Ngày thứ sáu, bên trong Khúc Dao Lĩnh. Một đội ngũ năm người run rẩy nhìn về phía đối diện mình. Trước mặt bọn hắn, là hơn hai trăm người, đang bao vây lấy xung quanh. " Không được qua đây. Các ngươi muốn làm gì?" Đội trưởng của đội ngũ hét lớn, cảnh giác với đám người, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Đây rốt cuộc là chuyện già đang xảy ra. Mọi người không phải đều bận rộn đi săn giết yêu thú sao? Tại sao lại có thể tụ tập đông như vậy? " Tiểu tử, khôn hồn thì giao nộp cho bọn ta số lượng yêu hạch yêu thú mà các ngươi thu được. Để đỡ phải chịu đau khổ về thể xác." Dẫn đầu trong đám người, Mao Sơn quát lớn, vô cùng ngông nghênh. Có hơn hai trăm người ở đằng sau chống lưng, hắn hiện tại có thể là không sợ một ai hết. " Các ngươi sao có thể ăn cướp trắng trợn như thế?" Tên đội trưởng đội ngũ bị bao vây tức giận nói ra, thế nhưng hắn chỉ dám nói miệng mà không dám xông lên. Sâu trong ánh mắt tràn đầy sự e ngại. Bên đối phương đông như vậy, bên hắn chỉ có năm người đánh là tuyệt đối đánh không lại. Chỉ dám nói mồm giả bộ phản đối. " Không cần nói nhiều, ta chỉ muốn hỏi ngươi, giao hay không giao?" Mao Sơn phẩy tay, thần tình mất kiên nhẫn. " Ta giao." Mắt thấy bên đối phương chuẩn bị xông lên, tên đội trưởng lập tức nhận sợ. Người đông như vậy, chạy cũng chạy không thoát, căn bản hắn không có lựa chọn thứ ba. " Giao thì giao luôn đi, còn lằng nhằng." Mao Sơn hừ lạnh một tiếng, giật lấy số yêu hạch trên tay hắn, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nói ra: " Cho ngươi hai lựa chọn, gia nhập theo bọn ta, đi cướp yêu hạch, ta trả cho ngươi một phần số này, hoặc là biến đi, nếu để bọn ta gặp lại, nên mong trong túi mình còn có yêu hạch mới." Mao Sơn vừa nói, vừa giơ chiếc túi yêu hạch trên tay mình lên, cho đội đối phương lựa chọn " Ta đi theo các ngươi." Tên đội trưởng không cần suy nghĩ nhiều, lập tức ra quyết định. Gia nhập đối phương, ít nhất còn có thể giữ lại một phần số yêu hạch. Thời gian còn lại, có thể đi theo cướp các đội khác để đền bù. Còn nếu không gia nhập, không những bị cướp hết số yêu hạch trong túi, tương lai không may gặp lại, sẽ lại bị cướp thêm lần nữa. Huống chi thời gian kết thúc cuộc thi chỉ còn một ngày nữa, hắn không có niềm tin rằng trong một ngày, đội của hắn sẽ kiếm đủ số yêu hạch để qua vòng thi. " Lựa chọn đúng đắn đấy." Mao Sơn nhẹ gật đầu, chia ra một phần mười số yêu hạch, trả lại cho đội bên kia, số còn lại thu vào trong túi. " Đa tạ." Cầm lại số yêu hạch trên tay, tên đội trưởng nhẹ giọng nói. Chợt cả người hơi sững lại, trong lòng cảm thấy quái dị. Mình bị hắn cướp, cuối cùng lại còn phải đa tạ hắn. Cứ thế, một đoàn người hơn hai trăm người cứ tiếp tục đi, gặp người cướp người, gặp thú cướp thú, một đường trôi chảy, san phẳng toàn bộ đường đi. Bên trong Khúc Dao Lĩnh, gà bay chó chạy. Do số lượng đoàn người quá đông, lại thêm khí thế rầm rộ. Nhất thời tin tức đã lan toả đến toàn bộ thí sinh đang dự thi ở đây. Tất cả các đội ngũ, không quản mạnh hay yếu, đang bận rộn hay không bận rộn, chỉ cần nhìn thấy cảm giác khí thế lan đến gần, lập tức xoay người chạy. Tuy nhiên, vẫn có một số đội ngũ xui xẻo, không chạy kịp. Tiếp tục sẽ có một trong hai lựa chọn. Gia nhập hoặc không gia nhập. Dần dần, thời gian cũng trôi qua đến tối, lại một đêm tiếp theo phải ngủ ở trong Khúc Dao Lĩnh. Đội ngũ hơn hai trăm người dựng trại nghỉ ngơi. Với số lượng đông đảo thế này, căn bản không hề sợ hãi gặp phải yêu thú. Vì nơi đây, tập trung hơi người nồng nặc, yêu thú chỉ cần đi qua, đều sẽ theo bản năng né tránh. Duy chỉ có yêu thú cấp ba, có lẽ sẽ không sợ đoàn người. Thế nhưng đoàn người lại cắm trại bên vòng ngoài Khúc Dao Lĩnh, căn bản không có khả năng gặp được yêu thú cấp ba. Tỷ lệ xác xuất gặp được, giống như nhìn thấy một con hạc, nằm ở giữa bầy gà vậy. Xác xuất quá nhỏ. " Lão đại. Đây là số yêu hạch thu thập được của ngày hôm nay." Bên trong lều trại được xây dựng lớn nhất, Mao Sơn khuôn mặt tràn đầy nịnh nọt, dâng lên số yêu hạch hắn cướp được, đưa cho Cao Lãng. Khẽ kiểm kê số yêu hạch, Cao Lãng nhận lấy phần của mình. Đưa trả lại cho Mao Sơn, lạnh nhạt nói ra: " Cầm lấy, đem đi phân chia cho các huynh đệ." " Phải, lão đại." Mao Sơn cười vui vẻ đáp ứng một câu, liền vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài. Bình tĩnh nhìn lấy Mao Sơn chạy ra ngoài, Cao Lãng vẫn duy trì vẻ bình thản của mình, gạt số yêu hạch để trên bàn, đưa cho Chung Linh. Do số lượng người càng ngày càng đông, Cao Lãng khó có thể kiểm soát được hết, hắn liền thay đối cách phân chia yêu hạch. Tất cả số yêu hạch cướp được trong ngày, ba phần của đội Cao Lãng, một phần của đội Sở Tiêu và Mao Sơn, sáu phần còn lại, của các đội gia nhập vào sau. Đừng tưởng sáu phần có vẻ nhiều, thế nhưng chia cho hơn hai trăm người, số lượng yêu hạch có thể nói vô cùng ít ỏi. Các đội gia nhập vào đoàn người này của Cao Lãng, thường đều là các đội yếu, không có khả năng săn giết yêu thú, kiếm lấy yêu hạch. Thế nên kiếm được số lượng yêu hạch này, vẫn đủ khiến các đội đó thoả mãn. Việc phân chia sáu phần này, do Mao Sơn và Sở Tiêu định đoạt, Cao Lãng không hề quan tâm. Hắn biết có nhiều đội bên trong đoàn người thèm muốn nhiều hơn số yêu hạch, đôi khi xảy ra tranh chấp với nhau. Vậy thì có làm sao chứ, đoàn người sau khi hết tối nay sang ngày thứ bảy, vòng thứ hai sẽ kết thúc, đồng nghĩa với việc đoàn người sẽ tự tan rã. Cao Lãng mục đích ban đầu là dựa hơi về số lượng người, dễ dàng thu thập thêm yêu hạch, còn đoàn người có đoàn kết hay không? Có thể phát triển lâu dài hay không? Cao Lãng mặc kệ. (ー_ー゛) " Số lượng thu thập bây giờ cũng đã đủ rồi, chúng ta thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi." Bình tĩnh ngồi trong lều, Cao Lãng quay sang Chung Linh và Vân Hi ngồi cạnh hắn, nhẹ giọng nói. " Được." Bên ngoài lều trại, trái ngược hoàn toàn với những ngọn lửa ánh sáng lập loè, cùng với những tiếng cười ồn ào bên trong. Là những bóng người ẩn núp sau những tán cây. Theo thời gian, bóng người càng ngày càng nhiều, dần dần di chuyển về phía lều trại, ẩn ẩn chứa từng tia sát ý. Ngồi ở bên ngoài khu lều trại, một đội ngũ năm người đang ngồi ăn uống với nhau, tên thiếu niên đang cười nói vui vẻ với đồng bạn, đột nhiên lòng có cảm giác, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài khu lều trại, xuất hiện hai tên thiếu niên, dáng người thấp bé, trên khuôn mặt nhô ra hai cái răng chuột, chân bước chậm tiến tới chỗ đám người. Một cặp song sinh. Thiếu niên trong lòng hơi kỳ lạ, cũng không suy nghĩ nhiều, thấy đối phương tiến về phía mình, hắn đứng dậy cũng tiến về phía đối phương, mặt mỉm cười: " Huynh đệ, ngươi thuộc đội khác phải chứ, đi sang khu vực đội ngũ chúng ta, không biết có việc gì không?" Đoàn người số lượng có hơn hai trăm người, ngoài những người dẫn đầu ra, thiếu niên sao có thể nhớ hết được, vì thế hắn chỉ có thể nghĩ đối phương cũng nằm trong đoàn người, nhưng thuộc đội ngũ khác, không hề nghĩ đến đối phương là người bên ngoài. Cặp song sinh không hề nói chuyện, chỉ im lặng bước chậm đến phía thiếu niên, vô cùng quỷ dị. " Hai người thuộc đội ngũ nào? Ta chưa thấy hai ngươi bao giờ?" Nhìn thấy đối phương không nói chuyện, thiếu niên bước chân dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác. Thế nhưng cặp song sinh vẫn không hề mở miệng, chỉ là bước chân tiến về phía thiếu niên, tốc độ càng ngày càng nhanh. Cảm thấy không khí chợt trở nên khác lạ, đám người đội ngũ thiếu niên kia đều dừng nói chuyện, ánh mắt khó hiểu nhìn về cặp song sinh đang dần bước đến kia. " Các ngươi. . ." Hai tên kia có gì đó quái lạ, trong lòng thiếu niên chợt cảm thấy không ổn, muốn hô to, nhưng. . . Xoẹt. Thiếu niên đầu lìa khỏi cổ, bên cạnh hắn, là thân hình của hai cặp song sinh, trên đôi tay có móng vuốt sắc nhọn, nhỏ từng giọt máu. Bịch. . . Thân hình thiếu niên đổ gục xuống đất, trên cổ chảy ra máu tươi, đầu của hắn, văng cách đó không xa. Ánh mắt cặp song sinh vô cùng băng lãnh, sau khi thân hình thiếu niên chạm đất, liền ngẩng đầu nhìn về phía đội ngũ, lại thêm khuôn mặt dính máu, vô cùng đáng sợ. " A a a ~ . . ." " Đứng lại, các ngươi là ai?" Một tên thiếu nữ trong đội không nhịn được lập tức hét lên, thần tình kinh hoảng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy đồng bạn của mình, bị giết ngay trước mắt. Đám người đội ngũ tên thiếu niên đồng thời đứng dậy, lập tức rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn về cặp song sinh, lập tức hét lớn. Cặp song sinh không nói chuyện, mà chạy nhanh đến chỗ đám người. Hai tay trang bị cặp móng vuốt sắc nhọn, vẫn còn đang chảy từng giọt máu tươi của tên thiếu niên ban nãy. " Giết." Thấy hành động của đối phương, tên đội trưởng đội ngũ đó hét lớn, lập tức giơ vũ khí cùng đồng bạn xông lên. Chỉ là hắn xông lên chạy được ba bước, liền xoay người chạy trốn. Đằng sau cặp song sinh đó, xuất hiện thêm từng bóng người, số lượng vô cùng đông đảo. Trong lều trại, tiếng chém giết vang lên, từng người bên trong còn kinh hoảng, thậm chí mơ màng chưa biết chuyện gì đang xảy ra. " Có địch tập kích ~" " Có địch tập kích ~" m thanh của từng người vang lên trong lều trại, kèm theo là tiếng chém giết, âm thanh va chạm của vũ khí và ánh lửa của lều trại. Ngọn lửa bị bén sang lều trại, thế lửa to lớn lan sang xung quanh, sáng khắp cả một góc Khúc Dao Lĩnh. " Chuyện gì? Kẻ nào? Là kẻ nào tập kích. . ." Mao Sơn từ bên trong lều trại đi ra, khuôn mặt hoảng hốt, lời nói lộn xộn thậm chí không ra đâu vào đâu. Ban nãy hắn thậm chí còn đang mơ màng đâu, số lượng yêu hạch trong người hắn có rất nhiều, vào buổi kết thúc ngày mai, dù cho không đứng thứ nhất, Mao Sơn cũng có lòng tin đứng top mười. Thế mà mộng đẹp của hắn còn chưa được bao lâu, đã bị âm thanh hò hét của đám người cùng tiếng chém giết đánh tỉnh.