Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 119
Nếu nó một ngụm nuốt Vật Nhỏ vào, Hạ Như Phong lại không có biện pháp, nhưng nó lại tham lam như thế, vọng tưởng muốn lấy được thân thể của Vật Nhỏ, đây không phải là tự làm tự chịu sao?
Nghịch Thiên Quyết tầng thứ hai, năng lực của nó đó là tẩy xương phạt tủy, căn bản là không thể tiêu hóa lực lượng trong cơ thể của người khác, hoặc lấy được lực lượng của người khác thì chính mình cũng không thể tiêu hóa được.
Không thể tiêu hóa lực lượng kia tất nhiên cũng bao gồm linh hồn mạnh mẽ nhập vào cơ thể.
Cho nên, kết cục của Hồng Long, nhất định rất bi kịch.
"Ô ô." Vật Nhỏ thống khổ lăn lộn ở trên mặt đất, nó không hoàn toàn đánh thức huyết mạch Long thần, chỉ là một Thú bình thường, sao có thể so với linh hồn lực lượng bá đạo của Hồng Long?
Ngay lúc thống khổ, một bàn tay ấm áp đặt lên trên trán, một dòng nước ấm chảy vào, làm dịu linh hồn của nó. Hồng Long kia vọng tưởng chiếm đoạt linh hồn của nó, vào lúc chịu đựng lực lượng này, cuối cùng phần lớn lực lượng đã yếu bớt đi.
Bây giờ Hồng Long khóc không ra nước mắt.
Đây là chuyện gì? Đáng nhẽ mình phải thành công rồi, bỗng nhiên lực lượng của kẻ thứ ba truyền vào, còn hấp thu linh hồn của nó? Có lầm hay không? Linh hồn của Hồng Long nó, sao có thể bị người khác hấp thu?
Đáng tiếc, mặc kệ Hồng Long giãy dụa thế nào, số mệnh đều đã định bị tiêu diệt.
"Rống, ta không cam lòng... Không cam lòng... Cam lòng... Lòng..."
Dư âm cuối cùng đã bị bao phủ ở trong cơ thể của Vật Nhỏ, nó thống khổ giãy dụa trong giây lát, sau đó dần biến mất.
Sau khi Vật Nhỏ hấp thu toàn bộ lực lượng của Hồng Long, cấp bậc bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Tam giai, tứ giai, ngũ giai... Cho đến ngũ giai cửu cấp mới ngừng lại.
Ngũ giai cửu cấp tương đương với Linh Vương cửu cấp của con người...
Đồng thời, thân thể của Vật Nhỏ cũng đã xảy ra thay đổi rất lớn, cơ thể vốn nhỏ bé, sau khi tấn chức lên ngũ giai cửu cấp, đã tràn ra ánh sáng đỏ mãnh liệt, trong ánh sáng đỏ, bóng dáng màu đỏ kia dần to lên, chờ ánh sáng tán đi, một con rồng đỏ rực uy phong lẫm liệt xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Tiến vào ngũ giai, cuối cùng Vật Nhỏ cũng từ thời kỳ nhỏ bé đến thời kỳ trưởng thành.
Mọi người mở to mắt, cực kỳ hâm mộ nhìn người kiềm giữ Vật Nhỏ, Hạ Như Phong.
Nếu bọn họ có một con rồng như vậy, thì sẽ uy phong như thế nào?
"Rống." Vật Nhỏ muốn nhào vào trong lòng của Hạ Như Phong, nhưng khi nhìn thân thể của mình, thì bắt đầu phát buồn, tay chống đầu như đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến cho chủ nhân ôm một cái.
Quên đi, không nghĩ nữa, chủ nhân không thể ôm nó, thì để cho nó đến ôm chủ nhân.
Sau đó, Vật Nhỏ vươn hai móng vuốt ra, đặt lên trên vai của Hạ Như Phong, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt của nàng, trong miệng phát ra tiếng "Ô ô".
Xoa đầu Vật Nhỏ, Hạ Như Phong hơi cười, dù sao trong lòng vẫn âm thầm thở phào.
Mở tay ra, mắt nhìn trong lòng bàn tay, khẽ nắm.
Lực lượng của Hồng Long quả nhiên cường hãn, cho dù là không đột phá đến thất giai, thì cũng ở lục giai cao nhất. Nếu như Vật Nhỏ hấp thu toàn bộ, sẽ nổ tan xác mà chết, cho nên nàng mới chuyển mấy phần lực lượng vào trong cơ thể của mình.
Chỉ là lực lượng kia đã bị nàng bọc lại, cũng không có hấp thu nó.
Nàng biết, nếu hấp thu toàn bộ lực lượng kia, thì nàng sẽ có thể trực tiếp đột phá đến Linh Tướng. Nhưng lực lượng của người khác, dù sao cũng là của người khác, mình vĩnh viễn không thể tu luyện an toàn được, cho nên nàng không tiêu hóa lực lượng kia.
"Nếu không còn bảo vật gì nữa, chúng ta cũng nên đi ra ngoài thôi." Hồng Thiên thở dài, trong giọng nói đều có mùi vị tiếc hận.
"Các ngươi đi trước đi! Ta còn có chuyện cần phải làm." Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía bên trong, nàng cảm giác được, Mộc Linh ở không xa chỗ này, sao lại nguyện ý rời khỏi chứ?
Hiển nhiên Nghiêm Phong Hành định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng trông thấy khuôn mặt kiên định của thiếu nữ, những lời này, không tự chủ được nuốt trở về, yết hầu di chuyển lên xuống, thật lâu sau, hắn chỉ nói một câu: "Chú ý an toàn."
Dạ gia và Nghiêm gia, ở lúc Hồng Long tiến vào trong cơ thể Vật Nhỏ đã vụng trộm rời đi.
Vì vậy, người còn lại của Nghiêm gia, chỉ có một mình Nghiêm Phong Hành.
"Thanh Nguyệt, ngươi cũng đi ra đi, chờ ta ở bên ngoài." Xoay người, liếc mắt ra hiệu với Mộ Dung Thanh Nguyệt, nhàn nhạt nói.
Việc của Mộc Linh, nàng không muốn để cho nhiều người biết, cho nên mới để cho Thanh Nguyệt ra ngoài động trông coi giúp nàng.
Mộ Dung Thanh Nguyệt biết rõ, chắc chắn Hạ Như Phong có việc muốn che giấu mọi người, bèn gật đầu đáp: "Được, Ta chờ ngươi ở kia."
Sau khi nhìn mọi người rời khỏi, Hạ Như Phong mới đi vào chỗ sâu trong động, càng đi vào trong, càng cảm nhận được một sức sống nồng đậm.
Hệ Mộc và hệ Thủy là hệ trị liệu, tính chất ôn hòa, nhưng ở trong ôn hòa cũng bao lấy một tầng sát khí.
Trên tường vô số dây leo lan ra, có lẽ là phát hiện có người lạ đến, chúng nó đều nhúc nhích ở trên tường, nửa ngày sau, dây leo hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đâm về phía Hạ Như Phong.
Cảm nhận được tràn ngập sát khí, tâm tình của Hạ Như Phong thu lại, rút trường côn buộc ở sau lưng ra, nhanh chóng xoay tròn trên tay, trường côn kia bị nàng xoay kín không kẽ hở, bay tới dây leo, đứt vài đoạn rơi xuống mặt đất.
Cảm giác mát lạnh sau lưng đánh úp đến, nàng rất nhanh xoay người, đánh gãy dây leo đánh lén sau lưng.
Ngay lúc này một khoảng trống phía trước lại có rất nhiều dây leo như thanh kiếm sắc bén kéo đến, cơ thể của nàng ở trên mặt đất lăn vài cái, rồi mới tránh qua.
"Tiếp tục như vậy là không thể được, ở đây có quá nhiều dây leo." Khẽ nhíu mày, nhìn vô số dây leo, Hạ Như Phong đột nhiên giật mình: "Hỏa khắc Mộc, có lẽ Hỏa Linh sẽ có thể dùng được."
Một hạt châu đỏ rực xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng, trong hạt châu tỏa ra nhiệt độ cường đại, những dây leo cảm nhận lực lượng trong hạt châu đến uy hiếp chúng nó, như bị kinh sợ nhanh chóng rụt trở về.
Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Hạ Như Phong bước chân đi về phía trước.
Bởi vì có sự tồn tại của Hỏa Linh, một đường đi lại này không bị ngăn trở, để cho Hạ Như Phong khiếm nhã phát ra một tiếng cảm thán, nghĩ đến lúc nàng hấp thu Hỏa Linh thì khó khăn chồng chất, mà lúc này lại dễ dàng đi qua như thế.
Nguyên tố tương khắc, quả nhiên là không thể trái ngược với chân lý được.
"Mộc Linh, đúng là Mộc Linh..."
Phía trước cách đó không xa, một hạt châu xanh đậm trôi nổi giữa không trung, ánh mắt của Hạ Như Phong sáng ngời, bay về phía nó. Vì có tồn tại của Hỏa Linh, lần này đi lên nàng cũng không phòng bị cái gì.
Chắc chắn bắt được Mộc Linh, ngay lập tức Hạ Như Phong nuốt xuống.
Trong Ngũ Linh cũng chia mạnh yếu, Mộc Linh này mạnh hơn Hỏa Linh vài phần, mà lực lượng kia tất nhiên cũng còn hơn Hỏa Linh.
Nhưng dù sao Hỏa khắc Mộc, sau khi Mộc Linh ở trong cơ thể ầm ĩ nửa ngày, ngay lập tức yên tĩnh lại...
Tu luyện không năm tháng, thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt một tháng đã qua.
Thiếu nữ nhắm mắt khoanh chân, tay kết thành một kết ấn, trong cơ thể toát ra linh khí màu xanh, linh khí kia bao vây toàn bộ cơ thể, lại làm cho người ta cảm giác được sự sống của lực lượng Hỏa.
Đột nhiên, thiếu nữ đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, trong con mắt kia đầy sâu xa, nở nụ cười nhạt.
"Đại Linh Sư thất cấp...” Mắt nhìn bàn tay, nàng nắm lại: "So với sau khi hấp thu Hỏa Linh thì hiệu quả kém hơn một chút, dù sao lúc trước chỉ là Linh Sư, bây giờ cũng là Đại Linh Sư rồi."
"Hô." Thở ra ngụm khí bẩn, nàng nâng mắt nhìn ra phía xa, nói: "Thời gian hẳn là qua lâu rồi, học viện tỷ thí cũng sắp bắt đầu, đến lúc ta phải trở về học viện Linh Phong rồi."
Gió rét lạnh run, trước khi Hạ Như Phong rời đi đã là cuối mùa thu, lúc này, đã vào đông. Học viện Linh Phong, ở bên ngoài lôi đài có rất nhiều người, từ xa nhìn lại đầu người chi chít khắp sân trường.
"Số mười lăm, Hạ Ngân Nguyệt với số mười bảy Bạc Lệ, Hạ Ngân Nguyệt thắng!"
Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử mỉm cười đi từ trên lôi đài xuống, lúc ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt của nàng nhìn về phía người kiều mỵ bên cạnh: "Mị Nhi tỷ tỷ, tỷ nói, sao biểu muội nàng còn chưa trở về?"
"Tiểu Như Phong sẽ trở về." Khuôn mặt của Cốc Mị Nhi đầy kiên định, sau đó mặt đầy tươi cười nhìn nữ tử bên cạnh: "Ngân nguyệt, hơn một tháng này, muội lại tiến bộ rất nhiều, Linh Sư tứ cấp, chậc, vừa rồi muội có nhìn thấy hay không, những người đó đều bị muội dọa sợ? Còn có lục hoàng tử của muội, chắc là hắn kinh ngạc nhất đi?"
Vẻ mặt đỏ lên, Hạ Ngân Nguyệt nắm tay Cốc Mị Nhi, nói: "Mị Nhi tỷ tỷ càng xuất sắc hơn, không phải tỷ đến Linh Sư bát cấp sao? Hơn hai tháng tăng ba cấp, tốc độ này cũng rất khủng bố, vừa rồi mặt của Cốc Tâm Nhi cũng tái mét rồi đấy."
"Haiz." Nhìn Cốc Tâm Nhi, Cốc Mị Nhi không khỏi thở dài: "Đáng tiếc, đối thủ của ta không phải Cốc Tâm Nhi, bằng không, thật muốn đánh nàng ta một chút cho hết giận."
"Nhưng mà, tốc độ của hai chúng ta nhanh nữa, thì cũng không đuổi kịp biểu muội."
Hai người nhìn nhau, Cốc Mị Nhi cười khẽ: "Không biết một tháng không gặp, biến thái kia lại mạnh đến mức độ nào rồi? Nghe nói nàng và Thượng Quan Tình hẹn một tháng sau chiến đấu, mấy ngày trước, Thượng Quan Tình đã đột phá đến Đại Linh Sư cửu cấp, Tiểu Như Phong cũng có thể đã đột phá? Các nàng đại chiến, mới là sự chờ mong của phần lớn các đệ tử."
Thời gian chiến đấu của đệ tử bình thường cuối cùng cũng kết thúc, tiếp theo, đó là thời gian tỷ thí của đệ tử Phong Vân.
Hiển nhiên, đệ tử Phong Vân so đấu còn phấn khích hơn đệ tử bình thường rất nhiều, nhiều người đều đã nhìn đến xuất thần.
"Dưới đây là Hạ Như Phong bài danh một trăm Phong Vân đường, đối đầu với Thượng Quan Tình bài danh thứ ba Phong Vân đường."
Sau kết quả của hai người, giọng nói của trọng tài khiến cho Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi đều thu tâm trạng lại.
Một y phục trắng lay động trên đài, Thượng Quan Tình cao ngạo nhìn xuống phần đông đệ tử dưới lôi đài.
Nhưng mà một lúc sau, trên đài vẫn chỉ có một mình Thượng Quan Tình, mà Hạ Như Phong lại vẫn không xuất hiện.
"Đây là có chuyện gì, vì sao Hạ Như Phong không đến?"
"Sẽ không phải là sau khi nghe nói Thượng Quan Tình thăng chức đến Đại Linh Sư cửu cấp, thì lâm trận bỏ chạy chứ?"
"Rất có khả năng này."
Hai người đều là thành viên của Phong Vân đường, vì vậy, đại chiến ấy và ước định sau chiến đấu đã sớm truyền bá ở trong học viện, nhìn thấy Hạ Như Phong chậm chạp chưa hiện thân, bọn họ đều cho là nàng đã lâm trận bỏ trốn.
Trọng tài nhíu mày, lại tuyên bố nói: "Hạ Như Phong bài danh một trăm Phong Vân đường, đối đầu với Thượng Quan tình bài danh thứ ba Phong Vân đường."
Nhưng mà, bóng người kia vẫn không thấy xuất hiện.
"Trận chiến này, ta thấy không nhất thiết phải chiến đấu nữa, nàng rõ ràng đã trốn thoát rồi." Thượng Quan Tình nâng cằm trắng nõn, trong lòng rất là đắc ý, vẻ mặt cũng đầy vẻ kiêu ngạo tự mãn.
Thiếu nữ kia, nhất định là trốn thoát sau khi nghe tin mình thăng cấp, thật sự là phế vật, nhưng mà, đây cũng đã cho thấy chỗ cường hãn của Thượng Quan Tình ta.
Một thanh tiếng đã dọa lui đối thủ, sao nàng có thể không đắc ý chứ?
Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt biết sư phụ của Hạ Như Phong là Thu Phong viện trưởng, nàng tới hay không đều không sao cả, cho nên cũng không lo lắng nàng sẽ bị đuổi học.
Chỉ là thái độ của Thượng Quan Tình làm cho các nàng cảm thấy phẫn nộ mà thôi.
Nhưng mà, tiểu công chúa không biết gì về Hạ Như Phong, trong lòng cũng không thoải mái như các nàng. Vẻ mặt đầy lo âu, luôn nhìn về phía sau.
Nếu không tham gia tỷ thí, thì phải xử lý là đuổi học, sao tiểu công chúa có thể không lo lắng?
"Nếu người dự thi không đến, như vậy trận tỷ thí này là Thượng Quan Tình thắng."
Trọng tài giơ tay lên, khuôn mặt kiêu căng của Thượng Quan Tình nở nụ cười đắc ý, ngay lúc này, giọng nói thản nhiên cách đó không xa truyền đến: "Ta còn chưa thua thì sao nàng ta có thể thắng?"
Tất cả mọi người đều quay đầu, chỉ thấy phía sau, bóng dáng tuyệt sắc kia đón gió lạnh đi về phía lôi đài...
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương