Ta là Thực Sắc

Chương 129 : Thì ra ngươi vẫn nơi đây

Phản phất như nhìn thấy, gió nhẹ nhàng lay động rèm trong phòng học, ánh mặt trời chiếu vào nhuộm một màu vàng nhạt. Một thiếu niên khuôn mặt rõ ràng, dịu dàng nhìn tôi ngủ say, khóe miệng hơi cong lên, viết lên câu nói trong lòng mình vào quyển sách vật lý. Lão bà của ta là Hàn Thực Sắc. Câu kia, hắn không cách nào nói bằng lời cho tôi biết. Trái tim tôi, bị câu nói đó quay chín, từ từ biến thành một dòng xuân thủy. Mặt không thể kìm chế đỏ hồng lên, cho dù đã lớn lên, những năm tháng trong sáng kia đã qua rất xa, dù cuộc đời đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, nhưng tôi bây giờ giống như cô gái lần đầu tiên nhận được thư tình của con trai. Trong người dường như có một loại xúc cảm, cụ thể là gì, tôi cũng không thật rõ. “Ngươi làm sao vậy?” Sài Sài phát giác tôi không bình thường, bắt đầu hỏi. “Không có gì?” Tôi khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Không có gì.” Ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra, âm thanh tôi giờ giống như là ngâm nga từng từ trong một bài thơ tình nào đó. Tôi không biết chính mình làm thế nào, nhưng sau khi xem xong hết những từ trên quyển sách vật lý kia, tôi cũng không còn kiên nhẫn mà sắp xếp lại những thứ lộn xộn trong tầng hầm kia. Sau khi dọn xong, cửa được người ta mở ra, Kiều bang chủ không an lòng với mẹ của đứa nhỏ kia tìm đến, đòi đón Sài Sài trở về. Tôi để Sài Sài đi trước, còn mình ở lại, tiếp tục dọn dẹp. Sau khi chờ mọi thứ sắp xếp xong xuôi, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều. Đi ra khỏi tầng hầm, đóng chặt cửa, lên lầu, di động trong túi bỗng nhiên vang lên. Trên màn hình, là cái tên quen thuộc làm tôi mềm lòng - Đồng Diêu. “Ngươi đang ở đâu? Tìm ngươi khắp nơi, di động thì không tín hiệu.” Vừa nhận điện thoại đã truyền đến tiếng Đồng Diêu hỏi ở bên kia. “Thầy giáo mới gọi vào tầng hầm hỗ trợ, ở phía sau cổng trường chờ đi.” Tôi nói. Thật khác xa so với sự tấp nập nơi cổng trước, con đường nơi cổng sau lại rất vắng vẻ, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, càng ít người qua lại. Khi tôi đi đến đó, thấy Đồng Diêu tựa vào vách tường, tay trái kẹp điếu thuốc. Dưới trời chiều, bóng dáng cao lớn, có chút xuất trần. Làn khói trắng lượn lờ vòng vòng bay lên, vây quanh mặt hắn. Nhưng đường nét mơ hồ này, vẫn vô cùng có phong thái. Tôi thong thả đi đến trước mặt hắn, giày cao gót gõ trên nền xi măng tạo nên những âm thanh vang vọng. Dừng lại trước mặt hắn, tôi phát hiện, tính cả đôi giày cao gót đang đi, tôi chỉ vừa vặn đến vành tai hắn. Là ai đã từng nói, lúc ngươi đang vui vẻ, đi cà nhắc cũng có thể dựa cằm lên bờ vai hắn, hoặc khi ngươi cáu giận, nhấc đầu gối lên liền có thể đá vào tiểu đệ đệ của hắn, như vậy, thân hình cao ráo của nam nhân này thích hợp với ngươi nhất. Mà Đồng Diêu, chính là người nam nhân như vậy. “Lại đây.” Hắn nói. Tôi xoay đầu, nhìn xung quanh, nói: “Nơi này rất quen thuộc nhỉ?” “Sao?” Đồng Diêu nhướng mày có ý hỏi. “Người nào đó từng ở nơi này hôn hoa hậu giảng đường.” Tôi nháy nháy mắt bỡn cợt. Vẫn nhớ rất rõ, lần đó, hắn ở trong này, phát huy tính phong lưu của chính mình, chinh phục cô hoa hậu giảng đường kiêu căng khóa trên. Khóe miệng Đồng Diêu khẽ vẽ lên một đường cong rất nhạt, dập tắt điếu thuốc, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, người nào đó thấy, cũng chỉ ở bên cạnh giương miệng cười ngây dại, lúc sau, còn giống anh em tốt đẩy mạnh bả vai ta, bắt ta đưa ra bí quyết cưỡng hôn, để cô ta đi đối phó với bạn trai.” Đồng Diêu vừa nói chuyện, khóe miệng vừa phả khói ra, đuôi mày khóe mắt đều hơi ánh lên một tia sáng. Vừa nghe vậy, lòng tôi như bị cái gì đó thô ráp cọ vào. Bởi vì tôi nghĩ, người nào đó trong miệng Đồng Diêu chính là kẻ bất tài tôi đây. Nói như vậy, hắn cố ý hôn cho tôi xem, muốn thử tôi? Đáng tiếc, tôi của lúc ấy đang một lòng một dạ hướng về Ôn Phủ Mịch. Hơn nữa, còn một lòng một dạ thật nhiều năm. Tôi xuyên qua Đồng Diêu nhìn về phía tường bao phía sau hắn. Tôi nhớ tường bao này được tu sửa mới vào năm chúng tôi lớp 10, ngày ấy toàn bộ là màu trắng, trơn bóng sạch sẽ. Mà bây giờ, đã loang lổ, một khối gồm vôi với lá khô bao bọc, muốn rơi cũng không rơi được. Mặt trên, còn dùng phấn viết tràn ngập, những họa tiết nhỏ có chí khí mà lời nói trẻ con. “XX là người của ta.” “XX thích YY.” “Cả đời ta chỉ yêu XXX.” Đều là dấu vết thời gian lưu lại. Tường bao này đã được xây gần mười năm, mà Đồng Diêu cũng yên lặng chờ đợi tôi mười năm, yêu tôi mười năm. Hắn vì muốn ở bên tôi, cố ý rớt kỳ thi, để xin được phân đến cùng một bộ phận với tôi. Hắn rõ ràng biết, trong lòng tôi, chỉ có một hình bóng Ôn Phủ Mịch, lại vẫn cùng tôi hát hò, mua đồ ăn vặt cho tôi, cùng tôi tập luyện chạy bộ. Hắn đem những lời nói trong lòng viết vào sách vật lý, nhưng tấm lòng kia lại chỉ có thể bị chính tay hắn ném ra ngoài cửa sổ. Bởi vì lúc đó không nhìn thấy hy vọng, tôi và hắn chỉ là bạn rất thân của nhau. Mặc dù tôi cùng Ôn Phủ Mịch chia tay, nhưng hắn biết, trong lòng tôi, vẫn dành vị trí cho Ôn Phủ Mịch, cho nên, hắn lặng lẽ đợi, đợi đến lúc tôi thực sự buông tay được. Không, là Đồng Diêu đang chờ đợi đến lúc hắn thực sự buông tay được. Ôn Phủ Mịch, là số kiếp của hai người chúng tôi. Tôi không quên được hắn, mà Đồng Diêu, cũng giống tôi không buông được hắn. Hắn rõ chân tơ kẽ tóc chuyện xưa của tôi cùng Ôn Phủ Mịch, hắn tham gia vào mọi chuyện, hắn biết đoạn tình cảm kia có bao nhiêu mãnh liệt, bởi vậy, mới có thể lùi bước, mới có thể đem tấm lòng của chính mình chôn vùi xuống thật sâu. Nếu không phải lần tai nạn xe cộ đó, không phải lần đó tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn còn có thể tiếp tục giấu diếm dưới mác bạn thân của nhau cũng nên. Nhớ lại lúc ấy, Đồng Diêu nói cho tôi biết, hắn nhát gan, hắn sợ hãi, hắn yếu đuối, cho nên hắn nhìn thấy tôi tiếp tục chìm đắm trong biển tình, mà lại không dám biểu lộ điều gì. Đối với việc này, tôi vẫn bán tín bán nghi. Bởi vì trong lòng tôi, Đồng Diêu là người cái gì cũng không sợ, cái gì cũng có thể giải quyết. Nhưng bây giờ, tôi tin. Tôi tin người thiếu niên từng viết “Hàn Thực Sắc là lão bà của ta”trên sách giáo khoa. Tôi nhớ rõ người thiếu niên lúc đó vô cùng hoảng loạn khi bị tôi cướp mất cuốn sách vật lý, thậm chí, trên gò má còn có một tia đỏ sậm. Cho nên, hắn cái gì cũng không nói, bỏ công việc làm ăn để đi ăn cơm cùng tôi. Cho nên, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là cứ cách một khoảng thời gian liền mua một ít quà tặng giúp tôi vui vẻ. Cho nên, cái gì hắn cũng không nói, chỉ là những lúc tôi yếu đuối nhất thì sẽ đưa tay cho tôi nắm. Nhưng, khi đối mặt với tình cảm, Đồng Diêu lại thực yếu đuối, tôi cũng yếu đuối, Đồng Diêu khác người, tôi cũng khác người. Tôi cùng hắn, đều là người không hoàn mỹ. Thời gian mười năm có thể biến một mặt tường từ sạch sẽ trở nên loang lổ. Thời gian mười năm, có thể khiến chúng tôi trải qua rất nhiều chuyện. Thời gian mười năm, có thể làm cho trái tim của chúng tôi, biến thành đầy những vết thương mà trở nên kiên cường hơn. Mười năm, có thể thay đổi rất nhiều. Chỉ có một việc không đổi. Đó chính là, có người vẫn luôn bên cạnh tôi. Đồng Diêu, hắn vẫn luôn bên cạnh tôi. Ánh sáng buổi chiều tà, làm cho không khí nhuốm một màu vàng nhạt, cảnh tượng đẹp như mơ. Tôi nhìn Đồng Diêu, nhẹ giọng nói: “Đợi lâu rồi đúng không?” Đồng Diêu nhìn đồng hồ, không để ý, lắc đầu nói: “Không lâu.” Tôi nở nụ cười tươi như hoa. Lại nói: “Ta nói, ngươi, đã chờ thật lâu phải không?” Đồng Diêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi, con ngươi đen sẫm gần như thuần khiết. Sau đó, hắn mở miệng, mỉm cười, nụ cười từ trong tâm: “Cũng được... Chỉ có mười năm.” Xuyên qua ánh sáng màu vàng nhạt, tôi đi về phía Đồng Diêu, hai tay níu cổ hắn, kiễng mũi chân, hôn hắn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, chủ động hôn hắn. Tôi cứ một mực tìm kiếm, tìm kiếm hoàng tử của cuộc đời mình. Tôi leo lên vách núi đen, tôi băng qua bụi gai, tôi chém đầu rồng, tôi bị thương, tôi đau khổ, tôi choáng váng, tôi khăng khăng không dừng lại trong hành trình tìm kiếm, chỉ một mục đích tìm được nửa kia của mình. Cứ loanh quanh lâu như vậy, bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện người tôi muốn tìm vẫn ngay chính bên cạnh mình. Hắn không phải hoàng tử nào cả. Hắn là Đồng Diêu. Tôi hôn hắn, từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hôn Đồng Diêu. Thì ra ngươi vẫn nơi đây. Thì ra ngươi vẫn ở chính nơi này.