Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 146
"Vân Thiên, Hỏa Lăng, hai lão thất phu các ngươi, còn muốn tiếp tục tìm Hạ gia gây chuyện sao?"
Bên ngoài sân Hạ gia, bóng dáng Hạ lão xuất hiện, phía sau hắn, La Cách cùng La Phương đi theo sát ở phía sau, đồng thời nhìn hai người trước mặt.
Bên trái lão giả, áo trắng như tiên, tay áo bay bay, đầu đầy tóc bạc bay nhẹ trong gió, tay vuốt chòm râu bạc trắng, nhưng lại giống một thiếu niên trắng nõn như ngọc.
Hai mắt chứa đựng sát ý lạnh lẽo, gương mặt đầy rét lạnh, khí thế cả người tỏa ra so với Hạ lão mạnh hơn rất nhiều.
Bên phải của lão giả, hồng y như máu, mang theo một phần âm u lạnh lẽo cùng liều lĩnh, con ngươi giống như rắn độc, lạnh lùng quấn quít lấy Hạ lão, không chút nào che dấu sát ý từ trên người tràn ra.
"Hạ lão, Hạ gia các ngươi không nên còn sống trên thế gian này, cũng đã đến lúc nên biến mất trên mảnh đại lục này, ha ha, cũng không nên trách chúng ta, muốn trách, thì chỉ có thể trách nhóm đệ tử Hạ gia các ngươi trêu chọc Vân gia chúng ta trước, nhớ kỹ, kiếp sau, trăm ngàn lần không cần đối địch cùng Vân gia chúng ta, nếu không, các ngươi sẽ chết rất thảm."
Vân Thiên cười to hai tiếng, tay áo vung lên đi về phía trước, trong lời nói, đã phán quyết cái chết cho Hạ gia.
"Hừ, ai thắng ai thua, còn chưa định." Hạ lão hừ lạnh một tiếng, khí thế thuộc về Linh tướng của bản thân tràn ra, khí thế của ông giờ phút này, mang theo một cỗ kiên quyết, tư thế nếu phải chết cũng phải kéo theo tính mạng của bọn họ.
La Cách cùng La Phương một trái một phải đứng bên cạnh Hạ lão, khí thế thuộc về cường giả Linh tướng được phát ra cùng một lúc.
Hai phe giằng co, sấm sét vang dội, ngay cả Vân Thiên cùng Hỏa Lăng dù thực lực có mạnh mẽ, nhưng đối phương lại có ba người, so đấu khí thế trong trận đấu này, vẫn như trước, đều là đánh ngang tay.
"Mọi người hai nhà Hỏa Vân nghe lệnh, xông vào Hạ gia, giết tất cả bọn họ không chừa một ai."
Sau khi Vân Thiên cùng Hỏa Lăng ra lệnh xong, toàn bộ người của hai nhà đều rút vũ khí ra, xông về Hạ gia, trên thân mỗi người đều cháy lên tinh thần chiến đấu mãnh liệt, tiếng la như sấm, ầm ầm nổ vang.
"Mọi người cùng theo ta ra ngoài chiến đấu." Hạ Lâm Lạc giơ vũ khí lên, ngửa đầu hét lớn một tiếng, giọng điệu uy nghiêm, vang lên bên tai, "Hôm nay, chúng ta muốn sống chết cùng Hạ gia."
Một năm, cuộc chiến kéo dài như vậy cũng đã gần một năm...
Cũng đã đến lúc phải phá vỡ tình trạng này.
Hôm nay, không phải ngươi chết thì là ta chết.
"Ta thề sống chết cùng Hạ gia." Âm thanh vang dội truyền lên bầu trời, khắp Hỏa Vân thành đều vang vọng âm thanh của bọn họ, thậm chí âm thành này con xuyên qua Hỏa Vân thành, truyền đến trúc tía* phụ cận của sơn mạch...
* Trúc tía: Trong edit dịch vậy nên mình giử nguyên vì không tìm được từ nào để thay thế.
Trên bầu trời, hai con Đại Điểu màu vàng rất nhanh bay xẹt qua, chỉ lưu lại trên bầu trời một bóng dáng màu vàng.
Trong đó trên lưng của một con Đại Điểu, thiếu nữ tay cầm trường côn, gương mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Hỏa Vân thành, không biết vì sao, trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an.
"Đã tới bên ngoài của Hỏa Vân thành, cũng sắp tới, hy vọng, có thể kịp lúc."
Đúng lúc này, trong Hỏa Vân thành, âm thanh vang dội xuyên qua cửa thành màu đỏ đột ngột truyền vào tai thiếu nữ, gương mặt tuyệt đẹp còn mang nét trẻ con đột nhiên biến đổi, quát to: "Đại Bằng, tốc độ nhanh hơn cho ta."
"Thầm thì..."
Đại Bằng ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, giờ phút này, nó dùng tốc độ cực hạn, bỏ xa một con Đại Điểu khác ở phía sau.
"Hôm nay lão tử cho dù có liều cái mạng già này cũng không để cho các ngươi diệt Hạ gia." Hạ lão vươn tay ra, lòng bàn tay mang theo ánh lửa, đối diện đánh tới đầu của Hỏa Lăng.
Hỏa Lăng cười khinh thường, khi thấy hỏa chưởng đến gần thì cũng đưa tay ra trực tiếp đón nhận công kích của ông.
"Phanh." Hai chưởng đụng nhau, Hỏa Lăng lui về sau vài bước, mà Hạ lão thì trực tiếp bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi rơi xuống đất.
"Hạ lão." Tất cả mọi người kinh sợ hô một tiếng.
Một năm này, không chỉ có Vân Thiên đột phá đến Linh tướng Tam cấp, Hỏa Lăng cũng thăng cấp tới Tam cấp.
Linh tướng Tam cấp cùng Linh tướng Nhất cấp có sự khác biệt, nhưng đâu phải chỉ có một chút?
"Không biết lượng sức, thế nhưng lại mơ tưởng cứng đối cứng cùng lão phu." Lắc lắc cánh tay tê cứng, giọng điệu Hỏa Lăng hàm chứa châm chọc.
"Ha ha." Hạ lão bổng nhiên khẽ nở nụ cười, ông từ dưới đất đứng lên, phủi phủi quần áo đầy bụi đất, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một bình ngọc màu trắng.
Mở nắp bình ra, ngửa đầu đổ hết dược tán kia vào miệng, sắc mặt trắng bệch của ông bắt đầu hồi phục như cũ.
"Ầm vang."
Đột nhiên, khí thế toàn thân Hạ lão đột nhiên tuôn ra, thân thể hắn, lại giống như bóng cao su bình thường từ từ to ra.
"Không tốt, hắn muốn tự bạo." Sắc mặt Vân Thiên chợt thay đổi, nghiến răng, đem mười tám đời tổ tông của Hạ gia đều nguyền rủa một lần, chính hắn muốn tìm đường chết, vì sao lại còn muốn kéo theo bọn họ.
Hai người Vân Thiên cùng Hỏa Lăng cấp tốc lui về sau, cường giả Linh tướng tự bạo, cũng đủ uy hiếp được bọn họ.
Hạ lão giờ phút này, gương mặt kiên quyết, đồng thời miệng hô to một tiếng: "Tất cả người Hạ gia đều lui về sau cho ta."
"Hạ lão..."
Mọi người đều lo lắng gọi Hạ Lâm Lạc, nhưng không có một người nào nghe lệnh lùi ra sau.
"Đây là mệnh lệnh." Hạ lão quay đầu, nhìn những gương mặt quen thuộc ở phía sau, trong mắt che kín tơ mắt, phẫn nộ quát,"Có nghe hay không, đều cút ngay cho ta."
Hạ Lâm Lạc trầm mặc, cuối cùng, hai mắt ông nhắm nghiền, nhẫn tâm ra lệnh: "Tất cả mọi người lui ra phía sau."
"Gia chủ, chúng ta sao có thể bỏ lại một mình Hạ lão được chứ?" Trong lòng Đại trưởng lão tràn đầy lo lắng, Hạ lão là người chống đỡ Hạ gia, nếu hắn mất đi, Hạ gia sau này nên làm cái gì bây giờ?
"Đừng làm cho Hạ lão hi sinh vô ích." Nói xong lời này, Hạ Lâm Lạc giống như đã già đi mười mấy tuổi, trong mắt đầy tang thương.
Mà không có ai chú ý tới trong góc, một người mặc đồ đen bịt mặt đang nhìn chăm chú cảnh trượng trước mắt, đang nói chuyện một mình: "Tông chủ để cho ta tới bảo hộ gia tộc này, nhưng tông chủ cũng đã nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể ra ta, vì vậy thời khắc hiện nay có được xem là vạn bất đắc dĩ không?"
Lắc lắc đầu, trong ánh mắt của người áo đen bịt mặt là lạnh như băng nhưng lại hiện ra một chút bất đắc dĩ.
"Không biết nữ tử kia như thế nào mà làm cho tông chủ thích như vậy, không tiếc phái Quỷ Ảnh ta âm thầm đến bảo vệ người nhà của nàng, cũng không muốn cho nữ tử kia biết, hy vọng nữ tử kia có thể hiểu được nổi khổ tâm của tông chủ!"
Tay nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm bên hông, ngay lúc hắn định ra tay thì chợt phát sinh biến cố, hai tay đang cầm kiếm cũng chậm rãi để xuống.
"Hạ lão, dừng tay lại cho ta...."
Trên bầu trời, một bóng dáng màu vàng kèm theo lo lắng rống to tựa như một cơn lốc đang bay nhanh xuống.
Giọng nói quen thuộc làm cho cơ thể của những người có mặt đều đột nhiên run lên, ngay cả Hạ lão cũng không nhịn được mà phải ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu vàng đang từ không trung lao xuống kia....
Đáng tiếc là tốc độ quá nhanh, không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo, nhưng với giọng nói đó, lại làm cho cả người bọn họ đều run rẩy kích động lên.
Ánh mắt của Hạ Lâm Lạc nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ở trên trời kia, trong hốc mắt, nước mắt kích động không kìm được mà chảy xuống, không kìm được kích động mà chảy nước mắt, trong nhất thời lại quên nhúc nhích.
Từ phía chân trời trường côn đỏ rực xẹt qua một đạo vòng cung tuyệt đẹp đánh thật mạnh lên trên người Hạ lão, chỉ trong nháy mắt, trong khi Hạ lão đang ngạc nhiên đứng đờ ra thì ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, cơ thể giống như quả bóng cao su sau khi bị một kích này thì chậm rãi xẹp xuống.
"Haiz, cuối cùng cũng đuổi kịp."
Trên lưng của con Đại Điểu đầu đội vương miện, hồng y thiếu nữ nhảy xuống, lau mồ hôi trên trán rồi thở dài nhẹ nhõm.
Nếu nàng đến trễ một bước, chỉ sợ Hạ lão ngay cả hài cốt cũng không còn.
"Phong....Phong nhi...." Toàn bộ cơ thể Hạ Lâm Lạc đều phát run, trong nên bỏ xuống, "Vì sao? Con vì sao lại trở về?"
Thời khắc đầy nguy hiểm như vậy, nàng làm sao lại có thể trở về chứ?
Nếu nàng không trở lại, nói không chừng còn có thể tránh được một kiếp.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương