Ta là Thực Sắc
Chương 82 : Ăn hay không ăn, là cả một vấn đề
Nhóc ăn mày vẫn còn đè trên người của tôi, cái lỗ tai giống như trái ớt nhỏ bập bềnh trong nồi lẩu, màu đỏ xinh đẹp rực rỡ.
Mà ánh mắt của hắn thì sáng long lanh, như là đính hàng ngàn viên kim cương nhỏ, như một hệ ngân hà sáng rực rỡ.
Nhóc ăn mày lặp lại nói: "Ta thích ngươi."
Đầu ngón tay của tôi bắt đầu co giật như bị rút gân.
Thật sự là đi đêm có ngày gặp ma.
Hàn Thực Sắc tôi cư nhiên lại bị một tên tiểu quỷ đè trên giường, lại còn là hoảng hốt lo sợ mà bị đè trên giường nữa.
Gần đây, Hàn Thực Sắc tôi hay bị vây trong trạng thái tự ti —— bởi vì hai bánh bao trước ngực bị co lại.
Sữa cũng bị mất, lấy cái gì làm nơi cho người ta gặm?
Cho nên, tôi không nghĩ nhóc ăn mày lại vô duyên vô cớ mà thích tôi.
Như vậy, khả năng duy nhất chính là —— chính là hắn đang sử dụng mưu kế lấy lùi làm tiến.
Cũng không phải không có khả năng, đứa bé này luôn luôn giả bộ ngoan ngoãn trước mặt chúng ta, chịu mệt chịu oán, chịu đánh chịu mắng, mặc cho sờ mông mặc cho nhéo meo meo.
Mới nhìn đúng là một tiểu tử tốt.
Nhưng ai ngờ, hắn lại có liên quan đến xã hội đen.
Bởi vậy có thể rút ra kết luận, đầu óc của nhóc ăn mày rất không đơn giản.
Nói cách khác, hiện tại, tôi đang bị hắn chỉnh.
Nhớ lại vừa rồi tôi bị dọa đến hô to "Ngươi, ngươi không được làm càn a!" Bộ dạng nghẹn khuất, tôi liền vô cùng căm phẫn.
Nhóc ăn mày, muốn đùa giỡn? Tỷ tỷ ta cùng đùa với ngươi!
Kết quả là, tôi nheo mắt, hai tay tôi đặt trên cái eo nhỏ nhắn kia của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi vân vê sờ mó, hết sức dụ hoặc:
"Ngươi nói ngươi thích ta, thế thì, bây giờ ngươi muốn làm gì với ta đây?"
Nhóc ăn mày cúi đầu, nước ở trên tóc chậm rãi từng giọt rơi xuống mặt của tôi. Từng giọt từng giọt khiến cho từng tấc da thịt tôi run rẩy.
Tôi nhìn hắn. Da tay của hắn trong suốt, không có một chút tỳ vết, lộ ra màu ửng hồng. Bờ môi của hắn nhỏ nhắn trơn bóng như nước, mang theo mềm mại. Con ngươi của hắn càng thêm đen nhánh, đen nhánh nhưng trong vắt. Giống như là đã hạ quyết tâm gì đó.
Tiếp theo, hắn cúi người mạnh xuống, hôn lên tôi.
Bờ môi của chúng tôi như không hề báo trước chạm vào nhau.
Sau một trận tê tê, tôi cảm giác được đôi môi của hắn, mềm nhẵn, giống như trái cây đông lạnh. Nụ hôn của hắn là ngây ngô, không thuần thục. Nếu nói nó là một nụ hôn, không bằng gọi nó là gặm cắn. Lưỡi hắn mang theo một loại run rẩy, mãnh liệt khêu mở hai hàm răng của tôi, mạnh mẽ tiến vào. Sau khi tiến vào, hắn lại không làm gì, mà là ngoan ngoãn mút đôi môi cánh hoa của tôi. Đó là nụ hôn mang theo sự thanh thuần.
Tôi hoàn toàn không dự đoán được hắn sẽ có chiêu này, chỉ biết sững sờ ngây ngốc như một khúc gỗ.
Trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ tình cảm kính phục.
Nhóc ăn mày, quả nhiên có khí phách! Vì chỉnh tôi một lần, lại có thể đưa nhan sắc lên sàn.
Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện có điều gì đó không đúng. Nhan sắc nhóc ăn mày, cũng bán có hơi quá rồi.
Hắn bắt đầu không chỉ có thỏa mãn với việc hôn tôi, hai tay của hắn, ở khắp nơi trên thân thể tôi vuốt nhẹ. Động tác mang theo ngây ngô mà thô bạo, như rất nóng lòng muốn tìm thông đạo phát tiết. Da thịt trắng mịn của hắn, bắt đầu ấm lên, bắt đầu trở nên nóng bỏng, giống như trong thân thể có một luồng nhiệt khó chịu sắp bùng nổ.
Giờ phút này, tôi lại vô cùng nghẹn khuất và bối rối.
Dù đây chỉ là trò chơi, tôi cũng đùa không nổi.
Vì thế, tôi hét lớn: "Nhóc ăn mày, ngươi đừng tưởng cỏ non mà muốn ăn trâu già, mau đứng lên... Chớ có sờ, đỡ ta ngồi dậy, tỷ tỷ cho ngươi một cái bánh bao lớn nóng hổi, cho ngươi sờ đủ!"
Nhóc ăn mày dường như không nghe thấy sự ngăn cản của tôi. Thần sắc của hắn nhiễm mê loạn, một loại ham muốn mê loạn và kiều diễm.
Hắn thở hổn hển, ngẫu nhiên còn theo trong yết hầu vang ra một chút trầm thấp van cầu rên rỉ. Hơi thở của hắn, phun lên trên mặt của tôi, sạch sẽ, tươi mát, đẹp đẽ. Con ngươi của hắn, cặp con ngươi như sao sáng chói lọi, ánh lên tình dục mê ly. Hàng lông mi kia, hơi hơi buông xuống, dày đặc mà uốn cong, phía trên, nhiễm phải một giọt nước, trong suốt mê người. Gương mặt của hắn, mang theo sự nhỏ bé và yếu ớt, mềm mại. Làn môi dưới của hắn, xao động không ngừng, đỏ tươi ướt át, thâm quầng như một quả trái cây chín mọng, dụ dỗ người đi hái.
Tôi thừa nhận, andrenalin của Hàn Thực Sắc tôi lại bắt đầu tăng vọt.
Trước mặt của tôi, là một báu vật vô cùng trong suốt và non nớt.
Lẽ nào không xao động chứ.
Nhóc ăn mày giống như một cái bánh socola trong đêm khuya đặt ở trên bàn, mà tôi thì bụng đói kêu vang đang do dự.
Một thanh âm nói: ăn đi, ăn đi, nếu ăn vào dạ dày của ngươi sẽ không còn giống như bị mèo quào nữa.
Một thanh âm khác lại nói: đừng ăn, đừng ăn, nếu ăn ngươi sẽ mập lên 10 cân, mặc váy cũng sẽ không vừa nữa.
Ăn hay không ăn, là cả một vấn đề.
Thời khắc biến chuyển này quyết định cả cuộc đời của nhóc ăn mày, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, người lãnh đạo của quốc gia từng giây từng khắc cảnh cáo chúng ta, trẻ em là bông hoa của tổ quốc, là ánh mặt trời lúc 7, 8 giờ.
Nhất thời, tâm hồn của tôi một mảnh rõ ràng.
Đúng vậy, tôi không thể học theo những tên hái hoa tặc đem đóa hoa mềm mại đang sinh sôi bẻ xuống, không thể học theo Hậu Nghệ đem mặt trời bắn xuống.
Nghĩ vậy, thái độ của tôi bắt đầu trở nên cứng rắn hơn, vội giơ tay cố gắng đẩy nhóc ăn mày ra: "Ta rất nghiêm túc, tiếp tục đùa như vậy nữa, ta thật sự tức giận đó!"
Nhóc ăn mày không thèm quan tâm, môi hắn, đi tới gáy cổ của tôi, tay hắn, thậm chí bắt đầu cởi khóa kéo quần jean của tôi.
Thân thể hắn có sự tinh tế trắng nõn đặc thù của thiếu niên.
Nhưng mà, sức lực của hắn, cũng mạnh kinh người, khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc kéo khóa quần, khăn tắm trên người nhóc ăn mày cứ như vậy mà rơi xuống.
Tầng trói buộc cuối cùng rơi ra, nhóc ăn mày trong nháy mắt đẩy mạnh lý trí, hắn dùng thân thể của chính mình đè tôi xuống.
Dục vọng của hắn đều tập trung ở cái chỗ nóng rực kia, mà cái chỗ rực kia, giống như một con thú nhỏ, vuốt nhẹ giữa hai chân của tôi, đang tìm ngọn nguồn phát tiết.
Rốt cục, hắn vẫn không chịu nổi, bàn tay nhanh chóng đem quần của tôi kéo xuống.
Mắt thấy cái trinh tiết không đáng giá của tôi sắp bị đoạt đi, tôi quá mức hoảng hốt.
Nhưng mà, sau khi hoảng hốt quá độ, ngược lại tôi rất yên tĩnh, bình tĩnh lên tiếng: "Nhóc ăn mày."
Nhóc ăn mày mất sức lực rất lớn, mới từ trong tình cảm mãnh liệt mà ngẩng đầu lên.
Tôi theo dục vọng trong ánh mắt hắn nhìn thấy nụ cười tươi sáng trên khuôn mặt mình cùng với... điện thoại trong tay.
"Đông" một tiếng, tôi cầm cái điện thoại có hình dạng vô cùng giống với cục gạch trên đầu giường của Kiều bang chủ, hung hăng đánh vào đầu nhóc ăn mày.
Một cái đánh này, dùng hết sức lực cả đời của tôi, rất là bất phàm.
Nhóc ăn mày làm sao mà chống cự được, bị đau, lăn xuống giường.
Tôi nắm lấy lưng quần, đứng trên giường, nhảy lên ba cái, đem quần jean kéo lên, tiếp theo, bước qua nhóc ăn mày, phóng nhanh ra khỏi cửa.
Một đường, xông trở về nhà mình, nhanh chóng đem cửa khóa ba cái khóa.
Sau đó, tôi dựa lưng vào cửa phòng, như là cây cà chua ngã trên cửa, chầm chậm mà trượt xuống đất.
Ngón tay thon nhọn của tôi hơi hơi run rẩy.
Thiếu chút nữa bị nhóc ăn mày cường bạo rồi, mà không phải là mình cường nhóc ăn mày, nói ra thật là mất mặt.
Đợi tinh thần thanh tỉnh một chút, tôi bắt đầu hiểu được, không, là hồi tưởng chuyện vừa xảy ra.
Nhóc ăn mày liên tiếp hai lần nói thích tôi, lúc đầu, tôi hoài nghi đó là mưu kế.
Nhưng hiện tại xem ra, vô cùng có khả năng, hắn đúng là đang nói thật.
Tôi chạy quanh trong não của mình, lục tung các ngăn tủ tìm kiếm trí nhớ lúc ở chung với nhóc ăn mày, lại phát hiện, tôi mỗi ngày không đánh cũng mắng hắn, thậm chí có lúc khi hắn không làm tốt việc nhà tôi còn không cho hắn ăn cơm, trừ những chuyện đó ra, còn thường lấy bàn tay đã chà chân mà nhéo mông hắn.
Nói thật, ngay cả lao động trẻ em ở Philipin mỗi ngày còn thoải mái hơn nhiều so với hắn.
Chính là, trong khi bị ngược đãi như vậy mà, nhóc ăn mày lại còn nói thích tôi.
Khả năng duy nhất, đó là đứa nhỏ này có khuynh hướng
SM.
Kỳ thật, còn có một khả năng chính là đứa bé này từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ.
Dù sao, hắn một bên gọi ta bà già, một bên yêu thương tôi.
Thế nhưng, hai tay sờ sờ cái bánh bao bị rút lại của mình, lập tức đem ý niệm trong đầu này xóa mất.
Trước hết đem cái nguyên nhân là nhóc ăn mày thích tôi đặt sang một bên, tôi bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.
Chính là tìm thời gian, lén cùng hắn thẳng thắn nói chuyện một lần, nói: "Đứa nhỏ này, ngàn vạn lần đừng ăn trâu già, thịt trâu già cắn không thoải mái, đau răng! Hơn nữa, tuy rằng bề ngoài nhìn ta vẫn tốt, nhưng cần rủ xuống thì đã rủ xuống rồi, thật sự không so được với những tiểu muội muội mười sáu mười bảy tươi non a. Bé a, xin khuyên một câu, bể khổ vô biên quay đầu là bờ."
Bằng không thì, bày ra bộ dạng nghiêm nghị không thể mạo phạm trực tiếp đuổi hắn đi?
Việc này, càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Cũng không phải cho rằng nhóc ăn mày đối xử với tôi không tôn trọng mà tức giận, chủ yếu là, ai bị cường, ai bị ăn, là một việc rất quan trọng.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất nửa ngày, cái mông bắt đầu bị lạnh.
Một cỗ lửa giận chậm rãi dọc theo xương sống của tôi di chuyển lên trên.
Chuyện này truyền trên giang hồ, mặt mũi của tôi biết để vào đâu đây a?
Kết quả là, tôi bỗng chốc đứng lên, đi vào phòng bếp, gỡ cái xoong chuyên môn dùng để đập vào ót nhóc ăn mày xuống, lại vọt tới nhà
Kiều bang chủ, một phát đá cánh cửa, chạy như bay vào, chuẩn bị ập xuống đập tiến hành một phen đột kích tàn ác vô nhân đạo với nhóc ăn mày.
Đáng tiếc chính là, trong phòng không có ai.
Nhóc ăn mày, còn có cây đàn violong vô cùng quý giá của hắn, đều biến mất.
Nhóc ăn mày bỏ nhà đi rồi.
Tôi đứng trong căn phòng trống rỗng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Kết quả là, lại có một cỗ tình cảm bái phục đột nhiên mà sinh ra
Mức cảnh giới cao thứ hai của lưu manh, chính là ăn xong lập tức trốn.
Nhóc ăn mày, quả nhiên không hổ là đã từng lăn lộn trong giang hồ, có tiền đồ.
Nguyên vốn tưởng rằng nhóc ăn mày chạy vài ngày rồi tự động quay về.
Nhưng tôi dự đoán sai lầm, sau ngày kia, nhóc ăn mày cũng không có lộ diện.
Tôi cũng từng cùng Kiều bang chủ tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng mỗi lần đều là vô công mà trở về.
Trong một lần tìm kiếm cuối cùng, Kiều bang chủ dùng
ánh mắt đối với tội phạm nhìn tôi, rất có thâm ý mà nói: "Có một số việc, suy nghĩ là được rồi, nếu như làm thật, chính là phạm pháp."
"Có ý gì?" Tôi hỏi.
Kiều bang chủ chậm rì rì nói: "Lúc ta về nhà, phát hiện trong phòng tắm có nước, vật dụng tắm rửa cũng đã từng động qua, hơn nữa trên giường một mảnh hỗn độn, cho nên, ngươi đã làm gì hắn, chắc là không cần ta nói rõ nữa."
Tôi nghẹn khuất a.
Hóa ra Kiều bang chủ cho rằng là tôi thừa dịp hắn không ở nhà, thú tính nổi lên, vọt vào trong phòng của hắn, đem nhóc ăn mày đang tắm ra cường, sau khi nhóc ăn mày không nghĩ thông, căm phẫn mà ra đi, cũng có thể a.
Bất quá, sự tình bắt đầu quả thật là như vậy, nhưng đến lúc sau, đã xảy ra biến chuyển, người thiếu chút nữa bị cường chính là tôi.
Nhưng mà, phỏng chừng Kiều bang chủ dù chết cũng sẽ không tin tưởng một người từng tuột quần hắn, nhìn thấy cái mông nửa kín nửa hở của hắn mà chảy nước miếng như tôi sẽ bị người ta ăn đâu.
Vậy mới nói, hình tượng bình thường vẫn là rất quan trọng.
"Ta tra trong hộ tịch, tuy rằng quả thật có người tên là Vân Dịch Ca, nhưng cũng không phải hắn." Kiều bang chủ phân tích:
"Ước chừng đây là tên giả."
Đứa nhỏ này, sau khi ăn không đậu hủ của tôi không chỉ có lập tức chạy mất, còn lưu lại cái tên giả.
Tôi thật sự là tạo nghiệt a.
Khóe mắt tôi bắn ra vài giọt lệ nóng, vừa định xé tờ giấy dán trên cột điện để lau nước mắt, lại phát hiện đó là lệnh truy nã xã hội đen.
Đôi mắt đậu xanh cái to cái nhỏ, vẻ mặt giống như tấm thớt, cái mũi giống như mũi của Thành Long, cái miệng thật dày chiếm gần một nửa khuôn mặt, khuôn mặt đầy vết lở loét. Không phải là do tên lưu manh xăm mình vẽ tôi cho Vân Dịch Phong sao?
Mặt trên viết, bắt lấy người này, sẽ có hậu tạ.
Phía dưới cùng, còn có cái ps: người này sở trường phóng khí độc, lúc bắt, ngàn vạn lần nhớ nín thở.
Tôi nhìn lên không trung xanh thẳm, nhìn sang những con chim nhỏ đang ngủ gà ngủ gật đứng trên cột điện, nhìn sang cái mông vểnh của Kiều bang chủ.
Không nhìn thấy, tôi cái gì cũng không nhìn thấy.
Mặc dù nhóc ăn mày với tôi không thân cũng chẳng quen, nhưng nói tới nói lui, mọi người cũng ở chung hơn nửa năm, hắn rời đi như thế, tâm lý của tôi chưa thể chấp nhận được.
Kết quả là, khi đi làm, tôi buồn bực.
Kết quả là, khi ăn cơm, tôi buồn bực.
Kết quả là, khi thăm bạn học Đồng Diêu, tôi buồn bực.
Giờ phút này, bạn học Đồng Diêu nằm ở trên giường bệnh, bưng chén canh gà hầm thuốc của tôi, chậm rãi uống.
Vừa uống, vừa giương mắt từ cái chén, không vết tích mà đánh giá tôi
Một lúc sau, hắn rốt cục hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tôi lấy tay nâng quai hàm, nhìn hắn.
Bạn học Đồng Diêu bị ánh mắt mờ mịt của tôi nhìn làm sợ hãi, vì thế, tiếp tục cúi đầu xuống uống canh gà của hắn.
Tôi thở dài, bỗng nhiên nói: "Thì ra, một người con trai, thầm mến một người con gái thật lâu, cũng có thể không nói."
"Khụ khụ khụ." Bạn học Đồng Diêu tựa hồ là uống quá mau, ho sặc sụa.
Tôi đắm chìm trong thế giới của chính mình, tiếp tục nói: "Thì ra, một người con trai, khi thầm mến một người con gái, thật sự có thể hoàn toàn không để người khác nhìn ra được."
Phỏng chừng là cái bát rất trơn, bạn học Đồng Diêu tay bị nghiêng, canh gà rơi hai giọt trên tấm trải.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
33 chương
78 chương
76 chương
133 chương
13 chương
11 chương
69 chương