Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 117 : tranh nhau
Kết thúc trận chung kết, đồng nghĩa với vòng thi thứ ba của cuộc thi đã kết thúc.
Tiếp theo đây, là đến lượt các vị trưởng lão thu nhận đệ tử, đặc biệt là năm người đứng đầu, càng được chú trọng.
Phân biệt theo thứ tự là Chung Linh, A Phong, Hạo Mãng, Cao Lãng và Trúc Yên.
" A Phong, ngươi đồng ý làm đệ tử của ta sao?"
Ngay khi môn chủ Địch Long vừa cho phép, lập tức hơn năm tên Nội môn trưởng lão trong lòng không nhịn được đi đến chỗ A Phong, hỏi ý kiến của hắn.
Chung Linh từ nhỏ vẫn luôn được Chung Thy chăm sóc Linh Hoàng Tông, các vị trưởng lão đều biết thân phận nàng, biết được ngoại trừ Chung Thy ra, nàng sẽ không đi theo ai hết, thế nên không có một ai tới hỏi ý kiến của nàng, dù cho nàng đoạt giải Nhất trong trận đấu.
Bên dưới sàn đấu, ngoại trừ Chung Linh bên cạnh đứng lấy cô cô của nàng là Chung Thy ra, tất cả các vị Nội môn trưởng lão khác, đều vây quanh bốn người còn lại.
Cao Lãng cũng được một số tên Nội môn trưởng lão hỏi thăm ý kiến thu nhận đệ tử, nhưng đều bị hắn nhã nhặn từ chối.
Cao Lãng để ý thấy, những người đến gần hắn, phần lớn đều là các Nội môn trưởng lão trẻ tuổi, còn những người già dặn hơn, ánh mắt nhìn về phía hắn, có sự quái lạ.
Cao Lãng nhíu mày, hắn có chút không hiểu, là vấn đề gì, mà lại bị những vị Nội môn trưởng lão khác xa cách như vậy?
Suy nghĩ rất lâu chỉ có thể là do Chung Thy trưởng lão, hắn cũng không nghĩ ra được vấn đề khác.
A Phong và Hạo Mãng được một vị Nội môn trưởng lão hình thể to lớn thu nhận, hắn là Hoang trưởng lão, về Ngoại công có thể so với đứng đầu tại Linh Hoàng Tông.
Ngoại công ban đầu tu luyện dễ dàng, thế nhưng càng về sau, tốc độ tu luyện càng thêm chậm chạp, rất khó để vượt qua bình cảnh.
Vì người nắm giữ cảnh giới Ngoại công mạnh, đều sẽ phải trải qua quá trình tu luyện khắc khổ hành hạ về thân thể.
Nếu trong quá trình tu luyện không may xảy ra sai sót, còn có thể dẫn đến bị tổn thương vĩnh viễn, thực lực đại giảm, trở thành phế nhân trong phút chốc.
Điều đó không có nghĩa là quá trình tu luyện hấp thu linh khí rèn luyện trong cơ thể là dễ dàng hơn.
Nếu trong quá trình hấp thu linh khí, cơ thể đột nhiên xảy ra phản ứng, không cẩn thận có thể bị tẩu hoả nhập ma, gây tổn thương đến nội tạng bên trong, quá trình hung hiểm không kém.
Chỉ là người tu luyện Ngoại môn, quá trình bên ngoài sẽ gian khổ hơn, bù lại cùng cảnh giới có thể treo lên đánh bại địch thủ bình thường.
Đây vốn là thế giới đầy linh khí, tu luyện Ngoại công là sử dụng linh khí rèn luyện cơ thể bên ngoài của mình, rèn luyện bắp thịt, xương cốt.
Còn người bình thường quá trình tu luyện là sử dụng linh khí rèn luyện kịch mạch, đả thông khí huyết, khiến cơ thể càng thêm dễ dàng cảm nhận thuộc tính bên ngoài, sử dụng công pháp và chiêu thức có uy lực to lớn hơn.
Ngoại công phải đến cảnh giới cao hơn, thân thể cứng rắn có thể so với binh khí hình người, như thế mới có thể coi là cảnh giới vừa nhập môn.
Để đến cảnh giới ấy, quá trình vô cùng gian khổ cùng khó khăn, phần lớn mọi người đều đi theo con đường bình thường, tu luyện dễ dàng hơn.
Trúc Yên ngay lập tức cũng được một vị Nữ trưởng lão Nội môn thu nhận làm đệ tử, nghe lời hai người trò chuyện.
Có vẻ Trúc Tử là muội muội của nàng, cũng được vị trưởng lão ấy vừa ý, đặc cách thu làm đệ tử. Khiến Trúc Yên vừa mừng vừa sợ.
Chỉ có A Lôi, A Phong quá trình cầu xin sư phụ mới của mình, vị trưởng lão ấy do dự một hồi lâu, mới trả lời hắn đợi một thời gian xem xét A Lôi quá trình tu luyện xem thế nào, mới chịu thu nhận.
Khiến A Phong cảm thấy tiếc nuối.
Nếu A Lôi không bị Cao Lãng cắt đứt kinh mạch, phải mất một năm nghỉ dưỡng không thể tu luyện. Khởi đầu đã chậm hơn người khác.
Nếu không cũng đã được vị trưởng lão đó vừa ý thu nhận làm đệ tử.
Dù sao Song thuộc tính vốn vô cùng hiếm thấy. Nhất là trên người mang thêm Lôi thuộc tính hiếm.
Các vị trưởng lão đều vừa ý A Lôi, chỉ là nối lại kinh mạch, không ai biết sau này A Lôi tu luyện lại, tốc độ có thể còn nhanh như trước không? Hay lại chậm chạp hơn cả người bình thường?
Nên rất nhiều người do dự.
Song thuộc tính tuy hiếm thấy, nhưng cảnh giới thấp hơn người khác, vẫn không thể so sánh được.
Các vị trưởng lão thu nhận là bồi dưỡng cường giả, chứ không phải thu nuôi cá cảnh.
(ー_ー゛)
" Cao Lãng, ngươi đồng ý nhận ta làm sư phụ sao?"
Trong khi Cao Lãng còn đang thất thần, một giọng nói thanh nhã vang lên, khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Cao Lãng quay đầu sang, ánh mắt hơi có vẻ e ngại.
Trước mặt hắn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy dài màu đỏ, đang mỉm cười nhìn hắn, là Phó môn chủ Linh Hoàng Tông Vương Hi Phượng.
Nghe được lời nàng nói, đám trưởng lão xung quanh hơi giật mình, thần sắc kinh ngạc, không ai nghĩ tới, nàng lại vừa ý Cao Lãng.
Một bên Đàm Diệu Văn cũng bước chậm tới, đứng bên cạnh nàng, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt của hắn, âm trầm nhìn lấy Cao Lãng.
Cao Lãng liếc sang Đàm Diệu Văn kế bên, hai mắt đối chọi nhau, hắn liền vội vàng thu lại tầm mắt.
Nhíu chặt lông mày, Cao Lãng không hiểu, hắn nhớ rằng mình không hề đắc tội Đàm Diệu Văn a? Tại sao lại có cái nhìn như thế với hắn đâu?
Đàm Diệu Văn tâm tình hiện tại, không mấy vui vẻ. Hắn nhớ tới vụ cháy rừng trong Khúc Dao Lĩnh. Kẻ đầu têu tên là Cao Lãng đâu, không phải là kẻ đang đứng trước mặt hắn a?
Lần trước bắt gọn đám thiếu niên kia, hơn nửa đám người, đều kêu nằm trong một đoàn đội với kẻ dẫn đầu là Cao Lãng, làm mưa làm gió trong Khúc Dao Lĩnh.
Đám người còn lại, cũng chỉ là phản kháng đoàn đội đó thôi. Sau cùng dẫn đến vụ việc lớn như vậy.
Dù cho thế nào, Cao Lãng cũng bị coi là kẻ gián tiếp gây ra vụ việc. Một kẻ tên Cao Lãng, hai kẻ đứng dưới là Sở Tiêu và Mao Sơn.
A a. . .
Không có ở đây chắc hẳn nằm trong đám người Đệ tử Ngoại môn. Lát nữa đi tra là sẽ tìm thấy mà thôi.
Gây ra vụ việc lớn như thế rồi chạy đi để hắn chùi đít, Đàm Diệu Văn tâm tình tốt mới lạ.
" Xin lỗi phó môn chủ, Cao Lãng ban đầu đã là người của ta rồi." Giữa lúc Cao Lãng không biết trả lời sao, Chung Thy từ xa đi tới liền nói giúp hắn.
Cao Lãng âm thầm thở dài một hơi. Đám cao tầng Linh Hoàng Tông này, kẻ nào cũng mạnh hơn hắn, tuy nói vừa ý sẽ thu nhận đệ tử, nhưng ai biết trong lòng đám người này, sẽ có một số kẻ nhỏ nhen đâu?
Không được chấp nhận, liền trong lòng mang thù. Có Chung Thy chống lưng ở sau, nên Cao Lãng không sợ mấy tên Trưởng lão nội môn khác.
Nhưng Vương Hi Phượng Cao Lãng không dám nói, nếu nàng mang thu hắn, Cao Lãng không chắc chắn Chung Thy có hay không bảo vệ được hắn.
Nhưng nếu là Chung Thy nói thì khác, Vương Hi Phượng sẽ chuyển đầu mâu sang Chung Thy, chứ không phải là Cao Lãng.
" Thế nhưng Cao Lãng vẫn chưa mở miệng nhận ngươi làm sư phụ nha, đúng không Cao Lãng? Vương Hi Phượng sắc mặt vẫn như cũ, cười tươi một cái rồi nhẹ nhàng nói ra.
Cao Lãng cúi đầu, duy trì im lặng, những lúc như thế này, lung tung nói chuyện sẽ chỉ có thể đắc tội cả hai người, thế nên không nói chuyện là tốt nhất.
Đứng trước mặt cường giả, không có thực lực ngươi càng nói nhiều, thì càng sai nhiều mà thôi.
Nhìn thấy hành động của Cao Lãng, Vương Hi Phượng cười nhạt một tiếng, vẫn không cam lòng nói ra:
" Một người cùng lúc thu nhận tới hai tên đệ tử, Chung Thy trưởng lão có phải hay không thấy mình quá tham lam rồi?"
" Hoang trưởng lão chẳng phải cũng thu nhận hai đệ tử đó sao? Vậy chẳng lẽ không chỉ ta, mà cả Hoang trưởng lão cũng tham lam sao?"
Chung Thy không hề tỏ ra yếu thế, liền mỉm cười nói ra.
Đám người xung quanh lén lau đi mồ hôi lạnh, cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút không đúng lắm.
Hai vị này bên ngoài luôn nở nụ cười nói chuyện với nhau, nhưng lời nói lại tràn đầy đao kiếm, rất có thể một lời không hợp mà đánh nhau.
Hoang trưởng lão bên ngoài có chút im lặng, hai vị nói chuyện thì cứ bình tĩnh nói chuyện a. Sao lại lôi thêm cả ta vào nữa.
Vương Hi Phượng là Phó Tông chủ Linh Hoàng Tông, còn Chung Thy tuy là Trưởng lão nội môn giống hắn, nhưng thân phận nàng mẫn cảm.
Dù là ai, Hoang trưởng lão đều kiêng kỵ. Khiến hai vị này lôi hắn vào, nhưng hắn lại không dám mở miệng chen vào bên trong.
" Hoang trưởng lão Ngoại công có thể đứng đầu so với các vị trưởng lão trong tông môn, hai tên thiếu niên đó thiên về ngoại công, đi theo hắn là hợp nhất, còn đây thì lại khác."
Vương Hi Phượng cười khẽ phản bác lại.
" Ta không thấy gì khác a. Ta vốn dùng kiếm, Cao Lãng cùng Chung Linh cũng dùng kiếm, đi theo ta rất hợp nha." Chung Linh vẫn duy trì nụ cười trên mặt đáp lại.
" Thế nhưng tông môn rất nhiều người dùng kiếm nha. Kiếm thuật so với Chung Linh trưởng lão đây mạnh hơn cũng không ít, không nhất thiết phải theo ngươi." Vương Hi Phượng nói.
" Ồ, ta nhớ là Hi Phượng phó trưởng môn không hề dùng kiếm nha. Nếu vậy Cao Lãng sao có thể đi theo ngươi?" Chung Thy cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói.
Vương Hi Phượng thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chung Thy, trong lòng giận dữ.
Nàng nói nhiều như vậy, chính là cảnh cáo Chung Thy mà thôi. Thế nhưng Chung Thy đã không biết điều, vậy nàng sẽ không cần phải giả bộ nữa.
Chung Thy sắc mặt không thay đổi, trong lòng cười nhạt một tiếng. Rốt cuộc không chịu nổi, giận rồi sao?
" Được rồi được rồi, hai vị, chuyện riêng Linh Hoàng Tông, thì để vào trong rồi nói đi. Đừng khiến Linh Hoàng Tông bị mất mặt."
Địch Long từ đằng xa đi tới khuyên giải hai người, trong lòng bất đắc dĩ.
Vừa mới rời mắt đi một chút thôi, lại sắp chuẩn bị đánh nhau rồi.
Vương Hi Phượng, ngươi thật biết cách gây sự a. Bên trên gây sự với Đàm Diệu Văn chán xong, xuống dưới lại gây sự với Chung Thy trưởng lão.
Ngày bình thường người cũng không gây sự nhiều như vậy đâu? Đến tháng a?
Môn chủ Địch Long biết, nữ nhân bình thường sẽ đến tháng, đây là quá trình vận hành của cơ thể rồi.
Dù cho cảnh giới có cao hơn, cũng không thể loại bỏ được quá trình này. Vậy nên hắn mới có suy nghĩ như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương