Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 156 : Dược hoa vực

Lạch cạch. . . Tiếng động mở cửa vang lên, Vân Hi nhẹ nhàng bước vào bên trong sau đó cẩn thận đóng kín cửa lại. Nhìn động tác lén lút của hắn, Cao Lãng chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nói: " Ngươi làm gì phải lén la lén lút như thế chứ? Ta không có yếu ớt đến vậy." " Khặc, còn không phải sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi?" Vân Hi cười nói:" Ta phải nói mệnh của ngươi sống rất dai đâu, bị sét đánh trúng đầu mà không chết. Trong khi đó tên Hội trưởng bên Liệt Đao Hội thì. . . Chậc chậc. . ." Vân Hi lắc đầu cảm khái nói:" Nổ banh xác. Cơ thể không có vết nào lành lặn cả, muốn ghép lại một thân xác hoàn chỉnh để an táng cũng không làm được." Nghe thấy hắn nói, Cao Lãng chợt nhíu mày, ngữ khí trở nên nghiêm túc: " Sau khi ta bị sét đánh, chuyện gì xảy ra?" " Còn chuyện gì xảy ra nữa, tất nhiên là Vô lão xuất hiện giết nốt tên còn lại sau đó dẫn ngươi đi đến đây chữa trị thôi." Vân Hi nhún vai đáp. " A phải. Ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi thương thế lành lặn ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan nơi này. Lãng đệ, Dược Hoa Vực này a. . . Ta chỉ có thể nói hai từ. Đặc sắc." Cao Lãng khoé miệng hơi nhếch lên, không quan tâm nói: " Chỗ này là chi nhánh của Địa Cung, bên trong Địa Cung vốn rất khô khan, làm gì có cái gì đặc sắc cơ chứ?" " Nếu thế thì ngươi sai." Vân Hi mỉm cười lắc đầu nói:" Dược Hoa Vực là một trong Ba Địa Vực của phía đông Đại Lục. Nơi đây so với Kinh Đông Vực của Linh Hoàng Tông, còn phồn hoa gấp mấy lần." " Vậy sao?" Cao Lãng mỉm cười nói, trong lòng hơi có chút hứng thú. " Lãng đệ a, vậy nên ta bảo ngươi tốt nhất hãy tham khảo nhiều vào vị trí địa lý bên trong phía Đông đại lục đi, Địa Cung vốn nằm trong Nhị Cung, bên trong thư viện bản đồ của phía Đông đại lục có rất nhiều. Hạn chế thời gian học tập võ kỹ và công pháp đi. Học nhiều lú đấy." Vân Hi lắc đầu ngao ngán nói. Nghe thấy thế, Cao Lãng nhanh chóng thu lại nụ cười, tức xạm mặt lại. Ta tu luyện thì sao chứ? Tu luyện đánh động đến bản thân ngươi rồi? ". . ." Nếu không phải thương thế chưa lành, Cao Lãng quả thật rất muốn đem cái chăn đang đắp ấn vào mồm Vân Hi. " Ồ, vậy ngươi giới thiệu sơ qua cho ta về Dược Hoa Vực này đi." Cao Lãng trong lòng thầm nhủ phải bình tĩnh, bên ngoài từ tốn nói. " Lãng đệ, vấn đề này, ngươi tìm đúng người." Vân Hi bàn chân đá một cái ghế di chuyển đến sát giường Cao Lãng, hắn nhanh chóng ngồi trên đấy làm một động tác ưu nhã, cười đáp lại: " Phía Đông đại lục, phải kể đến ba Đại Địa Vực và hai Đại Cấm Khu, chuyện này ngươi biết." Vân Hi cười nói, bắt đầu giải thích. Cao Lãng nhẹ nhàng gật đầu, không nói chuyện. Địa Vực và Cấm Khu, Quế Võ sư thúc đã từng nói với hắn. " Ba Đại Địa Vực phân biệt là Kinh Đông Vực, Dược Hoa Vực và Thanh Linh Vực. Còn hai Đại Cấm Khu bao gồm Nam Hoang Cấm Khu và Hoàng Long Cấm Khu. Chúng ta đều đã từng đặt chân hai nơi, là Kinh Đông Vực của Linh Hoàng Tông và Nam Hoang Cấm Khu của Địa Cung." Vân Hi nghiêm túc giải thích, ngón tay giơ lên ra hiệu. " Mấy cái đấy ta đều biết, ngươi nói phần chính đi." Cao Lãng mất kiên nhẫn đáp. " Nơi ở hiện tại của chúng ta là Dược Hoa Vực, chịu sự quản lý của hai thế lực. Linh Dược học viện, một trong Tứ viện và Triệu gia, một trong Ngũ gia." Vân Hi ngữ khí hơi dừng một chút, bất mãn nhìn Cao Lãng, liền mặc kệ hắn tiếp tục nói. " Linh Dược học viện chủ tu Luyện dược, bên trong Phía Đông đại lục vô cùng được người người coi trọng. Nếu ngươi muốn tìm kiếm các loại Linh dược quý hiếm, chính là phải tìm đến nơi đây." " Đồng thời bên cạnh còn có Triệu Gia hợp tác, Triệu Gia vốn là gia tộc thương nghiệp, kinh tế phát triển vô cùng mạnh. Lại thêm lịch sử lâu đời, hai thế lực liên hợp với nhau cùng phát triển, khiến Dược Hoa Vực càng thêm phồn hoa." " Lãng đệ, thế nào? Có phải hay không là một nơi rất đáng sống không? Tuy về mặt thực lực, Dược Hoa Vực không thể so sánh được với Kinh Đông Vực, thế nhưng so sánh về tài nguyên và kinh tế, Dược Hoa Vực lớn hơn rất nhiều." Nghe Vân Hi giải thích xong, Cao Lãng cúi đầu trầm tư, miệng lẩm bẩm:" Linh Dược học viện, Triệu Gia. . . Quả là một nơi đáng sống." " Ha ha, Lãng đệ a, đợi ngươi khỏi, ta sẽ cho ngươi thấy đặc sản của Dược Hoa Vực, chỉ nơi đây có, mà nơi khác không thể có được." Vân Hi cười tủm tỉm đáp. " Ngươi nói thử xem?" Cao Lãng nhếch miệng coi thường đáp, nhìn bộ mặt bỉ ổi của Vân Hi bây giờ, cái đặc sản đấy xem ra không mấy tốt lành gì. " Lãng đệ, ngươi sao có thể nhàm chán như thế chứ? Đây là bí mật." Vân Hi mỉm cười nói, ánh mắt liên tục dò xét toàn thân Cao Lãng, gật đầu xuýt xoa. " Ừm, không tệ. Cơ thể ngươi vốn rất tốt, có thể chịu được lâu dài chút." Cao Lãng theo bản năng nắm chặt lấy cái chăn bên cạnh, ánh mắt cảnh giác nhìn Vân Hi, chợt dần chuyển sang sắc bén. Bầu không khí xung quanh ngày càng trở nên lạnh lẽo. Rất có khả năng căn phòng chuẩn bị nhuốm máu. " Cút." Lời nói Cao Lãng như rít ra từ kẽ răng, sát khí trên người không hề cố kỵ áp chế lên người Vân Hi. " Được . . . Được. . . Lãng đệ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài tìm A Lôi và Mao Sơn uống rượu." Vân Hi biến sắc, bước chân nhanh chóng lao ra bên ngoài, lời nói của hắn từ bên ngoài vọng vào bên trong phòng rồi biến mất. Nhìn thấy Vân Hi đã rời đi, Cao Lãng nhẹ thở một hơi. Cây Bút Phán Quan cầm trên tay hắn mới rút ra một nửa lập tức thu vào bên trong. Nếu ban nãy Vân Hi không chạy nhanh, Cao Lãng quả thật sẽ xuất thủ. Với tình trạng không ổn định của hắn, Vân Hi cùng lắm chỉ bị thương nhẹ mà thôi, ăn chút thiệt ngầm. " Hự." Cao Lãng bàn tay nhanh chóng đè lên ngực, hơi thở trở nên trầm trọng một chút, hắn suýt bị Vân Hi làm cho tức hộc máu. Thương thế Cao Lãng còn chưa lành, thế nên bây giờ tùy tiện xuất thủ, chỉ khiến nội thương trong người tái phát mà thôi. Vân Hi biết điều đó thế nên hắn chạy đủ nhanh, không cho Cao Lãng có cơ hội xuất thủ. Chẳng may gây thiệt thòi cho cả hai người. Sau khi bình tĩnh lại, Cao Lãng tiếp tục suy xét bố cục nơi đây. Cả hai Linh Dược học viện và Triệu Gia đều có khả năng vượt trội về kinh tế, nếu lợi dụng hợp lý hai thế lực này, Cao Lãng có khả năng phát triển thế lực của riêng mình. Một thế lực muốn hình thành rất đơn giản, thế nhưng muốn nhanh chóng ổn định và phát triển nó, đầu tiên cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Từ từ phát triển thế lực của mình, Cao Lãng cảm thấy rất lâu. Đi lấy tài nguyên của thế lực khác xài không thơm sao? (ー_ー゛) " Đúng rồi Tử Văn, ngươi có hiểu tại sao lại chỉ có Linh Dược học viện, mà không có Trận Pháp học viện hay Luyện Khí học viện không?" Cao Lãng bất chợt hỏi. " Tất nhiên là vì tài nguyên hạn chế rồi." Tử Văn bình tĩnh nói. " Cả về phần Trận Pháp hay Luyện Khí đều cần rất nhiều tài nguyên khoáng sản, thứ đó khan hiếm hơn linh dược rất nhiều. Vì linh dược có thể nuôi trồng được, thậm chí nếu nuôi dưỡng tốt, linh dược nuôi trồng còn có thể phát triển tốt hơn cả linh dược ngoài tự nhiên." " Thực cả về Trận Pháp hay Luyện Khí không phải là không có thế lực, chỉ là nó gây dựng giống như một tông môn, không phát triển mạnh như Linh Dược học viện mà thôi. Cả hai đều có thực lực yếu kém, không được xếp vào các đỉnh cấp thế lực. Linh Dược học viện năm xưa gọi là Linh Dược Tông." " Ngoài ra, tên Vân Hi đó nói mới chỉ là phần bề ngoài, hắn còn không nói thêm cho ngươi biết Linh Dược học viện phân chia làm hai thế lực, Luyện Dược Sư và Luyện Đan Sư. Hai thế lực này luôn tranh đấu với nhau, bản thân luôn cho rằng con đường của mình mới là đúng còn bên kia là sai." Tử Văn nói xong, cười nhạt một tiếng: " Thực căn bản không hề có một con đường nào là sai cả, thế giới này chính là luôn luôn thay đổi và phát triển, cái nào sai đã sớm bị loại bỏ dần đi rồi, nếu còn cố giữ mấy cái tư tưởng cũ nát, sẽ chỉ lụi tàn dần mà thôi." Nghe thấy thế, Cao Lãng nhẹ gật đầu. Chính vì Linh Dược học viện thay đổi khái niệm của mình, cải cách đưa ra bên ngoài, thu hút các thành viên mới trên đại lục, mới có thể phát triển như ngày hôm nay. Còn hai con đường Trận Pháp và Luyện Khí vẫn giữ lối đi cũ, không chịu thay đổi, cải tiến, khiến cho sức ảnh hưởng càng ngày càng suy yếu. Tuy nhiên không thể vì như thế mà coi thường hai con đường này. Vì dù sao Trận Pháp và Luyện Khí vẫn luôn được coi trọng trên đại lục này, chỉ là không phát triển như Luyện Dược mà thôi. " Ngươi còn muốn xem tiếp Sảnh cuối cùng hay không?" Giải thích cho Cao Lãng xong, Tử Văn bình tĩnh hỏi. " Đương nhiên phải xem." Cao Lãng nói. Vì vướng bận Vân Hi thế nên Cao Lãng chưa kịp xem Sảnh vui chơi là gì, thế nên hắn rất tò mò với nó. Cao Lãng vừa dứt lời, trước mặt hắn hiện ra một bảng thông tin nhỏ, với dòng chữ to lớn bên trên: Sảnh vui chơi. " Vì để cho ký chủ có thể tiện lợi hơn trong việc sử dụng hệ thống. Ở bên ngoài ngươi cũng có thể xem xét được thông tin các bên trong, thế nhưng chỉ hiện thị trên một màn hình nhỏ mà thôi. Ta gọi nó là Bảng điều khiển đơn giản." Nhìn thấy Cao Lãng còn ngạc nhiên, Tử Văn bình tĩnh giải thích trong đầu hắn. " Ồ. Rất tiện lợi." Cao Lãng gật đầu vui vẻ nói. Trong lòng thở ra một hơi. Hắn còn nghĩ rằng bản thân mình lại tiếp tục bị Tử Văn lôi vào bên trong thức hải đâu. Như thế này cũng tốt, đỡ việc phải nhìn thấy Tử Văn trong hình dạng của hắn phiên bản nữ. Tuy xinh đẹp thì xinh đẹp, thế nhưng sao Cao Lãng vẫn cảm thấy khó chịu đâu. Là do Tử Văn lấy hình dạng của Cao Lãng để làm phiên bản nữ thôi. Nếu Tử Văn lấy hình dạng người khác, ít ra Cao Lãng cũng không thấy khó chịu như vậy. Ngay từ dòng chữ trên cùng, đã thu hút sự chú ý của Cao Lãng. Nạp năng lượng. Không một chút do dự, Cao Lãng ấn vào bên trong. Bảng giá nạp năng lượng. Thống kê tài nguyên, tỉ giá hối đoái. Hoàng giai vật phẩm, chênh lệch 5 - 30 điểm năng lượng. Huyền giai vật phẩm, chênh lệch 50 - 300 điểm năng lượng. Địa giai vật phẩm, chênh lệch 500 - 3000 điểm năng lượng. Thiên giai vật phẩm, chênh lệch 5000 - 30000 điểm năng lượng. Siêu Thiên giai, trên 30000 điểm năng lượng.