Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Là ngươi, ngươi vẫn còn sống, không, không thể nào." Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cơ thể của Vân Lâm run lên, không biết lấy khí lực ở đâu ra, điên cuồng kêu lên. Làm sao có thể, sao nàng ta vẫn còn sống, nàng hẳn là đã chết rồi mới đúng, người như nàng, không xứng sống ở trên đời này. "Xem ra mấy ngày nay, ngươi trải qua thời gian rất không tốt." Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Như Phong lướt qua trên khuôn mặt đầy vết thương của nàng ta: "Roi đánh, mùi vị nước hạt tiêu, dễ chịu chứ?" Có lẽ là nhớ đến mấy ngày này trải qua cuộc sống như kiểu ác mộng, trong mắt Vân Lâm hiện ra tia sợ hãi, loại tra tấn này, nàng không muốn nếm thử nữa, nhưng mà, nàng không muốn chết, lại càng không muốn trải qua đau đớn sống không bằng chết này. "Vân Lâm, ngươi phải biết rằng, lăng mạ xúc phạm người khác, nhân quả báo ứng, không sai, hôm nay ngươi phải chịu đau đớn, chính là do ngươi tự gieo gió gặt bão mà thôi." Bàn tay khẽ đặt vào trong ngực, Hạ Như Phong thu nụ cười nhạt lại, từ trong vẻ mặt thản nhiên, rất khó nhìn ra cảm xúc của nàng. "Ha ha, Hạ Như Phong, ta căn bản là không có làm sai việc gì, tại sao lại nhân quả báo ứng chứ? Làm ra việc này vẫn là ngươi, đáng ghét cũng là ngươi, báo ứng nên báo lên trên người ngươi." Mặt của Vân Lâm lộ vẻ điên cuồng, vết sẹo dữ tợn dán ở trên hai má của nàng, đặc biệt khiếp người. Thất vọng lắc đầu, Hạ Như Phong thở dài: "Vân Lâm, xem ra ngươi vẫn không tình nguyện thừa nhận chính mình đã phạm sai lầm, chẳng lẽ ngươi đã quên, ba năm trước ngươi đã tìm hai kẻ lưu manh kia sao?" Há to mồm, Vân Lâm kinh hãi nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Hạ Như Phong, toàn thân run khẽ, bọn họ đã biết, bọn họ đã biết mình ở phía sau màn ra tay, như vậy hôm nay nàng khẳng định trốn không khỏi kiếp nạn này. Nhưng mà nàng không muốn chết, nàng không muốn chết thì làm sao bây giờ? "Ta đột nhiên phát hiện, nói chuyện với ngươi, rất lãng phí lời nói." Hạ Như Phong từ trong mắt của nàng ta, nhìn ra lòng nàng ta cũng không sám hối, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Bởi vì Vân Lâm ngươi, căn bản không xứng làm đối thủ, cho tới bây giờ cũng không xứng." Đầu ngón tay ở không trung chỉ một cái, xung quanh đầu ngón tay nổi lên gợn sóng, không cần trong giây lát, một quyển Triệu Hồi Thư màu bạc xuất hiện ở trên ngón tay của nàng. "Hỏa Nhi, ra ngoài." Tay cầm Triệu Hồi Thư, khẽ quát một tiếng, chỉ thấy ánh sáng bạc hiện ra, bên cạnh đã có hơn một Hỏa Lang đỏ rực uy mãnh, Hỏa Lang kia lắc cái đuôi, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Vân Lâm. "Hỏa Nhi, nàng ta giao cho ngươi, hầu hạ cho thật tốt, tốt nhất làm cho nàng ta... Suốt đời khó quên." Trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, Hạ Như Phong phất tay áo, xoay người đi ra ngoài đại lao. Từ đầu tới cuối, không hề nhìn nàng ta một cái. "Không..." Sau lưng vang lên giọng nói vô cùng hoảng sợ của Vân Lâm, nhưng giọng nói này từ từ biến mất khi cửa sắt đóng lại, vĩnh viễn ngăn cách ở trong đại lao... Lúc này cộng sự với Vân gia cả nhà bị diệt hết, cục diện ngang hàng của ba gia tộc ở Hỏa Vân thành, cuối cùng bị Hạ gia phá tan. Việc này làm tất cả mọi người cũng không lường trước được, cho dù là Hạ gia, cũng không ngờ gia tộc còn có một ngày huy hoàng như thế. Tiếp theo, mười trưởng của lão học viện Linh Phong và thành viên chiến đội Nghịch Thiên cũng đi theo đến. Lúc nhìn thấy các khuôn mặt lãnh khốc của chiến đội Nghịch Thiên, lại đều là cấp bậc Đại Linh Sư, người Hạ gia đã bị dọa sợ. Khi nào Đại Linh Sư không đáng giá tiền như vậy? Tùy tiện đã đến một trăm người? Nhưng mà, ở trong thế lực đại gia tộc lớn, Đại Linh Sư quả thật không đáng giá tiền. Nhưng một chiến đội như thế, trước kia quét sạch Hỏa Vân thành, thì tuyệt đối vô cùng thoải mái. Phỏng chừng không cần phí bao nhiêu khí lực, cũng có thể chinh phục tất cả. "Cái gì? Thanh Nguyệt ngươi nói là thật? Cái bị phát hiện kia, không phải là lăng mộ Linh Quân, mà là lăng mộ Linh Tôn?" Sau khi Mộ Dung Thanh Nguyệt nói xong, Hạ Như Phong hoảng sợ, sau đó nhíu chặt mày lại. Mấy ngày gần đây, Hỏa Vân thành đã nổi gió mây cuồn cuộn, thế lực môn phái vì lăng mộ Linh Quân mà đến nhiều không đếm xuể, lại còn ở phạm vi của bọn họ có thể ứng phó. Nếu như là lăng mộ Linh Tôn, Hạ Như Phong không thể tưởng tượng nổi, Hỏa Vân thành sẽ phải chịu tai họa như thế nào, một khi không cẩn thận, sẽ gặp đốt sạch phá trụi, máu nhiễm toàn thành trì. "Chả trách, chả trách mấy ngày này, cường giả đến Hỏa Vân thành càng ngày càng nhiều, thì ra toàn là vì..." Hạ Như Phong nắm tay, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: "Không được rồi, phải nhanh chóng tăng lên thực lực cho ngoại công bọn họ, ít nhất ở thời gian này, vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, Thanh Nguyệt, ngươi nhanh giúp ta triệu tập tất cả mọi người đến đây." Giờ phút này, trong phòng, mọi người nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, vẻ mặt đều trầm xuống. Bọn họ ở trong này, cảm thấy khủng hoảng sâu sắc. "Cho nên ngoại công, bây giờ con muốn giúp các người tăng thực lực lên." Hạ Lâm Lạc hơi trầm tư, rồi mới ngẩng đầu, giọng nói không thể tin: "Phong Nhi, con nói đan dược kia, có thật không? Trên đời, thực sự có đan dược thần kỳ như thế sao?" "Vâng, nhưng mà trước tiên nghe con nói, nếu dùng đan dược này, cảnh giới vĩnh viễn dừng lại ở Linh Vương nhất cấp, cả đời này đều không thể tiến lên phía trước một bước nữa, nếu muốn dùng, cần cẩn thật suy xét." Hạ Như Phong khẽ gật đầu, đan dược này, sau khi từng giúp An Đức Lâm luyện chế đan dược, chính mình đã lấy được hai lăm viên. Hai lăm viên đan dược, có thể giúp Hạ gia tạo ra hai lăm cường giả Linh Vương, ở lúc mấu chốt, dù là không thể ở trong lăng mộ Linh Tôn lấy được bảo vật, cũng có thể bảo vệ Hạ gia bình an vô sự. Lăng mộ Linh Tôn, không chỉ hấp dẫn cường giả Lâm Phong quốc, mà còn có cao thủ của bốn quốc gia khác, ở bên trong có lẽ còn tồn tại cao nhất, nàng không thể không nghiêm túc chờ đợi. "Ha ha, cho dù không dùng đan dược này, chẳng lẽ ta có thể đột phá đến Linh Vương sao?" Hạ Lâm Lạc cười lớn hai tiếng, từ vị trí ngồi dậy, mỉm cười nói: "Phong Nhi, lấy ra đi! Với tư chất của ta, cả đời này, đều không thể đột phá đến Linh Vương, mà đan dược của con, lại hoàn thành giấc mộng của ta." "Được." Hạ Như Phong cong môi lên, từ trong linh giới lấy ra lọ đan dược, đầu ngón tay bắn ra, nắp bình rơi ra, đổ ra một viên đan dược, đưa đến trước mặt Hạ Lâm Lạc. Nhận đan dược, trên mặt Hạ Lâm Lạ hiện ra vẻ kích động, không nhịn được sờ đan dược, hạ quyết tâm đưa vào trong miệng, đan dược vào miệng, ông vươn đầu lưỡi, như vô cùng nhớ mùi vị liếm môi. "Ùng ục." Tiếng nuốt nước miếng vang lên ở trong phòng, tất cả mọi người thèm muốn dừng ở trên người Hạ Lâm Lạc, hâm mộ trong mắt hiển thị ra rõ ràng, nhưng mà bọn họ cũng biết, chỉ có Hạ Lâm Lạc, ngoại công ruột của Hạ Như Phong mới có đãi ngộ như thế. "Ầm Ầm." Linh khí thiên địa xoay quanh trên đỉnh đầu, khí thế toàn thân Hạ Lâm Lạc nháy mắt tăng lên, bắt đầu từ Đại Linh Sư lục cấp, đột phá đến Đại Linh Sư thất cấp, Đại Linh Sư bát cấp... Cuối cùng, thậm chí đến Linh Vương nhất cấp mới ngừng lại được. "Ha ha ha." Cảm nhận được chỗ tốt của thực lực tăng mạnh, Hạ Lâm Lạc hưng phấn ngửa đầu cười, vặn khớp tay, phát ra tiếng xương lỏng lẻo, cười tủm tỉm quay đầu: "Hạ lão, đến đến đến, chúng ta đến đánh một trận như thế nào?" Đảo cặp mắt trắng dã, Hạ lão vô cùng ủy khuất, vốn hậu bối yếu hơn mình rất nhiều, đột nhiên vượt qua chính mình, loại cảm giác này, người không trải qua tuyệt đối không biết. Hơn nữa, đánh nhau với một vị Linh Vương? Đầu óc của ông còn không bị hỏng, Sao lại làm chuyện ngu xuẩn như thế? "Ngoại công, người đừng quá đắc ý, lập tức người sẽ hối hận." Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đắc ý kia của Hạ Lâm Lạc, Hạ Như Phong vẫn không thể nhịn được hất một bát nước lạnh. Ngượng ngùng thu ánh mắt lại, Hạ Lâm Lạc mỉm cười xoa bàn tay, đi từng bước đến gần Hạ Như Phong: "Cái gì, Phong Nhi! Con còn có đan dược gì sao? Nhanh chóng lấy ra hiếu kính tặng ngoại công." Khóe miệng hơi cong lên, Hạ Như Phong không nói gì nhìn trời. Đây vẫn là ngoại công uy nghiêm của nàng sao? Sao lại cảm thấy, thay đổi giống một người khác vậy. "Có lẽ là có, vừa rồi đưa cho người loại đan dược này, ở đây con còn có hai tư viên, chỉ tiếc người không thể dùng nữa." "Ầm." Chợt nghe thấy lời ấy, Hạ Lâm Lạc trực tiếp ngã xuống đất, nàng... Nàng nói cái gì? Loại đan dược tăng thực lực lên này, lại còn có hai tư viên. Trong nháy mắt, Hạ Lâm Lạc kinh ngạc nói không ra hơi. "Sao vậy, ít sao? Cái này con chỉ có nhiêu đây." Nhíu mày, bộ dáng của Hạ Như Phong rất là buồn rầu: "Nhưng mà trên tay con còn có ít đan dược chữa thương và khôi phục linh lực tứ phẩm, tam phẩm rất rác rưởi, nên không cần! Nếu như muốn ngũ phẩm mà nói, trên tay con không có dược liệu, không thể luyện chế, vì thế chấp nhận sử dụng." Đan dược tam phẩm rất rác rưởi? Không có đan dược ngũ phẩm là vì thiếu dược liệu? Đan dược chữa thương và khôi phục linh lực tứ phẩm, chỉ là chấp nhận sử dụng? Mọi người đều níu lưỡi, bị giọng nói thờ ơ kia của thiếu nữ làm chấn động đến choáng váng... "Nếu như ngoại công muốn, vậy thì lấy một chút đi! Dù sao trong tay ta còn có không ít." Hạ Như Phong vung tay lên, vô số bình dược ở trước mặt Hạ Lâm Lạc, sau đó tay di chuyển, nắm ở trong tay là bình ngọc không giống cái khác. "Đây cũng là hai tư viên đan dược kia, để ngoại công người đến phát ra." Nhìn vô số bình ngọc này, Hạ Lâm Lạc vẫn đắm chìm như lọt vào trong sương mù, vỗ hai má cứng ngắc, ông quay đầu, nói với Hạ Quân Mạc cũng đang khiếp sợ: "Quân Mạc, con đánh ta một quyền, xem ta có phải đang nằm mơ không." Hạ Quân Mạc sững sờ gật đầu, cho dù là biết sư phụ của Hạ Như Phong là một vị luyện dược sư, cũng vì thế cảm thấy kinh ngạc khi nàng lầ cây bút lớn như thế, nhưng lại nghe thấy ai đó nói chuyện với ông, trực tiếp giơ nắm đấm lên, đánh ra một quyền. "Oa." Ôm mắt gấu mèo, Hạ Lâm Lạc đạp qua một cước, tức giận nói: "Xú tiểu tử, lão tử bảo ngươi đánh nặng như vậy sao? Đau chết lão tử." Thông thường, thân là Đại Linh Sư, không thể đả thương Hạ Lâm Lạc, nhưng Hạ Lâm Lạc chưa kịp phòng ngự gì, lại đánh vào đôi mắt yếu ớt nhất trên người, nếu Hạ Lâm Lạc không bị thương mới là lạ. Vài trưởng lão, bao gồm Hạ lão ở bên trong, đều dùng ánh mắt kia thèm thuồng nhìn vào những đan dược đó, nuốt nước miếng, rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Lâm Lạc. Lúc này, ánh mắt của bọn họ thật giống như là một sắc lang, vẻ mặt như lúc nhìn thấy mỹ nữ là nhanh chóng nhảy bổ vào. Hung hăng rùng mình một cái, Hạ Lâm Lạc vội vàng đưa tay ôm ngực, lui lại về sau mấy bước, nói: "Ngươi... Mấy người các ngươi muốn làm gì?" Mấy người đồng thời đảo cặp mắt trắng dã, nếu ví Hạ Lâm Lạc là mỹ nữ, động tác lần này rất chọc người yêu mến. Nhưng mà, một lão nhân làm ra loại phản ứng này, chỉ biết làm cho người ta cảm giác cả người nổi da gà lên. Hạ Như Phong lấy tay chạm vào trán, bất đắc dĩ thở dài, vì cử chỉ của Hạ Lâm Lạc cảm thấy rất dọa người. "Ha ha, Lâm Lạc! Từ nhỏ ta chiếu cố ngươi rất lớn, không có công lao, cũng có khổ lao không phải sao? Chẳng lẽ ngươi không có thứ có thể hiếu kính ta sao?" Lúc nói lời này, ánh mắt của Hạ lão liếc lên trên bình ngọc. "Ánh mắt của Hạ lão ngươi rất cao, có cái quái gì có thể để ngươi để ý sao?" Hạ Lâm Lạc mỉm cười trả lời, tuy ông rất tôn kính với Hạ lão, nhưng lúc mình còn nhỏ, cũng không ít lần bị ông ấy phê bình, không nhân cơ hội hả giận, sao không làm mình thất vọng? Hạ lão lâm vào chán nản, chẳng lẽ phải muốn ông nói rõ ra, để cho Hạ Lâm Lạc đưa đan dược kia cho ông sao? "Ngoại công, người phát đan dược ra thôi! Thời gian cấp bách, phải nhanh chóng tăng thực lực lên." "Được rồi!" Nghe vậy, Hạ Lâm Lạc thu tư tưởng náo loạn lại, khôi phục lại hình tượng nghiêm túc uy nghiêm: "Hạ lão, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, các ngươi là nguyên lão Hạ gia, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, đây là bốn viên đan dược, trước tiên các ngươi cầm lấy dùng đi." Bốn người bắt đầu tiếp nhận đan dược, như trân bảo cẩn thận cầm, kích động nuốt đan dược vào, trong nháy mắt nuốt vào miệng, đan dược hóa thành nước dịch, từ cổ họng chảy vào trong cơ thể. "Ầm ầm." Bốn người đồng thời thăng cấp tất nhiên khí thế mạnh hơn Hạ Lâm Lạc, mà từ Đại Linh Sư đến Linh Vương, cũng qua thời gian ngắn, bốn người rất nhanh đã tấn chức xong, cảm nhận được lực lượng của cường giả Linh Vương, các nét mặt già nua kích động run rẩy đứng lên. Còn có hai mươi viên đan dược, trong khoảng thời gian ngắn, không thể tìm được người thích hợp, Hạ Lâm Lạc trước tiên thu hết vào. Đúng lúc này, tin tức bất ngờ xảy ra, khiến cho mọi người đang vui sướng vì thực lực tăng lên bị đóng băng. "Ngươi nói cái gì? Sao người Nghiêm gia lại đến đây?" Vẻ mặt của Hạ Lâm Lạc âm trầm, các đốt ngón tay nắm lại vang lên "Rắc rắc", trầm mặc một lát, rồi mới nói: "Bọn họ là người phương nào đến?" "Đến đây là một lão giả, tự xưng là trưởng lão Nghiêm gia." Gia nô thật cẩn thận trả lời. "Phong Nhi." Ánh mắt Hạ Lâm Lạc nhìn về phía Hạ Như Phong, dừng một chút, nói: "Con xem..." "Ngoại công, bọn họ đại khái cũng là bị tin tức lăng mộ Linh Tôn hấp dẫn, nếu đến thăm hỏi, chúng ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt khách." Khóe miệng nở nụ cười lạnh, Hạ Như Phong một câu cũng không nói thêm gì. Bọn họ có can đảm đến đây, nàng sẽ để cho bọn họ, một người không thiếu ở lại chỗ này. Đòi nợ với Nghiêm gia, từ giờ phút này, cũng nên bắt đầu...