Nháy mắt, ánh mắt mọii người đều tập trung ở trên người thiếu nữ vừa mở miệng nói chuyện kia. Cho dù đoạn thời gian này, Hạ Như Phong thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhiều người đến nhà thăm hỏi, nhưng đều không có người may mắn có thể gặp qua nàng. Trừ học viện Linh Phong, những người ở Cổ gia và Hoàng gia ra, thì những người vây xem đó, tất nhiên không biết được bộ dạng của nàng. Nhưng mà, không phải Mộ Dung Thanh Nguyệt lúc này đã nói lên một chút gì đó sao? Có thể ngồi chung với Mộ Dung Thanh Nguyệt, mà còn có khuôn mặt tuyệt thế kia, sau lưng lại vác một trường côn đỏ rực, vừa nhìn đã biết không phải thiếu nữ bình thường, không phải dạo này ngoài sự xuất hiện của Hạ Như Phong làm hoàng thành ồn ào sóng to gió lớn, vậy sẽ là người phương nào chứ? Vốn người ngồi ở bên cạnh Vân Phàm Trần muốn lôi kéo tình cảm, ở ngay lúc này, lại đồng loạt di chuyển sang bên cạnh, cố gắng cách ông ta xa một chút. Vì thế, bên cạnh Vân Phàm Trần hiện ra một chỗ trống lớn, thật giống như ông là người bệnh bị nhiễm ôn dịch, đến gần ông ta sẽ bị lây bệnh. Vân Phàm Trần không hiểu tại sao, không biết mấy người này phát bệnh thần kinh gì, nhưng cũng không để trong lòng. Nhìn thấy nữ nhi của mình rốt cuộc có nam nhân yêu thích, sao ông còn có tâm tư đi để ý người khác? Hơn nữa, bộ dạng của nam tử này không tầm thường, khí chất cực tốt, cho dù gia thế không bằng Vân Tiêu Phái, nhưng cũng sẽ không quá thấp. Ánh mắt nheo lại, Vân Phàm Trần đánh giá nam nhân tuấn mỹ như tiên kia từ trên xuống dưới. Về phần Hạ Như Phong bên cạnh Mộ Dung Thanh Nguyệt, lại không ở trong phạm vi lo lắng của ông. Tuy thiếu nữ kia xinh đẹp hơn Tiên Nhi, nhưng mà, bàn về thân phận tôn quý, sao nàng có thể đuổi kịp nữ nhi của mình? Hơn nữa, Tiên Nhi vừa tròn mười bảy đã là một Đại Linh Sư, thiên phú như thế, ở khắp Lâm Phong quốc cũng là người nổi bật, cho dù kém hơn mấy thiên tài nổi tiếng kia, nhưng là không kém đến nỗi nào. Cho nên, ông không thừa nhận, thiếu nữ kia có thể hơn nữ nhi của mình. Hạ Như Phong nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt như dòng điện lạnh lẽo bắn qua, ánh mắt của nàng làm cho cơ thể của Vân Tiên đột nhiên run lên, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau. Ánh mắt của Hạ Như Phong rất lạnh, khiến người ta theo bản năng lùi về sau hai bước... Lắc đầu, Vân Tiên vì thế cảm thấy xấu hổ, mình lại bị nàng hù dọa? Đùa cái gì vậy, nàng đường đường là nữ nhi của chưởng môn nhân Vân Tiêu Phái, sao lại bị nữ tử tầm thường này dọa sợ. "Này, bản tiểu thư bảo ngươi rời đi, ngươi không nghe thấy sao? Vị trí này, không phải người như ngươi có thể ngồi xuống." Là hòn ngọc quý trên tay Vân Phàm Trần, tiểu công chúa Vân Tiêu phái, cho tới bây giờ nàng đều bị nuông chiều thành hư, lại rất ít khi xuống núi, ở trên Vân Tiêu Sơn, làm gì có người nào dám không nghe theo nàng? Vì vậy, nàng vẫn cho rằng, không có người nào không dám nghe theo mệnh lệnh của mình. Đồng thời, đôi mắt to như nước của nàng nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt, trong mắt đầy ái mộ rõ ràng như vậy, dù là người ngốc đi chăng nữa, cũng biết vì sao nàng đối nghịch với Hạ Như Phong. Hạ Như Phong nhìn nàng ta một cái, trong mắt kia đầy ý cảnh cáo, khinh thường và trào phúng... "Cút ngay." Mộ Dung Thanh Nguyệt bị ánh mắt ghê tởm của nàng nhìn, lúc này sắc mặt trầm xuống, hét lớn lên. "Ngươi... Các ngươi..." Vân Tiên khẽ biến đổi, nước mắt ủy khuất nhất thời từ trong mắt tuôn ra. Cho tới bây giờ nàng là thiên chi kiều nữ, có khi nào bị người lớn tiếng quát như thế chứ? Cho dù là khi nào ở đâu, nàng đều là vật tỏa sáng, phụ thân và các sư huynh cũng đều nói, nàng là thiếu nữ ưu tú nhất trên đời. Mà ánh mắt của nàng cao như thế, những phàm phu tục tử đều không lọt được vào mắt của nàng, thật vất vả mới nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân trên trời, nhưng vì sao ánh mắt của hắn cũng không dừng ở trên người nàng?  Nàng không đủ xinh đẹp, không đủ tốt sao? Nhưng phụ thân và các sư huynh sẽ không lừa nàng! Gắt gao cắn môi mọng, hai mắt Vân Tiên đẫm lệ, nàng chính là không nghĩ ra điểm này. Thật ra, Vân Tiên là loại chưa nhập vào thế tục, không rõ thế sự, mình ở dưới che chở của phụ thân, được nuông chiều bướng bỉnh, cho rằng tất cả mọi người đều phải nguyện ý làm việc cho nàng. Nói đúng ra, nàng đã bị làm hư hoàn toàn rồi. Ở trong mắt phụ thân của mình, tất nhiên nàng cái gì cũng tốt, mà ở trong lòng các sư huynh đó, vì lấy lòng nàng, lấy lòng Vân Phàm Trần, đương nhiên cũng dùng sức vuốt mông ngựa của nàng. Lời nói của những người đó, sao có thể tin tưởng? Nhưng mà nàng tin là thật, cho rằng trên đời này, không ai có thể vượt qua mình, cho dù là vẻ đẹp, thiên phú, nàng đều là người xuất sắc nhất. Mà đây, chính là ở trong nói dối sinh ra tự phụ. Không ai sửa đúng điểm này cho nàng, sao nàng có thể biết được, nàng căn bản không phải là cái gì. Thiên tài đại lục rất nhiều, có thể vượt qua nàng, nhiều không đếm xuể, chỉ là trong Lâm Phong quốc nhỏ bé, đã có vài người, huống chi lại là đại lục rộng lớn chứ? Ở dưới tính tình kiêu ngạo như thế, sớm muộn gì nàng cũng sẽ té ngã đau, thậm chí một lần ngã không dạy nổi, cũng không phải không có khả năng. "Tiên Nhi." Nhìn thấi ái nữ khóc, Vân Phàm Trần ngồi không yên, vội vàng đứng lên, rồi đi qua, hung dữ trừng mắt nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt, nói: "Ngươi thật to gan, lại dám xỉ nhục nữ nhi của bản chưởng môn, quả thật là muốn chết, hôm nay, nếu ngươi không an ủi nữ nhi của ta cho thật tốt, bản chưởng môn sẽ diệt cả nhà ngươi." Hoàng thất mời đều là thế lực Lâm Phong quốc, trong Lâm Phong quốc, thế lực lớn nhất là học viện Linh Phong là một trong ba quái vật lớn, bên dưới là Vân Tiêu Phái, Lưu Vân Tông và tông môn phái linh tinh khác. Những người trẻ tuổi trong tông môn phái, ông không có khả năng không biết, cho nên ông cho rằng, cho dù Mộ Dung Thanh Nguyệt tài giỏi, nhưng cũng chỉ là đệ tử trong thế lực cấp bậc như Cốc gia và Hoàng gia, không thể vượt qua Vân Tiêu Phái. Vì vậy, ông tin, nếu mình muốn tiêu diệt cả nhà hắn thì rất dễ dàng. Nhưng mà, nguyên nhân Hạ Như Phong bị câu này của ông ta dọa, nàng thật sự bị dọa... Sau đó có một loại tán thưởng dũng khí xúc động của Vân Phàm Trần. Diệt cả nhà Thanh Nguyệt? Thanh Nguyệt hắn là nhi tử của tộc trưởng bộ tộc Long Đồ Đằng, thật không biết tại sao Vân Phàm Trần có dũng khí, dám tuyên bố muốn tiêu diệt bộ tộc Long Đồ Đằng. Bị dọa sợ, không chỉ là Hạ Như Phong, còn có các thế lực lớn trong hoàng thành. Mộ Dung Thanh Nguyệt từng ở học viện Linh Phong thể hiện uy lực thần kỳ, bọn họ là người trong hoàng thành, sao lại không biết chứ? Vị này là một cường giả Linh Quân trẻ tuổi, ông lại muốn tiêu diệt cả nhà của một cường giả Linh Quân, cũng thật sự rất to gan lớn mật. Tuy nói Vân Tiêu Phái cũng có một cường giả Linh Quân, nhưng mà, gia tộc có thể huấn luyện ra cường giả Linh Quân trẻ tuổi như thế, thì sao lại bình thường được? Điên rồi, ông ta nhất định là điên rồi, nên mới làm ra quyết định điên cuồng như thế. Nhưng mà, là chưởng môn nhân của Vân Tiêu Phái, sao có thể là người không biết nặng nhẹ như thế? Nếu như đổi là một việc khác, nói không chừng Vân Phàm Trần sẽ không lỗ mãng như thế. Thật ra là ông quá mức sủng ái với nữ nhi của mình, không muốn thấy nàng rơi lệ, vì để cho nữ nhi vui vẻ hạnh phúc, ông bất đắc dĩ dùng tính mạng cả gia tộc người khác đến uy hiếp. Có thể thấy được, Vân Phàm Trần yêu thương Vân Tiên cỡ nào. "Diệt cả nhà ta?" Mộ Dung Thanh Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, hắn cười vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong mắt cũng là mang theo một tia châm chọc: "Chỉ sợ, ngươi còn chưa đủ tư cách này." Trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, Vân Phàm Trần nắm chặt hai tay, ông đã quyết định, trước tiên để cho tiểu tử này nhìn một chút lợi hại thế nào. Ngay lúc này, cửa sảnh yến hội, giọng nói già nua từ từ truyền đến: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người vốn đang xem kịch hay, lúc nghe được giọng nói này, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía chỗ cửa. Sánh đôi đi đến là hai lão giả, trong đó một lão giả lôi thôi, tóc tai lộn xộn, giống như là khất cái tầm thường từ trong đống rác đi ra. Vị lão giả khác, trên áo bào trắng sạch sẽ mang theo một huy chương công hội luyện dược, ngón tay vuốt chòm râu trắng, đôi mắt híp lại, khuôn mặt nở nụ cười hồ ly. Chỉ cần bị ánh mắt của ông nhìn đến, đều làm cho người ta không rét mà run, thật giống cái loại cảm giác mình là miếng thịt béo mỹ vị, mà bị hồ ly nhìn thấy vậy. "Viện trưởng đại nhân, An Đức Lâm hội trưởng..." Người biết hai người, đều tiến lên chào hỏi, lại đều theo bản năng né tránh câu hỏi lúc trước của ông.  Với trình độ bao che khuyết điểm này của hai người, nếu biết Hạ Như Phong bị người gây phiền phức, thì toàn bộ sảnh yến hội bị hai lão giả này bưng lên, thậm chí trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết cũng không phải không có khả năng. Bọn họ không thể quên hình dạng của lục trưởng lão. Hai lão nhân khẽ gật đầu với những người chào hỏi bọn họ, sau đó mỉm cười đi đến chỗ của Hạ Như Phong, ngay lúc này, một giọng nói đầy ác độc làm cho hai người đồng thời dừng bước chân lại, vẻ mặt đồng thời trầm xuống. "Phụ thân, giết nữ nhân này cho con, con muốn nàng chết." Ngón tay của Vân Tiên chỉ vào Hạ Như Phong, oán hận bị Mộ Dung Thanh Nguyệt coi nhẹ chuyển lên trên người của Hạ Như Phong. Theo nàng, chính là nữ nhân không biết xấu hổ này quyến rũ nam tử trích tiên kia, chỉ cần nàng ta đã chết, nói không chừng ánh mắt của hắn sẽ chú ý đến mình. Đây là lần đầu tiên nàng động tâm với một nam nhân, nhất quyết không cho người khác cướp hắn đi.  Chỉ có mình mới xứng với nam nhân hoàn mỹ như vậy. Trong nháy mắt, có người đoán ra thân phận của Hạ Như Phong, đều há to miệng, vội vàng trốn vào trong góc, miễn cho lúc hai lão giả này ra tay, lại tổn thương đến mình.