Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 142
Những người còn lại cũng trình lên lễ vật sinh thần cho tiểu công chúa, chẳng qua không có ai hơn Thủy Linh Châu của Tằng Hiệp Liễu, cuối cùng, chỉ còn lại Hạ Như Phong chưa mang lễ vật ra.
"Ha ha, hôm nay mọi người đã đến, trẫm vô cùng cảm thấy vinh hạnh, như vậy phía dưới..." Lạc Diệu Thiên cười ha ha, ông vẫn không có lá gan muốn lấy lễ vật sinh thần của Thu Phong.
"Hoàng thượng." Ngay lúc này, truyền đến giọng nói dịu dàng, Cốc Tâm Nhi từ chỗ ngồi đứng lên, nói: "Dường như còn có người chưa tặng lễ vật, sẽ không phải tham gia tiệc tối ngay cả lễ vật cũng không mang chứ?"
Ánh mắt nàng ghen tị nhìn về phía Hạ Ngân Nguyệt, tuy bây giờ Cốc Mị Nhi đã biết thân phận của lão giả lôi thôi kia, không dám đối nghịch với Hạ Như Phong, nhưng mà để cho Hạ Ngân Nguyệt xấu mặt, thì không có chuyện gì.
Yến hội hoàng cung trước kia, Thu Phong và An Đức Lâm chưa bao giờ tham dự, bọn họ cũng không thích trường hợp như thế, lần này là vì bảo vệ Hạ Như Phong mới đến, vì vậy, Cốc Tâm Nhi vẫn chưa từng gặp Thu Phong, nên lúc trước mới vô tình đắc tội ông.
Lạc Diệu Thiên tức giận trừng mắt nhìn Cốc Tâm Nhi, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của nàng.
Nữ nhân không đầu óc này, không thấy được trẫm đã bỏ qua sao? Có lẽ bản thân Hạ Ngân Nguyệt không đáng để trẫm chú trọng, nhưng mà nàng cũng là người trong gia tộc của Hạ Như Phong, riêng điểm ấy, đã đủ để cho trẫm nhìn trúng rồi.
Hạ Ngân Nguyệt cúi đầu, khẽ cắn môi mọng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần dần nổi lên một tia bất đắc dĩ.
Lục hoàng tử Lạc Khinh Nhiễm vươn tay vỗ bả vai của nàng, đứng lên, lúc đang định nói cái gì đó, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ bên cạnh truyền đến: "Ai nói Hạ gia chúng ta đến mà không mang theo lễ vật?"
Thiếu nữ từ từ đứng dậy, khuông mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhạt, tư thế tuyệt thế của nàng, không khỏi làm cho người ta nhìn đến ngây người.
Đến nay Tằng Hiệp Liễu vẫn chưa quên nàng, sau khi thiếu nữ đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ, nước miếng chảy xuống mặt đất cũng không cảm thấy gì.
"Hoàng đế bệ hạ, lễ vật của Hạ gia chúng ta, còn phải chờ trong giây lát." Dứt lời, Hạ Như Phong huýt sáo lên trên trời, một lúc sau, một con Ưng Vương xẹt qua trời cao, rơi xuống trước mặt của nàng.
Hạ Như Phong ở bên tai của Ưng Vương nhỏ giọng nói vài câu, Ưng Vương gật đầu với nàng, xoay người lại bay khỏi nơi này.
Linh Thú hóa nhân tính...
Mọi người hít khí lạnh vào miệng, không khỏi cảm thấy hâm mộ vì vận khí tốt của Hạ Như Phong.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, có lẽ là cũng muốn nhìn một chút, Hạ gia muốn lấy ra lễ vật gì, mà phải chờ như thế, cho dù nửa nén hương đã trôi qua.
Cho đến khi mọi người không còn kiên nhẫn nữa, trên bầu trời, một bóng đen lại lấy vận tốc ánh sáng bay tới.
Dưới móng của nó còn túm lấy một Tiểu Trư màu hồng, sau lưng Tiểu Trư có hai cái cánh, khác với heo bình thường, có lẽ là vì Ưng Vương có uy áp của Thú lục giai, cơ thể của nó lạnh run, mắt hoảng sợ đầy nước mắt.
"Bốp."
Ưng Vương bỏ lại Phi Thiên Tiểu Trư, Tiểu Trư lăn mấy vòng, rồi mới ổn định lại thân thể béo ụt ịt.
"Thú ngũ giai tam cấp? Miễn cưỡng có thể." Hạ Như Phong khẽ gật đầu, thời gian ngắn như thế, để cho Ưng Vương bắt đến một Thú ngũ giai, đã xem như không tệ rồi.
"Tốt lắm, ngươi trở về đi!" Vỗ đầu Ưng Vương, Hạ Như Phong khẽ giọng nói.
Ưng Vương ngửa đầu một tiếng thét dài, bay lên trời cao, trong chớp mắt biến mất ở trong tầng mây dày đặc.
"Tiểu công chúa, đây là lễ vật Hạ gia đưa, tuy cấp bậc Thú này có chút yếu, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng!" Hạ Như Phong chỉ vào Phi Thiên Tiểu Trư, mỉm cười nói.
Cấp bậc yếu? Miễn cưỡng có thể sử dụng?
Mọi người nghe lời nói này, đều trật chân một cái, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Linh Vương tam cấp ở Lâm Phong quốc cũng là cường giả danh chấn một phương, đến học viện Linh Phong, cũng có thể giả một vị trí trưởng lão, mà Linh Thú ngũ giai tam cấp, rõ ràng còn mạnh hơn Linh Vương tam cấp.
Nàng lại còn nói, miễn cưỡng có thể sử dụng?
Thật sự là người so với người, có người điên hơn...
Bản thân cũng bắt Linh Thú cao cấp liều sống liều chết, nàng chỉ ra lệnh một tiếng, đã có Linh Thú tự mình giúp nàng bắt đến.
Giữa người với người chênh lệch, sao to lớn như thế? Nàng vẫn còn là người sao?
Tiểu công chúa nhìn Phi Thiên Tiểu Trư, vẻ mặt không che dấu yêu thích chút nào, lập tức nhíu mày, như là rất khó lựa chọn, cuối cùng, cắn chặt răng, mạnh mẽ thu ánh mắt của mình lại.
"Ta không thể nhận lễ vật của ngươi, nửa năm kỳ hạn rất nhanh sẽ đến, ta cũng đạt đến Linh Sư cửu cấp, ta tin tưởng, nửa năm sau, ta sẽ hoàn thành ước định trước kia của chúng ta."
Thật ra, tiểu công chúa lo lắng, nếu mình thu lễ vật của nàng, vậy nửa năm kỳ hạn sẽ không phải không hiệu quả sao?
Tuy nàng rất thích Phi Thiên Tiểu Trư này, nhưng mà so với Phi Thiên Tiểu Trư, nàng càng nguyện ý trở thành tùy tùng của nàng hơn.
Dừng ở trên vẻ mặt kiên định của tiểu công chúa, vẻ mặt của Hạ Như Phong đột nhiên càng thêm nhu hòa, cong môi cười: "Nhận lấy đi, ước định kia, vẫn hiệu quả như cũ."
Nghe được Hạ Như Phong bảo đảm, tiểu công chúa mới khế ước với Phi Thiên Tiểu Trư.
Vừa rồi Phi Thiên Tiểu Trư bị Ưng Vương dọa, một chút lực phản kháng cũng đều không có mà đã bị khế ước như vậy, cho đến khi khế ước, nó mới phản ứng lại...
Hu hu, hôm nay nó thật là hỏng cái gì, không phải chỉ ra ngoài kiếm ăn, lại không hề phản kháng bị một con Ưng bắt được, lại bỗng nhiên bị khế ước, nhớ đến nó đường đường là Phi Thiên Tiểu Trư, phải đi theo chủ nhân yếu như vậy sao?
Quên đi, bị khế ước thì bị khế ước! Trước quan sát chủ nhân này một đoạn thời gian, nếu nàng thật sự vô dụng, vậy về sau lúc nàng suy yếu, thì tạo phản trốn đi.
Hạ Như Phong nhìn thấy cảm xúc của Phi Thiên Tiểu Trư muốn chống cự, nhưng nàng cũng không nói cái gì.
Người đời sử dụng thuật khế ước không phải khế ước máu, thi triển khế ước máu, Triệu Hoán Thú vĩnh viễn không thể làm phản. Mà phương pháp khế ước thế gian, đợi cho lúc chủ nhân trọng thương hoặc suy yếu, tinh thần lực dao động, Triệu Hoán Thú có thể làm phản, hoặc là cắn chủ.
Mà nàng có thể làm, chỉ có những điều đó, về phần tương lai thế nào, là tự chính bọn họ nắm giữ.
Mọi người hâm mộ nhìn tiểu công chúa được Phi Thiên Tiểu Trư, hiển nhiên, Triệu Hoán Thú ngũ giai còn trân quý hơn Thủy Linh Châu lúc đầu Lưu Vân tông lấy ra.
Thủy Linh Châu kia có thể tăng tốc độ hấp thu Linh Sư lên, nhưng mà rất chậm chạp, với tư chất của tiểu công chúa, nói không chừng cần mười mấy năm, mới có thể đạt tới Linh Vương, mà sau khi đến Linh Vương, hiệu quả lại càng thêm chậm chạp.
Nhưng Thú ngũ giai lại khác, nó có thể trực tiếp bị khế ước, nói cách khác, tiểu công chúa trực tiếp có được một Linh Vương bảo vệ bên người, cái nào quý cái nào nhẹ, sao mọi người lại không phân rõ chứ?
Vẻ mặt Cốc Tâm Nhi xấu hổ ngồi xuống, oán hận trong lòng với Hạ Ngân Nguyệt và Hạ Như Phong dần lan rộng, thậm chí còn hơn nàng hận Cốc Mị Nhi...
Đáng chết, nếu các nàng chết rồi thì tốt.
Chỉ là cho dù nàng ngực lớn ngốc nghếch nhưng cũng biết, thế lực của Cốc gia và Tần vương, căn bản không thể làm gì được Hạ Như Phong.
Tiệc tối chính thức bắt đầu, phần đông thế lực tranh nhau nịnh bợ với Hạ Như Phong, bởi vì nàng lộ ra một chút vật, bỏ qua tầng quan hệ này với Thu Phong, cũng đáng để bọn họ coi trọng.
Cho dù kiếp trước bản thân nàng là dưỡng nữ cổ võ thế gia, hộ tống dưỡng phụ đi xã giao rất nhiều trường hợp, nhưng lại không nổi chịu nhiều người nhiệt tình như vậy, tìm chỗ vắng vẻ, sớm rời sân.
Nhìn bầu trời tinh trong xanh, trên mặt nàng dần nở nụ cười lạnh lẽo: "Một trăm người kia của Chiến Đội Nghịch Thiên, cũng sắp đi ra tồi, chờ bọn họ xuất hiện, đó chính là lúc Tần vương và Lưu Vân Tông bị diệt vong."
Cốc gia? Về phần Cốc gia, nàng từng nói để lại cho Cốc Mị Nhi đối phó, cho nên, tạm thời giữ lại mạng cho bọn họ.
Ban đêm, trăng sáng lưa thưa, ánh trăng trắng ngà nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt của thiếu nữ, mặt nàng không chút thay đổi, con ngươi đen u ám thâm thúy, lướt qua trên người một trăm người trước mặt.
Một trăm người này, trải qua huấn luyện sinh tử một tháng, trên người đều mang theo hơi thở sát phạt dày đặc.
Có lẽ trên người nhiều người để lại vết sẹo sâu, bả vai cũng có một lỗ thật to nhìn thấy ghê người. Nhưng không một ai ngoại lệ, tất cả mọi người đều còn sống trở lại.
Mà trong những người này, cấp bậc thấp nhất, cũng đến Đại Linh Sư nhất cấp, cao nhất đã là Đại Linh Sư ngũ cấp.
Nhìn thấy hiệu quả này, dù là Hạ Như Phong cũng không nhịn được hít khí lạnh, cho dù có đan dược của nàng hỗ trợ hiệu quả, nhưng không chê được, bản thân bọn họ cũng rất cố gắng.
Phải biết, những người này, cao nhất cũng không vượt qua Đại Linh Sư.
Một tháng ngắn ngủn có thể có công hiệu như thế, nói cho người khác nghe, chỉ sợ còn không có người tin tưởng.
"Hôm nay, ta muốn mang bọn ngươi đi tiến hành trận chiến đầu tiên, trong đó có thể có người sẽ không về, bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi còn tình nguyện theo ta không?" Ánh mắt sắc bén của Hạ Như Phong nhìn bọn họ, giọng uy nghiêm nói.
"Chúng ta nguyện ý thề sống thề chết đi theo tiểu thư, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không lui về sau nửa bước." Trăm người trăm miệng một lời lên tiếng.
Một tháng huấn luyện, không chỉ làm cho bọn họ gia tăng hơi thở sát phạt, cũng làm cho khuôn mặt tất cả mọi người, đều mang theo vẻ kiên nghị thề chết cũng không quay về.
Đây cũng là kết quả sau khi huấn luyện tử vong.
Những người đó, không nên gọi là người, nói là cỗ máy giết người cũng không đủ. Chỉ sợ để cho bọn họ tàn sát hết hơn trăm vạn người ở Lâm Phong quốc, bọn họ cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mi chút nào.
"Được, chúng ta lập tức xuất phát." Trường côn gõ mạnh một cái, cắm xuống mặt đất, giọng của Hạ Như Phong lạnh lùng nói.
Mấy ngày gần đây, nàng đã điều tra rõ chỗ quân đội của Tần vương, bao gồm những người của Lưu Vân Tông ở lại Hoàng Thành, mà những người đó, một người nàng cũng định không buông tha.
Tối nay, Hoàng Thành ắt phải nhấc lên một mảnh mưa tanh gió bão...
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương