Ta là Thực Sắc

Chương 62 : Đánh rắm kêu không thối, đánh rắm thối không kêu

Tôi dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Thịnh hồ ly. Tôi đã sớm nói rồi, cái thân thể này của hắn là rất nặng a. Nói là đem tế bào trứng của tôi ép ra ngoài là cách nói khoa trương thôi, nhưng mà đem cái rắm ép ra là phù hợp với thực tế đó. Thịnh hồ ly đột nhiên đứng dậy, tránh xa tôi ra, chạy đến nơi an toàn. Tục ngữ đã nói rằng đánh rắm kêu không thối, đánh rắm thối không kêu. Cái đánh rắm yên lặng không một tiếng động này, quả nhiên là đủ lợi hại, bốc mùi lên khiến tôi choáng váng mắt hoa luôn. Tôi ở chỗ cũ đợi một lát, cũng chịu không nổi, vội vàng đuổi theo thoát khỏi hiện trường phát sinh án. Má ơi, tôi thiệt là bái phục bản thân mình, tùy tiện đánh rắm cũng có thể khiến bản thân mình hôn mê. Nhưng mà sau này nghĩ lại, hận đến bầm gan tím ruột. Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, làm sao mà tôi có thể đánh rắm ở trên chiếc giường mà tôi muốn vừa thực vừa sắc đây? Như vậy chẳng phải sẽ khiến bản thân có lòng ghê tởm chính mình hay sao? Ngoài ra tôi ngàn vạn lần không nên ở ngay trong phòng điều hòa đánh rắm. Trong phòng không khí vốn là không dễ lưu thông, bởi vậy mùi hôi kia quả thực giống như tên lửa đạn đạo theo dõi mới nhất, chạy theo truy đuổi mũi người ta. Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể mở cửa sổ ra, sau đó trốn vào phòng tắm. Ở trong phòng tắm đợi được gần 10 phút, ánh mắt của Thịnh hồ ly, sắp trừng thủng một lỗ trên người tôi rồi. Tôi vốn muốn tới gần hôn hắn mấy cái, để làm dịu không khí xuống, nhưng Thịnh hồ ly rõ ràng tỏ vẻ cấm tuyệt tôi tiến đến gần hắn. Lấy lý do là mùi thối vẫn còn quẩn quanh trên người tôi chưa tan đi. Vậy mà bị ghét bỏ rồi, thật là quá bi kịch. Thật không dễ dàng gì, phỏng chừng cái vũ khí sinh hóa mà đến Mỹ cũng không thể chế tạo ra được của tôi đã tiêu tán bớt rồi, chúng tôi mới bước ra ngoài. Nhưng mà xem ra, Thịnh hồ ly có chết cũng không chịu ở chung với tôi. Như vậy sao được, đêm nay tôi còn muốn thực hiện nguyện vọng vĩ đại mà. Tôi chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu: cây không cần mặt, người không cần da. Tôi mạnh mẽ xông lên phía trước dùng cả tứ chi, quấn chặt lấy Thịnh hồ ly, nhõng nhẽo bám trụ, tập trung hỏa lực công kích những điểm mẫn cảm của hắn. Viền tai, đầu nhũ nhỏ, phần bụng. Đoán chừng kỹ thuật của tôi không tồi hơn nữa Thịnh hồ ly cũng đã nghẹn mất mấy ngày rồi, kết quả là hắn tuy rằng đối với tên đánh rắm như tôi vẫn còn chút ghét bỏ nhưng vì suy nghĩ cho sức khỏe của tiểu hồ ly lại quyết định đối với tôi làm chuyện không thuần khiết. Bởi vậy có thể biết, nam nhân vì “tính”, quả thật có thể đầu rơi máu chảy, hy sinh thân mình a. Sợ Thịnh hồ ly thay đổi chủ ý tôi vội vàng lôi kéo hắn đến trên giường, sau đó không cho phân trần dạng chân ngồi ngang hông của hắn. Thịnh hồ ly cho rằng tôi muốn ở trên ánh mắt nhíu lại, ngó một cái liền đem tôi đè xuống dưới. Tôi vội vàng giải thích: ”Tin ta đi, nếu không có được sự cho phép của người, ta sẽ không làm chuyện như vậy đâu.” Thịnh hồ ly cũng rất có tự tin cho rằng sức tôi sẽ không đấu lại hắn cho nên bỏ tay ra chờ xem tôi muốn làm gì. Tôi đưa tay chậm rãi cởi bỏ đai áo ngủ. Giống như là đang mở một món lễ vật trân quý. Không bao lâu, thân thể hoàn mỹ cứ như vậy hiển hiện trước mắt của tôi. Thân thể trơn phẳng trắng nõn kia dưới ánh sáng của ánh trăng càng hấp dẫn tôi tiến vào. Gương mặt hắn như là mặt nước mùa thu mang theo lịch sự tao nhã, nhưng khi gió nổi lên, sự yêu mị cuộn sóng dậy lên hiển lộ tụ trong đáy mắt của hắn. Thịnh hồ ly nhìn tôi, ánh mắt yêu mị đó, cái lông mày khẽ nhíu đó, khóe miệng khẽ cong đó, yết hầu trượt lên trượt xuống đó, tư thế khiêu gợi đó. Chính là sự câu dẫn trắng trợn trái với quy tắc của Đảng, kỷ luật của Đảng a. Tôi thiếu chút nữa thú tính nổi lên trực tiếp đem hắn ăn không còn một mảnh, xương cốt cũng đem hầm thành canh uống. Nhưng mà vì mộng tưởng vĩ đại vừa muốn thực lại vừa muốn sắc của tôi, tôi vội kẹp hai chân lại, nhịn xuống. Tôi cầm lấy bơ đã đặt ở trên tủ đầu giường từ trước, lắc lắc, nhấn một cái, “xuy” một tiếng, bơ trắng như tuyết liền thành một hàng dài phun ra. Con ngươi Thịnh hồ ly hơi hơi nhíu lại lóe lên ánh lửa: “Hàn Thực Sắc ngươi muốn làm gì?” "Ta muốn uống sữa..." Quá mức kích động, không kịp suy nghĩ, lời nói thật liền nói ra, cũng may là tôi gắng sức đình chỉ chữ “dầu” cuối cùng không nói ra[1]. [1] Sữa dầu (nãi du): bơ Nhưng mà như vậy liền biến thành tôi muốn uống sữa của Thịnh hồ ly. Như vậy không tốt, thật sự không tốt chút nào. Quả nhiên sắc mặt Thịnh hồ ly lập tức trầm xuống. Tôi thật là oan ức quá. Nói là vậy chứ Thịnh hồ ly ơi là Thịnh hồ ly, không phải ta chỉ đùa một chút thôi sao. Ngươi làm sao mà có thể có sữa được cơ chứ. Cho dù có, chỉ bằng cái meo meo nhỏ xíu của người thì có thể có mấy giọt a, hơn nữa nói không chừng đã quá hạn, số lượng vi khuẩn vượt quá chỉ tiêu cho phép rồi. Chất lượng kém như vậycòn lộ ra vẻ mặt luyến tiếc, ta tình nguyện uống Tam Lộc cũng không muốn uống của ngươi a. "Cho ngươi cơ hội, lặp lại lần nữa." Thịnh hồ ly uy hiếp. Tuy rằng tự thâm tâm tôi đang tiến hành phỉ báng đối với sữa của Thịnh hồ ly, nhưng nghĩ đến cái rắm tôi mới phóng vừa rồi, có thể đối với thân thể cũng như tinh thần hắn tạo nên thương tổn nhất định, tôi có chút băn khoăn liền lấy lòng nói: “Ta, ta là đang giở mọi thủ đoạn để câu dẫn ngươi a” Thịnh hồ ly vừa lòng cười cười nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục câu dẫn đi” Nhận được mệnh lệnh, tôi tiếp tục bóp bơ. Cứ bóp bơ như vậy, không khí vẫn là có chút buồn tẻ, tôi liền nhớ đến một bài vè không thuần khiết. Vẫn là nên làm nóng không khí đi. Tôi hắng giọng đọc: một ngày buổi tối, hai lời không nói, canh ba nửa đêm, bốn bề vắng lặng, năm (ta) che miệng của ngươi, sáu (ôm) thắt lưng của ngươi, bảy (cưỡi) trên người ngươi, tám (cởi) hết sạch quần áo của ngươi, chín (xoắn) của ngươi “meo meo”, mười (thật) là thoải mái. Sau khi đọc xong, chỉ nghe thấy "Ba" một tiếng, gân xanh trên trán của Thịnh hồ ly tựa hồ là nứt toác. Mà cùng lúc đó, kiệt tác của tôi cũng hoàn thành rồi. "Bốp bốp bốp bốp!" Tôi vỗ vỗ tay: "Đại công cáo thành." Thịnh hồ ly vừa vặn đè nén tâm tình xuống, lúc này, hắn ngước mắt lên, mắt nhìn một vòng một vòng chồng chất trước ngực mình, bơ chồng chất thành hình cục phân, gân xanh thái dương lại "Ba" một tiếng nứt toác. Tôi âm thầm lo lắng, chiếu tốc độ như vậy đi xuống, Thịnh hồ ly rất có thể sẽ rất sớm bị trúng gió a. Bất quá, nghĩ theo hướng khác, sau khi bị trúng gió, không phải là tôi sẽ có thể nữ thượng vị cả ngày lẫn đêm sao? Nghĩ đến điểm này, tôi bắt đầu âm thầm cầu nguyện Thịnh hồ ly trúng gió. Đang tưởng tượng thấy cảnh trên giường bệnh ở bệnh viện, bộ dáng tôi rong ruổi ở trên thân thể không thể động đậy của Thinh hồ ly, thì Thịnh hồ ly mở miệng: "Hàn Thực Sắc, ngươi giải thích cho ta ngươi là đang làm cái gì đó?" "Tình thú câu dẫn ngươi a." Đứa nhỏ này, vẫn chưa hiểu sự đời a. "Như thế này mà là tình thú câu dẫn ta ư? Đến cuối cùng, hẳn là ngươi sẽ dùng đầu lưỡi từng chút một lếm sạch bơ trên người ta?” Thịnh hồ ly ánh mắt híp lại chỉ còn một nửa: "Như vậy, ngươi muốn liếm sao?"