Ta là một thanh ma kiếm

Chương 2 : Hắc huyết thần kiếm

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà Hắn nhớ rõ ràng, ban nãy trên thanh kiếm thất bại này đã bị đánh ra một lỗ hổng, nhưng hiện tại lỗ hổng ấy đã biến mất không thấy! Chẳng lẽ thanh kiếm này có thể tự động chữa trị? Lẽ nào thanh kiếm này vốn không thất bại? Trở thành một chú kiếm đại sư chân chính là lý tưởng Kim Chính Thu theo đuổi suốt đời. Hắn ta biết, thanh kiếm có thể tự động chữa trị không phải không tồn tại! Trong truyền thuyết vốn có thanh kiếm như vậy, hơn nữa nó còn là tồn tại hơn hẳn linh khí! Linh khí có được linh trí đơn giản, nhưng không có năng lực tự động chữa trị! Lẽ nào trong lúc vô ý ta đã đúc ra được một tồn tại hơn hẳn linh khí? Hắn ta chỉ kích động vẻn vẹn giây lát, sau đó lòng của hắn ta lại lạnh xuống. Tùy tùy tiện tiện liền có thể đúc ra một thanh bảo kiếm hơn hẳn linh khí, lấy kinh nghiệm mấy chục năm của hắn ta, rõ ràng chuyện này không phù hợp với lẽ thường! Nếu bảo kiếm hơn hẳn cấp bậc linh khí có thể dễ đúc ra như vậy, hiện tại chỉ sợ linh kiếm đã sớm chất thành hàng trên đường cái. Ta mới bốn mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh cường tráng, không phải người già mắt mờ, không thể nào nhìn lầm. Trường kiếm không hề rời khỏi người ta, không thể nào bị đánh tráo, giọt máu đọng kia cũng không phải thứ có thể đơn giản bắt chước được. Ngay khi Kim Chính Thu dùng tơ lụa nhẹ nhàng chà lau thân kiếm, nhíu mày suy tư, đột nhiên hắn ta cảm giác được trường kiếm trên tay bắt đầu nóng lên, càng ngày càng nóng, nóng tới phỏng tay. Rất nhanh, toàn bộ thân kiếm biến thành màu đỏ thẫm, hình như thân kiếm đã bị một ngọn lửa vô hình nung đỏ! Kim Chính Thu tranh thủ thời gian bỏ trường kiếm ra, sợ đến lui về phía sau hai bước. Hắn ta nhìn ngó trái phải, chung quanh không có gì kỳ lạ. Sau đó hắn ta lại nhìn chòng chọc vào trường kiếm, hoàn toàn không quan tâm tới bàn tay bị phỏng. Hắn ta cảm thấy, có chuyện khủng bố không thể tưởng tượng nổi nào đó sắp xảy ra! Quả nhiên, trên thân kiếm bị nung đỏ kia chảy ra rất nhiều hạt tròn như thể bụi bậm, hạt tròn màu xám rỉ ra càng ngày càng nhiều, từ từ bao trùm cả thanh kiếm. Kim Chính Thu há to miệng, quá trình này vô cùng giống với chú kiếm sư nhiều lần dùng chùy sắt đánh kiếm phôi, tiêu trừ tạp chất trong kiếm phôi! Chẳng lẽ thanh kiếm này có thể tiến hóa? Thực sự là khó có thể tưởng tượng nổi! Hắn ta không ngừng hỏi mình: Rốt cuộc ta đã đúc ra thứ quỷ gì? Đợi khi trường kiếm không còn chảy ra tạp chất màu xám nữa, màu đỏ thẫm từ từ rút đi, Kim Chính Thu lại dùng kìm sắt gắp trường kiếm vào trong hàn thủy làm lạnh, lại dùng thanh trung cấp phàm khí lần trước chém xuống, lưỡi kiếm trung cấp phàm khí gãy lìa! Mà trường kiếm thần kỳ này lại không hư hao chút nào. Điều này đã ấn chứng suy đoán của Kim Chính Thu. Nó thực sự tiến hóa! Từ hạ cấp phàm khí tiến hóa thành trung cấp phàm khí! Nếu nó có thể tiến hóa từ hạ cấp phàm khí thành trung cấp phàm khí, liệu nó có hay tiếp tục tiến hóa thành cao cấp phàm khí, đỉnh cấp phàm khí... Tiến hóa thành huyền khí, tiến hóa thành linh khí... Thậm chí còn có thể tiến hóa thành Thần khí chỉ tồn tại trong thần thoại? Vô cùng có khả năng! Hắn ta biết, những khả năng này chỉ là ảo tưởng của hắn ta, nhưng tận mắt nhìn thấy một màn trường kiếm tiến hóa, những huyễn tưởng này của hắn ta cũng không phải không có khả năng thực hiện! Kim Chính Thu đang cầm trường kiếm, thân thể kích động đến run rẩy không ngừng. Hắn ta dùng bàn tay bị thương không ngừng vuốt ve thân kiếm, ánh mắt "chứa đầy tình ý" tựa như đang nhìn người mình yêu nhất cuộc đời. "Ánh mắt thật buồn nôn!" "Sờ soạng cái gì mà sờ soạng, chết tiệt, có gan thì tự sờ soạng chính bản thân mình đi!" "Ta không chịu nổi, lão già chết tiệt này, ta muốn giết hắn ta!" "Ta muốn chém hắn ta thành tám khối, ta muốn phanh thây xé xác hắn ta, ta muốn băm hắn ta thành thịt nát!" Trong trường kiếm, linh hồn Trần Hạo lớn tiếng rít gào nói. Ngay mới vừa rồi, trường kiếm hấp thu linh hồn và máu tươi của tiểu học đồ tẩm bổ cho linh hồn Trần Hạo, mới khiến hắn tỉnh lại. Trần Hạo vừa tỉnh lại lập tức thấy động tác, ánh mắt thô bỉ của Kim Chính Thu, trong lòng phát điên không gì sánh được! Không chỉ thân thể không còn, bản thân còn bị vây trong một thanh trường kiếm, không chỉ không báo được thù, còn bị kẻ thù nâng trong lòng bàn tay, không ngừng... Đây thực sự là một loại dằn vặt đáng sợ. Đáng tiếc, mặc cho hắn rít gào như thế nào, lớn tiếng nguyền rủa như thế nào, Kim Chính Thu đều không nghe được giọng nói của hắn. Cuối cùng Trần Hạo lăn qua lăn lại tới mệt mỏi, lúc này mới nhớ tới một chuyện rất trọng yếu. "Hệ thống, ngươi vẫn còn chứ?" "Hệ Thống Tối Cường Ma Kiếm đang trong quá trình mở ra!" "Ngươi không phải Hệ Thống Tối Cường Nhân Loại sao?" "Hiện tại túc chủ không phải người." "Vậy bảng skills của ta vẫn còn sao?" "Đương nhiên còn!" Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm: May là hệ thống còn đang ở! Hệ thống còn đang ở, chí ít hắn cũng có tiền vốn lật bàn, có cơ hội báo thù rửa hận. Liếc mắt nhìn bảng thuộc tính hệ thống đã hoàn toàn thay đổi: "Tên kiếm: Không " "Hệ thống, vì sao ta còn chưa có tên?" Lời này vừa hỏi ra, Trần Hạo lập tức nghe được giọng nói ôn nhu của Kim Chính Thu: "Ngươi là tác phẩm tốt nhất đời ta, ta đặt tên cho ngươi là Hắc Huyết Thần Kiếm, hy vọng ngươi không phụ hai chữ Thần Kiếm!" "Ngươi nói Hắc Huyết Thần Kiếm thì ta sẽ tên là Hắc Huyết Thần Kiếm sao? Lão tử tên Trần Hạo!" Sau đó, Trần Hạo lại thấy cột tên kiếm trên thuộc tính hệ thống từ "không" biến thành "Hắc Huyết Thần Kiếm"... Trần Hạo rất muốn chém chết lão gia hỏa bên ngoài kia. "Ta có thể tên Trần Hạo không?" "Xin lỗi, tên kiếm do kiếm chủ quyết định!" Bình tĩnh, nhìn xuống tiếp, nhìn xuống tiếp! "Đẳng cấp: Trung cấp phàm khí " "Kiếm chủ đời thứ nhất: Kim Chính Thu " Thì ra tên khốn kiếp kia tên Kim Chính Thu, uổng phí cho một cái tên hay như vậy! "Thiên phú: Thí chủ " "Kỹ năng: 1. Vận rủi (đã mở): Ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ (điểm khí vận 10 có thể coi là khí vận chi tử của thế giới); Sát lục tiến hóa: Thông qua hấp thu máu tươi và linh hồn để tiến hóa bản thân; Tự động chữa trị: Tốn hao một lượng máu tươi và linh hồn nhất định để chữa trị bản thân." Thiên phú thí chủ? Không thể không nói, cái thiên phú này khiến Trần Hạo cực kỳ thoả mãn, chí ít hắn cũng thấy được hy vọng gài bẫy Kim Chính Thu! Hiện tại kỹ năng này còn rất yếu, chỉ có điều hệ thống đã nói, những kỹ năng này có thể thăng cấp, khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Lần vui vẻ này Kim Chính Thu vui vẻ tròn một ngày. Ngày thứ hai ngay khi cửa lớn của tiệm thợ rèn còn chưa mở, hắn ta đã tự giam mình trong lò rèn thưởng thức tác phẩm của mình! Chẳng qua sau khi hắn ta hưng phấn, nội tâm lại dâng lên cảm giác hoang mang. Hắn ta càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng hồ đồ. Lấy kinh nghiệm đúc kiếm cả đời hắn ta, hắn ta không nghĩ ra, không nghĩ ra rốt cục hắn ta đã thành công như thế nào! Kim Chính Thu che trán tự lẩm bẩm: "Vì sao Hắc Huyết Thần Kiếm lại nảy sinh biến hóa như thế?" Đương nhiên Trần Hạo sẽ không có lòng tốt nói cho Kim Chính Thu biết, tài liệu hắn ta dùng hiếm lạ tới cỡ nào. Hắn ta đã dùng thân thể và linh hồn kẻ xuyên việt tế kiếm, dùng hệ thống ngón tay vàng đúc kiếm... Loại thao tác này tuyệt đối có thể coi là đứng đầu cổ kim! Nghĩ vậy, trái tim Trần Hạo mơ hồ đau đớn. Hắn tuyệt đối là kẻ xuyên việt thất bại nhất từ trước tới nay! Mắt không thấy, tâm không phiền, Trần Hạo dứt khoát phong bế ý thức, không muốn nhìn Kim Chính Thu nữa. Hiện tại năng lực của hắn có hạn, hắn phải ngủ đông trước đã. Hơn nữa, hắn không có chút lo lắng nào. Trần Hạo rất rõ ràng, sau khi biết được chỗ thần kỳ của "Hắc Huyết Thần Kiếm", Kim Chính Thu tuyệt đối sẽ tìm trăm phương ngàn kế giúp hắn thăng cấp! Không ai có thể ngăn cản sự mê hoặc của thần kiếm. Trong game giả lập, vì một cây trường kiếm thần khí giả dối, mà có người cam nguyện làm can đế, có người liều mạng khắc kim... Trong trò chơi đã như vậy, huống chi là trong thế giới huyền huyễn lấy võ vi tôn, võ giả coi binh khí là tính mạng thứ hai này! Dù sao thì, nếu Trần Hạo nhận được một thanh vũ khí có thể vô hạn tiến hóa, hắn tuyệt đối sẽ liều mạng thăng cấp vũ khí. Mà chờ sau khi Kim Chính Thu giúp hắn thăng cấp, hừ hừ!