Ta là Thực Sắc

Chương 109 : Cố nhân trở về

Đang lúc nghe bọn họ diễn tả, phía sau truyền đến tiếng bước chân của một người. Rất quen thuộc. Chính là vị vừa rồi trong mộng kia. Tôi xoay người, nhìn thấy Vân Dịch Phong. Hắn mặc sơ mi màu đen, quần tây màu đen. Mắt màu đen, mày màu đen, tóc màu đen. Ngoài ra, nhỏ giọng mà nói, lông của hắn, cũng là màu đen. Tóm lại, cả người Vân Dịch Phong chính là vì màu đen mà sống. Toàn thân của hắn, đều tràn đầy một loại ánh sáng màu đen. Thế nhưng sau khi gặp tôi, hắn không trải qua được mấy ngày tốt lành. Màu đen của hắn, bị pha loãng một chút rồi. Hàn Thực Sắc tôi tuyệt đối là khắc tinh của Vân Dịch Phong, nhớ đến, vẫn rất có cảm giác thành tựu. Vân Dịch Phong khoát khoát tay, những tên đàn em kia đều ngầm biết điều lui xuống. Trong đó một tên đặc biệt sùng bái tôi, lúc sắp đi, còn nhỏ giọng nói ở bên tai tôi: "Chị dâu, ngươi và đại ca nhiều ngày không gặp, nhất định thập phần nhớ nhung, cứ việc thỏa thích ở nhà bếp, ta sẽ phụ trách dọn dẹp hiện trường. Nghe vậy, tôi chỉ muốn nói một câu với hắn: tiểu đệ, ta thật sự rất muốn dùng Lang Nha Bổng OOXX đóa hoa cúc nhỏ thẹn thùng kia của ngươi. Qua một lúc, trong nhà bếp chỉ còn lại có tôi và Vân Dịch Phong. Vân Dịch Phong nhìn tôi, một đôi mắt ưng mang sự dò xét: "Vừa rồi bọn họ nói ngươi đến đây, ta còn không tin." "Ấy, ngươi không nên kỳ vọng quá cao." Tôi vội vàng đánh chiêu phòng bị Vân Dịch Phong: "Ta đến, là muốn làm một kết thúc cho chuyện giữa chúng ta." "Kết thúc?" Vân Dịch Phong khóe miệng vừa nhếch, khắc ra một nét bóng mờ: "Ta không cho là quan hệ giữa chúng ta cần phải kết thúc." "Ta không muốn lãng phí thời gian lẫn nhau nữa." Tôi ở trên đường đến, đã đem lời thoại trong phim truyền hình, tiểu thuyết mình đã xem hơn hai mươi năm qua lật qua lật lại mà sàng lọc một lần, tranh thủ chọn ra từ ngữ chia tay tốt nhất. "Lãng phí?" Vân Dịch Phong nở nụ cười, vừa cười như vậy, bóng mờ nơi khóe miệng càng thêm thâm trầm: "Ta không quá ưa thích kiểu hình dung này của ngươi." Xem ra, mặc kệ tôi châm chước từ ngữ thế nào, vẫn không đạt được yêu cầu của Vân Dịch Phong. Không còn cách nào, tôi vẫn quyết định theo biện pháp cũ —— dao sắc chặt đay rối [1]. Thế là, tôi hít sâu, cho đến khi phổi căng hết mức, mới nhất cổ tác khí[2] mà nói: "Vân ca, nói thật, ngươi là đại ca đường phố, ta là dân chúng bình thường, chúng ta căn bản không phải là người trên một con đường, sự gặp nhau của chúng ta chính là sai lầm. Đương nhiên, thế giới này, thiên kì bách quái[3], việc gì cũng có thể xảy ra, cho dù là tình yêu vượt qua chủng tộc, cũng có thể đơm hoa kết quả. Nhưng mà, vấn đề lớn nhất trong lúc này của chúng ta, là chúng ta căn bản không có tình cảm, ta không chạm điện với ngươi, ngươi đối với ta, cũng không phải là điện, chỉ là hiếu kì. Vân ca, sinh mệnh là tốt đẹp, đời người lại ngắn ngủi, hai chúng ta nên chặt đứt đoạn tình cảm mơ hồ này nhanh một chút đi, ngươi đi tìm tiểu cô nương ngây thơ của ngươi, ta đi tìm ngọn cỏ xanh tươi ngon vừa miệng kia của ta. Mọi người gặp lại cũng là bằng hữu, thỉnh thoảng cũng có thể hẹn ra ngoài uống hai chén rượu, đương nhiên, ta mời khách, ngươi bỏ tiền. Được rồi, tổng kết lời ở trên chính là một tư tưởng trung tâm: bắt đầu từ giờ phút này hiện tại, chúng ta sẽ không có gì liên quan nữa. Ta cho ngươi thời gian một giây, ngươi không nói lời nào tức là đồng ý... Đến giờ rồi, tốt, ngươi đã nhất trí." Một hơi nói xong lời ở trên, đầu lưỡi của tôi khô nứt như là đất vườn sau đại hạn tháng bảy. Tôi cũng không khách khí, tự mình rót một ly nước. Sau khi uống ừng ực ừng ực, lúc này mới phát hiện, đương sự Vân Dịch Phong vẫn chưa lên tiếng. "Ngươi vẫn nên hừ một tiếng chứ." Tôi quẹt bọt nước nơi khóe miệng. "Hừ." Vân Dịch Phong quả nhiên rất hợp tác, thật sự hừ một tiếng. Bất quá, nhiệt độ của từ "Hừ" này có chút lạnh, xem như hừ lạnh. "Ngươi cho là, ta sẽ đồng ý sao?" Ánh mắt của Vân Dịch Phong, rất chậm rất chậm mà khép kín lại. Ánh sáng của mạt nội liễm thâm thúy kia trong mắt, nhiễm chút ý tứ sắc bén. "Đương nhiên ta biết ngươi sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên, ta chuẩn bị hai phần lễ vật." Tôi đã dự tính trước mà cầm hai cái hộp một lớn một nhỏ từ phía sau đưa ra. "Đây là cái gì?" Vân Dịch Phong nhướng nhướng mày, không mấy thân thiện. "Ngài mở ra sẽ biết." Tôi cung kính mà đem cái hộp lớn kia trình lên trước, hơn nữa còn dùng kính ngữ. Vân Dịch Phong tiếp nhận, mở ra, phát hiện bên trong là cục gạch vừa mới ra lò, đỏ tươi ươn ướt, hình dạng hoàn hảo, vô cùng cứng rắn. "Ngươi là có ý gì?" Vân Dịch Phong hỏi. Tôi tiếp tục rất có lễ độ mà giải thích: "Ta đang nghĩ, vì sao Vân ca ngươi có thể có tình ý với ta cơ chứ? Hàn Thực Sắc ta thật sự không có ưu điểm gì lớn... Ý của ta là, ngoại trừ dáng người đẹp một chút, khuôn mặt xinh một chút, tính tình hiền một chút... Ngoài mấy điều này, thật sự không có ưu điểm gì lớn. Vân ca ngươi nữ nhân nào chưa thấy qua chứ? Vì sao cứ khăng khăng coi trọng ta chứ? Trải qua rất nhiều ngày suy nghĩ kĩ lưỡng cùng xem xét luận chứng, ta phát hiện, từ sau khi ta dùng mông vểnh kia của ta ngồi lên khuôn mặt tuấn tú của ngươi hai lần, thái độ của ngươi đối với ta mới có thay đổi. Vân ca, ngươi có thể cho rằng mình có hứng thú với ta, thực ra không phải đâu, ngươi có oán hận với ta. Rất nhiều lúc, hận cùng yêu chỉ là cách một đường chỉ. Ngươi đường đường Vân ca, không có cách nào trả thù một cô gái yếu đuối như ta, cho nên tiềm thức ngươi liền quyết định dùng tình yêu đến tra tấn ta. Đây là biến thái, không phải thái độ bình thường, cho nên Vân ca, hôm nay ta cố ý trình lên cục gạch này, thành tâm mà mời ngài cầm nó nện mọi nơi trên đầu ta. Như vậy, chuyện ta dùng mông ngồi lên mặt của ngài liền huề nhau. Kế đó, xin mời ngài xem phần lễ vật tiếp theo." Nói xong, tôi đem cái hộp nhỏ kia đưa cho Vân Dịch Phong. Sau đó, tôi lại rót ly nước, nhuận cổ họng. Nói nhiều, thật hao nước bọt. Vân Dịch Phong chậm rãi mở cái hộp nhỏ ra. Lúc thấy rõ thứ bên trong, mắt ưng của hắn, nháy mắt híp lại. "Đây là cái gì?" Hắn hỏi. "Ngươi nhận không ra sao?" Tôi kinh ngạc: "Không có khả năng a, thứ này trên người ngươi cũng có, hơn nữa mỗi ngày khi tắm chắc chắn có thể nhìn thấy." "Ý của ngươi là, " Vân Dịch Phong trong mắt ưng híp lại, bắn ra ánh sáng chói, lạnh lẽo: "Thứ này, quả thật là trên người ngươi?" "Không thể giả được." Tôi vỗ bộ ngực cup B cam đoan: "Nhìn nhẵn nước bóng láng này, nhìn đen nhánh mượt mà này, xem cao quý thanh lịch này, không phải lông của ta, là của ai? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng đây là của ngươi? Yên tâm nhé, lần trước nhổ lông của ngươi xuống, đều đã rơi ở trong xe hay là trong ngôi biệt thự kia, làm sao ta có thể biến thái như thế, đi thu thập chứ?" Bất quá, ngẫm lại cẩn thận, nếu lần trước góp nhặt, nói không chừng có thể bán đấu giá ở trên Internet. Dựa vào thân phận của Vân Dịch Phong, chắc chắn có thể bán được tốt giá mới đúng. Ôi, đáng tiếc. Bên này tôi đang tiếc hận, Vân Dịch Phong lại bắt đầu âm thầm mà bắn lén về phía tôi: "Hàn Thực Sắc, ngươi đây là ý gì?" Tôi rót ly nước tiếp theo, làm dáng vẻ chân thành, nói: "Là như vầy, ta a, trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng cùng hồi tưởng, phát hiện, sở dĩ chúng ta có thể dây dưa không rõ, còn có một nguyên nhân quan trọng. Đó chính là, ta từng nhổ lông của ngươi, Vân ca ngài là người thế nào a, chắc chắn là một cọng lông cũng không nhổ[4] a. Cho nên, trong tiềm thức ngươi liền quyết định, nhất định không thể tiện nghi cho ta. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Vân ca ngài không muốn buông tay ta. Cho nên, vừa rồi, ta cắn khăn mặt ở trong miệng, cực lực quyết tâm, gắng sức mà nhổ xuống lông của mình, đưa cho Vân ca, hy vọng ngươi có thể bớt giận. Hơn nữa thế này, nợ lúc này của chúng ta, cũng đã tính rõ." Tôi phát hiện hôm nay mình nói rất nhiều lời, đều sắp cạn từ rồi. Cho nên nói, chia tay là một kỹ thuật sống. Vì không thương tổn lòng tự tôn của hắn, vì giữ gìn mặt mũi của hắn, tôi đã làm không biết bao nhiêu bài tập. Thế nhưng Vân Dịch Phong tuyệt không hiểu nỗi khổ tâm của tôi. Đang lúc tôi nói chuyện, hắn thu mắt nhìn tôi, lạnh băng trên mặt, từng tầng mà thêm dày. Quả thật là tủ lạnh hoàn toàn tự động. Kỳ thật tôi còn rất muốn hà hơi với hắn, xem có thể thổi nóng hắn hay không. Nhưng mà cân nhắc đến mình ngủ nhiều ngày như vậy, hình như đều quên đánh răng. Hơi miệng lúc này của tôi, phỏng chừng cũng giống như hydro lưu hoá[5], hà hơi một cái, chắc chắn Vân Dịch Phong sẽ ngã xuống. Nghĩ đến mỗi lần tôi gây hại cho Vân Dịch Phong, hắn lại càng quấn lấy tôi chặt thêm một chút. Sợ phát sinh tình huống này, tôi miễn cưỡng nuốt luồng hơi kia xuống bụng. Gây họa cho chính mình thôi là được rồi. Trong nhà bếp rất im lặng, chỉ tôi cùng Vân Dịch Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Phỏng chừng là sẽ chán ghét nhìn nhau. Kỳ thật, Vân Dịch Phong vẫn rất đẹp trai. Đường nét khuôn mặt thanh thoát mà thâm thúy, dù là mang chút sắc bén, nhưng là cân bằng thêm chút hơi thở nguy hiểm. Trong máu của phụ nữ, trời sinh đã có khát vọng thám hiểm. Cho nên, đàn ông càng nguy hiểm, càng có hấp dẫn. Ba chiếc cúc áo trên cùng của áo sơ mi trước ngực hắn được cởi ra. Làn da như tơ lụa màu mật ong, liền như vậy lộ ra khoảng lớn. Chiếm lấy tầm mắt của mọi người. Mái tóc của hắn, mềm mượt tự nhiên, mang theo hoang dã. Mà đôi mắt của hắn, chính là một đôi mắt thú, có thể lóe sáng trong đêm tối như mực. Trong lúc tôi không kiêng nể gì mà đánh giá hắn, lạnh băng trên mặt Vân Dịch Phong bắt đầu chậm rãi tan rã. "Tình cảm, là chuyện của hai người." Vân Dịch Phong chậm rãi mà nói. Tôi gật đầu. Đúng vậy, tình cảm quả thật là chuyện của hai người. "Một khi đã như vậy, một mình ngươi nói dứt thì dứt, là không được." Vân Dịch Phong nói. Hắn dễ dàng mà dùng một câu như vậy, đã đem một đống lời nói vừa rồi kia của tôi phủ quyết toàn bộ. Tôi cảm giác như là trong cổ họng nghẹn một cái lòng đỏ trứng. Bị tức giận. Tôi thở sâu, quyết định học tập hắn, dùng lời nói tương đối lời ít ý nhiều mà đối kháng: "Tình cảm, quả thật là chuyện của hai người. Cho nên, không phải một người trong đó cố gắng níu lấy không chịu chia tay thì có thể tiếp tục đi." Vân Dịch Phong tựa người trên bệ rửa tay, khe khẽ cười: "Không chắc chắn đâu." Lòng đỏ trứng trong cổ họng của tôi, càng phình lớn ra. Thiệt thòi rồi, thật sự thiệt thòi rồi. Bộ tôi dễ dàng sao? Vì cạy cục gạch kia xuống, tôi lén đến bồn hoa trong tiểu khu, suýt chút nữa là bị chó cắn rồi. Bộ tôi dễ dàng sao? Vì nhổ cọng lông kia xuống, nước mắt tôi ào ra ba giọt lớn. Lễ vật có lòng thành như thế, lại không kêu gọi lương tâm của Vân Dịch Phong quay về được. Thiệt thòi lớn. Tôi ngồi xổm ở góc tường, âm thầm rơi lệ. Được một lúc, tôi bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Như vậy, ngươi có đem chuyện ngươi muốn ở bên ta nói với Dịch Ca không?" Tuy rằng Nhóc ăn mày ở nước ngoài, nhưng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với hắn. Lần trước trong sự đe dọa dụ dỗ của tôi, Nhóc ăn mày không ngần ngại nữa, lại có thể thật sự cởi áo khoác. Tôi vừa nhìn đã mắt, nước bọt vỡ đê. Từ trong lời nói Nhóc ăn mày, tôi nghe ra, hắn cơ bản đã không biết chuyện của tôi và anh hắn. Nói cách khác, Vân Dịch Phong không để lộ ra với hắn. Tôi đoán, Nhóc ăn mày là điều uy hiếp Vân Dịch Phong. Quả nhiên, Vân Dịch Phong không trả lời câu hỏi này của tôi. Ánh mắt của hắn đã lướt tới tay của tôi, nhìn thấy miệng vết cắt trên ngón trỏ bị mình cắt trúng của tôi, bèn thản nhiên mà chuyển đề tài: "Cái gì đây?" "Vết thương." Tôi đáp: "Lúc thái rau không cẩn thận bị cắt phải." "Ngươi cũng có thể bị thương?" Vân Dịch Phong cười khẽ. Sao lại có thể dùng loại giọng điệu này. Nói như thể tôi giống đại lực nữ Kim Cang á. Tôi đang muốn cãi lại, lại thấy Vân Dịch Phong nắm lấy ngón tay của tôi, đặt ở bên môi. Cái động tác đó, là kết hợp hôn mút. Hắn từ từ nhắm mắt, khuôn mặt sắc sảo trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng. Động tác của Vân Dịch Phong rất nhẹ nhàng, như là đang xoa dịu cơn đau trên ngón trỏ tôi. Tôi cảm thấy một sự ẩm ướt, cùng với sự trơn mềm trong thành môi. Động tác này duy trì mấy chục giây, sau đó, Vân Dịch Phong ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: "Thế nào rồi?" Trong lòng tôi rất do dự. Hai thứ suy nghĩ đang không ngừng tranh đấu. Cuối cùng, tôi quyết định, tôi muốn nói với hắn tình hình thực tế. Cho nên, tôi cắn cắn môi dưới, dùng một thứ ánh mắt tràn đầy cảm thông nhìn Vân Dịch Phong, nói: "Điều ta muốn nói với ngươi là... lúc ta đang cạy cục gạch kia, không cẩn thận đụng phải một đống phân chó nơi bồn hoa. Bởi vì muốn nhanh chóng đến chỗ ngươi nói rõ ràng với ngươi, ta đã không kịp rửa tay." "Ý của ta là, " tôi dùng tay kia vỗ vỗ vai của Vân Dịch Phong, vẻ mặt thương tiếc: "Huynh đệ, nhanh đi súc miệng đi." Nghe vậy, Vân Dịch Phong nhìn tôi. Gắt gao mà nhìn tôi. Nhìn tôi như muốn đem tôi hút vào đôi mắt của hắn. Nhìn tôi như muốn đem tôi nuốt vào trong bụng. Rất lâu sau, hắn nói một câu: "Hàn Thực Sắc, ta sẽ không bỏ qua ngươi." Tiếp đó, hắn xoay người, đi đến toilet. Tuy rằng hắn cố gắng làm ra dáng vẻ bình tĩnh, nhưng mà hoả nhãn kim tinh của tôi vẫn nhìn ra một chút lảo đảo trong bước chân của hắn. Nhìn ngón tay từng bị hắn mút kia của tôi, tôi cảm thấy, mình rất vô tội. Vốn là muốn đến một lòng giải quyết, thế nhưng bây giờ xem ra, dường như càng hỗn loạn. Xuất sư bất lợi. Nhưng mà tôi không từ bỏ. Kế tiếp, tôi đi đến bệnh viện. Tôi muốn đi nói rõ ràng với Đồng Diêu. Tôi không thể tiếp nhận hắn. Bởi vì... Hắn là Đồng Diêu. Bởi vì... Hắn là người bạn tốt nhất của tôi. Bởi vì... Cái khác. Tôi cố ý đi mua bó bách hợp. Cánh hoa màu trắng mang lại cảm nhận thuần khiết, hương thơm thanh nhã, tươi mát. Tôi liền ôm bó hoa trái ngược hoàn toàn với khí chất của tôi, đứng ở trước cửa phòng bệnh, đi tới đi lui. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, ở nhà của đại ca đường phố giống Vân Dịch Phong,tôi đều không biết sợ mà đi vào. Vì sao ở nơi Đồng Diêu này, tôi lại làm như là đầm rồng hang hổ chứ? Đang lúc tôi vô cùng do dự, một người y tá từ bên trong đi ra, tôi né tránh không kịp, liền bị Đồng Diêu nằm ở trên giường nhìn thấy. Không cách nào, tôi chỉ có thể cười cứng nhắc, kiên trì đi vào. Tôi không dám nhìn Đồng Diêu, chỉ cúi đầu, đem bách hợp cắm vào trong bình hoa. Tuy rằng như thế, tôi vẫn cảm thấy được một ánh mắt giằng co ở trên người tôi. "Nghĩ thế nào mà lại mua hoa rồi." Tôi gục đầu, giọng trầm trầm, như là muỗi kêu. "Ta còn cho rằng," trong giọng nói nhẹ của Đồng Diêu, hàm chứa một chút ý tứ sâu xa: "Ngươi là đang cố ý kéo xa khoảng cách lúc này của chúng ta." Bị nhìn ra. Tôi mua hoa cho hắn, là một loại biểu hiện xa cách. Ý chính là: Đồng Diêu a, giữa chúng ta không đùa giỡn. Thế nhưng sau khi bị Đồng Diêu nói rõ như vậy, ngược lại là tôi ngượng ngùng. Cho nên, đầu của tôi, càng gục xuống thấp. Tuy rằng cố hết sức kéo chậm tốc độ, nhưng rất nhanh bách hợp đã cắm xong. Tôi chỉ có thể ngẩng đầu, đối mặt Đồng Diêu. "Đồng Diêu." Tôi gọi hắn. "Ừ." Hắn lên tiếng. Một tiếng này, chính là mang theo tình nồng ý mật, nhu tình liên miên, nghe đến cả người tôi tê dại. Tôi co rúm thân người lại, cố lấy dũng khí nói: "Đồng Diêu a, ta nghĩ đã lâu, vẫn là cảm thấy, giữa chúng ta là không thích hợp." "Ừ." Tiếp tục đáp lời, biểu cảm trên mặt không có nhiều thay đổi. Giống như là nghe thấy tôi nói, Đồng Diêu a, giữa trưa hôm nay ta ăn cái hamburger vậy. Thấy không có phản ứng, ngược lại tôi có chút luống cuống tay chân, tiếp tục nói: "Ta thật sự cảm thấy giữa chúng ta là không có khả năng. Ta, đối với ngươi thật sự chỉ có thể có tình cảm như bạn bè, muốn ta nảy sinh tình yêu nam nữ với ngươi, quá là không có khả năng. Chúng ta vẫn trở lại như trước đây được không? Thật sự, bạn trai bạn gái là đến đến đi đi, nhưng mà, bằng hữu thì là chuyện cả đời cả kiếp. Chúng ta không thể vì tình yêu nam nữ một lúc mà vứt bỏ tình bạn quý giá nhất, ngươi nói có phải không?" Đồng Diêu nhìn tôi, thần sắc trên mặt, như là mây giăng trên bầu trời. Xa xăm, thoáng đãng, mênh mông vô bờ. "Ừ." Hắn vẫn trả lời như vậy. Thế nhưng, tôi nghe ra, tiếng "Ừ" này căn bản là không phải là ý tán thành. Thái độ đối xử hiện tại của hắn với tôi, giống như là đang đối xử với một đứa nhỏ bốc đồng. Bất luận tôi nói gì, hắn chỉ nuông chiều mà đồng ý, tiếp theo, lại dùng cách của mình khiến tôi thỏa hiệp. Ý thức được điểm ấy, tôi thật không biết làm sao. "Đồng Diêu!" Tôi nghiêm túc mà kêu một tiếng. Thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trầm lắng như nước kia của hắn, tôi lại trở nên vô lực, tiếng nói kế tiếp, đã thấp đi rất nhiều: "Vì sao các ngươi đều không nghiêm túc nghe lời ta nói chứ?" "Chúng ta?" Trong mắt Đồng Diêu, mây giăng tụ phút chốc lan ra: "Vừa nãy ngươi đi tìm Vân Dịch Phong?" "Đúng vậy." Tôi ngồi xuống ở bên giường hắn nằm, duỗi thẳng hai chân: "Trước khi đến đây, ta đi tìm hắn trước. Ta nói với hắn, ta với hắn, là thật sự không hợp, mọi người dứt khoát một chút, đem quan hệ vứt bỏ rõ ràng." "Thế nhưng hắn không đồng ý." Đồng Diêu suy đoán nói, giọng điệu là khẳng định. "Đúng vậy, hắn không đồng ý." Tôi thừa nhận, giọng điệu là buồn rầu. "Đừng lo lắng, có ta ở đây." Đồng Diêu cầm tay của tôi. Hắn mỉm cười, trên môi nở rộ đóa hoa đẹp đẽ của sự tự tin thản nhiên. Tôi giống như là bị chim nhỏ mổ, theo bản năng lại muốn rút tay lại. Nhưng mà, Đồng Diêu lại nói: "Đừng nhúc nhích." Tiếp đó, hắn từ trong ngăn kéo bên cạnh giường bệnh lấy ra một miếng băng cá nhân. "Ngươi xem ngươi, miếng này bẩn cả rồi, tự mình cũng không biết đổi miếng khác." Đồng Diêu vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo miếng băng cá nhân ra khỏi ngón trỏ của tôi. Động tác dịu dàng. Khi kéo ra, miếng băng kéo theo da, dính vào miệng vết thương đóng mài, không khỏi phát ra chút đau. Tay của tôi, không tự chủ được mà run run. Động tĩnh đó là rất nhỏ, thậm chí có thể dễ dàng tan ra trong không khí. Nhưng mà Đồng Diêu thấy. Hắn cúi đầu xuống, thổi nhè nhẹ lên vết thương của tôi. Hơi thở ấm áp đó, phả trên vết cắt, ngưa ngứa, thổi bay tất cả đau đớn. Tôi nuốt nước bọt. Tiếp theo, Đồng Diêu lấy ra miếng băng mới, thuần thục giúp tôi dán lên. Ngón tay hắn, vô cùng sạch sẽ, lòng ngón tay, nhẹ vỗ về phần da trên tay của tôi. Tôi ngẩn người sửng sốt. Chờ sau khi đổi xong, hắn cũng không buông tay của tôi ra, mà in môi lên trên mạch của tôi. Hôn nhẹ nhàng. Mạch máu chuyển động dưới cánh môi hình dáng hoàn mỹ của hắn. Mạch máu xanh thẫm nhẵn mượt của tôi vừa động, thì đỏ bừng như vậy. Môi của hắn chạm vào mạch máu của tôi, phảng phất có gì đó, từ điểm chúng tôi chạm vào nhau kia, đi vào trong người tôi. Cái gì đó rất nhỏ như là sợi tơ, lan tỏa khắp người tôi. Tổ hợp tế bào, phân chia, biến mất, sống lại. "Thay thuốc." Một người y tá vào lúc này đẩy cửa phòng bệnh. Trong nháy mắt, luồng mĩ cảm khó hiểu kia tan thành mây khói. Tôi bỗng phục hồi tinh thần lại. "A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Tôi lại một lần nữa thét chói tai, chạy ra khỏi phòng bệnh. Vốn cho rằng, ít nhất tôi có thể thông qua hành động hôm nay, thành công loại bỏ một người trong bọn họ. Đáng tiếc, thế sự khó lường. Một người bị tôi gây họa. Người kia gây họa cho tôi. Thế nhưng nói thật lòng, trải qua một phen quyết đấu ngày hôm nay, tôi phát hiện người mà mình sợ, không phải Vân Dịch Phong, mà là Đồng Diêu. Tôi đã rút ra một kết luận. Đồng Diêu, hắn không phải con người. Hắn là yêu tinh. Làm playboy nhiều năm như hắn quả không phải là uổng phí. Tôi lâm vào trong mối nguy trước nay chưa từng có. Là tôi nói trước với Đồng Diêu, tôi với hắn tiếp tục làm bạn bè. Mà Đồng Diêu liền chặt chẽ bắt được điểm ấy. Đồng Diêu cho rằng, giữa bạn bè, là có thể tặng lễ vật. Cho nên, mỗi ngày hắn đều phái thư ký đến nhà của tôi, đích thân tặng lễ vật cho tôi. Cũng không phải thứ gì đắt tiền như nhẫn kim cương, dây chuyền đá quý. Chỉ là chút quà nhỏ khéo léo, như là mỹ phẩm số lượng có hạn, thức ăn ngon. Rất hợp ý tôi. Đồng Diêu còn cho rằng, giữa bạn bè, là có thể gọi điện thoại. Cho nên, mỗi đêm hắn đều sẽ gọi điện thoại đến. Gọi đến rồi, lại không nói lời nào, tôi thật sự chịu không được, liền hỏi: "Ngươi làm gì thế?" Hắn thấp giọng nói: "Ta chỉ là muốn nghe tiếng thở của ngươi một chút." Tiếng nói đó, thật là dịu dàng thắm thiết, làm lòng người lay động. Tôi chỉ cảm thấy ống nghe trong nháy mắt biến thành bàn ủi nóng đỏ, bỏng đến cả người tôi như nhũn ra. Đồng Diêu, thật sự là lão yêu ngàn năm. Vẫn là câu nói kia, nếu tôi là tiểu nữ sinh ngây thơ mới ra đời, chắc chắn sẽ bị hắn gặm đến ngay cả vụn xương cốt cũng không còn. Mà Vân Dịch Phong lần này dường như là bị tôi làm ghê tởm lắm rồi, một tuần cũng không đến phiền tôi. Tôi mừng rỡ thoải mái. Đang trong oanh tạc nhu tình mật ý mãnh liệt của Đồng Diêu, thời gian lặng lẽ mà trôi qua. Hôm nay mẹ gọi điện thoại đến, kêu tôi đi ăn cơm, nói có chuyện gì đó bàn bạc với tôi. Nhớ lại sự việc lần trước, tôi vội cảnh giác nói: "Con chết cũng sẽ không về nhà ăn!" Mẹ tôi nói: "Không bảo con về nhà ăn, ăn ở quán lẩu chocolate trên phố đi bộ." Chocolate cũng coi như là tôi yêu thích nhất. Bởi vậy, tôi đồng ý. Đang trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của Vân Dịch Phong đã lâu không gặp. Giọng của hắn, có chút trầm thấp, hình như là có chuyện gì đã xảy ra: "Ngươi ở đâu? Ta muốn gặp ngươi." "Hôm khác đi." Tôi nói: "Ta hẹn người ta ăn cơm." "Đàn ông?" Bên kia Vân Dịch Phong truyền đến áp suất thấp, bao trùm trên người tôi. Tôi vốn định phủ nhận, nhưng là cẩn thận ngẫm lại, không cần phải vậy. Cho nên, tôi nói vào điện thoại: "Alo, Alo, sao lại không có tiếng?" Sau đó, quyết đoán mà cúp máy, tiếp đó tắt nguồn. Chúng tôi còn không có quan hệ gì mà đã quản chặt như vậy, nếu có quan hệ gì, tôi còn muốn sống nữa hay không chứ? Tôi đi vào quán lẩu chocolate, mẹ tôi vẫn chưa đến. Tôi bèn chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, chờ đợi. Ngoài cửa sổ, đó là phố đi bộ, người đi đường đông đúc tấp nập, từng đoàn náo nhiệt. Tôi một tay chống má, thả bay suy nghĩ. Đang lúc rảnh đến không chịu được, một loạt tiếng bước chân vang lên ở bên tai tôi. Có người, ngồi xuống ở đối diện tôi. Tôi theo bản năng quay đầu lại. Sau đó, tôi nhìn thấy một người. Một người, người đã biến mất sáu năm trong cuộc đời tôi. Ôn Phủ Mịch. [1]快刀斩乱麻: dao sắc chặt đay rối, chỉ cách giải quyết nhanh chóng, dứt khoát. [2]一鼓作气: nhất cổ tác khí, một tiếng trống thêm dũng khí, nhân lúc đang hăng hái làm cho xong việc. "Tả Truyện" Trang Công thập niên: “Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. (“Đánh trận dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống dũng khí không còn.”) [3]千奇百怪: thiên kì bách quái, chỉ nhiều sự việc kỳ quặc, quái lạ. [4]一毛不拔: nhất mao bất bạt, chỉ sự vô cùng keo kiệt. [5] Khí độc H2S có mùi trứng thối. Khí H2S rất độc, chỉ cần 0,05 mg H2S trong 1 lít không khí đã gây ngộ độc, chóng mặt, nhức đầu thậm chí chết nếu thở lâu trong H2S.