Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 161
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Ta xem các ngươi ai dám." Tứ trưởng lão đứng ra, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám người bao vây mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Học viện Linh Phong ta, cũng không phải dễ ăn hiếp."
Đám người Nghiêm Lâm vây đánh không chỉ có Hoa gia, còn có những người khác, bọn họ tất nhiên không có trạm đạo lý ở phía sau.
"Học viện Linh Phong?" Giọng nói âm trầm vang lên, ánh mắt của Chiến Vô Ảnh như độc xà nhìn qua, cong khóe môi lên: "Các ngươi là người của học viện Linh Phong? Khi nào thì học viện Linh Phong lại có thêm một Lịnh Quân, nhưng mà không sao, chỉ là Linh Quân cấp thấp nhất mà thôi, chỉ cần một ngón tay của ta, cũng có thể biến các ngươi thành bột phấn, con kiến nhỏ bé, còn dám đi ra ầm ĩ."
"Ngươi..." Khuôn mặt của tứ trưởng lão đột nhiên thay đổi, ngay cả biết đối phương nói là sự thật, nhưng trong lòng ông lại không muốn thừa nhận, cho dù thế nào, ông cũng là một cường giả Linh Quân.
Ngũ trưởng lão bước ra, vỗ bả vai của tứ trưởng lão, đứng ở bên cạnh ông, cũng không nói gì.
Chỉ là vẻ mặt của ông đầy kiên nghị, nếu trận chiến này không thể chạy trốn, vậy thì hãy đại chiến thôi! Bọn họ tuyệt đối không sợ chết.
Vẻ mặt của Mộ Dung Thanh Nguyệt nghiêm túc từ trước nay chưa từng có, có lẽ đây là lần đối mặt với cường địch lớn nhất từ lúc hắn chào đời cho đến nay.
"Ha ha, các ngươi nhóm lão gia hỏa chết tiệt này, nếu hôm nay bản thiếu không chết, về sau nhất định sẽ giết cả nhà các ngươi, ha ha ha..." Hoa Vô Tuyệt biết không thể trốn thoát, hắn điên cuồng nở nụ cười.
Tóc đen bay rối mù, khuôn mặt tuyệt mỹ của nam tử nở nụ cười xinh đẹp, vẫn mị hoặc như lúc đầu.
Thành viên của chiến đội Nghịch Thiên rút vũ khí ra, khuôn mặt của bọn họ lãnh khốc, trong mắt không có cảm xúc gì, rõ ràng đều chỉ là Đại Linh Sư, lại không vì địch nhân trước mặt mà sợ hãi chút nào.
Trận chiến vô cùng căng thẳng.
Tất cả mọi người đều đỏ hai mắt, một luồng hơi thở giết chóc, từ trong cung điện nguy nga tráng lệ này truyền đến...
Dưới bầu trời trong lành, khuôn mặt của thiếu nữ phía trước tượng đá tái nhợt, mồ hôi trên đầu chảy xuống từng giọt, không biết từ khi nào, xiêm y của nàng bị mồ hôi ngấm vào, áo bào đỏ xinh đẹp quấn chặt lấy cơ thể của thiếu nữ, dáng người ở một năm trước chỉ mới phát triển, trải qua một năm, đã trở nên hoàn mỹ linh lung.
Như chịu đựng đau đớn rất lớn, thiếu nữ cắn chặt môi, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, máu tươi máu từ đường vân lòng bàn tay, rơi từng giọt xuống mặt đất.
Như là một đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ ở trước mặt nàng, xinh đẹp nhìn thấy mà giật mình, rung động lòng người.
Nhưng dù thống khổ có lớn thế nào, trong miệng thiếu nữ cũng phát ra một tiếng nào, loại đau đớn như là kinh mạch bị cắt đứt, ngay cả một nam nhân cũng rất khó chịu được.
Rất khó tưởng tượng, đây chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, sao cơ thể yếu đuối của nàng chống đỡ được cường bạo tiếp.
Lại chống đỡ suốt ba ngày...
Ánh nhìn trước mặt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cơ thể thiếu nữ lung lay, nhưng cuối cùng, vẫn dùng một hơi thở nhắc nhở, không được để cho mình ngã xuống mặt đất.
"Ngươi rất không tệ, thật không hổ là..." Giọng nói kia như muốn nói gì đó, nhưng là vẫn không nói ra miệng như cũ, không khó nghe ra, giọng nói của hắn đầy tán thưởng: "Bây giờ, hãy đi ra khỏi đây thôi, tiếp tục nữa, chỉ sợ ngươi muốn chống đỡ cũng không được, ha ha, ba ngày... Ta cho rằng, nhiều nhất ngươi chỉ có thể kiên trì một ngày, không ngờ rằng, so với ta đoán trước còn hơn gấp đôi, có lẽ bầu trời rộng lớn về sau, tùy ngươi ngao du."
Đau đớn toàn thân ở dưới giọng nói kia, lại đều biến mất đi.
Một sức lực ôn hòa tiến vào trong kinh mạch, lực lượng vốn bị mạnh mẽ đưa vào và lực lượng của tự thân hợp thành một chỉnh thể, chân chính biến thành lực lượng nàng nên có được.
Ở dưới lực lượng ôn hòa chữa trị, Hạ Như Phong cảm giác được cơ thể của mình rất nhanh hồi phục lại như cũ.
Nắm chặt hai tay, Hạ Như Phong cảm nhận được lực lượng trong cơ thể, trong lòng nhất thời mừng rỡ, đầu lại vái vài cái trên mặt đất lần nữa: "Đa tạ tiền bối tặng cho."
"Không, ngươi không cần cảm ơn ta, ngươi là người thừa kế của ta, là đệ tử lệ thuộc với ta, cho nên đó đều là thứ ngươi nên có được." Giọng nói hư vô mờ mịt, mang theo buồn phiền nhàn nhạt, có lẽ như sắp biến mất trên thế gian.
"Không biết tôn tính đại danh của tiền bối."
Trong đầu của Hạ Như Phong vẫn xuất hiện ba kiếm kinh thiên kia, có thể phát huy ra ba kiếm như thế, sẽ là hạng người vô danh sao? Cho nên nàng phải tìm ra chuyện của hắn.
Ít nhất, ba kiếm kinh thiên kia, nàng phải biết rõ ràng.
"Ha ha, tên sao, thời gian qua lâu như vậy, ta cũng nhanh chóng quên rồi... Ta chỉ nhớ rõ, trước kia những người đó đều gọi ta là Bạch Thần, nhưng mà, ta càng thích gọi mình là Thiên Nghịch hơn..."
Thiên Nghịch? Nghịch Thiên?
Hạ Như Phong hút một ngụm khí lạnh, tên rất khí phách, đột nhiên nàng như muốn hỏi gì đó: "Tiền bối, không biết Nghịch Thiên Quyết không có liên quan với ngươi hay không?"
Chờ đợi nàng là một mảnh yên tĩnh.
Thật lâu sau, gió nhẹ thổi qua, mang đến một lá cây dừng ở trên tay của nàng, cảm xúc mát lạnh, làm cho nàng hơi động thần, nghĩ đến có lẽ là hắn đã rời đi, Hạ Như Phong từ trên đệm đứng lên, thở dài, ánh mắt nhìn phía trời xanh.
"Không ngờ, chuyện lăng mộ Linh Tôn đúng là hắn làm ra, rõ ràng là người của Thời Đại Viễn Cổ, lại đến mười vạn năm sau, lại vẫn trêu chọc mọi người." Lắc đầu, Hạ Như Phong hơi cười: "Nhưng mà, xem như thám hiểm lăng mộ lần này ta cuối cùng là người thắng!"
Rất nhiều dược liệu quý hiếm, nhẫn vô tận không gian, kỹ năng truyền thừa, còn có... Thực lực của Linh Tướng tứ cấp.
Sau đó Hạ Như Phong không dừng lại, đi về phía cửa ra, đương nhiên, một đường đi thu nhặt hết dược liệu phía trên mặt đất sạch sẽ, có nhẫn vô tận không gian, tự nhiên có thêm hành trang nữa.
Đến trong phòng màu trắng, đập vào ánh mắt đầu tiên đó là bóng dáng của Ngân Diện công tử.
Chỉ là hai tay của hắn đặt ở sau lưng, đưa lưng về phía Hạ Như Phong, cơ thể thẳng mà thon dài, tóc dày mặc rũ xuống ở sau lưng, nếu như chỉ nhìn bóng dáng, hắn tuyệt đối được xưng là một nam tử hoàn mỹ.
Đáng tiếc khuôn mặt chăn đồ che lấp, nhìn không rõ khuôn mặt dưới mặt nạ bạc kia, che dấu là một khuôn mặt như thế nào.
Có lẽ là cảm nhận được động tĩnh sau lưng, Ngân Diện công tử chậm rãi xoay người, hai mắt lạnh nhạt nhìn lúc thiếu nữ y phục đỏ đi đến lặng yên hiện lên một chút ánh sáng, nhưng ánh sáng này chẳng mấy chốc lập tức biến mất, đến nỗi ngay cả Hạ Như Phong cũng không có bắt được.
Đôi mắt lơ đãng nhìn xuống, y phục đỏ của thiếu nữ dán sát vào cơ thể, dáng người lộ ra rõ ràng, hắn có chút xấu hổ quay đầu đi, nắm đấm đưa lên bên miệng, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ."
Nếu giờ phút này lấy mặt nạ của hắn xuống, tuyệt đối có thể nhìn thấy, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia thế mà lại đỏ bừng.
Lúc này Hạ Như Phong mới nhìn thấy, bởi vì do mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể, lộ ra dáng người hoàn mỹ của thiếu nữ.
Nháy mắt trên người bùng cháy lên ngọn lửa, một lát sau, ngọn lửa chậm rãi tiêu tán, áo bào đỏ đã được hong khô.
"Đi thôi!" Xoa mũi, Hạ Như Phong đi đến trước người tiểu thú tuyết trắng, bế thân thể mềm mại nhúc nhích của tiểu thú lên, hơi cười, hỏi: "Ngươi nguyện ý rời khỏi đây với ta sao?"
Tiểu thú vội vàng gật đầu, nức nở khẽ gọi, nước mắt trong mắt lăn lộn, sợ Hạ Như Phong bỏ lại nó một mình.
"Vậy về sau ngươi tên là Tuyết Cầu đi!" Dứt lời, ngón tay ép ra một giọt máu, máu tươi nhập vào trên trán của Tuyết Cầu, ký hiệu khế ước vừa hiện ở trên trán của nó, rất nhanh biến mất.
Hạ Như Phong vốn định đưa Tiểu Tuyết Cầu vào trong Triệu Hồi Thư, không biết làm sao Tiểu Tuyết Cầu túm y phục trước người của nàng, sống chết không muốn rời khỏi.
Biết Tiểu Tuyết Cầu vừa mới mất đi nam tử áo bào trắng kia là lúc yếu ớt, Hạ Như Phong không cưỡng ép.
"Tuyết Cầu, đưa chúng ta rời khỏi đây!" Vỗ đầu lông xù của Tiểu Tuyết Cầu, thở dài, chính mình mất tích ba ngày, chắc bọn họ rất lo lắng! Cũng là lúc rời khỏi đây...
"Ầm ầm."
Mặt đất dao động mãnh liệt, trong cung điện nguy nga tráng lệ, mọi người vừa triển khai chiến đấu, đều không tự chủ được dừng động tác trong tay, cơ thể đều đứng không vững, ánh mắt kinh ngạc nhìn trời đất chấn động.
"Sao lại thế này?" Nghiêm Lâm vội vàng nắm lấy vật bên cạnh có thể nắm, ổn định cơ thể, giọng nói nghi hoặc không hiểu.
Ông đã đi rất nhiều lăng mộ lớn, cũng đi rất lâu, nhưng không có một lăng mộ nào quái dị giống như vậy...
Bỗng nhiên, mặt đất nứt ra rồi một khe hở, tất cả mọi người đều theo bản năng lui lại sau mấy bước, kinh hãi nhìn về phía cái khe càng to ra kia.
Nhưng vào lúc này, một ngọn gió mãnh liệt từ dưới khe nổi lên, cuồng phong loạn vũ, thổi tóc che chặn đôi mắt, chỉ có thể xuyên qua chút khe hở, nhìn thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ bị cuốn lên.
Gió dần tiêu tán, lăng mộ ngưng chấn động, khe hở cũng thuận tiện biến mất, lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.
"Như Phong." Ở lúc Mộ Dung Thanh Nguyệt trợn mắt, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười kích động, vội vàng chạy qua, vươn tay, ôm cơ thể mềm mại của thiếu nữ một cái.
"Như Phong, thật tốt quá, ngươi không có việc gì, thật sự là quá tốt..."
Cơ thể của Hạ Như Phong đột nhiên cứng đờ, nàng cảm nhận được Mộ Dung Thanh Nguyệt lo lắng, há to mồm, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: "Thật xin lỗi, để cho các ngươi lo lắng."
Mộ Dung Thanh Nguyệt như phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đang làm cái gì, vội vàng buông tay ra, khuôn mặt đỏ lên, vẻ mặt có vẻ xấu hổ: "Thực xin lỗi, Như Phong, vừa rồi ta chỉ là rất kích động mà thôi."
Hoa Vô Tuyệt bĩu môi, lại bị hắn giành trước.
"Muội tử, ngươi không có việc gì là tốt rồi." Mạc Trúc vươn tay ra, xoa đầu của thiếu nữ, khóe miệng cong lên nụ cười mê người: "Mọi người chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi."
Cổ Phi nhìn Hạ Như Phong, không nói gì, nhưng trong mắt của hắn đều rất quan tâm.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Không khí xung quanh không bình thường, Hạ Như Phong cũng cảm nhận được, nhíu mày, khuông mặt tuyệt mỹ cong lên một nụ cười lạnh.
"Cũng không có gì, chẳng qua có mấy Linh Quân nghèo ngay cả quần cũng đều không có để mặc, cho nên đã giở trò cướp đoạt." Hoa Vô Tuyệt bất đác dĩ giang tay, vẫy tay thở dài, như cảm thấy tiếc hận thay bọn họ.
Nhất thời, những Linh Quân cướp đoạt này lại phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Vô Tuyệt.
"Hoa Vô Tuyệt, ngươi lại dám nói xấu chúng ta, chính là ngươi cướp đồ của chúng ta chứ, chúng ta chỉ lấy vật phẩm thuộc về mình mà thôi, vô sỉ thật sự phải là ngươi." Nghiêm Lâm nhảy dựng lên nói lời chính nghĩa, nếu người không biết sự thật, thật sự cho rằng ông đã bị nói xấu.
"Các vị, vừa rồi chỗ bọn họ đi, chúng ta cũng chưa đi qua, mà nơi này, rõ ràng cái gì cũng đều không có, nói không chừng bọn họ đã đoạt được bảo vật của Linh Tôn, vật báu của Linh Tôn, sao lại để một tiểu bối có thể đạt được?" Huyết Lân xoay người, nói lớn tiếng với những người còn lại.
Nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Hạ Như Phong và Ngân Diện công tử.
Chẳng qua nhìn vào hai mắt không có độ ấm của Ngân Diện công tử, cơ thể hung hăng sợ run cả người, không dám đánh chủ ý đến hắn nữa, chỉ thèm nhỏ dãi nhìn Hạ Như Phong.
Bọn họ không thể trêu chọc Ngân Diện công tử, vì vậy chỉ có thể đánh chủ ý lên Hạ Như Phong.
"Ô ô." Tuyết Cầu giơ nanh múa vuốt, trừng mắt cảnh cáo những người như hổ rình mồi đó, nhưng mà biểu tình kia thấy thế nào, cũng đều không có lực sát thương, ngược lại có vẻ rất đáng yêu.
"Hừ." Nghiêm Lâm trực tiếp không nhìn Tuyết Cầu, tuy cảm thấy kinh ngạc với Hạ Như Phong khi trở về có thêm một thú, nhưng ông cũng không nghĩ gì khác, dù sao coi thường Tuyết Cầu chính là thú sủng không có công kích.
"Ngân Diện công tử, chúng ta sẽ không cướp đoạt tài nguyên của Ngân Diện công tử, cho nên mời Ngân Diện công tử không cần lo cho việc này, như vậy rời đi, Huyết Quy Môn ta nhất định sẽ không quên ân đức của công tử." Huyết Phiến cảnh giác nhìn Ngân Diện công tử, ở trong đây, chỉ có nam nhân này, mới có thể để cho mình khó dò.
Ở đây, trừ Chiến Vô Ảnh và Long Tường ra, thì có vẻ không có người nào dám nói chắc chắn đánh bại ông.
Nhưng mà cũng chỉ có thể đánh bại, nếu ông chạy trốn, thì không ai có thể ngăn chặn, chẳng bằng đưa hắn một cái nhân tình, ngày sau gặp lại mới tốt.
Nghe vậy, mọi người chỗ Hạ Như Phong căng thẳng, vốn nhìn thấy Ngân Diện công tử ở chung với Hạ Như Phong, bọn họ còn lặng yên khẽ thở phào, dù sao thực lực của Ngân Diện công tử khó lường, nếu hắn có thể dây dưa với một số người, ít nhất tự chạy trốn cũng hơn một phần nắm chắc.
Nếu hắn lựa chọn rời đi, như vậy chờ bọn họ, chính là một màn giết chóc.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngân Diện công tử, dường như đang chờ lựa chọn của hắn.
Giờ phút này, trừ hai đại cao thủ Linh Quân cửu cấp, thì Lâu Ngọc Thần kia, cho tới bây giờ ánh mắt đều không có đặt ở trên người chiến đội Nghịch Thiên, Hạ Như Phong và Mộ Dung Thanh Nguyệt, những người còn lại tâm đều nhấc lên.
Ánh mắt của Ngân Diện công tử lạnh lùng, lạnh nhạt lướt qua mặt tát cả mọi người, giọng nói động lòng người từ trong môi của hắn ở dưới mặt nạ khẽ phát ra: "Rất xin lỗi, điều kiện của ngươi, ta không chap nhận."
"Vì sao?" Vẻ mặt của Huyết Phiến hơi đổi, nói thật, hắn không muốn đắc tội với Ngân Diện công tử.
Cho dù không có ai gặp qua diện mạo thật của Ngân Diện công tử, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, tuổi của hắn không lớn, bằng không cũng sẽ không lấy tên này cho hắn.
Loại thiên tài này, thật sự rất khủng bố, nếu không thể hoàn toàn đánh chết, thì không thể đắc tội, bằng không sẽ gặp họa rước vào thân.
Vì vậy, ông cũng không muốn đối địch với Ngân Diện công tử.
"Không vì sao cả." Ngân Diện công tử thản nhiên nhìn ông một cái, trên người đầy hơi thở rét lạnh, nói: "Hơn nữa, lời nói của ngươi làm cho ta khó chịu."
Vẻ mặt của Huyết Phiến thay đổi mấy lần, ông cho rằng, trong lời nói của mình hẳn là đủ có lễ, Ngân Diện công tử này, tính khí quái dị đúng như trong truyền thuyết như vậy.
"Còn có." Khóe miệng cong lên, trong mắt Ngân Diện công tử, sát khí chợt lóe lập tức biến mất: "Ngươi họ Huyết, thì phải chết."
Chợt nghe thấy lời ấy, Huyết Phiến lâm vào chán nản, một hơi suýt chút nữa không phun ra.
Hôm nay hắn đối địch với ông, chỉ vì ông họ Huyết, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ hắn cũng e ngại họ Huyết sao?
"Công tử có thể nói cho ta biết, chữ Huyết này, sao công tử lại e ngại hay không?" Huyết Phiến đã định truy hỏi tận gốc, cho dù thế nào, cũng muốn hắn nói nguyên nhân ra.
"Trước kia ta vừa vặn có một kẻ thù họ Huyết, cho nên, ta chán ghét người họ Huyết."
Kẻ thù của hắn họ Huyết? Cho nên hắn chán ghét người họ Huyết khắp thiên hạ? Đây cũng quá vô lại?
Trọng yếu là, dòng họ Huyết này, có vẻ khắp thiên hạ, cũng chỉ có Huyết Quy Môn là họ Huyết, cho nên lần này Ngân Diện công tử nói, căn bản chính là lấy cớ.
Đến lúc này sao Huyết Phiến còn có thể không biết mình bị hắn bỏ qua? Vốn ông không muốn làm kẻ thù với hắn, hắn làm khó mình khắp nơi, sao mình phải lo lắng nhiều như vậy?
"Công tử, ngươi cho rằng bỏ mặc người đi chơi vui lắm sao? Ngươi đường đường là cường giả còn có tôn nghiêm sao?" Vẻ mặt của Huyết Phiến âm trầm, dù là với tâm tình của ông, cũng là vì lời nói của Ngân Diện công tử mà nổi giận.
"là ngươi hỏi nguyên nhân, ta nói, ngươi lại không tin, vậy ngươi làm sao lại tiếp tục hỏi lại?" Áo bào bạc ở trong gió khẽ bay, tay áo lay động, trong mắt nam tử lặng yên hiện lên tia kỳ lạ, khóe miệng cong lên khinh thường.
"Được rồi, không cần nhiều lời vô nghĩa nữa, Ngân Diện công tử, ngươi rất mạnh, nhưng mà ở trên tay ta, ta cam đoan, ngươi tuyệt đối qua không được một chiêu." Long Tường đi ra, chặn ngang lời nói sắp đến bên miệng của Huyết Phiến, ánh mắt đầy ngạo khí thâm trầm.
Chỉ là một Linh Quân cửu cấp, hắn quả thật có tư cách kiêu ngạo.
Ánh mắt của Ngân Diện công tử nhìn lên trên người Long Tường, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, dường như không để lời nói của đối phương ở trong lòng, cho dù hắn không nói một lời, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra hắn cao ngạo không nhường chút nào.
"Khặc khặc, Long Tường, ta nghĩ vẫn là chúng ta cùng nhau, tiểu tử này, có thể giảo hoạt hung ác, không chú ý thì hắn chạy mất, như vậy về sau sẽ mang đến phiền toái." Chiến Vô Ảnh âm trầm cười quái dị hai tiếng, phất áo bào đi ra, sóng vai chiến đấu với Long Tường, khí thế thuộc về cường giả trên người hai người không thể bỏ qua.
Long Tường nhíu mày, nhưng vẫn không cự tuyệt đề nghị của Chiến Vô Ảnh.
Dù sao, Chiến Vô Ảnh và Ngân Diện công tử ở chung một quốc gia, tất nhiên có hiểu biết với hắn nhiều hơn mình.
Rốt cuộc ánh mắt của Ngân Diện công tử trở nên trầm trọng, rút ngân kiếm bên hông ra, trên thân kiếm tỏa ra tia sáng màu bạc, chỉ về phía hai người, tuy trận chiến này rất khó giải quyết, cũng rất nguy hiểm, nhưng hắn không lùi bước.
"Hai người các ngươi ăn hiếp một người, không biết là không công bằng sao?"
Ngay lúc ba người sắp sửa tiến hành chiến đấu, một giọng nói lạnh nhạt, như tia chớp xẹt qua mây mù, ầm vang xuyên vào hai phương giằng co, ở khoảnh khắc kia, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người thiếu nữ mở miệng nói chuyện kia.
Chỉ thấy thiếu nữ có nhan sắc tuyệt thế, khí chất cao ngạo kiệt xuất, khẽ bước chân, đi đến bên cạnh Ngân Diện công tử, một đôi mắt âm trầm như tối đen chậm rãi lướt qua hai người.
"Như Phong..."
"Tiểu Phong Phong..."
Nhìn thấy Hạ Như Phong đi ra ngoài, tất cả mọi người nóng nảy, nhóm người Mộ Dung Thanh Nguyệt trực tiếp tiến lên, nắm chặt hai tay, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm địch nhân trước mặt.
"Ha ha ha, chúng ta lấy hai bắt nạt một thì thế nào? Tiểu cô nương, ngươi sẽ không coi trọng Ngân Diện công tử, mà ra mặt chứ? Đáng tiếc, ngươi cũng sống không nổi, mà ngươi lại còn làm thay người khác." Chiến Vô Ảnh cười lớn hai tiếng, vốn hẳn sang sảng cười lớn, đến trong miệng ông, lại trở nên đặc biệt âm lãnh.
Chỉ là lời nói của ông ta, lập tức đồng loạt ánh mắt lạnh lẽo bắn qua, nhưng mà những ánh mắt đó không thể sinh ra uy hiếp gì với ông.
"Ta không sống sót, không liên quan đến ngươi, nhưng mà, bên này, nên hai đối hai, mới có vẻ công bằng." Mặt của Hạ Như Phong không chút thay đổi, bàn tay nắm chặt, không biết từ khi nào đã thả lỏng ra.
"Nếu các ngươi có thể thêm một Linh Quân cửu cấp nữa, chúng ta tự nhiên sẽ hai đối hai." Dưới áo bào tro, khuôn mặt già nua kia của Chiến Vô Ảnh nở nụ cười lạnh, âm trầm trong mắt biện ra một chút khinh thường.
Nghiêm Lâm cười lạnh một tiếng, nàng cho rằng nàng là ai, còn dám nói như thế với Linh Quân cửu cấp, không biết nên nói nàng dũng cảm, hay là không biết, phải biết rằng chỉ cần Linh Quân thổi một hơi, là có thể thổi bay nàng.
Bỗng nhiên, ngón tay thon dài của Hạ Như Phong chỉ ở trên hư không, trong không khí, xuất hiện ra từng trận gợn sóng, như mặt biển không bình tĩnh.
Chẳng lẽ nàng muốn triệu hồi sao?
Nghiêm Lâm sớm biết Hạ Như Phong không phải Triệu Hồi Sư, cười lạnh hai tay ôm ngực, chờ xem nàng xấu mặt để đùa bỡn thật tốt.
Cho rằng ai có thể sợ tới mức như vậy? Chỉ bằng ngươi, sao có thể triệu hồi ra Triệu Hồi Thư? Cho dù ngươi may mắn thành Triệu Hồi Thư, cũng không thể có triệu hồi thú gì lợi hại.
Cho nên với hành động của Hạ Như Phong, Nghiêm Lâm căn bản không để vào mắt.
Chỉ là giây tiếp theo, đôi mắt của ông không khỏi trợn tròn, ngơ ngác nhìn bản Triệu Hồi Thư màu bạc trên bầu trời kia.
Dưới ánh sáng bạc Triệu Hồi Thư tỏa ra, tóc đen của thiếu nữ không gió tự bay, bàn tay nâng quyển sách thật dày, hai má tuyệt mỹ ở dưới ánh sáng chiếu xuống, phát ra tia thánh khiết...
Mọi người đều nhìn đến choáng váng, trong mắt đầy kinh diễm.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương