Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 117
"Được." Nghiêm Phong Hành lãnh khốc gật đầu, việc này, hắn quả thật không còn cách nào ngoài gác chuyện này sang một bên.
Tiểu muội, hy vọng muội có thể chờ tam ca, chờ tam ca có được thú đan, sẽ giúp muội trở thành Triệu Hoán Sư, đến lúc đó, không ai có thể xem thường muội muội của tam ca nữa...
Nếu khi đó, không phải mình bị người trong tộc điều đi, thì cho dù liều chết cũng sẽ không để cho những người đó tổn thương đến muội muội của hắn một chút nào...
"Vô Tuyệt, lập tức giúp ta một việc, có được không?" Hít sâu vào một hơi, hắn dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy, nhìn về phía Hoa Vô Tuyệt nói.
"Cái gì?" Hoa Vô Tuyệt sửng sốt, từ lúc biết hắn cho tới nay, cũng chưa từng thấy hắn có việc cầu xin người khác.
"Nếu như ta có bất trắc gì, ngươi nhất định phải cầm Thú Đan, đi Lâm Phong quốc tìm tiểu muội của ta." Giọng nói của hắn mang theo một tia cầu khẩn, với vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn thì như hai người khác nhau.
Từ trong giọng nói của hắn là có thể nghe ra, muội muội gì đó rất quan trọng với hắn.
"Yên tâm, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, muội muội của ngươi không phải cũng là muội muội của ta sao? Thú Đan gì đó, người Nghiêm gia không giúp ngươi tranh đoạt thì ta giúp ngươi." Thề son sắt vỗ lồng ngực, Hoa Vô Tuyệt cười rất là yêu nghiệt.
"Cảm ơn." Nói không cảm động là giả, Nghiêm Phong Hành rất may mắn, cả đời này hắn có một người bằng hữu tri kỷ như thế.
Chiến đấu đã bắt đầu, lần này tất cả mọi người đều gia nhập cuộc chiến.
"Kiếm Thứ Trảm." Kiếm trong tay Triệu Lâm đánh xuống trước mặt.
"Hồng Quang Mạn Thiên." Hồng Thiên cũng không cam lòng yếu thế, Chỉ là chiêu số của ông rất đẹp, tương đối nữ tính hóa.
"Thiên Thứ." Hắc Hồ vũ khí là một cây gai, quyết không nương tay nhắm ngay nhược điểm của Linh Thú.
Cường giả Linh Vương của Hoa gia, Nghiêm gia và Dạ gia, cùng nhau bay lên trên không, từng luồng linh lực đánh về phía U Hồn Thú.
Bởi vì U Hồn Thú có thể bay ở tầng thấp, dưới Linh Vương không hề có tác dụng, Linh Vương có thể dừng ở trên cao thời gian ngắn. Vì vậy, Lần chiến đấu này, chỉ có linh vương mới có tác dụng.
Nhưng mà, Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn chưa vào sân.
Nếu như Mộ Dung Thanh Nguyệt gia nhập, đối phó với linh thú Linh Vương đỉnh, mới mang đến tính quyết định hiệu quả.
Là thiếu tộc trường được bộ tộc Đồ Đằng toàn lực bồi dưỡng, cho dù là cường giả Linh Vương cửu cấp bắt nạt, hắn cũng sẽ có thể liều mạng, hơn nữa nhiều Linh Vương như vậy, có thể dễ dàng chém giết.
"Ầm ầm."
Từng linh kỹ đánh lên trên người, U Hồn Thú ăn đau rống to một tiếng, hai mắt lửa đỏ bắn ra tia tàn nhẫn.
Xác thịt của U Hồn Thú cường hãn, nhưng sao những cường giả đó ngu ngốc chứ? Mỗi lần công kích, đều thống nhất đánh vào một vị trí, cho dù da thịt dày đi chăng nữa, cũng lộ ra một vết nứt.
"Rống."
Rống to một tiếng, móng vuốt vung lên, một Linh Vương bị mổ rách tan bụng, nội tạng rơi đầy đất, tướng chết cực kỳ tàn nhẫn.
"Thiên Thứ."
Khuôn mặt của Hắc Hồ dũng mãnh, tốc độ lại rất nhanh, lại sử dụng một tay xuất thần nhập hóa đâm vào. Với hành động tương phản của Hắc Hồ, đã làm cho người ta rõ một đạo lý, quả thật là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, nước biển không thể đo lường.
"Rống."
Trải qua cố gắng chẳng đáng, cuối cùng cây gai cũng đâm vào trong cơ thể của U Hồn Thú, khều ra vật phẩm có hình dạng một hòn đá, hắn thẳng tay ném ra, quát: "Ai muốn thì hãy cầm lấy." Thú Đan U Hồn Thú rất trân quý, nhưng Hắc Hồ cũng không nguyện vì Thú Đan này mà đối đầu với Triệu Lâm.
"Ha ha, vật này, ta muốn lấy." Triệu Lâm cười lớn một tiếng, vươn tay, muốn đi đến tiếp tiếp nhận Thú Đan này.
Nhưng mà, ngay lúc này, một bóng dáng từ giữa chặn ngang, mục tiêu đúng là viên Thú Đan kia.
"Không tốt." Thấy tình huống như vậy, trong lòng Triệu Lâm có một dự cảm không rõ, lúc này bỏ qua cho Mộ Dung Thanh Nguyệt, xoay người bay về phía Thú Đan kia.
Sao Mộ Dung Thanh Nguyệt có thể để hắn thực hiện được? Kiếm trong tay đâm về phía hắn, vì bảo vệ tính mạng, đành phải tạm thời buông tha, cũng ngay tại lúc này, Mộ Dung Thanh Nguyệt đã tiếp được Thú Đan, không chút do dự nuốt vào trong bụng.
Vào lúc đó, hơi thở của hắn chợt tăng lên.
Từ Linh Vương bát cấp đến Linh Vương cửu cấp, lại đến Linh Vương cửu cấp đỉnh...
Bởi vì cấp bậc Thú Đan này chỉ ở tứ phẩm, có thể nhất thời tăng thực lực của hắn lên đến Linh Vương cửu cấp đỉnh, nhưng không thể đến Linh Quân, nếu dùng đan dược ngũ phẩm, nói không chừng là có thể tạm thời đạt đến Linh Quân.
Tuy Thú Đan này tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, nhưng mà không có bất kì di chứng nào.
Lúc này Mộ Dung Thanh Nguyệt đạt được U Hồn Thú, nhưng thực lực thật sự của hắn, còn cao hơn Linh Vương cửu cấp đỉnh, nhưng mà lại không đến Linh Quân.
Vì vậy, Triệu Lâm hiển nhiên là bất hạnh rồi.
Kiếm đâm vào người, máu tươi bắn ra, dùng sức rút kiếm ra, Mộ Dung Thanh Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau vài bước, mới tránh cho máu tươi dơ bẩn kia bắn lên áo bào.
Tất cả mọi người nuốt nước miếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người kia.
Rất khủng bố, thực lực này thật là khủng bố, xem ra bảo vật kia, không phải hai người này thì còn ai.
Nghiêm Võ Điền nhíu mày, hai người này, rõ ràng là giúp Nghiêm Phong Hành, xem ra nhiệm vụ kia có chút...
Không phải là rất khó khăn mới đúng.
Ánh mắt của Dạ Thiên Phượng cũng đổi, nàng không ngờ hai người này có thực lực cường hãn như vậy. Muốn giết nữ nhân đó, đoạt lại chú ý cả Phong Hành, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
"Ha ha, nếu U Hồn Thú đã giải quyết, như vậy chúng ta nên đi vào trong động hay không, nhìn vật U Hồn Thú bảo vệ rốt cuộc là cái gì?" Hắc Hồ cười lớn, vuốt chòm râu, nói.
Tuy thực lực của Mộ Dung Thanh Nguyệt làm bọn họ rung động, nhưng mà mọi người đều muốn nhìn bảo vật kia.
Một tháng trước, có người lầm lỡ vào trong động, nhìn thấy U Hồn Thú và vật nó bảo vệ bên cạnh, liều chết mới chạy thoát ra ngoài, vì thế việc này là bí truyền ở Thương Lang quốc.
Vật có thể làm cho U Hồn Thú Linh Vương đỉnh bảo vệ, vậy là cái gì?
Mọi người lần này đều vô tình nhìn nhau, kết thành một đội đi vào trong động.
Đại chiến vừa rồi, có rất nhiều người chết, vì vậy lúc này mất đi nhiều người hơn lúc ban đầu.
"Chúng ta cũng đi thôi!" Nghiêm Phong Hành không sao cả nói, hắn đã muốn có được, với hắn mà nói là vật trân quý nhất, toàn bộ tiếp theo không liên quan đến hắn.
Sâu trong động, một cái hòm có ánh sáng đỏ bao quang đặt ở trên đài, trong hòm kia, tỏa ra hơi thở cường đại.
Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, bọn hộ đều rõ ràng, bảo vật chân chính nằm ở tại trong hòm màu đỏ kia...
"Ha ha, bảo vật này, để cho lão Hồ ta mở ra đi!" Sau khi Hắc Hồ nở nụ cười, bay về phía hòm màu đỏ kia, mọi người đều chán nản, bị nam nhân thô lỗ này cướp trước một bước, lúc này toàn bộ đều bay tới.
Sợ hãi vừa rồi, sau khi nhìn thấy chiếc hòm đều bị ném ra sau đầu.
Nhưng mà có đôi khi lòng tham cũng là nhân tố mất mạng.
"Không tốt." Mộ Dung Thanh Nguyệt như cảm nhận được cái gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vừa định lên tiếng ngăn cản, hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi.
Đến khi hòm bị mở ra, một tia sáng đỏ từ trong hòm bắn ra, lập tức, tiếng cười lạnh lẽo quái dị ở trong động u ám, chậm rãi vang lên.
"Khặc khặc, đã lâu không ngửi thấy mùi vị thịt người, U Hồn Thú ngu xuẩn kia, cuối cùng cũng mang thịt người đến cho bản đại vương sao?"
Con rồng màu đỏ lượn vòng ở trên cao, cơ thể của nó trong suốt, hiển nhiên là thể linh hồn. Hai mắt màu đỏ kia nhìn mọi người từ trên cao, như có một loại cao ngạo coi thường thiên hạ vậy.
Nó cao ngạo khác với vẻ cao ngạo của Thượng Quan Tình, con rồng này là thật sự cao ngạo, không để người trong thiên hạ vào trong mắt.
Để cho người kinh ngạc là, con rồng này, miệng lại có thể nói chuyện.
Nói chuyện, thấp nhất cũng là Thú lục giai, hơn nữa trí tuệ đạt tới trình độ nhất định, Thú bình thường không có trí tuệ, toàn kẹt ở ngũ giai, không thể tấn chức lục giai được.
Đương nhiên, chủng tộc tứ đại thần thú là trời sinh đã nói chuyện rồi, như Tiểu Bạch Hổ kia vậy.
"A? Mùi vị của Long thần?" Như đã phát hiện cái gì đó, ánh mắt của quái Long nhìn về phía Hạ Như Phong, kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Nha đầu kia, trên người ngươi lại có mùi vị của Long thần, khặc khặc, ngươi chắc là đã khế ước với Long thần chuyển thế đi? Long thần chết tiệt, ta muốn bắt nó ăn vào, khặc khặc khặc, mùi vị của Long thần, chắc chắn rất tuyệt vời..."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương