Băng Lão xoay người, khom lưng với đoàn người Hoàng Khánh, nói: "Gia chủ, cảm ơn Hoàng gia những năm gần đây đã bồi dưỡng, chỉ là về sau đại tiểu thư đi đâu, ta cũng sẽ đến bảo vệ người." Nói xong, đứng thẳng người dậy, xoay người đi đến bên cạnh Hoàng Ảnh, khuôn mặt già nua nở nụ cười nhàn nhạt. Ông không quay lại nhìn gia chủ trước kia của ông một cái. Hoàng Khánh giải quyết sự việc, sao chỉ tổn thương lòng của Hoàng Ảnh? Ngay cả ông là lão nhân của gia tộc này, cũng vô cùng thất vọng với Hoàng gia. Gia tộc như vậy, ở lại cũng thế, sau này ông chỉ đi theo bên cạnh đại tiểu thư, bảo vệ cuộc đời bà thật chu toàn. "Băng gia gia..." Hoàng Ảnh có chút cảm động, hốc mắt không kìm được đỏ lên. Làm sao bà lại không biết, Băng Lão ở Hoàng gia ngây người nhiều năm như vậy, thì sẽ có cảm tình với Hoàng gia. Nhưng lúc này, ông lại muốn thoát khỏi Hoàng gia, có lẽ bị mọi người xa lánh như vậy, với Hoàng Khánh mà nói, mới là đả kích lớn nhất! "Đi thôi." Xoa tóc của Hoàng Ảnh, trên khuôn mặt gầy gò của Băng Lão nở nụ cười hiền lành: "Cho dù trận đánh cược này kết thúc thế nào, đại tiểu thư muốn quyết định thế nào, Băng Lão ta đều ủng hộ con. Ở trong lòng ta, con không chỉ là đại tiểu thư, mà càng như là tôn nữ của ta…” Cắn môi, Hoàng Ảnh khẽ tựa cằm vào trong lòng ông, Băng Lão lão nhân hiền lành này, sao lại không phải là gia gia chứ. "Băng Lão, ngươi đang làm cái gì vậy?" Hoàng Khánh biến sắc, ông lại không nghĩ đến, lúc này, Băng Lão sẽ chọn phản bội rời khỏi gia tộc: "Nếu ngươi dám làm như thế,  nhất định sẽ phải hối hận." "Hối hận? Ha ha." Mặt của Băng Lão quay về phía trời xanh, cười lớn tiếng, nụ cười của ông mang theo một tia hối hận: "Một đời này của ta, hối hận cuối cùng chính là lúc các ngươi mạnh mẽ mang đại tiểu thư về, không thể dốc hết toàn lực ngăn cản. Cũng bởi vì chuyện này, hại ta mười hai năm nay, mỗi khi nhìn thấy đại tiểu thư đau lòng, đều vô cùng hối hận. Đã từng vì cái gì, mà ta lại không thể dùng tính mạng để ngăn cản các ngươi?" "Băng gia gia..." "Đại tiểu thư, lần này, cho dù là cuối cùng ta liều tính mạng, ta cũng muốn đưa con đến bên cạnh nam nhân kia." Ánh mắt Băng Lão từ ái, làm cho người của Hoàng Ảnh đột nhiên run lên, cái nhìn này, bà chưa bao giờ thấy trong mắt của Hoàng Khánh. Tuy Hoàng Khánh từng rất thương yêu bà, nhưng mà, mỗi lần Hoàng Khánh nhìn bà, cho dù trên mặt tươi cười, nhưng trong mắt kia lại vẫn lạnh lùng như trước. "Yên tâm, cữu mẫu, con sẽ không để cho các người có việc gì." Người khác không biết, nhưng sao Hạ Như Phong lại không biết năng lực của mình? Chỉ cần Lý Nột chưa đột phá đến ngũ phẩm, thì nàng có đủ chắc chắn để thắng lợi. Nếu Lý Nột đột phá ngũ phẩm, vậy nàng cũng chỉ nắm chắc một nửa. Với lại, cho dù là thua, vậy thì như thế nào? Dù không dùng thế lực của sư phụ, không phải còn có một bộ tộc Long Đồ Đằng sao? Bộ tộc Long Đồ Đằng là thế lực cường đại nhất đại lục này, ngay cả hoàng tộc mạnh nhất Thương Lang quốc kia, cũng không phải là đối thủ của bộ tộc Long Đồ Đằng, thì sao Lưu Vân Tông địch nổi bộ tộc Long Đồ Đằng chứ? Thật sự bất đắc dĩ, nàng mới không ngại lấy điều kiện bộ tộc Long Đồ Đằng nợ nàng ra. Đồn ý đánh cược sao? Quả thật là chuyện cười, mặc dù Hạ Như Phong nàng không phải là người không tuân thủ lời hứa, nhưng nếu muốn vì hứa hẹn kia mà vứt bỏ người thân, như vậy nàng thà bị đại lục khinh bỉ còn hơn. Đương nhiên, đây là ý định tệ nhất, nàng cũng không cho rằng, Lý Nột đã đột phá đến ngũ phẩm. "Cữu mẫu, Mạc đại ca, chúng ta đi thôi..." Biệt viện Lưu Vân Tông, bên trong chỉ có mấy người hầu đang quét dọn, không khí có vẻ rất yên tĩnh. Trong sân trồng cây ngô đồng, lá cây đã sớm thiếu ánh sáng, nhánh cây khô héo lay động ở trong gió, mang chút vắng lặng. Bởi vì Lý Nột luyện dược không thích bị người khác quấy rầy, những người đó lại muốn xem náo nhiệt, vì vậy tất cả đều đứng xung quanh ở biệt viện, ánh mắt vẫn nhìn vào trong cửa. Nhưng bọn họ đều tin tưởng, thắng lợi cuối cùng chắc chắn là Lý Nột. Quả thật thiếu nữ kia còn rất trẻ, căn bản không thể chiến thắng được.  “Chờ một chút.” Ở lúc đi vào phòng luyện dược, Hạ Như Phong đột nhiên lên tiếng gọi Lý Nột lại, khi Lý Nột quay đầu lại, nàng nhún bả vai: "Ta khá nghèo, dược liệu tỷ thí, chỉ có thể phiền Lưu Vân Tông các ngươi đi thu thập một chút." Nói xong, đưa ra một tờ giấy, trên giấy viết đầy chữ, kia đúng là dược liệu luyện chế Vương Cực Đan. Nhận lấy giấy, ông chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó giao cho người bên cạnh: "Ngươi đi lấy những dược liệu đó đến đây cho ta." Sờ mũi, Hạ Như Phong nhe răng cười, Vương Cực Đan này, là dựa theo thuộc tính và thể chất của Mộ Dung Thanh Nguyệt mà sáng tạo ra. Có thể khiến cho hắn thăng cấp đến Linh Vương cửu cấp cao nhất. Vốn định đột phá ngũ phẩm, và tìm Mộc Linh sau, rồi để cho công hội luyện dược giúp nàng thu thập, nhưng lúc này nếu có thể có dược liệu miễn phí, thì cớ sao nàng lại không làm! Tốc độ của người Lưu Vân Tông quả nhiên vượt xa người thường, rất nhanh đã tìm dược liệu nàng cần đến đây. Hạ Như Phong nhận dược liệu, đi vào trong phòng, hai người đồng thời lấy ra dược đỉnh, trên mặt đều đầy vẻ ngưng trọng. "Xuy." Theo một tiếng vang nhỏ, lòng bàn tay của Hạ Như Phong xuất hiện một hạt châu đỏ rực, hạt châu kia bay xuống phía dưới dược đỉnh, nhiệt độ mãnh liệt, nhất thời làm cho ngọn lửa của Lý Nột tối đi mấy phần. "Hỏa Linh?" Sắc mặt khẽ biến đổi, Lý Nột không thể ngờ, trên tay của Hạ Như Phong lại có được Hỏa Linh? Với tu vi của ông, sao có thể hấp thu được Hỏa Linh? Nhưng lúc này đã mất nhiều thời gian suy nghĩ, ông vội vàng khống chế ngọn lửa của mình thật tốt, không để luyện chế đi đến sai lầm. "Tứ phẩm cao cấp?" Hạ Như Phong nhìn tài liệu trên bàn của Lý Nột, nhất thời sửng sốt, lấy nhãn lực của nàng thì tự nhiên nhìn ra, Lý Nột luyện chế là Hồi Dong Đan tứ phẩm cao cấp. May mà nàng đã sớm chuẩn bị luyện chế đan dược ngũ phẩm. Có lẽ lần này, nàng đã gặp đối thủ mạnh nhất, vì vậy, Hạ Như Phong bèn lấy Hỏa Linh ra. Cho dù thêm máu nữa, thì luyện chế đan dược ngũ phẩm, nàng cũng chỉ mới tính toán trước được năm phần, nếu sử dụng Hỏa Linh, sẽ nắm chắc hơn một phần. Giờ phút thế này, tuyệt đối không cho phép nàng ẩn giấu. Tuy luyện chế tứ phẩm cao cấp, thêm máu của mình nữa, Hạ Như Phong có ưu thế về trình tự luyện thành đến tám phần, nhưng nàng không biết thực lực của Lý Nột, ai biết Lý Nột có thể luyện chế ra phẩm cấp như thế hay không? Nàng không dám mạo hiểm như vậy, thà luyện chế đan dược ngũ phẩm cấp thấp còn hơn. "Phốc xuy..." Một gốc cây dược liệu dựa theo trình tự đưa vào trong dược đỉnh, ngọn lửa cháy ở dưới đáy dược đỉnh, trên trán của nàng toát ra mồ hôi trong suốt, lông mày nhíu chặt, khống chế trên tay không dám thả lỏng. Hỏa Linh càng khó khống chế hơn bản thân của ngọn lửa, dù sao bản thân của lửa tốt là hoàn toàn sinh trưởng trong cơ thể tự nhiên, mà Hỏa Linh lại vốn là ngoại vật. Do sau khi bị hấp thu mới có thể để mình sử dụng, sao lại so với bản thân ngọn lửa nhu thuận nghe lời chứ? Nhưng mà nhiệt độ mãnh liệt của Hỏa Linh kia, lại càng thích hợp với luyện dược hơn. Dược liệu tranh nhau tiến vào đỉnh, mồ hôi trên trán của Hạ Như Phong càng tụ nhiều, trường bào màu vàng dán sát vào cơ thể, lộ ra thân hình yểu điệu. "Cơ hội chỉ có một lần thôi, tuyệt đối không cho phép thất bại..." Dược liệu gặp nhau, tiếng va chạm mạnh mẽ từ trong đỉnh truyền ra, rõ ràng Hạ Như Phong khống chế không kịp. Lý Nột một bên dùng ánh mắt chú ý tới tình huống của nàng, khóe môi không khỏi nở nụ cười tươi. "Xem ra, nàng luyện chế đan dược cao hơn chính mình có thể bị giới hạn về khống chế." Ở trong lòng đưa ra một kết luận, Lý Nột cười lạnh lắc đầu, loại người hấp tấp cầu hiệu quả và lợi ích như nàng, tương lai cũng sẽ không có thành tựu quá lớn. Toàn bộ lòng của Hạ Như Phong đều nhập vào trong luyện dược, căn bản không phát hiện ra Lý Nột khinh thường, mà xem như phát hiện ra, thì với tính cách của Hạ Như Phong, đoán chừng cũng sẽ xem nhẹ thôi. "Ngay bây giờ." Vì linh khí trong cơ thể có chút rối loạn, linh khí ở trong cơ thể náo loạn đấu đá lung tung, nàng cắn chặt răng, bỗng nhiên cổ họng cảm thấy một trận ngai ngái, mở miệng ra, "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi rơi vào dược đỉnh, từ chóp chảy vào trong đỉnh, vốn làm thế nào đan dược cũng không an tĩnh, ở lúc máu tươi xâm nhập, dường như là tiểu hài tử đã đuọc trấn an, trở lại yên tĩnh như kì tích. "Ha ha ha, xem ra, đúng là ngươi đã thua." Tiếng cười to bên cạnh mình truyền đến, tay Lý Nột lấy ra một viên đan dược màu xanh nhạt, khuôn mặt kia vốn tỏ ra không thương tiếc, lúc này lại mang đầy tươi cười. "Phải không?" Khóe miệng nở nụ cười lạnh, Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn ông ta một cái: "Ngươi không thấy qua đan dược của ta, làm sao biết ta chắc chắn sẽ thua bởi ngươi?" "Hừ, còn phải xem sao? Ngươi luyện chế đan dược vượt qua cấp bậc của mình, vậy nhất định là vật thất bại, hơn nữa, nếu ta đoán không sai, bởi vì ngươi luyện dược cao hơn cấp bậc, làm cho linh khí trong cơ thể không ổn định mà hộc máu? Như vậy, sao ngươi còn có thể thành công?" Tự tin cười, Hạ Như Phong không nói gì, nhẹ buông tay, nhấc dược đỉnh lên, ở dưới tinh lực bao vây, một viên đan dược đỏ như máu đột nhiên chiếu vào mắt. Xung quanh đan dược kia nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, như ánh sáng mặt trời chói mắt, vô cùng xinh đẹp. Trông thấy ánh sáng vàng óng ánh kia, hai mắt của Lý Nột lập tức trợn tròn, không dám tin nỉ non: "Sao... Sao có thể chứ? Ánh sáng vàng? Một tầng ánh sáng vàng? Đan dược ngũ phẩm! Không, đây là giả, nhất định là giả...”  Đan dược đến ngũ phẩm thì xuất hiện ánh sáng vàng, ngũ phẩm là một tầng, lục phẩm là hai tầng, thất phẩm là ba tầng, mà đến tám phẩm sẽ phải trải qua đan kiếp, cửu phẩm sẽ xuất hiện kiếp nạn hai thuộc tính, về phần thập phẩm, lại chưa có người đạt đến. Nghe nói, dùng đan dược thập phẩm là có thể hóa người thành thần, vì vậy, thấy một tầng ánh sáng vàng trên đan dược kia, Lý Nột đã nhận ra, đây đúng là đan dược ngũ phẩm. Nhưng mà ánh sáng vàng kia không đủ chói mắt, nói rõ là phẩm chất của đan dược này cũng không phải thật tốt, nhưng đan dược ngũ phẩm cấp thấp dù sao cũng là ngũ phẩm, ông luyện chế tứ phẩm cao cấp, căn bản không thể so sánh. "Ta nhận thua." Lý Nột cúi đầu, với tính tình kiêu ngạo kia của ông, tự nhiên là biết đánh cuộc thì chịu thua, không thể làm trái ngược lại việc đã hứa hẹn: "Cho nên về sau Lý Nột ta, sẽ nguyện trung thành với ngài, vĩnh viễn không phản bội đại nhân." Người xem đứng đầy trong sân, bởi vì Tằng Hiệp Liễu muốn cho những người đó chính mắt nhìn thắng lợi của Lưu Vân Tông bọn họ, vì vậy để bọn họ tiến vào biệt viện, chỉ là Tằng Hiệp Liễu biết tính khí của Lý Nột, nên không cho phép bọn họ đi vào quấy rầy. Ngay lúc này, cửa bị mở ra, đầu tiên đi ra là vẻ mặt thoải mái của Lý Nột. "Quả nhiên, vẫn là thiếu nữ kia thua, ta đã nói rồi, sao nàng có thể so với thủ tịch luyện dược sư của Lưu Vân Tông chứ?" Mọi người đều lắc đầu thở dài, bọn họ cũng không xem trọng Hạ Như Phong, kết quả như thế, cũng đã ở trong dự liệu. "Băng gia gia..." Ánh mắt của Hoàng Ảnh tối sầm lại, nắm chặt nắm đấm, nhìn Lý Nột xuất hiện, bọn họ đều là cho rằng, chắc chắn Hạ Như Phong đã thua. "Ảnh Nhi, yên tâm đi! Ta sẽ không để cho những người đó tổn thương con." Từ lúc rời khỏi Hoàng gia, Băng Lão không hề gọi bà là đại tiểu thư, mà thân thiết gọi tên của bà. Lúc này, khuôn mặt của Băng Lão nghiêm túc và kiên định, ông đã mốn quyết định, cho dù thắng hay thua, cũng sẽ không để những người đó tổn thương bà. "Hừ, thua thì sao? Ta là trưởng lão của công hội luyện dược, cho Lưu Vân Tông mười lá gan, cũng không dám mạnh mẽ giam giữ." Hai tay của Mạc Trúc đặt lưng ở sau lưng, sớm đã quyết định muốn sống mái với Lưu Vân Tông hắn, không lo lắng một số người. "Ha ha, ta đã nói ngươi sẽ hối hận." Hoàng Khánh đắc ý nhìn Băng Lão, ông đã nói rồi, phản bội Hoàng gia, ông ta nhất định sẽ hối hận. Thiếu nữ kia là trưởng lão vinh dự của công hội luyện dược thì thế nào? Nàng cao nhất, cũng chỉ là tứ phẩm cấp thấp, mà Lý Nột kia, đã đột phá đến tứ phẩm trung cấp gần mười năm. Vì vậy thiếu nữ không biết lượng sức khiêu chiến, làm cho ông rất là khinh thường. Thật không biết người tự đại như thế, sao có thể trở thành trưởng lão vinh dự của công hội luyện dược, nhận nàng làm trưởng lão, công hội luyện dược thật sự là mù mắt. Chỉ là, với người đang nghĩ Lý Nột giành được chiến thắng, thì ngay cả nhìn thì ông cũng không nhìn những người đó một cái, cung kính đứng ở bên cạnh cửa, hành động của ông, làm cho tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, mình đầy nghi ngờ không hiểu. Đúng lúc này, trong cửa, Hạ Như Phong mặc trường bào màu vàng, bước chân đi ra...