng tứ cấp, sao có thể?
Mọi người không kịp kinh ngạc, bởi vì trước mặt Hạ Như Phong, có một lợi kiếm màu đen quỷ dị xuất hiện, đồng thời, cơ thể của Chiến Vô Ảnh, cũng từ trong bóng đêm hiện ra...
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương