Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 95 : nhận sợ
Sở Tiêu không dám manh động, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, sắc mặt có chút phức tạp.
Trong bốn người bị quỳ xuống đó, có một thiếu nữ, là Sở Liên, muội muội của hắn.
Ba người kia chỉ tạm thời làm đồng đội, Sở Tiêu có thể không quan tâm. Nhưng hắn không thể không quan tâm muội muội của mình.
Trong lòng Sở Tiêu điên cuồng hò hét, các ngươi có tới bốn người, vây đánh có hai người thôi, vậy mà còn đánh không lại.
Đồng đội như. . . ~
" Sở Tiêu công tử, ngươi nghĩ. . .ta nên giải quyết ngươi như thế nào đâu?"
Cao Lãng khoé miệng khẽ nhếch lên, giọng nói có chút thú vị.
" Cao Lãng công tử, ngươi bình tĩnh, có chuyện gì chúng ta hãy từ từ mà giải quyết."
Sở Tiêu trong lòng căng thẳng, mặt ngoài cố giữ vẻ bình tĩnh, cười khổ nói.
Cao Lãng không nói chuyện, mỉm cười nhẹ nhàng, hắn dùng một cái ánh mắt bỉ ổi, đánh giá toàn thân Sở Tiêu từ trên xuống dưới.
Vừa mới từ dưới đầm nước trèo lên, Sở Tiêu trên người quần áo còn bị dính nước, bám dính vào cơ thể, để lộ ra cơ bắp của hắn giấu sau bộ quần áo.
" Ngươi muốn làm gì?"
Sở Tiêu hai tay ôm ngực, cảnh giác nhìn lấy Cao Lãng, rất có cảm giác mình vừa bị thiệt thòi.
Thấy hành động của Sở Tiêu, ánh mắt Cao Lãng tối sầm lại, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.
" Hành động của ngươi là có ý gì? Ngươi nghĩ ta là loại người thèm muốn thứ đó sao?" Cao Lãng âm trầm nói, trong lòng tức giận.
Sở Tiêu không nói chuyện, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào Cao Lãng, như muốn nhìn thấu con người thật của hắn.
Ngay cả Chung Linh với Vân Hi, ánh mắt đều liếc sang Cao Lãng, tràn đầy quái dị.
Biểu cảm vừa nãy của ngươi, rất giống một tên biến thái nhìn thấy con mồi rơi vào trong tay mình.
" Hừ."
Hừ lạnh một tiếng, Cao Lãng mất hứng nói chuyện, hai bên nhất thời rơi vào trong im lặng, xấu hổ đứng nhìn nhau.
" Các ngươi, mau trả lại cho chúng ta Ba Lan Quả."
Một giọng nói từ xa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng bước chân, cùng tiếng nước va chạm vào nhau, bốn bóng người từ dưới đầm nước đi lên trên bờ.
Cao Lãng quay đầu nhìn lại, là đám người đội ngũ đánh nhau với con Hồng Dực Xà lớn, trên người toàn thân là vết thương, đội ngũ tinh thần vô cùng uể oải.
Nhìn thấy Cao Lãng không nói gì, thiếu niên thực lực Linh Hải Cảnh ngũ trọng đấy tức giận gằn giọng lên, chất vấn đám người trước mặt mình:
" Này, ta nói các ngươi có nghe thấy không? Ba Lan Quả là bên chúng ta tìm thấy trước, liệu mà trả lại, nếu không. . ."
Xoẹt.
Thiếu niên còn chưa nói xong, Cao Lãng đã động, tốc độ hắn vô cùng nhanh, chỉ vài giây đã đến trước mặt thiếu niên đó, thanh trường kiếm rút ra, gác trên cổ hắn.
Im lặng,
Thiếu niên hai mắt trợn tròn, cả người cứng đờ không dám động đậy dù chỉ một chút. Từng hạt nước trên mặt hắn chảy xuống cổ, không biết là do mồ hôi hay giọt nước dưới đầm đang làm ướt trên tóc hắn.
Đồng bạn của hắn cũng không ai dám cử động, mặt hơi cúi xuống, ánh mắt không dám nhìn Cao Lãng.
Không nói đến Cao Lãng thực lực cảnh giới mạnh hơn bọn hắn, thậm chí đám người đội ngũ vừa mới trải qua trận thảm chiến, sức lực chiến đấu mười không còn một, không ai dám trước tiên thử độ sắc lưỡi kiếm của Cao Lãng.
" Nếu không thì sao?"
Cao Lãng nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nguy hiểm.
" Thì không sao hết."
Thiếu niên biệt khuất nói ra, bàn tay run rẩy nắm chặt, cúi gằm mặt xuống, trong lòng rất không cam tâm.
Nhưng hắn có thể làm gì được chứ. Hắn không dám. Ánh mắt Cao Lãng khi đó vô cùng đáng sợ.
Khẽ cất thanh trường kiếm đi, Cao Lãng lạnh nhạt nhìn thiếu niên một lúc, mới bình tĩnh xoay người, bước chậm về chỗ cũ.
" Các ngươi đứng yên đấy."
Đầu hơi nghiêng về phía sau, Cao Lãng quét mắt nhìn toàn trường, ra lệnh một tiếng, mới nhìn về phía Sở Tiêu.
Đội ngũ bốn người kinh sợ trước uy thế của Cao Lãng, chỉ đứng yên tại chỗ, không dám chạy trốn.
" Sở Tiêu công tử, ngươi là muốn bó tay chịu trói, hay là muốn giãy dụa để muội muội ngươi bị tổn thương?" Cao Lãng nở một nụ cười thân thiện, bình tĩnh nói ra.
" Ca, ngươi đừng nghe theo hắn."
Cao Lãng vừa dứt lời, Sở Liên ngay lập tức nói to, ánh mắt hằn học nhìn về phía Cao Lãng. Tên khốn kiếp kia, không được đe doạ ca ta.
Bị cướp lời, Cao Lãng quay đầu nhìn về phía Sở Liên, đôi mắt âm trầm nhìn nàng, hiện lên nhàn nhạt tia sát khí.
" Ta chọn cái thứ nhất."
" Ca. . ."
( ̄ヘ ̄;)
Nhìn thấy động tác của Cao Lãng, Sở Tiêu vội vàng nói, nở một nụ cười khổ.
Thật không có cách, hắn không dám đánh cược, nhìn hành động của Cao Lãng vừa xảy ra với đội ngũ kia, hắn tin tưởng Cao Lãng sẽ không vì Sở Liên, mà biết thương hương tiếc ngọc.
Ít nhất theo lời Cao Lãng vừa nói, hắn không có ý định gây khó dễ cho Sở Tiêu, nếu không đã sớm rút kiếm đánh nhau, đâu cần nói nhiều như vậy?"
Mặc dù chỉ mới vài lần gặp mặt Cao Lãng, thế nhưng Sở Tiêu ít nhiều cũng nhận ra một phần tính cách của hắn.
Nếu đã động thủ sẽ sớm động thủ, không cần nói nhiều phí lời nửa chữ.
Nếu Cao Lãng mở miệng nói chuyện, chúng tỏ sự việc còn chưa có bết bát đến như vậy.
Thấy Sở Tiêu chấp nhận, Cao Lãng không nói nhiều, lập tức tiến lên khống chế, khoá kinh mạch của hắn lại, lập tức trói chặt, để hắn ngồi bên cạnh Sở Liên.
Đảo mắt về phía Chung Linh và Vân Hi, Cao Lãng ra hiệu hai người đi theo hắn không xa.
Ba người đối với đám người Sở Tiêu cùng đội ngũ thiếu niên kia đi ra một khoảng cách, ánh mắt cảnh giác thi thoảng đảo qua đám người, bí mật trò chuyện với nhau.
" Ca, ta xin lỗi, là hai tên đó thực lực rất mạnh. So với ca không kém bao nhiêu."
Bị trói ngồi bên cạnh ca mình, Sở Liên đầu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn mặt ca ca mình, thút thít nói.
" Không có việc gì, ta vốn không nghĩ đến thực lực ba người lại mạnh như vậy?"Sở Tiêu lắc đầu cười khổ, an ủi Sở Liên.
Ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn về phía đám người Cao Lãng, lại đảo qua mọi người xung quanh, trong lòng thầm suy tính.
Đội ngũ của hắn thực lực tuy không tính là mạnh, thế nhưng thực lực trung bình mọi người đều xấp xỉ Sở Liên, đều là Linh Hải Cảnh ngũ, tứ trọng cảnh giới.
Hắn vốn nghĩ rằng hai đánh một, đánh không lại, ít nhất có thể kèm chân người ta, thật không nghĩ đến còn bị khống chế ngược lại.
Kinh mạch đã bị Cao Lãng khoá lại, không thể vận dụng được linh khí, Sở Tiêu suy nghĩ nát óc, cũng chỉ có ba phần, đưa được hắn cùng muội muội chạy trốn, còn giải cứu thêm đồng đội của hắn, hi vọng quá xa vời.
Hắn để ý lấy đám người Cao Lãng, sau khi thấy trên tay Cao Lãng xuất hiện Ba Lan Quả, đưa cho hai người còn lại, ngầm hiểu ba người bọn hắn đang chia chác thành quả với nhau.
Trong lòng Sở Tiêu đang rỉ máu, Ba Lan Quả đáng nhẽ ra phải là của hắn a. Con Hồng Dực Xà đáng chết, dám đánh lén hắn, tại sao hắn có thể xui như vậy chứ?
Nếu không có Hồng Dực Xà ngăn chặn, ít nhất khi đám người Sở Liên bị bắt lại, Sở Tiêu vẫn có lợi thế để có thể đôi co trao đổi với đám người Cao Lãng.
Chính là Sở Tiêu không hề có một cái đe doạ nào đối với Cao Lãng cả, lại thêm khi Cao Lãng gác kiếm lên cổ tên thiếu niên kia, doạ sợ Sở Tiêu càng thêm không dám đánh cược tính mạng muội muội của mình.
" Đội trưởng, chúng ta nhân cơ hội bỏ trốn?"
Một tên đồng bạn khẽ huých nhẹ vào tay tên thiếu niên Linh Hải Cảnh ngũ trọng kia, dí vào tai hắn nói khẽ.
" Trốn cái gì trốn? Tốc độ di chuyển của hắn vừa nãy nhanh như vậy? Ngươi trốn được sao?" Hơi giật mình, tên thiếu niên đó tức giận quát khẽ.
Ngươi sao có thể ngu như vậy? Không biết tình cảnh bản thân hiện tại như thế nào sao?
Trên đầu toát mồ hôi lạnh, có chút chột dạ nhìn về phía Cao Lãng. Thấy Cao Lãng không để ý đến mình, mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Một kiếm vừa rồi của Cao Lãng gác lên cổ hắn, triệt để doạ hắn sợ. Bây giờ Cao Lãng bảo hắn đi hướng Đông, hắn chắc chắn không dám đi hướng Tây.
Trừ khi Cao Lãng cho chạy, hắn mới dám chạy.
Tên đồng bạn của thiếu niên đó bị quát mắng, im lặng không dám nói một câu, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Cao Lãng.
Bản thân cũng biết vừa nãy lỡ lời.
Đám người bây giờ không còn chút sức lực, cả người mang thương tích. Chạy sao được Cao Lãng còn sung sức như vậy.
Đấy là còn chưa kể, nếu dám chạy trốn mà bị bắt lại. Đối phương có thể hay không không nhịn được mà giết luôn bọn hắn.
Rùng mình một cái, tên thiếu niên đó ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám ngỗ nghịch.
Sau một khoảng thời gian, đám người Cao Lãng có vẻ như đã nói chuyện xong, ba người chậm chạp quay người lại, đi về khu vực đám người đội ngũ Sở Tiêu.
" Đây là hai viên linh quả Ba Lan Quả, chúng ta thả các ngươi ra?" Đến gần chỗ Sở Tiêu, Cao Lãng giơ ra hai quả Ba Lan Quả, nói ra.
" Điều kiện gì?" Sở Tiêu hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Cao Lãng, mở miệng.
Trên đời này không có món ăn miễn phí. . .
Khoé miệng khẽ nhếch lên, Cao Lãng nở một nụ cười tự tin:
" Hợp tác!"
Sở Tiêu trầm mặc, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt suy tư.
Cao Lãng không hề mất kiên nhẫn, hắn chỉ mỉm cười đứng yên đấy chờ đợi.
" Hai quả không đủ, chúng ta muốn thêm?"
Cao Lãng chỉ nhẹ lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn:" Chỉ hai quả, nếu không được, chúng ta sẽ tìm người khác."
Sở Tiêu ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt Cao Lãng.
Cao Lãng cũng không ngần ngại, hai con mắt đối chọi nhìn thẳng vào nhau.
" Được. Ta đồng ý."
" Ca. . ?"
Sở Tiêu trầm giọng gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Sở Liên ngạc nhiên nói lên một tiếng, nàng không hiểu, tại sao ca nàng lại đồng ý. Hai bên không phải đang là đối thủ của nhau hay sao?
Vốn trong lòng Sở Tiêu đã dự tính cho trường hợp xấu nhất, bị đội ngũ Cao Lãng cướp đoạt hết số yêu hạch đội hắn kiếm được trong ba ngày này.
Hắn chỉ đang suy tính phải hoàn thành nhiệm vụ vượt qua chỉ tiêu, đối với thứ hạng đã không còn quan tâm.
Chỉ là Cao Lãng lại sử dụng phương pháp hợp tác với đội của hắn, còn đưa cho Hai quả Ba Lan Quả coi như thành ý. Đã vượt qua ngoài ý muốn của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương