Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 313 : Cao an an bộ mặt khác

Cao Lãng được sắp xếp một vị trí ngồi bên trái Cao An An, bên phải còn lại của nàng chính là vị trí của Viêm Ấu Lăng. So với Cao Lãng, Xuân Hoa còn được chào đón hơn cả. Nàng liền bị một nữ học viên trung tâm ôm vào trong ngực, ngồi ngay sát cạnh nàng, xung quanh còn có rất nhiều nữ học viên khác. Chỉ có Trần Dần là thảm nhất, khi bị sắp xếp ngồi riêng biệt một mình. Nếu hắn không phải đi cùng Cao Lãng, có lẽ đã sớm bị đuổi ra. Tất cả học viên trung tâm xung quanh Trần Dần, đều nhìn hắn với khuôn mặt cảnh giác. Vì hắn là người của Bát Quái Môn. Bát Quái Môn là môn phái bí ẩn nhất. Hoàng triều hơn 800 năm trước bị hủy diệt không rõ lý do, ngay cả dấu vết của hoàng triều đến nguyên nhân xảy ra đều không ai biết. Nếu có kẻ nào biết rõ, thiên hạ đồn rằng cũng chỉ có Bát Quái Môn chạy trốn trước một bước biết nguyên nhân mà thôi. Vì bọn hắn rời khỏi hoàng triều mười năm, thì đại địa bị hủy diệt, đại lục chia cắt thành ba phần rời xa nhau. Ắt hẳn là Bát Quái Môn khi đó đã nhìn ra điều gì đó, bọn hắn mới sớm rời đi trước như vậy. Tuy nhiên Bát Quái Môn lại ẩn dật sau lưng Triệu Gia không hề có ý định tiết lộ thông tin này. Các đời Tông chủ sau của Bát Quái Môn cũng đều như vậy, cho tới tận bây giờ. . . Bát Quái Môn rất ít khi xuất hiện, vì mỗi khi bọn hắn xuất hiện, đều sẽ chỉ xuất hiện khi bói được có điều gì đó xảy ra. Vì vậy mỗi người Bát Quái Môn đều được coi rằng đi đến chỗ nào thì tai ương chỗ ấy. Đến khi bọn hắn ẩn núp bên trong Triệu Gia, mới được coi là thiên hạ an toàn. Chỉ có Bát Quái Môn chủ động tiếp xúc người khác, chứ không có chuyện người khác chủ động tiếp xúc Bát Quái Môn. Cao Lãng ánh mắt nhàm chán nhìn những người đang thi đấu bên dưới, hắn đồng thời cũng nhìn thấy Cao Ngọc. Nàng đang thi đấu với một tên nam tử cùng cảnh giới Linh Đan Cảnh nhất trọng. Xét về ưu thế chiến đấu, Cao Ngọc đang có vẻ chiếm thế thượng phong. " Cuộc thi đấu này được sắp xếp như thế nào?" Cao Lãng hỏi. " Năm nay học viện có hai mươi tám học viên đạt cảnh giới Linh Đan Cảnh, học viện sẽ tổ chức thi đấu loại dần ra, đến khi còn mười người thì sẽ được thăng cấp thành học viên trung tâm." Cao An An cười nói. " Ngoài trở thành học viên trung tâm ra, bọn hắn cũng nhận được phần thưởng riêng của học viện đưa cho tùy theo cấp bậc. Khi đó những học viên không thành công có thể chờ đợi năm sau hoặc tốt nghiệp học viện." " Đạt đến cảnh giới Linh Đan Cảnh đã có thể coi là tốt nghiệp khỏi học viện, nhưng rất ít người rời đi, vì rời đi thì sẽ không còn nhận được tài nguyên từ học viện. Đến khi quá ba mươi tuổi, nếu còn chưa thể trở thành Học viên trung tâm, thì sẽ bị cưỡng ép rời khỏi học viện." Viêm Ấu Lăng ngồi bên nghe chen vào giải thích. " Cao Ngọc biểu tỷ chỉ còn ba tháng nữa là tròn ba mươi, đây là cơ hội cuối của nàng, nếu nàng không thể thành công, vậy chỉ còn có thể tốt nghiệp khỏi học viện." Cao An An hơi liếc nhìn Viêm Ấu Lăng, thu hồi tầm mắt nói tiếp. Cao Lãng đầu gật nhẹ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cao Ngọc thi đấu. Thời gian bọn hắn nói chuyện không bao lâu sau, Cao Ngọc một đòn chiếm thế thượng phong, ép đối thủ thở không ra hơi, một kích sau liền đánh hắn ra đài. Cao Ngọc gương mặt nở một nụ cười vui vẻ nhìn bên dưới đài, Cao Lãng đánh mắt nhìn theo liền nhìn thấy Cao Tiếu Thiên đứng dưới cổ vũ. Cao Ngọc sau đó liền quay lên nhìn Cao An An, ánh mắt của nàng với Cao Lãng bất giác chạm nhau, nụ cười chợt trống rỗng biến mất. Thu hồi ánh mắt, Cao Ngọc bình thản bước xuống đài chờ đợi trận đánh thứ hai. Cao Lãng trong lòng im lặng thở dài một hơi. . . " Tỷ tỷ, hắn. . ." Cao Tiếu Thiên tất nhiên phát hiện vẻ khác thường của Cao Ngọc, cũng nhìn thấy Cao Lãng trên khán đài, bất giác hô. " Đừng nói gì cả. Trận đánh thứ hai không còn dễ dàng như này nữa đâu." Cao Ngọc chuyển chủ đề. " Phải. . ." " Vì cuộc thi ba năm một lần, có rất nhiều người đột phá từ hai năm trước tích lũy đến bây giờ. Phần thắng tiếp theo của biểu tỷ ngươi không nhiều." Viêm Ấu Lăng nói với An An. " Còn có chuyện này sao?" Cao Lãng kinh ngạc. " Phải. Trong hai tám người có tới tám người là Linh Đan Cảnh nhị trọng trở lên. Cao Ngọc biểu tỷ mới chỉ là Linh Đan Cảnh nhất trọng. Cơ hội của tỷ ấy chỉ có hai thứ hạng sau." Cao An An nhẹ giọng. Quả nhiên không bao lâu sau tổ chức trận đấu lần thứ hai, đối thủ của Cao Ngọc thay đổi, là một tên nữ tử Linh Đan Cảnh nhị trọng. Hai bên giao thủ tầm ba mươi chiêu, Cao Ngọc liền không chịu nổi mà nhận thua cuộc. Trên vai trái nàng còn có vết thương nặng, khiến cho linh khí vận chuyển chậm chạp, tốc độ cũng ảnh hưởng ít nhiều. Cao An An bất giác nhíu mày, nàng nhìn nữ đối thủ của Cao Ngọc, sau đó lại nhìn lên góc bên kia khán đài. Vị trí đó ngồi lấy hơn mười tên Học viên trung tâm, ngồi thứ hai bên trái là một tên nữ tử, khẽ nhìn Cao An An với vẻ khiêu khích. " Đây chắc chắn là cố ý, con ả đó. . ." Viêm Ấu Lăng bất giác quát lạnh. Cao Lãng hơi híp mắt, đám bên kia có lẽ là đối thủ của đám Cao An An tại Học viên trung tâm. Xem ra là Cao Ngọc bị lôi vào cuộc tranh đấu ngầm này. Cao An An hơi vẫy tay, một tên nữ học viên trung tâm phía sau cẩn thận tiến sát nàng. " Tìm đối thủ tiếp theo của nàng ta, bảo kẻ đó không cần nương tay, phế nàng đi. Có ta phía sau gánh." Cao An An trầm giọng. " Như vậy hợp lệ sao?" Cao Lãng nhẹ hỏi. " Chỉ cần không phải đích thân nhúng tay vào, các vị lão sư cho dù có phát hiện, vậy phải xem bọn hắn dám nhúng tay xử phạt hay không." Cao An An nhẹ giọng nói. " Có phế nàng cũng vô dụng, đây rõ ràng là một quân cờ." Viêm Ấu Lăng nói. " Vậy cũng phải phế, còn chưa vào học viên trung tâm đã gây hấn như vậy. Nàng nếu còn sống mà vào, ta cũng khiến nàng phải biết đến địa vị của ta." Cao An An trầm giọng. Bộ dạng Cao An An bây giờ, dường như hoàn toàn cải biến thành một người khác hoàn toàn. Không còn dáng vẻ dễ thương yểu điệu, dáng vẻ xinh tươi. Thay vào đó là khí chất cứng rắn nghiêm khắc của kẻ dẫn đầu. Để trở thành một trong những người lãnh đạo của Học viên trung tâm, Cao An An gần như phải loại bỏ đi một hình ảnh khác của mình. Cao An An trầm mặc cúi đầu, che đi vẻ mặt của mình:" Cao Lãng ca ca, xin lỗi. Để ngươi phải nhìn khuôn mặt xấu xí này." " Dù cho có như thế, biểu muội của ta vẫn là Cao An An. Không có gì thay đổi đúng không?" Cao Lãng cười nhạt. " Biểu. . .muội. . ." Cao An An lẩm bẩm nhỏ hai từ này chỉ có mình nàng nghe thấy. Tuy biết Cao Lãng đang an ủi, nhưng câu nói không khác gì vết dao đâm trong lòng tổn thương của nàng. Cao An An chậm rãi ngẩng đầu, chỉnh lý lại mái tóc, cười vui vẻ:" Phải." Viêm Ấu Lăng nhìn lấy hình ảnh này, chỉ thấy trong lòng hơi trống rỗng, nàng như thiếu đi một cái gì đó. Sau trận đấu thứ hai, bảy người đứng đầu đã được tìm ra. Bảy người bại trận phải đấu với nhau một lần nữa tìm ra ba vị trí còn lại. Vì bị thương ở bả vai, Cao Ngọc trận đấu vòng ba không đánh được đối thủ, cũng mất đi tư cách trở thành Học viên trung tâm của học viện. Nàng vẻ mặt hơi thất thần, gương mặt buồn bã. Kéo lấy cơ thể thương tích của mình vào trong hậu trường, hàm răng nghiến chặt không cho giọt nước mắt trên khuôn mặt lộ ra. Sang trận đấu của bảy người thắng cuộc vòng hai, nữ tử đối chiến với Cao Ngọc lúc trước quả nhiên bị đối thủ của mình phế đi một cánh tay phải. Khiến cho sân đấu ồn ào không dứt, phải tạm hoàn một thời gian ngắn. Trọng tài cuộc thi đấu lúc ấy vẻ mặt thì vô cùng khó coi, khi mà hắn không thể kịp thời ngăn cản thảm kịch xảy ra. " Phế một tay vẫn còn có thể vào học viên trung tâm. Ngươi yên tâm, đây chỉ là lợi tức ban đầu thôi." Cao An An vẫn còn chưa hả giận, lẩm bẩm nói. Cao Lãng nhìn sang bên kia, thấy đám học viên trung tâm ấy vẻ mặt thản nhiên, chắc hẳn bọn hắn biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, nên căn bản không hề kinh ngạc chút nào. Đến gần xế chiều, cuộc thi đấu của học viên Thanh Hoa học viện mới triệt để kết thúc. Kẻ chiến thắng là một tên Linh Đan Cảnh tam trọng, hắn cũng là kẻ có cảnh giới cao nhất, nên dường như ai cũng không hề cảm thấy kỳ lạ. Đám đông dần dần tản đi, những tưởng rằng cuộc thi đấu sẽ cứ như vậy mà kết thúc, thì đột nhiên có hai người từ bên trên khán đài lao xuống sàn đấu trung tâm. Xôn xao. . . Đám đông ồn ào lập tức trở nên náo nhiệt trở lại. Bọn hắn đều nhận ra hai người bên trên sàn đấu. Một người là học viên trung tâm của Thanh Hoa học viện, Quách Kha. Người kia không ai khác chính là Ngũ công tử Triệu Gia, Triệu Kính. Quách Kha thân phận không đơn giản, hắn là đệ tử mới nhận ba năm trước của Phó viện trưởng Thanh Hoa học viện. " Quách Kha thực lực như thế nào?" Cao Lãng chợt hỏi. " Ba năm trước hắn giành giải nhất, An An giành giải nhì, ngươi nghĩ hắn thực lực như thế nào?" Viêm Ấu Lăng cười hỏi lại. Cao Lãng quay sang nhìn An An. " Bây giờ nếu giao thủ, ta chắc chắn sẽ đánh thắng hắn." Cao An An nói. Đây không phải kiêu ngạo, đây là sự tự tin của nàng. " Quách Kha năm đó là Linh Đan Cảnh nhị trọng, có thể vượt cấp đánh bại hai Linh Đan Cảnh tam trọng. Ta năm đó mới chỉ Linh Đan Cảnh nhất trọng." Cao An An nhẹ giọng nói: " Còn bây giờ, cả ta và hắn đều là Linh Đan Cảnh tam trọng." Cao Lãng quay sang nhìn xuống dưới sân đấu, Triệu Kính là Linh Đan Cảnh nhị trọng, xem ra khởi đầu đã dưới Quách Kha một bước. " Xin phép các vị, trên khán đài ta và Ngũ công tử đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Đột nhiên Ngũ công tử nổi hứng muốn cùng ta so đấu. Ta vì không muốn mất lòng hắn, nếu đã xin phép các vị lão sư đồng ý chuyện này. Vậy nên đành phải mượn tạm sàn đấu một thời gian vậy." Quách Kha chắp tay đối với mọi người xung quanh cười giải thích. Lời hắn nói là vậy, nhưng bên trên khán đài ban nãy chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có hai bên bọn hắn biết.