Ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo
Chương 17 : Ta là người có kỳ ngộ!
"Nói ngươi béo ngươi còn thở dốc?" Lão đầu tử tức giận, sau đó kinh ngạc: "Lâu không gặp tên tiểu tử nhà ngươi, không nghĩ ngươi đã trưởng thành nhiều như vậy, lại còn trưởng thành nhanh đến vậy!""Không gặp ba ngày, lau mắt mà nhìn!" Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nho nhã nói."Đúng vậy, biến thành người không biết xấu hổ, miệng lưỡi trơn tru không có một câu nào nói thật!" Lão đầu tử cảm khái.
Lâm Bắc Phàm: "...""Hiện tại, lấy phù ngươi vẽ ra đây, ta muốn xem xem hiện tại ngươi đã đạt tới trình độ gì, dựa vào cái gì có thể đánh bại La Thiên Quân!" Lão đầu tử đưa tay ra đòi linh phù, đây là muốn kiểm tra bài tập."Đã chuẩn bị xong từ sớm!" Lâm Bắc Phàm móc ra linh phù của mình, một xấp thật dày, từ nhất giai đến tứ giai đều có.
Lão đầu tử cầm lấy xem, trong nháy mắt ánh mắt trở nên si mê: "Sinh Hỏa Phù này... Đường cong thật sự hoàn mỹ, tràn đầy mỹ cảm, nhiều một phần thiếu một phân đều không được! Uy lực tăng ít nhất cũng phải gấp 10 lần! Tiểu tử ngươi cố gắng không ít!""Còn cái Chiếu Minh Phù này cũng vẽ thật hoàn mỹ! Cho dù là ta cũng không đạt được trình độ này!""Còn có tấm Lôi Bạo Phù này, thế mà cũng hoàn mỹ?"...
Lão đầu tử càng xem càng kích động, bởi vì hắn ta phát hiện mỗi một linh phù đều hoàn mỹ vô cùng, không tìm thấy một chút tì vết.
Linh phù là phản chiếu thiên địa chân lý, vẽ càng hoàn mỹ uy lực càng mạnh.
Thế nhưng rốt cục con người cũng không phải thiên địa, tư duy có hạn, năng lực phân tích có hạn, sao có thể vẽ được linh phù hoàn mỹ như thế này?
Chính hắn ta đắm chìm trong nghề này cả một đời, cũng không vẽ được hoàn mỹ như thế.
Cả đời này, tấm linh phù hoàn mỹ nhất hắn ta từng họa, kỳ thật chỉ bằng một phần ngàn linh phù hoàn mỹ chân chính, thế mà hắn ta đã coi nó như bảo bối cất giấu cả đời.
Kết quả tên tiểu tử thối trước mắt, mỗi một tấm đều là hoàn mỹ!
Hắn ta có chút điên rồi, sau đó tức giận đùng đùng nhìn Lâm Bắc Phàm: "Ngươi tên tiểu tử thối này, sao ngươi vẽ được linh phù hoàn mỹ như thế? Điều này vốn không hợp đạo lý!"Lâm Bắc Phàm giả vờ ngây thơ: "Thật ra vì sao có thể học được, ta cũng không rõ, bởi lúc ấy ta đang xem bút ký của ngươi, vì một mực không cách nào đột phá tứ giai nên ta cảm thấy tâm phiền ý loạn, sau đó ta bị tinh thần lực trên phù văn chấn tới hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện tinh thần lực của mình tăng vọt, bất tri bất giác đã đột phá tứ giai. Sau đó lại nhìn những phù văn này, chúng đã trở nên vô cùng đơn giản, tùy ý vẽ là có thể vẽ ra tấm phù hoàn mỹ."Đây là một cái cớ trăm ngàn chỗ hở, nhưng lão đầu tử lại tin tưởng.
Bởi vì từ 300 năm trước, sau khi linh khí khôi phục đến nay, trên tinh cầu này đã xảy ra rất nhiều kỳ ngộ cùng cơ duyên, xưa nay không thiếu khuyết kỳ tích.
Tỉ như, có người là ma pháp thiên tài, chỉ cần nháy mắt đã có thể học được ma pháp, không đến một năm đã trở thành ma pháp sư Siêu Phàm.
Có người từ khi sinh ra đã có được thực lực Luyện Thể giả tam giai, không đến 10 tuổi đã tiến vào Siêu Phàm, trâu bò đến cạn lờiCòn có người, bởi vì không biết ở bên ngoài ăn cái gì, từ một người bình thường biến thành một kì tài luyện võ. Từ nay về sau, luyện công đơn giản như ăn cơm uống nước.
Ngay cả thập đại thiên kiêu trên Phong Vân Bảng, cũng có mấy người đạt được kỳ ngộ và cơ duyên.
Ngay cả Lâm Đạo Văn hắn ta lúc còn trẻ cũng đã từng nhận được kỳ ngộ, từ đó mới có thể phát triển đến nay, trở thành một đại phù sư.
Loại tình huống này của Lâm Bắc Phàm cũng không tính là cá biệt.
So sánh với cơ duyên chân chính, hắn đã có thể tính là bình thường.
Nhưng Lâm Đạo Văn vẫn vui vẻ như cũ: "Ngươi nhận được cơ duyên này không tệ, nhất định phải hết sức trân trọng! Lúc trước ta ôm ngươi trở về, chính vì ta đã nhìn ra ngươi có thiên phú làm phù sư, cho nên mới toàn tâm toàn ý bồi dưỡng ngươi! Bây giờ xem ra, ta thật sáng suốt quá mức, hết sức sáng suốt! Ha ha..."Lâm Bắc Phàm méo miệng, thực đúng là tự dát vàng lên mặt mình.
Đúng là ngươi ôm ta về, nhưng tuyệt đối không phải vì ta có thiên phú của phù sư.
Tám năm trước, yêu thú vây thành, phụ mẫu Lâm Vi Vi chết trong tay yêu quái, bởi vậy Lâm Vi Vi rơi vào tự bế.
Lâm Đạo Văn đặt hết tâm tư trên phù văn, không biết cách chăm sóc Lâm Vi Vi đã mất đi song thân tuổi lại còn nhỏ như thế nào, vừa thấy Lâm Bắc Phàm hiểu chuyện, thế là hắn ta ôm luôn Lâm Bắc Phàm về nuôi, xem như bạn chơi với Lâm Vi Vi.
Cuối cùng, Lâm Vi Vi vượt khỏi bóng ma tâm lý, Lâm Bắc Phàm cũng tiến vào Phù Sư viện học tập phù văn.
Chẳng qua thiên phú của hắn cũng chỉ có vậy, dù cho có Lâm Đạo Văn tự mình giảng dạy giáo dục làm mẫu, cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến tam giai.
Nếu không phải Lâm Bắc Phàm xuyên qua mà đến, chỉ sợ đời này thành tựu của hắn cũng chỉ tới thế mà thôi."Vâng vâng vâng, ngươi nói đều đúng!" Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
Lão đầu tử coi đống linh phù này như bảo bối, ân cần đáng yêu nói: "Những linh phù này ta sẽ lấy đi, nghiên cứu thật kĩ một phen, chắc chắn sẽ có tác dụng dẫn dắt rất lớn với ta! Về sau, nếu ngươi có thể làm ra những linh phù hoàn mỹ khác, phải đưa một phần đến đây! Thứ này vô cùng hữu dụng với ta, thậm chí còn hữu dụng với toàn bộ Phù Sư viện!""Yên tâm, sẽ có thứ mới nhanh tôi, ta cảm giác không lâu nữa ta sẽ lại có thể tiến giai." Lâm Bắc Phàm phòng hờ nói trước."Thật? Tiểu tử ngươi khá lắm!" Lão đầu tử cười thoải mái.
Mặc dù tiểu tử này không có quan hệ máu mủ với hắn ta, nhưng ở chung lâu như vậy, tất nhiên tình cảm sâu đậm.
Tôn tử nhà mình có tiền đồ, sao hắn ta có thể không vui?"Này còn phải xem lão nhân gia ngài có ủng hộ ta không!" Lâm Bắc Phàm xoa xoa tay, cười híp mắt nói: "Ta phát hiện tiếp xúc với phù văn càng nhiều, ta sẽ học tập được càng nhiều, tiến bộ cũng sẽ càng nhanh. Ta biết ngài cả đời nghiên cứu linh phù, tư liệu về phương diện này nhiều vô số kể, ngài xem có thể hay không... Hắc hắc!""Lấy đi! Muốn đọc quyển nào lấy quyển đấy! Ta ngược lại phải xem xem, tiểu tử ngươi có thể cho ta bất ngờ gì?" Lão đầu tử sảng khoái vô cùng."Siêu Phàm cảnh cũng có thể?""Cái này không được, phù văn Siêu Phàm cảnh không phải tầm thường, có uy năng lớn lao. Cường độ tinh thần của ngươi không đủ, nếu như tùy tiện tiếp xúc sẽ gây bất lợi cho ngươi. Nhẹ thì tổn thương tinh thần lực, nặng thì bại não, cho nên chưa thể cho ngươi xem!""Điều kiện gì mới được?" Lâm Bắc Phàm buồn bực."Trừ phi ngươi trở thành cửu giai phù sư!" Lão đầu tử vỗ vỗ bả vai Lâm Bắc Phàm, thấm thía nói: "Cho nên thiếu niên à, nỗ lực đi, con đường của ngươi còn dài lắm!"Mặc dù chỉ có thể xem phù văn của Phàm Nhân cảnh, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn thỏa mãn vô cùng.
Phải biết, Lâm Đạo Văn nghiên cứu phù cả đời, tư liệu của hắn còn phong phú hơn thư viện của học viện. Chỉ riêng linh phù do chính bản thân hắn nghiên cứu ra đã 300 loại, mặc dù đại bộ phận đều không có công dụng thực tế.
Hắn không cần cao thâm mạt trắc, chỉ cần số lượng đủ nhiều, ăn đủ no.
Đúng lúc này, Lâm Vi Vi nhắc nhở hai người bọn họ ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Lâm Vi Vi đột nhiên nói: "Gia gia, Phàm ca, ta muốn tham gia cuộc thi Học Viện Tranh Bá năm nay!""Cái gì?""Ừm?"Hai nam nhân cùng nhau ngẩng đầu.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
63 chương
53 chương
64 chương
141 chương
800 chương
84 chương
80 chương